Chương 6 - Hồi ức trên đường bước vào cuộc sống mới - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 6/
Chớp mắt hôm nay là ngày cưới của hai người, Vĩ Cầm khoác trên người bộ váy cưới lung linh, lịch thiệp. Cô ngồi ở trong phòng chờ, không dừng nắm chặt một vật gì đó trong lòng bàn tay. Chính xác cái kẹp tóc hình cái kẹo, giống y như cái kẹp tóc mà năm đó cô đã nhét vào tay Vĩnh Khương. Cô chìm vào đống suy nghĩ tiêu cực của mình, rồi cô lại nhớ đến Mạnh Xuyên.
Hôm nay là ngày cưới của cô và anh, cũng xem như là lần đầu hai người sẽ gặp nhau. Cô lo lắng anh sau này sẽ không hài hoà với cô, chỉ mong hòa thuận.
Một lát sau, bà Tấn bước vào ngồi cạnh con gái. Mi tâm rơm rớm lệ, hai tay nắm chặt lấy tay Vĩ Cầm:
– Vĩ Cầm, ba mẹ luôn mong con hạnh phúc, càng như vậy ba mẹ càng thấy có lỗi với con, đã gán định cuộc hôn nhân này cho con. Nhưng con đừng bi quan, lo lắng mẹ tin là cuộc hôn nhân này sẽ mang lại hạnh phúc cho con.
Vĩ Cầm nghe vậy liền không hài lòng, lắc đầu nguây nguẩy.
– Mẹ đừng nói như vậy, đây là điều con nguyện ý mà, ba mẹ không có lỗi cũng như không gán định điều gì ở con cả. Hai người đã vì con mà vất vả nhiều rồi, bây giờ là lúc con nên trả ơn.
Bà Tấn đưa mắt nhìn Vĩ Cầm, hai hàng nước mắt nhẹ nhàng tuôn ra. Bà không cầm được cảm xúc vì đứa con hiểu chuyện, vì từ ngày hôm nay cô chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, không còn ở cạnh bà, không còn những buổi sáng bà bước vào phòng trông thấy một Cầm Cầm, vùi mình vào trong chăn như con mèo lười nữa. Bà lại ôm lấy Vĩ Cầm, hai mẹ con ôm lấy nhau tình cảnh ngọt ngào không khỏi xúc động.
Ở bên ngoài lễ đường, giọng nói người dẫn lễ không ngừng đôn thúc cô dâu. Bà Tấn vén tấm chùm đầu xuống cho cô sau đó giao bàn tay Vĩ Cầm qua cho ông chồng mình. Vĩ Cầm quay lại mỉm cười một chút với mẹ rồi khoác tay ba mình từ từ từng bước tiến vào lễ đường.
Bà Tấn nhìn theo Vĩ Cầm một chút, tiếp đó cũng nhanh chóng tiến về phía lễ đường yên vị chỗ ngồi.
Cuộc hôn nhân này có hạnh phúc hay bất hạnh cô cũng không rõ, nhưng chỉ mong lựa chọn hôm nay của cô sẽ không khiến cô hối tiếc. Từng bước chân cô cùng ba tiến lên lễ đường, như từng bước chân cô giẫm xuống tim mình. Nghẹn ngào không thể nấc, khóc nhưng chẳng dám để lệ rơi ra ngoài. Chỉ âm thầm nuốt ngược nước mắt vào trong, còn mấy bước chân nữa Viên Viên ngày ấy sẽ là con dâu của nhà họ. Sẽ là vợ của Mạnh Xuyên không phải của Vĩnh Khương, và cũng không còn là một Viên Viên mộng mị mười năm dài đợi người.
Cô chỉ xin vài giây phút ngắn, cô ước mong mình có thể gặp lại Vĩnh Khương dù một một lần, nửa lần hay chỉ một chút thoáng qua. Cô cũng sẵn sàng bỏ mặc tất cả để tìm kiếm anh, tìm kiếm hạnh phúc của mình, tìm kiếm một Vĩnh Khương sẽ nói “Viên Viên, Vĩnh Khương anh yêu em!”
Hai dòng nước mắt lao ra ngoài, trượt dài xuống khuôn mặt điểm trang xinh đẹp. Cô bây giờ đã đứng trước mặt một người đàn ông mang tên Mạnh Xuyên, là người mà sau này cô sẽ phải ở cạnh cả đời. Cô có thể thấy dáng người cao cao ấy của người đối mặt, cùng với đó là một diện mạo ẩn ẩn hiện hiện sau tấm vải mỏng che đầu. Mùi hương toát ra từ người đàn ông len vào trong hốc mũi cô, một mùi hương vô cùng đặc biệt khi ngửi qua như lạ như quen.
Sau khi đưa cô lên lễ đường, đưa bàn tay Vĩ Cầm qua cho Mạnh Xuyên ông Tấn nhìn nam nhân mang bộ y phục chú rể với cách đặt đầy niềm tin:
– Mạnh Xuyên, từ nay ta xin giao Vĩ Cầm cho con. Ta mong hai con hạnh phúc cũng như con sẽ yêu thương đối tốt với Vĩ Cầm của ta.
Mạnh Xuyên khẽ nâng nụ cười, nụ cười không có chứa nhiều cảm xúc, nghiêm túc gật đầu:
– Con sẽ yêu thương, cũng như sẽ đối tốt với cô ấy, người an tâm.
Ông Tấn khẽ cười ôn tồn tỏ vẻ yên tâm vỗ nhẹ vào tay Vĩ Cầm sau đó rời khỏi sân khấu, để lại cô đứng tại đây một mình cùng với người đàn ông lạ....Mà không! cùng với Mạnh Xuyên - chồng của cô.
Đứng tại đây Vĩ Cầm đã không ngừng bồi hồi lo sợ, hai tay cô bấu chặt vào nhau muốn rỉ m-áu. Dù sao cô cũng là thiếu nữ chỉ mới 19 tuổi, bản năng khi đứng trước một người đàn ông lạ nghiễm nhiên không khỏi căng thẳng.
Qua một hồi nghi thức, đến lúc người dẫn hôn lễ hứng khởi nói, lại càng khiến cho Vĩ Cầm giật mình tròn mắt.
– Bây giờ chú rể hãy nhanh tay tháo tấm khăn che trên đầu và có thể hôn cô dâu của mình được rồi.
Hôn đi, hôn đi, hôn đi….
Cả đám người ngồi bên dưới hùa nhau cùng người dẫn hôn lễ, vừa vỗ tay vừa hô to. Không khí bên dưới mọi người đang nhiệt tình cổ động, phía trên sân khấu Vĩ Cầm hồi hộp đến ngộp thở. Nếu chú ý lắng nghe thật kỹ, chắc chắn sẽ nghe thấy rõ hơi thở mạnh mẽ của người đối diện. Khiến cho Vĩ Cầm cô vừa ngượng ngùng vừa bối rối chỉ muốn bỏ chạy khỏi nơi này.
Ở bên dưới sân khấu đông người lại náo nức, có các bậc trưởng bối cũng ngồi yên vị hướng lên nhìn chúc phúc.
Tiểu Vy ngồi dưới, hàng ghế phía sau nhìn lên trên lễ đường, vốn nhận thấy cô bạn thân mình gặp khốn đốn nhưng không thể bất lịch sự bay lên phía trên để giúp. Có những chuyện nằm ngoài khả năng của Tiểu Vy này xử lý, cô chỉ biết ngồi thầm thở dài yên lặng. ( Truyện của Tiêu Mộng Dy chỉ úp trên fbNhưng mà không, tên đàn ông ngồi phía sau cô thì không được vài phần trầm tĩnh cho lắm. Cô để ý nãy giờ hắn ta là người vỗ tay và hô to nhất một câu “hôn đi…” khiến cô thấy ù lỗ tai thật sự.
Tiểu Vy cố nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi kiềm chế sự tức giận của mình vào trong. Nhưng cuối cùng không chịu đựng nữa, quay xuống:
– Này chú kia, tôi biết là…
Tiểu Vy trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cảnh Phong, thì ra là hắn. Là cái tên hôm bữa khiến Tiểu Vy cô tức đến muốn ói m-áu mà không thể làm gì được. Cô liền giật giật môi tức giận, chỉ tay vào mặt Cảnh Phong:
– Anh…anh..anh…
Cảnh Phong liền thay đổi sắc mặt, nheo mắt lại.
– Anh gì? Tôi phải tuổi trưởng bối tuổi chú cô đấy. Đừng có mà vô lễ với người lớn.
Rõ ràng trong mắt anh Tiểu Vy là kiểu phụ nữ ồn ào, gây rắc rối. Cả đời anh dù có không lấy được vợ cũng chả muốn dây dưa vào loại phụ nữ như thế này.
Tiểu Vy căng mặt nhíu mày dồn nén nỗi tức tới mức đỏ ửng, quay lại đáp trả câu nói của Cảnh Phong. Nhưng khi đó Tiểu Vy thoáng thấy một bóng dáng quen mắt dường như là Mạnh Ngôn, anh đang ngồi cùng chỗ với bên người nhà Mạnh Xuyên. Tiểu Vy liền gạt phăng đi chuyện của cô với tên chú Cảnh Phong, cô ngó nghiêng để xác nhận có phải người kia là Mạnh Ngôn. Đến khi nhìn rõ, Tiểu Vy lấy tay che miệng, há hốc: “Mạnh Ngôn, đúng là Mạnh Ngôn không thể nhầm đi đâu được.”
Mấy hôm trước, cô có hỏi dò thử Mạnh Ngôn xem hôm nay anh có rảnh? Nếu được cô sẽ nói cho anh hay chuyện của Vĩ Cầm, mong Mạnh Ngôn sẽ đến tham dự buổi lễ. Nhưng mấy hôm đó dường như Mạnh Ngôn cũng rất bận, đến khi gặp thì nói vài ba câu rồi lại mất tích. Cuối cùng Tiểu Vy quyết định sẽ nói chuyện này cho anh biết sau.
Vậy mà bây giờ ngẫu nhiên lại gặp Mạnh Ngôn trong hôn lễ, hơn nữa anh còn ngồi cùng cạnh với Hậu phu nhân. Chẳng lẽ bạn thân bấy lâu nay mà cô và Vĩ Cầm chơi cùng là con trai thứ nhà họ Trần sao?
Ngay lúc đó, tai Tiểu Vy gom hết tần suất để nghe được Mạnh Ngôn gọi Hậu phu nhân bằng hai từ “mẹ...” rất tiếc từ sau Tiểu Vy không nghe được. Nhưng chỉ bấy nhiêu Tiểu Vy cũng đã đủ xác định rõ thân phận của Mạnh Ngôn.
Mọi chuyện ập đến quá nhanh khiến cho Tiểu Vy vừa mông lung vừa ngỡ ngàng.
Sực nhớ ra, chẳng phải Mạnh Ngôn từ lâu vẫn đang đơn phương thích Vĩ Cầm sao? Thế thì bây giờ là chị dâu, là vợ của anh trai mình. Quái đản gì thế này? Tình em duyên anh sao? Tiểu Vy nhăn mặt, cảm thấy rắc rối đang bám chặt lấy đầu mình, Vĩ Cầm, Mạnh Ngôn và cả Mạnh Xuyên thê lương rồi!