Chương 6 - Chồng Tôi Cho Rằng Tôi Sắp Chết
Trước kia tôi từng gặp anh ta rồi, anh ta là bạn thân từ nhỏ của Phó Hồng Xuyên, giờ anh ta đang dựa vào tường, dáng vẻ lười biếng, cả người đều toát ra phong thái lãng tử.
Nghe nói anh ta là kiểu người thay người yêu như thay áo ấy.
Hôm nay anh ta cũng dắt theo một cô bạn gái, ngồi bên cạnh tôi.
Cô ấy hình như còn là sinh viên, giữa một đám người mặc toàn hàng xa xỉ phẩm, cô ấy chỉ mặc một cái áo len quần jeans đơn giản.
Trông còn rất ngây thơ, ngoan ngoãn để người ta chuốc rượu mãi.
Tôi lẳng lặng khinh thường Sở Thận.
Đồ cặn bã nhà mi mới bệnh, bệnh chuột rút mí mắt, cả nhà mi đều bệnh.
Phó Hồng Xuyên cũng không đáp lời tôi, chỉ quay lại nói với Sở Thận một câu: "Cậu không hiểu."
Sở Thận: "..."
Nói xong hắn lại quay đầu nhìn tôi.
Thật ra, tôi cũng không hiểu nè...
Nhưng là vợ của Phó Hồng Xuyên, tôi hiểu mình đừng nên nhiều chuyện quá.
9.
Lúc quay trở lại phòng riêng, tôi thấy rất nhiều người đang vây quanh Tô Du.
Thấy Phó Hồng Xuyên đã quay lại, Trần Điềm cố tình cao giọng nói: "Tô Du, cậu đừng khóc nữa, vì loại đàn ông như này á, không đáng đâu."
Người trong phòng không ai dám lên tiếng.
Không ai ở đây lại muốn đắc tội với Phó Hồng Xuyên cả.
Không khí trong phòng lạnh đến đáng sợ, Trần Điềm thấy mình mất hết mặt mũi, lại nói tiếp: "Cho dù hai người có đang giận nhau đi chăng nữa thì hắn cũng đâu có quyền làm nhục cậu như thế? Hắn rõ ràng biết rõ lòng tự trọng của cậu rất cao mà."
Có người đột nhiên lên tiếng, ngắt lời cô ta: "Nhưng dù sao thì vợ của Phó tổng vẫn là Khương Mặc mà, cô nói vậy là sao chứ?"
Tôi sững sờ.
Tôi lần theo hướng âm thanh phát ra, nhìn về phía cô bạn gái dịu dàng nho nhã của Sở Thận, cô ấy nắm chặt ly rượu trong tay, bất mãn lên tiếng bênh vực tôi.
Trần Điềm lạnh mặt đi.
Cô ta đang định nói tiếp, Sở Thận đã đi trước một bước, ôm lấy bờ vai của Hứa Viện, uể oải cắn thuốc lá trong miệng, nhập nhằng nói: "Vốn dĩ vợ chồng người ta tới đây gặp mặt nói chuyện đã là nể mặt mấy người lắm rồi, mấy người còn làm loạn cái đéo gì thế?"
Tôi kinh sợ nhìn anh ta rồi lại theo bản năng quay đầu nhìn Phó Hồng Xuyên, chỉ thấy ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Du lạnh lùng đến rùng mình, lúc sau hắn mới nói: "Bảo vệ đâu hết rồi, gọi người đến đuổi hai người này ra khỏi đây đi."
Nghe vậy, không chỉ tôi, mà Tô Du cũng đỏ mắt ngẩng đầu nhìn Phó Hồng Xuyên.
Bữa tiệc tan rã không vui vẻ gì mấy.
Trong phòng chỉ còn lại tôi, Phó Hồng Xuyên và hai người Sở Thận, Hứa Viện đưa mắt nhìn nhau.