Chương 4 - Cục Than Nói Chuyện Lúc Giao Thừa
Tôi sững sờ.
Không đúng… Rõ ràng lúc nãy là…
Mọi người tụ lại quanh đống lửa, ai cũng thấp thỏm lo âu, hồi hộp chờ những người còn lại quay về. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, dường như ai cũng đang nghĩ đến điều gì đó chẳng lành.
Tôi ngồi bên cạnh bà nội sưởi ấm, mắt cứ liếc nhìn dì Lý mãi. Trong lòng luôn cảm thấy bà đang nói dối.
Đúng lúc đó, bên ngoài cổng đột nhiên vang lên một tràng âm thanh lạ.
Hơn chục chú bác lập tức cầm chặt vũ khí trong tay, căng thẳng nhìn chằm chằm ra phía cửa.
Một tiếng “RẦM” nữa vang lên.
Bà nội nhanh chóng kéo tôi nép vào sau lưng.
Có người đã giương cả cung tên, sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
Ngay khi cửa bật mở, hai người toàn thân đẫm máu lảo đảo ngã gục vào trong sân.
“Chó… chó ở sau núi…”
Một chú thều thào được mấy chữ rồi gục xuống bất tỉnh.
Mọi người vội vàng xúm lại, nhưng rồi lập tức hoảng hốt khi nhận ra —
Người mà chú ấy cõng về chính là… dì Lý!
Tôi kinh hoàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dì Lý.
Chính là bà ấy, chính bà ấy đã nói chuyện với tôi ban nãy! Tôi còn nhớ rõ mùi hoa lan nhè nhẹ trên người bà ấy.
Thế thì người trong sân nhà khi nãy… là ai?
7
Mọi người đều ngẩn ra nhìn nhau, rồi đồng loạt quay lại nhìn vào trong sân, nhưng — dì Lý ở trong sân biến mất rồi!
Tới lúc này, không ai giữ được bình tĩnh nữa.
Chuyện này quá kỳ lạ, quá hoang đường.
Tôi nén sợ, tiến lại gần thi thể dì Lý xem.
Nửa thân dưới của bà ấy đã bị xé toạc, mặt mũi bầm dập không còn nhận ra, bụng bị khoét một lỗ lớn, máu thịt lẫn lộn, ruột còn lòi cả ra ngoài.
Đôi mắt bà ấy mở to, trừng trừng nhìn về một hướng.
Tôi theo ánh mắt đó nhìn sang — thì thấy đầu của ba tôi đang nằm trên đỉnh bức tường, lưỡi thè ra dài ngoằng, không ngừng ngọ nguậy.
Tôi giật mình lùi lại, chân mềm nhũn quỵ xuống đất.
Ngay khoảnh khắc đó — vút!
Một mũi tên dài ghim thẳng vào đầu ba tôi.
Tôi quay phắt lại, người bắn tên chính là ông Trần!
“Ba—!”
Tôi vùng dậy, định lao ra ngoài cổng, nhưng bị các chú bác giữ chặt không cho đi.
“Ba cháu chết rồi. Người đó không phải ba cháu đâu!”
Tôi không thể tin được, không thể chấp nhận sự thật ấy. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc hơn là — tại sao dì Lý lại nhìn về phía đó, còn ba tôi lại đúng lúc xuất hiện ở đó?
Khi tôi quay lại nhìn lần nữa, thì đôi mắt của dì Lý đã nhắm nghiền lại — chẳng có dấu hiệu gì là từng mở ra.
Tôi thấp giọng hỏi ông Trần: “Hồi nãy mắt dì Lý mở mà… rõ ràng là cháu thấy mà…”
Ông Trần rút một điếu thuốc trong túi, châm lửa hút một hơi, không trả lời tôi mà chỉ quay sang nhắc mọi người:
“Mau rửa ráy rồi đi ngủ sớm đi. Tối nay tiêu diệt được con chó đen giả, nó bị thương nặng rồi, chắc sẽ không quay lại. Nhưng ngày mai thì khó nói.”
“Nó ăn nhiều hơn mỗi ngày, thân xác cũng ngày càng lớn. Đến khi nuốt trọn cả làng rồi, nó sẽ tìm đến làng kế tiếp.”
Tôi cảm thấy hình như mọi người đang giấu tôi điều gì đó — đặc biệt là ông Trần, hôm nay ông ấy kỳ lạ quá.
Ông Trần hình như cũng nhận ra tôi đang nghi ngờ, liền bước tới, xoa đầu tôi:
“Thôi, đừng buồn nữa. Nhớ đeo kỹ khúc xương Sơn quân vào, mấy hôm nay đừng đi đâu, nghe lời bà nội con là được, nhớ chưa?”
Tôi chẳng hiểu đầu đuôi gì, nhưng vẫn gật đầu.
Bà nội dắt tôi về phòng. Vừa đóng cửa lại, bà đã đi thẳng tới trước mặt tôi, hạ giọng hỏi:
“Con chắc chứ? Hôm nay con thật sự nhìn thấy hai người dì Lý?”
Thấy bà nội nghiêm mặt, tôi lập tức gật đầu, rồi kể lại hết mọi chuyện xảy ra trên đường cho bà nghe.
Nghe xong, bà nội sầm mặt lại:
“Xong rồi… Người đi với cháu lúc đó chắc chắn không phải dì Lý. Bà ấy hẳn đã bị chó đen ăn thịt từ sớm, rồi con súc sinh đó mặc da bà ấy mà trà trộn vào làng.”
Lời bà vừa dứt, hình ảnh cái xác bị lột da của dì Lý lại hiện lên trong đầu tôi, khiến toàn thân lạnh toát.
Bà nội nhìn tôi nghiêm trọng hơn nữa:
“Cháu đã đi cùng nó một đoạn rồi, chắc chắn nó sớm đã muốn ra tay. Hôm nay không được thì mai nó sẽ đến. Tốt nhất là ở yên trong nhà, không được đi đâu cả, nghe chưa!”
Nói xong, bà giục tôi lên giường ngủ, rồi lục ra cả đống ván gỗ đóng chặt cửa sổ và cửa chính.
8
Lúc mơ màng gần sáng, tôi bỗng nghe thấy tiếng hô hoán bên ngoài.
“Mất rồi, không thấy đâu nữa!”
Gì mất? Ai mất?
Tôi giật mình tỉnh dậy, phát hiện bà nội không còn trong phòng.
Tôi đưa tay sờ sang bên — chăn vẫn còn hơi ấm, chắc bà vừa ra ngoài không lâu.
Từ nhà bên vang lên tiếng bà nội hét to:
“Trời đất ơi! Ai giấu xác thằng Soản nhà tôi rồi?!”
Ba tôi… mất tích?
Tôi lập tức bật dậy, leo lên thành cửa sổ, cố ngó ra ngoài xem có chuyện gì.