Chương 9 - Cuộc đấu tranh của Vĩ Cầm - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 9/ Hai người nói chuyện với nhau một lúc khá lâu, ngước lên nhìn đồng hồ kim giờ hướng chỉ đúng một giờ sáng. Vĩ Cầm vội vàng nhìn anh rồi hỏi: – Anh có muốn ăn chút gì không để tôi vào bếp chuẩn bị, còn anh thì mau đi tắm đi. Mạnh Xuyên chẳng màng lời nói hay đếm xỉa gì đến lời cô rất nhanh sau đó đứng phắt dậy, mang theo cả bản thỏa thuận đã ký rồi rời khỏi. Vĩ Cầm chớp chớp mắt nhìn bóng lưng của anh ẩn hiện trong bóng tối, mím chặt môi tức giận đóng cửa quay trở về phòng. Suy đi nghĩ lại, Vĩ Cầm cô ký vào bản thỏa thuận ấy đối với cô chỉ có lợi chứ không có hại. Chỉ cần mai này cơ duyên cho cô gặp lại Vĩnh Khương, cô sẽ không bị ràng buộc bởi điều gì mà có thể theo đuổi mục tiêu tình yêu. Chờ đến hết thời hạn một năm cô và anh ta ly hôn, cô sẽ chạy đi tìm hạnh phúc cho mình mà không có chuyện gì ngăn cản được. Một ngày vẫn cứ thế tiếp diễn, trôi qua trong cuộc sống đơn điệu của cô. Sáng đi học, tối về lại làm bài ở trường. Trong mắt cô, với cả Mạnh Xuyên cuộc sống sau hôn nhân nhân như thể chưa hề tồn tại danh nghĩa vợ chồng nào. Tối đó, vẫn như bao ngày khác sau khi dùng xong bữa tối thì cô liền lao vào bàn học ngay. Nhưng không hiểu sao, từ chiều đến giờ mí mắt cô cứ giật giật không ngừng, khiến lòng cũng thấy bất an. Chuyện gì đến cũng đến, tầm mười giờ muộn rồi thoạt nhiên mẹ chồng cô lại ghé qua nhà thăm. Trên tay còn cầm theo một ít đồ ăn, bà mang đặt túi đồ xuống ghế rồi lên tiếng: – Nay mẹ vừa đi họp bạn bè ở một nhà hàng gần đây, thấy có những món ngon mà hai đứa thích, tiện đường mẹ cho nhân viên gói một ít mang qua đây. Mạnh Xuyên đâu, sao mẹ không thấy? Vĩ Cầm nhấp miệng ấp úng, luống cuống không biết phải trả lời bà ra sao. Tay chân cuống quýt cả lên, nhìn thấy dáng vẻ của Vĩ Cầm, bà cũng sớm đoán ra chắc chắn anh cậu con trai của bà lại không thèm về nhà rồi. Bà tức khắc moi điện thoại trong túi xách ra rồi ấn số gọi ngay: – Cậu Mạnh Xuyên, cậu có chịu về nhà hay không đây? – Nhà nào hả mẹ? – Còn hỏi thế à, về nhanh lên cho mẹ. Mạnh Xuyên nghe qua đầu dây bên kia giọng điệu của bà có vẻ tức giận, nếu như anh đoán không sai thì chắc chắn cô vợ trẻ của anh lại đi mách lẻo với bà. Chẳng biết có hạch luôn chuyện bản thỏa thuận giữa hai người hay không? Anh vội lấy áo khoác trên dựa ghế rồi phóng xe trở về nhà lập tức. Bước vào nhà Mạnh Xuyên thấy mẹ mình đang ngồi ở trước sofa, nhấp môi vài ngụm trà rồi liếc mắt nhìn anh trông ý mau ngồi xuống ghế. Anh hiện chút khó chịu khi đưa ánh mắt sang cô vợ Vĩ Cầm, khiến cô tự động rùng mình. Anh ngồi xuống bên cạnh cô vợ trẻ, đang bị ánh mắt hung dữ của anh hù dọa, mà không khỏi run rẩy trong lòng. Vĩ Cầm liên tục bóp chặt vào đùi của mình để giữ bình tĩnh, khiến trong chốc lát da non đỏ ửng cả lên. Ngoài mặt anh luôn nở nụ cười với Vĩ Cầm, nhưng phía sau nụ cười đó là ánh nghĩ vô cùng khó chịu và chướng mắt của anh. Chỉ trách bản thân anh không thể đuổi cô ra khỏi nhà được, bởi vì mẹ anh thương yêu, rất chuộng cô con dâu này. Bản hợp đồng thỏa thuận ấy anh ngỡ cô ký vào là sẽ biết thân biết phận mà giữ kín bí mật, thế mà sau lưng lại là loại người luôn miệng mách lẻo với mẹ anh, quả là một người mưu mô thâm độc. – Con cảm thấy mình có chút tuổi rồi thì không cần người mẹ này quản nữa có phải không? Từ mai mẹ cấm con ngủ ở bên ngoài, phải về nhà ngủ cùng Vĩ Cầm, có rõ chưa? – Hả? Mạnh Xuyên tròn mắt nhìn bà ngạc nhiên, thì ra không phải chuyện bản hợp đồng ư? Là anh đã nghi hoặc, trách nhầm cô vợ nhỏ của mình ư? Nhưng dù sao đi nữa cô ta không nói là tốt, ít ra cũng giữ cho mình một sự gọi là biết điều. Bà lại gằn giọng nghiêm túc: – Hả gì mà hả! Từ ngày mai vào những buổi tối con phải về trước bảy giờ, cùng con bé ăn cơm phụ việc dọn nhà. Con mà còn dám trái ý lời, thì cứ chuẩn bị tinh thần khóc trong tang lễ của mẹ đi. Nói rồi bà đứng ngay dậy, trước khi ra về bà còn thủ thỉ vào tai Vĩ Cầm: “Cầm, con hãy cố gắng chịu khó một chút nhé! Có gì cứ nói trực tiếp với mẹ, đừng để ấm ức trong lòng” Bà vừa nói vừa vỗ vỗ nhẹ vào đôi tay nhỏ nhắn của cô. Cô cũng nhẹ gật đầu lên tiếng: – Dạ con hiểu rồi ạ! Anh ấy luôn đối tốt với con mà. Sau khi tiễn bà về, vừa bước vào cửa Mạnh Xuyên đã đứng khoanh tay ở cầu thang cất giọng cảnh cáo cô: – Chuyện bản thỏa thuận cô biết điều mà im miệng lại cho tôi. Nói rồi anh bỏ lên tầng, mặc cho sự uất ức của Vĩ Cầm đang cố gồng không sao thốt lên được. Tại sao trong mắt anh cô lúc nào cũng lăng loàn, khốn nạn đến mức chuyện gì cũng mang đi mách lẻo cho mẹ anh biết. Đến ngay bản thân cô còn rất muốn bản thỏa thuận đó tồn tại nữa kia mà. Không phải trong mắt anh cô là loại phụ nữ tồi, mà do chính anh vốn đã có thành kiến nặng với cô từ ban đầu, nên quy ra cô là một người phụ nữ chẳng ra gì. Bỏ mặc những chuyện ưu phiền qua một bên, Vĩ Cầm cô không cần phải bận tâm đến một người như vậy. Nước sông không phạm nước giếng, cứ yên ổn mà sống một nhà với anh. Đúng là Mạnh Xuyên rất phục tùng lời nói của mẹ anh, sau tối hôm đó anh thường xuyên về nhà, không những vậy còn tranh thủ về rất đúng giờ. Bình thường ở nhà chỉ có mình cô, thì sẽ chỉ uống tạm một cốc sữa nóng rồi mới về phòng học. Tại vì cô biết lúc này anh sẽ về nhà, nên hôm nào cũng dậy từ rất sớm để chuẩn bị món ăn. Từ lúc nhỏ cô đã không được hưởng trọn hạnh phúc như bao nhiêu người, nên mấy việc tự lập này đối với cô chẳng có gì khó. Nhân lúc còn sớm anh chưa ngủ dậy, Vĩ Cầm liền bày các món lên bàn ăn thật ngon, chờ khi anh dậy tắm rửa xong xuống ăn sáng là vừa. Trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần một năm trôi qua hai người cứ sống cuộc hôn nhân như bè bạn bình thường, như vậy cũng rất ổn. Nhưng suy nghĩ đó chỉ là của riêng cô, còn anh ta không chắc là sẽ chiều theo những ý nghĩ đó của cô. Bước xuống lầu, Mạnh Xuyên có hướng mắt nhìn vào bếp, cũng có thấy trên bàn đã được cô bày ra những món ăn chu đáo. Nhưng rồi anh cũng không đếm xỉa gì đến, cũng không thèm quan tâm đến cô đã nấu ăn cực khổ ra sao. Vĩ Cầm thấy anh vừa chỉnh đốn quần áo vừa đi thẳng ra cửa, cô liền chạy theo sau anh nói: – Sao anh không ăn sáng đi rồi đi làm, tôi vừa nấu xong bày sẵn ra bàn. Có gì anh… Mới sớm, Vĩ Cầm cứ đi theo lải nhải miết bên tai, anh cảm thấy phiền phức liền gằn giọng gắt gỏng: – Tôi không bảo cô nấu bữa sáng, hơn nữa tôi cũng không ăn bữa sáng đó của cô. Nên làm ơn biết điều giữ im lặng một chút, cô nói không biết chán nhưng tôi đây nghe rất là phiền đấy. Thời gian của tôi là dành cho công việc, chứ không phải là để ngồi ăn cơm cùng cô. Cô có hiểu chưa? Nói rồi anh đóng rầm cửa nhà như một tiếng s-ét đ-ánh ngang mặt cô, liền nhanh chóng bỏ đi. Đứng lại đó, Vĩ Cầm đưa tay lau đi giọt nước mắt sớm đã lăn trên má cô, uất ức ngồi xuống bàn ăn. Cô vừa đưa tay gắp miếng thức ăn đặt vào bát, vừa ngăn đi nước mắt đang muốn tuôn ra. Nhưng vẫn không ngăn lại được, những giọt nước mắt cứ thế trượt xuống cằm rồi rơi thẳng vào bát cơm trên bàn. Vĩ Cầm không nghĩ Mạnh Xuyên lại lạnh nhạt, ghét bỏ cô đến mức khó sống chung một nhà. Cô vừa ấm ức vừa tức giận đập đũa xuống bàn, mắng anh vài câu thành tiếng: – Mạnh Xuyên, ông chú già khó tính. Anh nghĩ anh là Tổng giám đốc Xuân Trần thì ghê gớm lắm sao? Muốn mắng mỏ ai thì mắng, tôi không phải là nhân viên cấp dưới của anh, tôi không sợ anh đâu, Mạnh Xuyên thối th...a...a...a! Cô vừa nói vừa phụng phịu hai má tức giận, vừa đưa tay lau sạch đi mấy giọt lệ ở trên khóe mi còn vương lại. Từ trước đến nay cô chưa từng vì ai mà dậy sớm chuẩn bị một bữa cơm chu đáo ngoài ba mẹ cô ra, vậy mà anh ta lại tuyệt nhiên trách móc còn bảo cô gây phiền. Điều này khiến cho Vĩ Cầm hậm hực, bứt rứt trong lòng. Cô không ngừng hỏi lại bản thân mình, có phải cô thật sự là phiền phức? Hay do hắn ghét bỏ cô nên mới cảm thấy như vậy. Có lẽ một phần do bị mẹ hắn ép buộc phải đối xử tốt với cô, mà lòng hắn thì chẳng chút thuận ý, nên hắn liền mang những điều bực tức đó trút bỏ đổ vào người cô. Đúng là Mạnh Xuyên vừa thối tha vừa mục nát! ••• Trong giờ nghỉ trưa ở trường, cô với Tiểu Vy rủ nhau qua căn tin ăn chút gì đó lót dạ dày. Bây giờ đối với Vĩ Cầm người duy nhất có thể nghe cô than vãn về cuộc sống sau hôn nhân chỉ có mỗi mình Tiểu Vy, Vĩ Cầm thở dài gõ tay xuống bàn rồi lên tiếng than thở: – Tiểu Vy à, tao bị hắn ta chê là phiền phức. Mà rõ ràng tao chỉ muốn có ý tốt mà thôi, anh ta không ăn thì có thể bảo không ăn. Sao có thể buông lời hằn học với tao như vậy. Tiểu Vy ngồi bên cạnh xua xua tay: – Mày kệ ông chú đó đi, buổi sau chỉ cần mặc kệ ổng là được, xem như người vô hình được thì càng tốt. Qua một năm là mày được tự do rồi, lúc đó muốn thấy mặt mũi ông chú ấy cũng khó. Biết lời nói là dễ nhưng mà Vĩ Cầm sao có thể dễ dàng làm ngơ được. Cô cũng muốn mặc kệ hắn lắm, nhưng suy lại cô vẫn chuẩn bị nước, soạn quần áo cho hắn. Thấy hắn làm việc đến tận đêm khuya, sợ tổn hại đến sức khỏe cô cũng pha một ly trà gừng nóng cho hắn. Nhưng tất cả đều bị hắn bỏ ngoài tầm mắt, thậm chí còn không thèm động tay vào những thứ cô đã có lòng chuẩn bị cho hắn. Hắn ta làm thế khác nào muốn vạch rõ ranh giới với cô, làm bạn cũng không được, làm một đôi vợ chồng hờ cũng không xong. Với hắn chỉ muốn cô tránh xa khỏi hắn ra, đến một câu nói cũng đắn đo tiếc lời. Tối nay cô và Mạnh Ngôn cùng nhau đến nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố để dùng bữa. Một là để mừng thành tích của cô trong học kỳ này rất tốt. Hai là muốn cùng nhau bàn bạc về bài luận văn cuối kỳ này. Hôm nay Tiểu Vy không đến, vì tối nay nhà Tiểu Vy có khách của ba mẹ cô ấy đến chơi. Vì vậy xem ra tối hôm nay chỉ có cô và Mạnh Ngôn cùng nhau ăn mừng. Sau khi dùng xong bữa ăn ở nhà hàng, hai người cũng bàn xong bài luận văn tối nay, lúc ra về cô và Mạnh Ngôn cùng bắt gặp Mạnh Xuyên đang nói chuyện công việc với một vị khách nước ngoài khá lớn tuổi.