Chương 8 - Sự Lựa Chọn - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 8/
Sau hôn lễ, sáng hôm sau cô cùng với Mạnh Xuyên phải qua nhà ba mẹ cô ăn cơm trưa, đến tối phải dùng bữa cùng mẹ chồng. Vĩ Cầm chưa từng nghĩ anh lại ghét bỏ cô đến thế, ngay cả bữa cơm ăn cùng gia đình cô anh ta cũng không thèm đi. Chỉ sai người mua một giỏ hoa quả, cùng hải sâm khá đắt đỏ rồi nhờ người mang đến.
Chỉ có một mình Vĩ Cầm về nhà, nhưng cô cảm thấy như vậy cũng tốt đỡ phải nhìn khuôn mặt lạnh như băng đó của anh ta. Tối qua cũng vậy, sau buổi lễ cô được người làm đưa về khu biệt thự riêng của hai người. Còn anh ta thì bóng dáng không nhìn thấy, huống hồ là đặt chân về nhà. Rõ thấy anh ta vô cùng chán ghét cô.
Cả ngày hôm đó cô đều ở nhà mẹ trò chuyện cùng với bà. Lúc ăn cơm, ba mẹ cô có hỏi vì sao Mạnh Xuyên lại không tới. Cô chớp mắt khéo che đậy nói rằng do anh bận đi gặp một đối tác quan trọng ở ngoài thành phố, sợ là về không kịp. Cô nói vậy hai người cũng liền tin, không nghi ngờ điều gì mà hỏi thêm. Khi ấy mẹ cô có hỏi một câu khiến cô ấp úng không biết nên trả lời sao cho phải:
– Cầm, con và Mạnh Xuyên đã chọn được nơi hưởng tuần trăng mật chưa? Hôn lễ của đời người chỉ có một, phải chọn lựa một nơi thật thích hợp cho hai đứa.
Bà vừa nói vừa lôi điện thoại ra, lướt lướt cho cô xem mấy khu resort đắt tiền. Thấy vẻ mặt cô cứ ngây ra rồi lại lên tiếng hỏi tiếp:
– Hai đứa con không thích đi trong nước đúng không? Vậy ra nước ngoài, mẹ thấy có vài địa điểm cũng thích hợp đi cho hai đứa hưởng tuần trăng mật lắm.
– Mẹ à! Thời gian này e là chúng con không thể sắp xếp đi được, anh ấy đang có một dự án không thể trì trệ được.
Nghe thấy đứa con gái nói, bà liền đặt chiếc điện thoại xuống bên cạnh rồi bưng tách trà nhấp môi. Rõ ràng không phải là cô với anh không chọn được địa điểm để đi, mà căn bản là cả hai người đều không muốn đi hưởng tuần trăng mật một chút nào cả.
Anh ta còn chẳng thèm nhìn đến mặt cô, sao có thể đặt tâm tình nghĩ tới mấy chuyện dư thừa này. Đến giờ phút này giữ được mối quan hệ yên bình với anh ta đã là tốt lắm rồi.
Chờ cho đến sầm sầm tối! Vĩ Cầm đang sửa soạn đồ để chuẩn bị đến dinh thự chính nhà họ Trần dùng bữa tối, thì ở ngoài cửa Cảnh Phong tiến vào, cúi thấp người chào ba mẹ Cầm một cái, sau đó không nhanh không chậm lên tiếng:
– Cô Cầm, cô chuẩn bị xong chưa? Để tôi giúp cô bê đồ ra xe.
Vĩ Cầm đứng ngơ người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ cô liền hiểu ý đẩy cô ra ngoài cửa còn lên tiếng:
– Mau lên, đừng để Mạnh Xuyên phải đợi con ở ngoài xe lâu.
Vĩ Cầm gật đầu nghe lời mẹ rồi bước lên chiếc Rolls-Royce Boat Tail màu đen đắt tiền của Mạnh Xuyên. Cô ngồi ở ghế sau cùng với Mạnh Xuyên, còn Cảnh Phong tiến ra ngồi ở ghế lái. Lúc chiếc xe bắt đầu di chuyển, cô cảm nhận rõ thấy không khí trong xe có chút ngộp thở bởi vì căng thẳng. Thi thoảng Vĩ Cầm lại liếc mắt sang nhìn khuôn mặt lạnh của Mạnh Xuyên rồi đánh mắt nhìn xuống đùi mình. Hai tay cô lúc đấy chỉ biết mò mẫm vào nhau.
Thoáng nhìn qua gương chiếu hậu, Cảnh Phong cũng thấy có chút kỳ cục. Có lắm khi sự yên tĩnh lại mang tới cảm giác ngột ngạt đến như vậy, anh liền tằng hắng lên mấy tiếng, phá đi không khí yên tĩnh, bảo:
– Uhm, cô Vĩ Cầm! Cô còn nhớ lần trước chúng ta gặp nhau ở nhà hàng không?
Vĩ Cầm liền cười ngượng ngùng, tiếp lại đánh mắt qua dáng vẻ lạnh lùng của Mạnh Xuyên đang ngắm nhìn ra ngoài thành phố, rồi trả lời.
– Làm sao tôi có thể không nhớ được.
– Quả là hội ngộ một tơ duyên, ấy vậy mà bây giờ cô đã là vợ của Xuyên, là con dâu của nhà họ Trần rồi. Sau này chỉ khổ cho cô phải sống chung với một tên mặt lạnh ngồi bên cạnh.
– Cậu còn nói nhảm, thì ngày mai dọn đồ rồi biến khỏi công ty luôn đi.
Thanh âm toát lên một sự quyền lực cùng độ lạnh lùng đến lạnh sống lưng, người có thể chọc cho Mạnh Xuyên mở miệng chỉ có thể một mình Cảnh Phong. Nhưng không khiến Cảnh Phong sợ hãi, chỉ có bĩu môi nhưng lại không phát thêm một câu nói nào khác.
Nghe cách nói chuyện của hai người họ, ngồi ngay kẽ giữa Vĩ Cầm sớm đoán ra hai người họ có tình bạn bè khá tốt. Cô im lặng cắn môi đang thắc mắc, lần này tại sao hắn ta lại đích thân đến đón cô vậy? Chẳng lẽ vì muốn cô cùng anh diễn vở kịch, đôi vợ chồng hạnh phúc ở trước mặt mẹ chồng cô sao?
Chung quy lại anh ta để tâm đến cô cũng chỉ vì không muốn mẹ anh ta buồn. Nếu không thì dù có ch-ết anh cũng chẳng thèm quan tâm đến cô vợ này. Biết làm thế nào được, cô không thể thay đổi được cách nhìn đáng ghét của anh đối với cô, chi bằng cứ im lặng cho yên bình.
Dùng xong bữa tối ở dinh thự chính nhà họ Trần, Vĩ Cầm và anh ngồi lại bàn ăn hoa quả cùng Bà Hậu. Cô vừa gọt xong quả táo, nhỏ nhẹ lên tiếng mời mẹ chồng trước.
– Bác gái, con mời người ạ!
– Con vừa gọi ta là gì?
– Dạ...con, con mời mẹ dùng hoa quả ạ.
Bà Hậu gật đầu mỉm cười hài lòng, từ trong bếp Cảnh Phong lững thững đi ra còn rất thản nhiên nói:
– Má Hậu, nhà má sao chẳng có món gì ăn ngoài hoa quả thế ạ?
Bà Hậu chỉ cười tít mắt, rồi lắc đầu bất lực với Cảnh Phong chẳng nói gì thêm. Từ nhỏ đến lớn Cảnh Phong rất hay qua nhà Mạnh Xuyên chơi, mẹ anh cũng đã sớm coi Cảnh Phong là con trai trong nhà. Nên đã quá quen thuộc với tính cách của anh.
Chỉ là Vĩ Cầm không nghĩ Cảnh Phong lại có mối quan hệ rất thân thiết với nhà họ như thế. Ngồi đây một lúc cũng khá muộn, cô và anh cũng xin phép quay trở về nhà. Nhưng lúc khi ra ngoài cô vừa đưa tay mở cửa xe, còn chưa kịp bước vào Mạnh Xuyên đã lạnh ngắt mở lời:
– Cô tự bắt xe mà về.
Gì chứ, bây giờ đã gần 11 giờ đêm. Muốn bắt một chiếc xe không phải là chuyện dễ, hơn nữa cô thân là con gái đi một mình giữa đường khuya, hắn không sợ có kẻ xấu làm hại vợ hắn sao?
Cảnh Phong liếc nhìn Vĩ Cầm, đúng là Mạnh Xuyên này có hơi ác với cô vợ mới cưới. Anh ngậm ngừ lên tiếng nói giúp, liền bị Mạnh Xuyên lườm lạnh một cái. Phong liền nuốt ngược lại chữ vào trong, Mạnh Xuyên đóng rầm cửa xe rồi hối thúc Cảnh Phong rời đi. Mặc cho Vĩ Cầm ở lại đó ôm một đống uất ức, tức giận nghẹn chặt cả cổ họng.
Phải chăng hắn ta là đang cảnh cáo cô đừng mơ tưởng đến vị trí của mình? Là nhằm nhắc nhở cô biết thân biết phận, đừng mở lời mà mách lẻo với mẹ hắn. Nếu không hắn còn sẽ vô tình, hành hạ cô nhiều gấp bội.
Trên đường lái xe về công ty, Cảnh Phong không thể hiểu được anh bạn già này từ khi nào lại trở nên vô cảm đến thế. Bình thường xung quanh hắn ta có rất nhiều phụ nữ vây quanh, dù hắn có từ chối đưa về thì vẫn ga lăng gọi xe cho đối phương. Ấy vậy mà bây giờ lại ác cảm với chính cô vợ trẻ của mình.
Không lẽ hắn thật sự cho rằng Vĩ Cầm chính là loại phụ nữ không ra gì, bắt cá hai tay với cả chính em trai của mình? Dù rằng như thế, nhưng cách đối xử của tên Xuyên này có quá tệ? Nhìn lại con người Vĩ Cầm cũng đâu giống loại phụ nữ lẳng lơ.
Thở dài trong lòng, Cảnh Phong anh cũng phải bất lực với hắn.
Sáng hôm sau, Vĩ Cầm vẫn phải thức dậy để đến trường như thường ngày. Mối hôn nhân này của cô cũng khá là ít người biết, do mẹ chồng cô không muốn báo chí đăng tin gây xáo trộn cuộc sống của hai người. Vì vậy hôm diễn ra lễ cưới của cô hầu như không có một báo đài nào cả.
Trưa đó, Vĩ Cầm ngồi nghỉ trưa ở dưới gốc cây sau trường học cùng Tiểu Vy và Mạnh Ngôn. Thì đột nhiên Tiểu Vy để quên đồ trên phòng thư viện, vội vàng chạy đi tìm. Mặc dù sau chuyện đó cô và Mạnh Ngôn vẫn thân với nhau như trước, nhưng cô cảm giác giữa hai người lại chẳng còn tồn tại sự tự nhiên như thuở nào.
Mạnh Ngôn ngập ngừng rồi cũng lên tiếng hỏi thăm:
– Cậu và anh tôi vẫn ổn chứ?
– Ổn mà, anh ấy đối xử tốt với tôi tốt lắm nên cậu đừng suy nghĩ về chuyện hôm đó nữa. Tôi không sao thật mà!
Vĩ Cầm nở nụ cười gượng một cái rồi nhún vai nhìn anh. Mạnh Ngôn thấy cô vui, tinh thần thoải mái chắc là anh trai anh không có làm khó cho cô thật. Anh cố đánh chống lãng qua chuyện làm bài luận văn cuối kỳ này, rồi hai cũng thoải mái chia sẻ với nhau về vấn đề làm bài luận ra sao, nên chọn thông tin nào cho hot.
Mặt Trời rất nhanh chuyển đổi màu, bầu trời dần dần chìm vào màn đêm.
Tối đó, Vĩ Cầm bưng một cốc sữa nóng đặt lên bàn học, rồi bắt đầu ngồi xuống chăm chỉ hoàn thành bài tập một cách cẩn trọng nhất. Tới muộn muộn thì cô đã hoàn thành xong tất cả, vươn vai thở dài một hơi thì nghe thấy tiếng xe ở ngoài cổng.
Hình như đó là tiếng xe của Mạnh Xuyên, cô quay sang nhìn đồng hiện giờ đã 12h kém. Muộn như vậy rồi, anh ta về nhà thật sao? Đây cũng là lần đầu tiên từ khi hai người kết hôn, anh ta đặt chân về ngôi nhà này. Có phải anh ta lại muốn giở trò gì, nên mới chịu về nhà muộn như vậy.
Cô không dám chậm trễ liền chạy ra mở cửa cho anh vào nhà. Trên người Xuyên vẫn đang mặc bộ vest đen chưa kịp thay ra, cô liếc thấy nhẹ hỏi.
– Anh có muốn tắm luôn không, để tôi bật nước nóng rồi đi hâm nóng đồ ăn.
– Không cần, cô ngồi xuống đây.
Vĩ Cầm vừa ngồi xuống ghế, vừa để ý thấy một xấp giấy tờ anh đang cầm rồi đặt ngay ở trước mặt cô. Anh khoanh tay ngả người tựa vào ghế, khuôn mặt vẫn lạnh cảm, vô tình chẳng có chút thay đổi nào.
– Đọc bản thỏa thuận rồi ký vào nó đi. Chỗ nào không hợp thì bảo, để tôi cho người chỉnh lại.
Vĩ Cầm liếc nhìn anh một cái ngạc nhiên, cũng cầm bản thỏa thuận lên xem. Đọc sơ qua những điều khoản của bản thỏa thuận, đại khái là hai người sau khi sống chung một năm với danh nghĩa vợ chồng thì anh và cô sẽ ly hôn. Anh còn đưa ra điều kiện rằng bên A và B có quyền đi tìm hạnh phúc riêng của mình mà không bị đối phương quản lý.
Ở trong các điều khoản đó còn có điều lệ không được động chạm vào thân thể của đối phương, khi không được cho phép. Vĩ Cầm nhìn sơ qua tất cả những điều lệ ấy đều có lợi cho cả hai. Cũng tốt! Cô trưng ra vẻ mặt hài lòng không có gì phải lo ngại, Mạnh Xuyên liền nhắc cô ký vào bản thỏa thuận. Cô thoải mái đặt tay ký, bản thỏa thuận hôn nhân cũng chính thức có hiệu lực kể từ đây, giữa đôi bên đều cảm thấy khá hài lòng.