Chương 7 - Chồng Tôi Cho Rằng Tôi Sắp Chết
Sở Thận vẫn còn chưa buông Hứa Viện ra.
Hứa Viện có chút không tự nhiên đẩy hắn ra, không đẩy được lại nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ đồng ý giả làm bạn gái anh rồi cùng anh đến gặp ba mẹ anh thôi, anh đừng quá phận."
Tôi nghe thế thì ngờ vực nhìn bọn họ.
Phó Hồng Xuyên cũng khó hiểu hỏi Sở Thận: "Cậu muốn dắt bạn gái về ra mắt cô chú?"
Sở Thận mang tiếng phong lưu trăng hoa từ lâu rồi, khách quan mà nói anh ta là kiểu người sẽ không yêu ai, trước đến nay lúc nào cũng vờn hết cô này cô kia, nhưng chưa từng dắt ai về gặp ba mẹ.
Dù sao thì anh ta cũng từng nói ra mắt ba mẹ thì lại trang trọng quá, anh ta chỉ có ý chơi bời thôi.
Sở Thận ho một tiếng, ý bảo Phó Hồng Xuyên đừng lật tẩy mình: "Ừ, ba mẹ giục tôi kết hôn, bắt tôi dắt bạn gái về ra mắt, tôi biết làm sao được, vừa lúc gặp được cô ấy, thiếu tiền nên đang đi làm thêm, tôi ra giá ba vạn, bảo cô ấy giả vờ làm bạn gái tôi, về nhà ra mắt."
Loại viện cớ rõ ràng như vậy chỉ có người chưa từng tiếp xúc với Sở Thận mới không nhìn ra.
Tôi liếc nhìn Sở Thận, ánh mắt lại thêm mấy phần khinh thường, như nhìn một tên súc vật.
Lúc lên xe của Phó Hồng Xuyên, tôi thấy Hứa Viện bên ngoài đang thở dài.
Không phải tôi không bận tâm đến cô ấy, mà tôi và Hứa Viện cũng chẳng phải bạn thân quen gì, gián tiếp nhắc nhở một câu là đã tận tâm lắm rồi, tôi cũng không thể vì cô ấy mà đắc tội với Sở Thận và Phó Hồng Xuyên được.
Chẳng qua, thật đáng tiếc, cô gái tốt như vậy mà lại bị Sở Thận nắm trong tay.
10.
Về đến nhà.
Tôi vừa đóng cửa, xoay người lại đã thấy Phó Hồng Xuyên đang lẳng lặng đứng đó.
Trong phòng khách không bật đèn.
Tâm tình Phó Hồng Xuyên hôm nay hẳn là không tốt lắm.
Thường ngày hắn quản lý bản thân rất tốt, rất ít khi uống rượu hay hút thuốc.
Nhưng lúc này hắn đang đứng cách tôi rất gần, tôi còn có thể mang máng ngửi thấy mùi nước hoa trộn lẫn với mùi thuốc lá đắng ngắt quanh quẩn nơi chóp mũi.
Tôi không dám cử động.
Vừa khẽ động một chút tôi đã thấy trái tim mình đập nhanh như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Một hồi lâu sau, tôi mới nghe thấy Phó Hồng Xuyên nói chuyện, giọng điệu có chút trầm xuống: "Khương Mặc, tôi có chuyện muốn nói với em."
Không khí lúc này có chút kỳ quái.
Không hiểu sao tôi lại hơi hơi khẩn trương: "Ò, anh cứ nói đi."
Rồi sau đó, như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, tôi lại nói thêm: "À đúng rồi, tôi cũng đang có chuyện cần nói với anh."