Chương 4 - Cuộc Hôn Nhân Được Sắp Đặt - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 4/
Mẹ Cầm chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở ngoài cửa phòng Vĩ Cầm. Mặc dù chỉ cách một cánh cửa, nhưng tiếng khóc của cô đã sớm bị bà nghe thấy. Nói không chừng chuyện này của cô, bà cũng đã rõ nguồn cơn.
Bà rất thương Vĩ Cầm - đứa con gái nuôi, nhưng cô là một đứa biết nghe lời và rất hiểu chuyện. Nhiều năm qua, tuy không có công sinh nhưng bà có công dưỡng, thương cô như con gái ruột, không có lý do gì bà để cô khổ.
Hiện giờ gia đình đang gặp khó khăn, bà phân vân đứng bên ngoài cửa, không biết có nên vào nói với con bé chuyện liên hôn. Hay chờ cho con bé ổn định tâm lý rồi mới nói chuyện này.
Mãi bế tắc, nhưng rồi bà gạt đi những bế tắc trong lòng quyết một ý nghĩ. Bây giờ Vĩ Cầm đang rất suy sụp chuyện tình cảm, nếu chờ đến hôm cô lại ôm mộng tiếp tục chờ đợi người kia, e rằng khi thuyết phục Vĩ Cầm là rất khó.
Cuối cùng bà cũng mở cửa đi vào trong, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường. Trên giường chăn và người đang cuộn lại thành một, bà đưa tay vén nhẹ tấm chăn đang được cô trùm kín mít, hiện ra một “con mèo” đã khóc đến kiệt quệ sức lực. Hai mắt đã đỏ hoe sưng tấy lên như bọng, vậy mà khi nhìn thấy bà cô vẫn còn nước mắt để rơi ra.
Ngay lúc này bà không nỡ miệng nói đến cuộc hôn nhân giữa hai gia đình. Bà gài mái tóc cô vào tai, cười an lau đi khuôn mặt thấm ướt. Nuôi cô mười năm nay chưa một lần bà để cô tức tưởi phải khóc, vậy mà hôm nay khóc đến mức bất cần thân thể.
Bà ngậm ngừng nhìn cô xót vừa thấy khó xử. Giọng nói có chút gì đó lạc đi:
– Cầm, mẹ biết là lúc này không phải là tốt nhất để nói chuyện này với con. Nhưng mà gia đình ta đã rất khó khăn lắm rồi, ba con đã cực lực chạy bên ngoài xoay trở nhưng….
Vĩ Cầm nghe đến đây cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều đã rõ mẹ cô đang muốn nói tới chuyện gì. Chỉ là tại sao bà lại chọn lúc này để nói, thời điểm mà cô như bị rơi xuống tầng vực. Tại sao nhất định lại phải ép hôn cô? Vĩ Cầm liền hít một hơi, lấy tay lau hết đi những giọt nước mắt còn vương lại trên má.
Bàn tay cô run khẽ, đặt nhẹ lên tay của mẹ mình hơi trầm giọng nói:
– Con biết mẹ sẽ nói chuyện gì, có phải là chuyện mối liên hôn đó không? Con biết gia đình mình đang đứng trên bờ khủng hoảng nhưng con không muốn kết hôn với người đó. Có phải mình vẫn còn cách khác mà, đúng không mẹ?
Vĩ Cầm nói ra cùng với một ánh mắt cầu mong cho mình một chút lối thoát.
Không trách được, chẳng ai muốn tự trói buộc mình trong mối hôn nhân không có tình yêu. Đến ngay cả khuôn mặt, tính khí người đó ra sao cô cũng không hề biết rõ. Đối phương là người tốt hay xấu, khi chấp nhận kết hôn với hắn, hắn có đối xử tốt với cô? Hôn nhân mang tính chất lợi nhuận này có bền vững?
Mắt mẹ Cầm hơi ửng đỏ như sắp khóc, giọng nói có chút nghẹn ngào, không nỡ:
– Cầm, khi mẹ nói chuyện này với con thì đồng nghĩa là ba mẹ cũng không còn cách nào khác. Chỉ có liên hôn với gia đình nhà họ thì mới có thể cứu vãn được tình hình. Xuyên thiếu gia, tuy là chưa biết tới nhiều nhưng mẹ nghĩ cậu ấy là người không tệ, một điều chắc chắn là nhà họ có thể mang lại cho con cả đời an yên. Mang so với người con chờ, có phải vẫn là một con đường mông lung không?
Mí mắt Vĩ Cầm rũ xuống, nước mắt rơi xuống hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.
Hiện tại cô đang phải đặt giữa tình yêu và tình thương lên cán cân để lựa chọn. Nếu cô chọn tình yêu tiếp tục chờ đợi Vĩnh Khương thì liệu tình yêu đó có vô nghĩa? Chờ đợi một kết quả mà ngay cả bản thân cô cũng chưa rõ nữa thì lấy điều gì để chắc chắn?
Nếu cô chọn tình thương chấp nhận liên hôn với nhà họ, xem như cô đã đền đáp được công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ mình. Đó còn là lời cảm ơn to lớn nhất của cô dành cho ba mẹ. Vì nếu như khi ấy không có hai người đưa vòng tay ra chào đón, đến hôm nay đã không có một Vĩ Cầm an vui tự tại. Có thể cô vẫn là một đứa bẩn bựa, chạy rong ngoài đường bán kẹo hoặc giả ch-ết đói trong một góc xó xỉnh nào rồi.
Mấy năm qua cô vẫn chưa làm gì được cho hai người, giờ đây hai người có việc rất cần đến cô, chẳng lẽ cô phải vô tình làm ngơ mọi chuyện. Cuối cùng Vĩ Cầm mím chặt môi, hai tay ghì chặt vào nhau, đưa đôi mắt không đành nhìn mẹ mình:
– Nếu như sự giúp ích của con có thể phục hưng lại được Hương Thuỵ, thì con xin nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ.
Bà mỉm cười rồi ôm chặt Vĩ Cầm vào lòng, đưa hai tay xoa xoa mái tóc cô. Không kìm được nước mắt mà lên tiếng:
– Cảm ơn con Vĩ Cầm, cảm ơn con đã hiểu cho nỗi lòng của ba mẹ.
Vĩ Cầm dụi dụi người vào lòng bà bất giác lại khóc, khóc vì cô không biết mình đang đứng trong lựa chọn đúng hay sai. Khóc vì tất cả những gì cô cố gắng suốt mười năm qua hoá ra như một giấc mộng mị.
Ngay sau khi bà Tấn trở về phòng, cả đêm hôm ấy Vĩ Cầm lăn qua lăn lại chẳng thể nào chìm vào giấc ngủ. Trong miên man cô lại giật mình nghĩ về Vĩnh Khương nghĩ về những thứ đã diễn ra, tất cả sẽ phải khép lại từ ngày hôm nay sao?
Hồ Vĩnh Khương, anh đang ở đâu? Mai này, Viên Viên em sẽ chẳng còn là của Vĩnh Khương nữa!
Thoáng qua cũng đã hơn một tháng, mấy ngày này ông bà Tấn khá là bận cho việc chuẩn bị hôn lễ của Vĩ Cầm. Mối hôn nhân này Vĩ Cầm chỉ mới chia sẻ với Tiểu Vy, cũng chỉ mới dám bày tỏ một chút nỗi lòng của mình với cô ấy. Vốn trong lòng Vĩ Cầm chẳng thấy được an tâm, nhưng cũng chính Tiểu Vy là người an ủi, chấn an tâm lý Vĩ Cầm. ( Truyện của Tiêu Mộng Dy chỉ úp trên fb Suy đi nghĩ lại, câu nói ấy của Tiểu Vy cũng rất có lý. Biết đâu người chồng tương lai của cô sẽ không tệ giống như cô nghĩ. Thấy miệng đời đồn đoán Trần Mạnh Xuyên có siêu năng lực hái tiền là mẫu người đích thị của gia đình, nhưng chung quy lại cô vẫn là nửa nghi nửa ngờ.
Hôm nay Vĩ Cầm có dịp cùng mẹ tới thăm bà Hậu - mẹ của Mạnh Xuyên, bà là vợ danh chính ngôn thuận của ông Trần Quang Thái. Cô cũng nghe loáng thoáng đâu đó, Mạnh Xuyên có một cậu em trai cùng cha khác mẹ kém anh mười sáu mười bảy tuổi gì đó. Độ tuổi của người đó cũng vừa tròn bằng tuổi cô, vậy mà trước giờ báo chí không hề rục rịch lời nào tới chuyện này. Cho thấy quyền lực nhà họ không hề nhỏ, có thể ém nhẹm những tin tức không tốt lan truyền.
Vĩ Cầm vô cùng tò mò về hai anh em của gia đình nhà họ, chẳng biết có phải là kiểu hữu danh vô thực, mà ai cũng khen nức lời. Một số người còn nói cậu con trai nhỏ của nhà này chín điểm thì cậu con trai lớn phải là mười điểm.
Tin tức rò rỉ, nghe đâu ông Thái có tới tận hai người vợ, nhưng người vợ sau này chỉ là mang danh ngoài hôn thú. Do một lần ông uống rượu qua đêm với một người phụ nữ lạ, không ngờ lại có con. Danh gia nhà họ chỉ công nhận dòng m-áu họ Trần, tất nhiên sẽ không công nhận người vợ tình một đêm.
Cho bên ngoài người ta chỉ biết tới cậu con trai nhỏ gia đình họ chứ không hề biết tới danh tính của người mẹ ruột. Hơn nữa mối quan hệ giữa hai anh em họ cũng không tốt cho lắm.
Sau này Vĩ Cầm cô trở thành con dâu của nhà họ rồi, khả năng để gặp được hai anh em nhà này tần số cũng nhiều hơn. Nếu có thể tìm hiểu được một số thông tin của em trai Mạnh Xuyên, thì có thể sẽ rất có ích cho bài luận văn cuối kỳ này của cô. Biết đâu sau này cô lại có triển vọng trở thành một cô phóng viên xuất sắc thì sao.
Gặp được mẹ Mạnh Xuyên, cô rất ngỡ ngàng trông thấy diện mạo, vừa nhìn đã toát lên một khí chất của quý bà vương giả.
Vĩ Cầm hồi hộp cúi thấp người chào bà cung phép. Đợi cho bà ấy yên vị cô mới dám ngồi xuống bên cạnh mẹ. Mẹ cô và bà ấy hỏi thăm nói chuyện cùng nhau, cô ngồi chỉ biết thẳng lưng nghiêm dáng nghe họ.
Bà Hậu đưa tách trà lên nhấp môi, sau đó đánh mắt nhìn tới Vĩ Cầm. Khi bị bà ấy nhìn đến, Vĩ Cầm hơi run khẽ cười một chút. Nhiều năm không gặp, bà không ngờ đứa con gái của ông bà Tấn nay trắng da dài tóc đến đáng kinh ngạc, bà bật lên một sự hài lòng lớn. Nhìn qua cử cách dáng vẻ con bé, cũng rõ được gia đình ông bà Tấn rất coi trọng việc gia giáo con cái.
Ngồi lại đó mãi cũng không thoải mái gì, nên Vĩ Cầm tìm một lý do để xin phép hai quý bà ra ngoài hóng gió. Phần cũng vì muốn để cho mẹ cô và bà ấy có không gian nói chuyện, phần vì cô cảm thấy áp lực, ngột ngạt ở trong lòng.
Sân vườn ở trước và sau dinh thự nhà họ khá là rộng, đi hết một vòng phải tính đến chuyện mỏi chân. Phía trước viên vườn có một chiếc xích đu, cô thong thả tiến đến rồi ngồi xuống. Chân nhẹ nhàng đung đưa, chiếc xích đu cứ thế di chuyển theo nhịp điệu. Cơn gió thoảng nhẹ, làm bay mái tóc óng ả cô như thể trêu đùa. Bỗng nhiên ánh mắt của Vĩ Cầm dừng lại ở một góc, cô hứng thú phát hiện một thứ.
Vĩ Cầm rời khỏi xích đu tiến tới khung viên vườn, chỗ đó có trồng rất nhiều hoa linh lan trắng. Vĩ Cầm đưa tay sờ nhẹ vào những đóa hoa, không kìm được lòng bất giác nhớ về người ấy. Trước đây khi cô vẫn là cô bé bán kẹo, lần thứ hai cô gặp lại Vĩnh Khương. Anh đã cài lên tóc cô một đoá hoa linh lan nhỏ, khi ấy Vĩnh Khương đưa tay xoa xoa đầu, mỉm cười ấm áp:
– Tôi khá là thích loài hoa này, nó tượng trưng cho nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự say mê và sự trở lại của hạnh phúc. Chỉ mong sau này Viên Viên cũng mang theo sự say mê và tuổi trẻ của mình có một cuộc sống tốt đẹp nhé!
Cũng chính nụ cười lời nói ôn từ ấm áp ấy đã khắc sâu vào trái tim cô như một tượng đài không cách nào phá vỡ. Cũng chính vì anh thích loài hoa linh lan, mà cô nghiễm định tin vào ý nghĩa của nó, có một ngày hạnh phúc sẽ trở lại đây. Bất diệt xem mười năm dài như một ngày đẹp, để chờ đợi sự trở lại. Chờ gặp anh và anh chính là người mang hạnh phúc đến với cô.
Sau khi tới nhà họ thăm hỏi, lúc trở về nhà mẹ cô có dặn là ba hôm nữa Mạnh Xuyên sẽ cùng cô đi chọn váy cưới cũng như mua một số món đồ linh tinh mà cô muốn. Vĩ Cầm nghe vậy chỉ lặng lẽ gật đầu, nhưng trong lòng cô cũng không khỏi tò mò, cũng rất muốn biết Mạnh Xuyên là như thế nào.
Mấy cô chị đọc truyện tt giúp Dy nhé, yêu thích truyện Dy hãy nhấn theo dõi trang chủ để cập nhật truyện của Dy.