Chương 7 - Cuộc Chiến Trong Ngôi Nhà
Tôi cúp máy, không nói thêm một chữ.
Gọi thẳng taxi, đến văn phòng luật sư mà tôi đã hẹn từ trước.
“Luật sư Trương, toàn bộ chứng cứ đều ở đây.
Làm phiền anh — giúp tôi chính thức khởi kiện.”
Tôi đặt lên bàn toàn bộ giấy tờ từ chiếc phong bì cũ kỹ: sao kê ngân hàng, di chúc, hồ sơ tài khoản… và cả đơn ly hôn vừa ký sáng nay.
Luật sư Trương xem xong, gật đầu chắc nịch:
“Chuỗi bằng chứng rất đầy đủ. Anh yên tâm, vụ này — chúng ta chắc thắng.”
Mọi thứ được tiến hành nhanh chóng như một cỗ máy.
Chưa đầy một tuần, trát triệu tập của tòa án đã được gửi thẳng đến tay:
— cậu tôi
— anh họ tôi
— và cô em họ Lưu Lợi.
Nhà họ Lưu nổ tung.
Những người từ trước đến giờ chưa từng chủ động liên lạc với tôi: cô, dì, chú, bác… bắt đầu thi nhau gọi điện.
Có người thì chửi thẳng:
“Mày đúng là đồ lạnh máu, vì mấy đồng tiền mà đưa người nhà ra vành móng ngựa, không sợ bị thiên lôi đánh chết à!”
Có người thì mềm giọng:
“Thôi con à, bỏ qua đi, có gì cũng nên dĩ hòa vi quý, vạch áo cho người xem lưng thì mất mặt cả họ đấy con ơi…”
Tôi không bắt máy.
Số lạ — chặn.
Tin nhắn “khuyên nhủ” — xóa ngay khi chưa mở.
Lần đầu tiên trong đời, thế giới của tôi yên tĩnh đến vậy.
Đến khi mẹ tôi biết tôi thật sự khởi kiện, bà nổi điên.
Từ cái nhà trọ nhỏ thuê tạm, bà chạy tới trước cửa nhà tôi, chặn đường tôi về.
Bà tóm lấy tay tôi, móng tay bấm sâu vào da tôi gần như rướm máu:
“Trần Mặc! Sao con có thể tuyệt tình như thế! Đó là cậu ruột con! Con định để người nhà mình đi tù thật à?! Con tim con làm bằng sắt đá à?!”
Tôi nhìn khuôn mặt bà, vặn vẹo vì tức giận, điềm tĩnh hỏi lại:
“Lúc ông ta cầm 48 vạn của con đi xài, đi hưởng thụ — ông ta có nhớ con là cháu ruột ông ấy không?”
“Lúc ông ta biết con sốt nằm trong nhà dột, vẫn xúi mẹ mang tiền cho ông ta — trái tim ông ta làm bằng gì?”
“Mẹ, đến giờ mẹ vẫn chưa hiểu sao?”
“Kể từ khoảnh khắc mẹ động vào số tiền đó, mẹ và họ — đã không còn là người thân của con nữa rồi.”
Tôi hất tay bà ra, bước vào nhà, đóng cửa lại.
Một lát sau, tôi lấy điện thoại, chụp bức tường trần phòng ngủ — nơi loang lổ ố vàng, nấm mốc loang như bản đồ thế giới.
Tôi mở group chat “Gia đình họ Trần – họ Lưu yêu thương” mà mẹ từng quản lý như bảo vật.
Tôi đăng bức ảnh ấy lên, kèm theo một dòng chữ ngắn gọn:
“Kính mời cô chú anh chị em ghé tham quan địa điểm du lịch 5 sao mới — Thủy Liêm Động, Hoa Quả Sơn. Vé vào cửa miễn phí. Tặng kèm trải nghiệm dột nước quanh năm.”
Cả nhóm câm như hến.
Không ai dám lên tiếng. Không ai dám dạy đời.
Tôi biết — trận chiến này, tôi đã thắng.
Thắng bằng cách xấu xa nhất, nhưng cũng hiệu quả nhất.
“Hẹn gặp ở tòa.”
Lần này, không phải lời hăm dọa.
Mà là một sự thật.
Lạnh lùng.
Không thể tránh khỏi.
08
Trước khi xét xử, thẩm phán theo đúng thủ tục, tổ chức một buổi hòa giải.
Phòng hòa giải yên lặng đến nghẹt thở, như một tấm sắt đè nặng lên không khí.
Tôi, bố tôi, và luật sư của chúng tôi ngồi một bên.
Đối diện là cậu tôi, anh họ, em họ, cùng luật sư của họ.
Mẹ tôi, với tư cách nhân chứng chính, ngồi ở hàng đầu khu vực dự thính. Sắc mặt xám ngoét, ánh mắt lảng tránh, không dám nhìn ai.
Luật sư phía bên kia là một người đàn ông trung niên, đeo kính gọng vàng, vẻ mặt khôn ngoan và lọc lõi.
Hắn mở miệng là tránh nặng tìm nhẹ, không hề nhắc tới di chúc của ông ngoại tôi hay quyền sở hữu khoản tiền đền bù.
Hắn biện luận: bên bị cáo– tức cậu tôi và gia đình – nhận được tiền là do mẹ tôi, bà Lưu Lan, “tự nguyện tặng vì tình thân”.
“Thưa quý tòa, thân chủ của tôi thừa nhận có nhận tiền từ bà Lưu Lan. Tuy nhiên, hành vi chuyển tiền này, trong nội bộ gia đình họ, vốn là thói quen lâu dài, diễn ra nhiều lần và hoàn toàn mang tính tự nguyện.”
Để chứng minh cái gọi là “thói quen gia đình”, hắn bắt đầu trình bày “chứng cứ”.
Một loạt ảnh chụp màn hình các đoạn chat và lịch sử chuyển khoản được đưa lên màn hình lớn.
“Hãy xem, Tết năm 2020, bà Lưu Lan gửi cho ông Lưu Quốc Đống – thân chủ tôi – phong bao 8888 tệ, kèm theo lời nhắn: ‘Em trai ăn Tết vui vẻ.’”
“Năm 2021, bà ấy gửi cho cháu trai Lưu Cường 5200 tệ, mua máy chơi game đời mới.”
“Còn cô Lưu Lợi, bà Lưu Lan từng mua túi hàng hiệu, mỹ phẩm cao cấp, tất cả đều có lịch sử chat làm bằng chứng.”
Họ thao thao bất tuyệt liệt kê từng khoản tiền, từng món đồ mẹ tôi từng “rộng rãi” bỏ ra, cố dựng nên hình ảnh một “người chị gái hoàn hảo”, một “người cô hào phóng” luôn tự nguyện vung tiền vì bên ngoại.
Mẹ tôi ngồi cứng đờ trên ghế, nghe từng lời họ nói mà mặt lúc trắng lúc xanh đôi tay đặt trên đầu gối siết lại thành nắm đấm run rẩy.
Tôi thấy cả người bà khẽ run lên.
Bà chắc chắn không thể ngờ, những đồng tiền mình bỏ ra để mua lấy sự tôn trọng và tình thân, hôm nay lại bị biến thành những con dao, từng nhát, từng nhát đâm ngược trở lại chính mình.
Sự tử tế của bà, giờ là “chứng cứ xác thực” cho cái gọi là “tặng không”.
Luật sư bên bị kết luận:
“Thưa tòa, dựa trên những bằng chứng trên, chúng tôi tin rằng 480.000 tệ lần này cũng là hành vi tặng không, không điều kiện, không phải khoản vay, càng không thể đòi lại.”
Hắn nói xong, quay sang nhìn chúng tôi, khóe môi lộ rõ vẻ đắc thắng.