Chương 5 - Cuộc Gặp Gỡ Không Như Mong Đợi - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 5/
Cùng thời điểm ở một không gian khác. Mạnh Xuyên ngồi trên bàn làm việc, lật qua lật lại trang tài liệu rồi đập mạnh tay xuống bàn. Khiến cho Cảnh Phong đang ngồi ở ghế sofa dưới, nhâm nhi tách cafe liền bị dọa giật bắn người. Hắn ta chẹp miệng một cái, đặt tách trà xuống bàn liếc mắt trách móc:
– Cậu làm cái trò gì vậy? Tên nào dám chọc giận tổng giám đốc Xuân Trần, để tôi đi bảo nhân viên cho chúng không cần làm ăn gì nữa.
Mạnh Xuyên nhíu đôi mày kiếm lại lừ lạnh Cảnh Phong một cái, thở dài:
– Hậu phu nhân nhà tôi, nếu mà tạo phản được thì Mạnh Xuyên tôi đã làm từ lâu rồi. Chỉ là lực bất tòng tâm, đến cả ho trước mặt bà, còn phải xem xét lại.
Cảnh Phong ngồi dưới ghế vỗ phanh phách vào đùi thích thú cưới lớn, khóe mắt rơi hai giọt lệ mới chịu ngưng lại.
– Gì đây, cậu không sợ trời không sợ đất mà lại sợ mẹ ư? Cậu khiến tôi cười thắt cả ruột, lại chuyện gì nữa đây làm cậu tức đến thế.
Mạnh Xuyên trong trạng thái hậm hực, vừa bất lực một chút.
- Chẳng biết moi đâu ra một cô gái rồi bảo phải kết hôn.
Chung quy ra, bà Hậu - mẹ anh buộc anh phải kết hôn, khiến anh không thoải mái chút nào. Vốn anh không có thâm tình gì với gia đình ấy, nay lại kết hôn còn phải đi chọn đồ cưới với con gái nhà họ, thật là đ-ốt thời gian quý báu!
Cuộc sống tự do tự tại đang diễn ra yên lành, bất ngờ bị một cô gái đóng trong khung sắt cùng với tấm biển - người sắp kết hôn và sẽ kết hôn. Cuộc hôn nhân này như trên trời rơi xuống, khiến anh cảm giác như mình đang nhặt phải thứ mà không muốn nhặt. Mạnh Xuyên trầm lạnh chán nản hỏi Cảnh Phong, có nên sắp xếp người đi thay anh ngày hôm đó?
Một người trợ lý suốt ngày đi theo tên mặt hầm như Mạnh Xuyên, sớm muộn gì Cảnh Phong anh cũng sẽ biến thành than. Nếu như ngày đó không nhìn hắn đáng thương đơn độc thì Cảnh Phong anh tuyệt đối sẽ không đi theo hắn hỗ trợ.
Chơi thân cùng hắn từ những năm tuổi vị thành niên, tính thời điểm này tình bạn này phải gọi là tri kỷ. Tính hắn ra sao nóng lạnh thất thường, Cảnh Phong anh là người nắm rõ.
Cảnh Phong nghe tên mặt hầm kể lể anh ngồi từ kia chả có chút nào đồng cảm. Thi thoảng còn cười khoái chí, buông vài câu đùa cợt:
– Nghe nói con gái nhà họ chỉ mới 19 tuổi, bạn tôi năm nay cũng chạm ngưỡng xấp xỉ 40 mà cũng vớ được cô vợ non trẻ, thật là có số hưởng. Riêng tôi đây chả biết thân phận long đong kiểu gì mà đến giờ chẳng có một bóng vợ nào tìm tới.
Nhìn vẻ mặt mỉa mai của tên kia, Mạnh Xuyên tư nghiêm khó chịu. Anh cau mày cầm cây bút trên tay ném thẳng vào người tên Cảnh Phong, còn nghiêm túc lên tiếng:
– Cậu muốn thì đi mà lấy con gái nhà họ, tôi đây không cần người vợ. Mau mau chuẩn bị xiêm y lộng lẫy, tối đến tôi đưa cậu đi.
Cảnh Phong nhíu mày hướng về nơi chiếc ghế xoay bề thế:
– Đi đâu?
– Đi qua nhà họ cho cậu hỏi vợ.
Cảnh Phong liền đứng phắt dậy, tiến đến bàn làm việc của Mạnh Xuyên. Làm vẻ mặt dễ thương, giọng điệu có chút nhõng nhẽo.
– Thôi mà anh Mạnh Xuyên, em chỉ muốn chung chăn gối với anh thôi. Xin anh đừng gả em cho nữ nhân khác mà.
– Cút!
Mạnh Xuyên tức giận liền với luôn đống tài liệu quăng vào người Cảnh Phong, khuôn mặt tối sầm như mây đen. Nhìn thấy bộ dạng một Mạnh Xuyên bị anh chọc ghẹo muốn sắp thổ huyết, Cảnh Phong thích đến mức bật cười sắp trật cả quai hàm rút khỏi phòng làm việc.
Ba hôm sau! Sáng sớm Vĩ Cầm đã thấy chiếc xe bóng loáng đỗ trước tư gia, cứ ngỡ là xe của thiếu gia nhà họ tới đón cô. Mặc dù hôn nhân mang tính gán ghép nhưng ngược lại cô lại rất muốn trông thấy thiếu gia nhà họ như thế nào. Đích thân lái xe tới đây như đã hẹn, xem ra là người rất có thành ý.
Nhưng khi Vĩ Cầm chuẩn bị quần áo trang điểm xong bước ra ngoài, đúng là xe Mạnh Xuyên tới đón nhưng người thì có một chút kỳ quặc. Cô không nghĩ một thiếu gia Mạnh Xuyên được mọi người ca tụng đến tận mây xanh mà bề ngoài có hơi dung dị.
Dáng vẻ ăn mặc kể cả sắc nét trên khuôn mặt đều không có điểm gì là nổi bật, là ấn tượng như miệng đời đồn thổi. Vĩ Cầm nghị hoặc tiến lại gọi:
– Xuyên thiếu gia? Anh là Mạnh Xuyên có phải không?
Người bên kia quay lại liền cúi thấp người xuống chào cô, khiến cô giật mình. Hình như kiểu cách này càng không giống tác phong quyền quý, của nhà hào môn cho lắm.
– Dạ, tôi là phụ tá của Xuyên Tổng. Anh ấy vì bận một số công việc mà không tới được, bảo tôi đưa cô đi mua những thứ mà cô thích.
Ban đầu Vĩ Cầm cứ nghĩ, nếu anh ta không tôn trọng cô mà đến thì ít nhất cũng sẽ phải tôn trọng lời của phụ huynh. Nhưng cô quá đánh giá tốt anh ta, đến ngay cả bỏ chút thời giờ đến gặp cô, anh ta còn không muốn thì làm gì tính đến chuyện được tôn trọng. ( Truyện của Tiêu Mộng Dy chỉ úp trên Diện biện ra một lý do là công việc bận rộn không thể đến, chẳng lẽ trong lúc làm việc đó anh ta không ăn, không uống, không bị mắc vệ sinh sao? Bỏ ra như ngần ấy thời gian đó với cô, thì Mạnh Xuyên lại tuyệt nhiên không có.
Vĩ Cầm bắt đầu bất an kèm theo lo lắng, cảm giác anh ta không hề tha thiết gì trong chuyện này. Cũng phải, vì cô đâu là người trong lòng hắn, hắn tất nhiên sẽ tỏ ý không bằng lòng. Hắn đồng ý cũng chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của ba hắn. Xem ra trong mắt Xuyên thiếu gia họ, Vĩ Cầm cô sớm đã là một cái gai mà hắn không thể nào gỡ bỏ.
Nơi Vĩ Cầm đi chọn váy cưới là một nơi cửa hàng thiết kế áo cưới lớn bậc nhất của thành phố Mộc Hóa. Cửa hàng này là do chính bên nhà họ sắp xếp, nhưng cô không nghĩ là do Xuyên thiếu gia chọn, hắn không có thành ý đi cùng cô, thì làm gì có chuyện hắn cất công chọn cửa hàng.
Nam phụ tá mở cửa xe cho Vĩ Cầm bước xuống, nghiêm chỉnh trang phục rồi cùng cô đi vào trong. Một nhân viên cửa hàng bước đến niềm nở:
– Cầm tiểu thư, mời cô theo tôi qua bên này.
Vĩ Cầm lặng lẽ đi theo chân nhân viên chọn váy cưới, nhân viên đưa tay điểm qua hàng loạt kiểu váy xinh lung linh lộng lẫy, nhưng nhìn kiểu cách gì Vĩ Cầm cũng không thấy đẹp. Cô nghĩ cứ chọn bừa một vài váy, chỉ cần cơ thể cô vừa là được. Thấy Vĩ Cầm có vẻ chưa định được váy cưới, nữ nhân viên lại nhiệt tình chọn một bộ váy vừa được thiết kế gần nhưng rất được các quý cô lựa chọn:
– Cầm tiểu thư cô nhìn xem, bộ này có hợp với mình không?
Vĩ Cầm nhìn bộ váy như lại không có tâm tư ngắm, sau đó một cái gật nhẹ đầu với nữ nhân viên cửa hàng:
– Cũng được!
Nữ nhân viên khẽ vui lòng đưa Vĩ Cầm đi vào bên trong ướm thử. Vĩ Cầm khuất vào trong rồi, đám nhân viên ở đây chụm đầu vào nhau nhỏ thầm “Cầm tiểu thư, cô ấy xinh thật đấy.”
Năm phút sau Vĩ Cầm bước ra cùng nữ nhân viên khi nãy. Đứng trước gương lớn có thể thấy toàn bộ diện mạo của mình trong bộ váy màu trắng tinh khôi, với lối phong cách tối giản nhẹ nhàng nhưng không kém phần sang trọng, thanh lịch.
Tuy thân hình Vĩ Cầm không gọi là quá xuất sắc nhưng rất cân đối, tỉ lệ ba vòng đều rất chuẩn. Khuôn mặt thon gọn, cùng làn da trắng hồng không tì vết càng điểm tô thêm một Vĩ Cầm sắc sảo.
Một nữ nhân viên đang đứng ở phía lưng, không kìm được mà thốt lên cảm thán:
– Cầm tiểu thư, bộ váy này rất hợp với dáng cô, trông cô không khác gì một thiên thần mỹ nữ.
Nữ nhân viên đứng bên cạnh Vĩ Cầm gương mặt đầy ngưỡng mộ cũng tiếp lời:
– Cô Cầm à, cô và Xuyên thiếu gia quả thật là một đôi hoàn hảo. Mặc dù tôi không rõ dung mạo cậu ấy nhưng nghe nói qua cậu ấy là một nam nhân đỉnh lưu phong độ cưới được cô Cầm tiểu thư đây chắc là rất hạnh phúc!
Vĩ Cầm im lặng bởi trong đầu cô đang chạy đua những ý nghĩ.
“Yêu nhau à? Làm gì có chuyện đó, ai nhìn vào cũng nghĩ mình có cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng họ đâu tận tường sự thật, rốt cuộc thì cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài một quả hỏng mà thôi.”
Nghĩ tới đây Vĩ Cầm lại nhớ tới một cái tên, người cô muốn cùng đi chọn váy cưới là một người khác. Cô rất muốn người đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của cô, cũng chỉ có một mình Vĩnh Khương. Sau đó với âm giọng ấm của Vĩnh Khương, anh sẽ nói với cô:
– Viên Viên, em mặc bộ này đi. Bộ này em mặc lên trông rất xinh đẹp.
Vĩ Cầm miên man khẽ mỉm cười, đột nhiên cơn mộng tưởng bị đánh thức, tâm trí quay về ngay thực tại:
- Cô Cầm, cô có chọn bộ này chứ?
Được nhân viên hỏi, Vĩ Cầm không cần xem xét gì thêm gật đầu: – Được!