Chương 7 - Vòng Luẩn Quẩn của Hôn Nhân: Mạnh Xuyên, Vĩ Cầm và Mạnh Ngôn - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 7/
Ở phía dưới mọi người vẫn tiếp tục vỗ tay hô lớn, yêu cầu hai người hôn đi. Với tính cách của Mạnh Xuyên, chắc chắn anh sẽ không hèn hạ để lợi dụng hôn phụ nữ anh không có tình cảm, dù là người vợ đã được cưới. Với Vĩ Cầm cô cũng sẽ không chịu thiệt mất đi nụ hôn đầu với người cô không yêu, mà mười mấy năm qua cô đã giữ dành cho Vĩnh Khương.
Vĩ Cầm chỉ mong bây giờ, Mạnh Xuyên có thể nghe được tiếng lòng của cô mà tìm cách từ chối việc này. Nhưng xem ra ông trời cũng không dễ gì chiều lòng, bà Hậu tiến tới chỗ con trai mình nhắc nhở, khi thấy Mạnh Xuyên cứ đứng trơ ngơ ra chả có chút động thái gì. Đứng ở mép sân khấu, bà nửa vờ khuôn mặt vui mừng, nửa hướng tới nơi con trai nhép ra âm thanh nhỏ vừa đủ nghe:
– Thằng con trời đánh này, còn không mau hôn cô dâu đi chứ, đứng ngây ra đó làm gì? Có phải muốn mẹ đau tim lăn đùng ra đây ngất, con mới vừa lòng phải không?
Hai nhánh lông mày đen nháy của Mạnh Xuyên liền nhíu chặt lại, trong lòng có chút không thuận lòng. Mấy năm nay cứ hễ mỗi lần anh không nghe lời là bà lại mang bệnh đau tim của mình ra đe dọa, uy hiếp anh thuận theo. Vì không muốn bà xảy ra bất kỳ hiểm họa nào đến sức khỏe nên anh đành cúi đầu nghe theo răm rắp, không một lời phản kháng.
Kể cả chuyện hôn nhân của ngày hôm nay, với cô gái của nhà họ cũng là do bà tự quyết định!
Trong hoàn cảnh này không còn cách nào trốn tránh, buộc lòng anh phải chiều ý mẹ. Vén tấm trùm đầu cô dâu ra, đặt ngón tay cái của mình lên đôi môi đỏ dịu dàng rồi hôn xuống. Đám người ngồi bên dưới nhìn lên không để ý liền cho rằng hai người họ hôn nhau, liền hò hét vô cùng phấn khích.
Nào nhận thấy đôi môi Mạnh Xuyên chỉ đặt lên ngón tay cái của anh, nụ hôn mang thương hiệu vô cùng “kỹ xảo” của Xuyên thiếu gia.
Lúc này Mạnh Ngôn ngồi phía dưới lễ đường mới ngỡ ngàng phát hiện ra, người con gái đứng bên cạnh anh trai mình trong đám cưới hôm nay chính là người mà anh thầm thương bấy lâu - Vĩ Cầm. Mạnh Ngôn tráo mắt đầy kinh ngạc, đứng phắt dậy nắm chặt lòng bàn tay cuộn lại thành nắm đấm. Hai mắt đỏ ngầu mang theo cả tức giận, nhưng rồi cũng nhanh chóng dằn lại cơn tức ngồi phịch xuống ghế.
Điều Mạnh Ngôn không ngờ, người con gái của một công ty thương nhân năm đó, mà ba anh muốn liên hôn năm đó với anh lại chính là Hương Thụy. Người con gái ấy không ai khác là Vĩ Cầm. Năm đó, trước khi ch-ết ba anh có để lại di nguyện muốn một trong hai anh em phải kết hôn với con gái nhà họ.
Khi ấy anh đã rất yêu Vĩ Cầm nên quyết liệt phản đối, đồn đẩy mối hôn nhân này cho anh trai mình. Cũng vì lý do đó mà hai anh em hai người bắt đầu dẫn tới xích mích, đến tận bây giờ nút thắt ấy vẫn chưa được tháo gỡ. Vậy mà bây giờ mối hôn nhân của người anh thích lại hóa thành lễ cưới của anh trai anh.
Ông trời thật biết trêu đùa con người, hiện giờ anh có muốn thương lượng lại với anh trai cũng đã quá muộn. Hơn nữa, hôn nhân không thể xem như một món đồ chơi mà truyền tay qua lại. Sự bất lực, hụt hẫng xen vào đó là tiếc nuối đang quanh quẩn trong tâm trí Mạnh Ngôn, cơn khó chịu ấy sớm đã buốt lên tận óc.
Nếu được anh chỉ muốn đứng dậy, tiến lên lễ đường nắm chặt tay Vĩ Cầm cùng cô chạy khỏi nơi này. Bởi anh cũng hiểu được, Vĩ Cầm chắc chắn đã bị ép gả cho tên Mạnh Xuyên mặt lạnh như hồ băng này.
Sau khi hoàn thành nụ hôn giả ấy, Vĩ Cầm mới đưa mắt nhìn người chồng tương lai của mình trông ra sao. Giờ phút ấy cả cô và anh đều tròn mắt ngạc nhiên nhìn nhau. Chẳng phải là người hôm đó chạm mặt nhau ở nhà hàng sao?
– Ông chú? Chú làm gì ở hôn lễ của tôi vậy? Không lẽ….
Mạnh Xuyên chỉ chẹp miệng khó chịu một cái, liếc mắt lừ cô rồi chả thèm nói một câu nào liền rời khỏi lễ đường. Lúc này Tiểu Vy và Cảnh Phong ngồi bên dưới cũng sớm nhận ra, liền nghiêng đầu quay lại nhìn nhau một cách khó hiểu.
Tiểu Vy bĩu môi lầm bầm trong miệng:
– Chuyện này có phải oan gia ngõ hẹp quá rồi không?
Kết thúc buổi hôn lễ, Tiểu Vy liền nhanh chóng đi tìm Vĩ Cầm. Dáng vẻ hớt hải thở dốc của cô khi gặp Vĩ Cầm, khiến Vĩ Cầm phần nào đó cảm thấy bất an:
– Tiểu Vy, có chuyện gì thì từ từ nói. Tao biết là mày cũng sốc giống tao, không thể tin được ông chú khó ở kia lại là Mạnh Xuyên cơ chứ.
Tiểu Vy nhắm mắt thở dốc một hơi, chả biết cô nên nói như thế nào cho Vĩ Cầm biết đây. Chuyện của hai ông chú kia chẳng có là gì, với chuyện cô sắp nói với Vĩ Cầm. Tiểu Vy phẩy tay búa xua:
– Không, không phải. Hai ông kia tao chẳng thèm bận tâm đến, chuyện là vừa rồi tao mới biết ra được một chuyện vô cùng ngỡ ngàng, Mạnh Ngôn…Mạnh Ngôn cậu ấy là em trai của Mạnh Xuyên.
– Hả? Mày không lầm đấy chứ?
– Chắc chắn là không.
Tiểu Vy vừa nói vừa lắc đầu khẳng định là tin tức cực kỳ chuẩn xác.
Khi ấy Tiểu Vy thấy Mạnh Ngôn, trong lòng cô chỉ sợ mình đoán sai liền mặt dày quay xuống hỏi tên Cảnh Phong. Chính miệng anh ta còn nói đó là Mạnh Ngôn là em trai cùng ba khác mẹ với Mạnh Xuyên, sao có thể nhầm được.
Hôm nay Vĩ Cầm cô gặp phải những chuyện như cái trục xoay vòng vòng, quanh quẩn không thể tin được, cậu bạn thân của cô mười mấy năm nay lại là con trai thứ của nhà Trần. Mà cậu ấy cũng chẳng ho he một lời nào với cô và Tiểu Vy. Nhiều lần anh chỉ nói gia đình mình làm ăn nhỏ thế mà hai người cũng tin cho được.  ( Truyện của Tiêu Mộng Dy chỉ úp trên Đột nhiên Mạnh Ngôn từ ngoài mở cửa chạy vào, sắc mặt có chút thất vọng nhưng cũng thấy rõ được sự tức giận trong ánh mắt của anh. Tiểu Vy thấy Mạnh Ngôn liền cúi người nhẹ nhàng rời khỏi phòng, tự động biết ý nhường lại không khí cho hai người nói chuyện.
Mạnh Ngôn tiến đến gần chỗ Vĩ Cầm, không khí hóa nhiên căng thẳng. Hai người nhìn nhau một lúc, chẳng người nào chịu mở lời lên trước. Căn phòng im lặng đến không một động tĩnh, có thể nghe rõ được nhịp đập thình thịch và hơi thở phức tạp của Mạnh Ngôn. Vĩ Cầm thấy không khí của hai người bất ổn, liền nhấp môi lên tiếng phá vỡ không khí khó chịu này.
– Mạnh Ngôn…cậu…
Không kịp để cho Vĩ Cầm nói hết câu anh liền tiến đến ôm chặt cô vào lòng trước sự khó hiểu của người con gái. Hai tay cô buông thõng ở dưới, cũng vừa gượng gạo lưng chừng giữa tấm lưng lớn của Mạnh Ngôn. Cô lúc này có thể cảm nhận rõ ràng được tiếng sụt sịt như đang khóc của anh. Mạnh Ngôn ôm chặt cô vào lòng, nghẹn ngào lên tiếng:
– Vĩ Cầm, tôi thật sự rất yêu cậu. Chúng ta có thể cùng nhau rời khỏi chỗ này được không?
Vĩ Cầm liền thay đổi sắc mặt, đẩy ngay Mạnh Ngôn ra. Tỏ rõ vẻ nghiêm túc:
– Cậu là người thừa biết rõ tâm tư của tôi như thế nào mà?
Phải, Mạnh Ngôn anh hiểu rõ chứ! Biết rất rõ là đằng khác.
Cô sẽ không bao giờ chấp nhận yêu một ai khác ngoài Vĩnh Khương, và cuộc hôn nhân này đối với cô cũng chỉ vì Đỗ Thụy mà thôi. Nếu cô rời đi với anh lúc này, chẳng khác nào tự tay đẩy công ty gia đình mình xuống bờ vực thẳm.
Mạnh Ngôn liền gật gật đầu tỏ ý đã hiểu:
– Tôi hiểu rồi, tôi không thể làm khó cho cậu thêm nữa. Vậy cậu có thể dành một cái ôm này cho tôi, xem như là lời chúc mừng tôi muốn dành cho cuộc hôn nhân này của cậu, có được không?
Vĩ Cầm nhẹ mỉm cười dang rộng hai tay ra, nhỏ nhẹ lên tiếng.
– Được chứ!
Mạnh Ngôn không do dự liền ôm cô, anh ôm chặt tấm lưng nhỏ bé của cô. Trong lòng không ngừng đau khổ và hối tiếc. Nếu như năm đó anh chấp nhận lời đề nghị của ba, thì bây giờ vị trí đó sẽ là của anh, cuộc hôn nhân này anh sẽ là chú rể chứ không phải Mạnh Xuyên - anh trai anh. Dẫu biết cuộc hôn nhân này chỉ có mình anh đơn phương, anh cũng sẽ không hối mà nguyện ý bằng lòng.
Mạnh Xuyên không biết từ lúc nào đã sớm đứng ở ngoài cửa, thấy hết toàn cảnh hai người ôm nhau tình tứ ở bên trong. Một người là em trai của mình, một người là cô vợ mới cưới. Dù anh không yêu thương cô, nhưng hai người làm như thế, khác nào là đang bôi tro trát trấu vào mặt gia đình.
Mạnh Xuyên liền gằn giọng từ cửa bước vào:
– Cầm Tiểu thư đây, cũng cao tay thật đấy chứ. Không biết Vĩ Cầm cô và Đỗ Thụy các người đang có thuyết âm mưu gì với gia đình nhà họ Trần chúng tôi?
m mưu? Hắn ta nói cô có âm mưu gì ư? Thật nực cười, đến ngay cả chuyện hào môn quý tộc gì đấy cô cũng không màng chẳng lẽ lại toan tính tới chuyện âm mưu? Mạnh Xuyên rõ ràng anh ta đang vu oan cho cô.
Mạnh Ngôn thấy anh trai của mình buông những lời lẽ xúc phạm đến Vĩ Cầm hơn nữa bây giờ cô còn là vợ của anh ta, liền phản ứng:
– Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người, không phải ai cũng đều có âm mưu như anh nghĩ cả đâu.
– Câm mồm! Loại phụ nữ lẳng lơ không xứng đáng để nhị thiếu gia như em lên tiếng bảo vệ. Hơn nữa cô ấy bây giờ đã là chị dâu của em, biết điều mà nên giữ kẽ.
Nói dứt lời, Mạnh Xuyên chẳng muốn bận tâm đến hai con người này, lập tức mang tức giận rời đi.
Nếu không phải vì trước đó mẹ anh tới bắt buộc anh phải vào giúp cô dọn đồ đưa về biệt thự riêng, thì liệu anh có trông thấy được cảnh trái tai gai mắt này? Giờ xem như anh đã rõ bộ mặt thật của cô vợ trẻ, xinh đẹp đáng yêu trong mắt mọi người là như thế nào.
Mạnh Ngôn không chịu đựng được lối ngang tàn của anh trai liền muốn đuổi theo giải thích cho ra lẽ, nhưng bị Vĩ Cầm ngăn cản. Vì cô cho rằng bây giờ Mạnh Ngôn có chạy theo hắn để giải thích, hắn cũng không nghe, càng giải thích chỉ sợ càng khiến cho hai anh em thêm bất hòa, xung đột.
Thiết nghĩ cũng chẳng cần thiết phải minh oan, đến ngay cả việc cùng cô đi chọn váy cưới với hắn ta còn khó khăn, thì cố chứng minh mình là một người vợ tốt trước mắt hắn ta để làm gì. Vốn dĩ ngay từ đầu hắn ta chẳng thật sự coi cô là vợ, cũng vốn chẳng ưa gì cô, xem cô như nỗi phiền phức lớn trong cuộc đời. Rồi đây cuộc sống hôn nhân sau này của cô với hắn chắc chắn sẽ còn đáng sợ hơn rất nhiều.