Chương 46 - Sự Trùng Hợp Ngẫu Nhiên - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 46/
3 NĂM SAU
Tiếng ồn ào vào cụng ly vang đến chói tai của một buổi tiệc trong giới thượng lưu quyền quý. Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của cô gái duy nhất nhà họ Dương – Dương Ngọc Hà. Nhà họ Dương mấy năm gần đây làm ăn vô cùng phát triển, còn khéo sinh được một cô con gái vừa xinh lại tài giỏi.
Khi mười lăm tuổi Ngọc Hà đã là một diễn viên nhí được các đạo diễn phim săn đón. Đến khi mười tám tuổi đã nắm trong tay rất nhiều dự án phim hot. Tất nhiên đi bên cạnh sự nổi tiếng ấy cũng có rất nhiều tin đồn bao vâ quanh không tốt.
Vĩ Cầm bước ra từ chiếc xe ô tô đen sang trọng, trên mình mặc một chiếc đầm dạ hội vô cùng lộng lẫy. Cô bước xuống xe liền có người đàn ông tuấn tú cao ráo tiến về phía cô, cất giọng yêu thương.
– Em đến rồi ư? Chúng ta vào trong thôi!
Vĩ Cầm mỉm cười tít mắt, ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông. Giọng nói nũng nịu thốt lên hơi lớn, như cố ý cho đám bảo vệ gác cổng nghe.
– Trương Vũ anh cũng có đến đây nữa sao? Thật vinh dự khi em được gặp anh ở đây!
Người đàn ông bên cạnh thấy mỹ nhân xinh đẹp liền dịu dàng như nâng niu.
– Có gì phải vinh dự, được người đẹp như em chú ý anh cảm thấy mình thật diễm phúc.
Đám bảo vệ gác cửa nghe thấy họ nói chuyện nghe gọi ra Trương Vũ liền xanh mặt cúi thấp người chào đón cẩn thận hai người. Bởi trên thương trường làm ăn không ai không biết qua Trương Vũ - đại gia của làn thương mại. Vĩ Cầm thấy cách này của mình thật có hiệu quả vội hích nhẹ vào tay người đàn ông ngay cạnh. Tỏ rõ ý đi vào mau chóng không bị phát hiện.
Cũng may tên ngốc này hiểu ý cô, không nói gì thêm phối hợp ăn ý tức tốc đi vào trong. Lúc này Vĩ Cầm buông tay khỏi người Trí Anh, đưa mắt quan sát xung quanh rồi nói.
– Lát nữa khi buổi tiệc bắt đầu, chúng ta chia nhau ra hành động. Khi có được chứng cứ rồi thì nhớ thông báo để nhanh chóng còn rút lui không bị bại lộ thì toi.
Trí Anh đứng cạnh ngớ người ra, nhăn mặt hỏi ngốc một câu.
– Lỡ lát nữa trong buổi tiệc chúng ta gặp người quen nhận ra mình thì sao?
Vĩ Cầm hừ lạnh một tiếng bất lực, đưa tay cốc đầu Trí Anh chỉ vào tấm mặt nạ trên mặt mình lẫn của cậu ta.
– Trong buổi tiệc này yêu cầu khách mời phải đeo mặt nạ toàn bộ quá trình diễn ra buổi tiệc. Trừ phi cậu ngốc đến nỗi tháo nó xuống mới bị phát hiện. Đừng có hỏi mấy câu hỏi linh tinh nữa, đi thôi.
Trí Anh lúc này mới gật đầu hiểu ra, anh tiến lại gần Vĩ Cầm cong tay lên thành hình cung tỏ ý là muốn cô khoác tay mình phối hợp diễn giống khi nãy. Vĩ Cầm nhếch môi nhìn anh rồi chề, không thèm quan tâm đến bỏ chân đi trước.
Vĩ Cầm thấy mình thật xui xẻo khi được sắp xếp chung nhóm với cái tên ngốc này. Nếu không phải vì trong tổ thiếu người thì cô sẽ không bao giờ đi làm nhiệm vụ chung với tên Trí Anh ngốc.
Không biết chừng chưa kịp có chứng cứ phát hiện Ngọc Hà có ý chung nhân thì đã bị tên này phá hỏng, sau đó không nói chừng còn bị cảnh sát dẫn lên đồn ngồi uống nước trà xã giao cũng nên. Chủ biên vì muốn tạo tin hot cho tòa soạn bắt tổ cô phải theo dõi Ngọc Hà, còn phải tìm cách chụp ảnh tìm chút chứng cứ cô ấy có người yêu để làm thông tin sốt dẻo.
Đã giao cho cô phải nhiệm vụ khó nhằn thì thôi đi, còn cho cô đi chung với một tên ngốc mới vào tòa soạn thực tập. Chỉ sợ mọi chuyện sớm sẽ bị bại lộ vì cậu ta.
Vĩ Cầm ngồi vào bàn tiệc nhấc một ly cocktail vừa được phục vụ mang đến, nhấp một ngụm nhỏ rồi vội đặt xuống. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi rồi bĩu môi “Đúng là con gái cưng của nhà họ Dương, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật vậy mà cũng thật linh đình hoành tráng. Lúc trước khi cô mười tám tuổi cũng đâu tổ chức sinh nhật ồn ào đến vậy.”
Chắc có lẽ một phần từ nhỏ cô không thích khoa trương quen lối sống lành mạnh không bon chen quần áo hàng hiệu. Tuy rằng ba mẹ cô không để cô thiếu thốn thứ gì, nhưng cô luôn luôn biết tiết kiệm sợ lãng phí tiền cho những gì không đáng tiêu.
Cô ngồi mòn người để chờ buổi tiệc bắt đầu nhưng đã rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Cái tên ngốc Trí Anh kia vừa mới thấy đây đã chạy đâu m-ất dạng. Hắn ta mà cứ chạy lung tung như vậy không sớm cũng muộn sẽ bị bảo vệ nhà họ Dương tống ra khỏi nhà hàng.
Hôm nay có lỡ không hoàn thành nhiệm vụ như mong muốn kiểu gì về cũng bị chủ biên nhả châu phun l-ửa. Ngồi đợi thêm một chút nữa, đột nhiên tất cả các ánh đèn xung quanh bị tắt phụt đi. Vĩ Cầm thoáng chút có hơi giật mình thì tiếng MC vang lên.
– Buổi tiệc được bắt đầu, mời các quý ngài yên vị chỗ ngồi.
Vĩ Cầm nhún vai không chút hứng thú lại tiếp tục nâng ly cocktail lên nhâm nhi. Lúc này cô vô tình bắt gặp một ánh mắt của người đàn ông có chút kỳ quặc ở bàn bên, hắn ta cứ nhìn cô chằm chằm ngay từ đầu đến cuối.
Khi Vĩ Cầm nhìn sâu vào mắt hắn qua tấm mặt nạ trên mặt, trái tim cô chợt nhói lên một cảm giác trực chồi. Cảm giác này, ánh mắt này giống y như lần đầu tiên cô gặp Mạnh Xuyên ở góc phố đánh đàn.
Vĩ Cầm chớp đôi mắt tròn xoe long lanh như giọt nước tinh khiết nhìn lại hắn, từ trong sâu thẳm tâm hồn cô dường như thấy nó rất quen thuộc. Khiến lòng cô nhất thời bị ảo mộng, ngây người chìm vào quá khứ xưa cũ của mình. Ba năm qua cô vẫn chưa hề quên đi được Mạnh Xuyên dù chỉ trong một phút giây ngắn. Hôm nay tình cờ bắt gặp cảm giác yêu thương từ một người xa lạ cô bỗng ngộ nhận rằng Mạnh Xuyên đã trở về bên cạnh cô.
Vĩ Cầm bỏ tất cả mọi thứ qua một bên, cảm xúc trái tim trong lồng ngực nhộn nhạo hồi hộp lên ngôi. Đã ba năm rồi cô mới tìm lại được thứ cảm giác này đã m-ất đi, tự động hai khóe mắt ửng đỏ chất đầy một tầng nước. Lý trí cô không kìm được bản năng trái tim mình, tiến về phía người đàn ông đó.
Từng bước chân như trĩu nặng đầy nỗi nhớ, cô rất sợ mọi thứ sẽ tan tành ngay trước mắt cô như giấc mơ. Hoặc là bản thân sẽ tuyệt vọng nhìn người đàn ông ấy với khuôn mặt con người không phải Mạnh Xuyên của cô. Suốt thời gian qua cô đã có vô số lần như vậy, số lần tuyệt vọng đối với cô còn hơn số lần cô ngồi gấp ngôi sao hy vọng. cô thật sự muốn tự tay mình lật bỏ chiếc mặt nạ đó của anh ta, nhưng còn sót chút tự chủ mà cô không dám mạo phạm hắn. Do những người vào đây dự tiệc nghiễm nhiên cũng là những người có tiếng tăm quyền quý.
Vĩ Cầm đứng ngay trước mặt hắn, hàng mi cong vút không nói không rằng chằm chằm nhìn vào hắn. Khiến mắt mày hắn bên trong chiếc mặt nạ cũng cau lên vẻ khó hiểu nhìn lại cô.
Đúng lúc này tiếng nhạc trong hội phòng vang lên, cả đám người xung quanh bắt đầu nhốn nháo nhảy theo điệu nhạc. Do chỗ đông người lại thêm chật chội, nên một người phục vụ đang bưng bê nước không chú ý vấp ngã về phía cô. Khi tên nam phục vụ hô lớn cô mới nhận thức được, theo phản xạ mà quay người lại.
– Cẩn thận!
Lúc này đột ngột có người kéo tay cô lại, khiến tấm lưng thon gầy của mình đập vào lồng ngực vững lớn của người đàn ông phía sau. Nhịp đập liên hồi của người đàn ông ấy cứ từng nhịp vỗ nhẹ vào một bên mặt cô, khiến cô hoang mang bối rối. Bởi cô nhận ra một chuyện cực kỳ lạ, tại sao nhịp đập hơi ấm này rất giống với Trần Mạnh Xuyên.
Lúc trước, cô thường hay có thói quen nằm trên lồng ngực anh, nghe từng nhịp thở đều đều của anh, từng hơi ấm, mùi của anh cô đều rất nhớ rõ. Trực giác cho cô biết rằng dù trên đời này có vạn lần trùng hợp, vô số lần nhận sai, với riêng người này cô không thể nào nhận sai được. Nhưng Mạnh Xuyên của cô đã m-ất rồi kia mà?
Hai hàng nước từ trong đáy mắt rơi xuống, chiếc mặt nạ trên mặt cũng không đủ lớn che đi nước mắt của cô. Vĩ Cầm ngước ánh mắt của mình lên trên tầm nhìn phía trên nửa khuôn mặt người đàn ông. Đôi môi hồng hào nhuận đẹp cong mỏng như quyến rũ nữ nhân, cô nhìn vào đôi môi đó có chút lạc lối tê dại con người. Qua một giây sau, Vĩ Cầm bừng tỉnh ý thức lập tức rời khỏi vòng tay người đàn ông xa lạ, sau đó cô lia lịa gật đầu xin lỗi.
Vì cô rõ Mạnh Xuyên của cô không thể đội mồ sống lại, cũng không có chuyện trên đời này có một Mạnh Xuyên thứ hai đứng trước mặt cô. Tất cả chỉ là ảo giác, sẽ sớm bị hiện thực dập tắt mà thôi.
Lúc này đột nhiên trong ánh sáng mập mờ của đèn màu trong buổi tiệc, Trí Anh lao đến nắm lấy tay kéo cô chạy đi khỏi chỗ đó. Lúc chạy cô vẫn đinh ninh ngoáy đầu nhìn về phía người đàn ông mang mùi hương của người cô yêu. Đến khi khuất dần, cô vẫn một lần nữa quay lại nhìn anh, anh vẫn nghiêm phong đứng đó không rời khỏi ánh mắt cô.
Trí Anh kéo được Vĩ Cầm ra xe ngồi, anh người vừa mệt vừa cầm chiếc máy ảnh thở hổn hển. Riêng Vĩ Cầm tuy mệt nhưng không quan tâm, đầu óc quan tâm đến một chuyện khác. Cô thở phào một cái trút bao mệt mỏi ra ngoài, sau đó chậm rãi tựa đầu vào cửa kính suy tư. Rốt cuộc sao lại có chuyện người giống người như vậy? Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay do cô nhạy cảm nảy sinh ảo giác? Khi nãy chỉ cần thêm một chút nữa là cô có thể xác minh mọi điều, bỗng từ đâu ra tên ngốc này lao đến kéo cô đi.
Trí Anh ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn Vĩ Cầm chẳng biết cô đang nói gì cứ lẩm bẩm trong miệng, chợt nhớ tới một chuyện liền buột miệng hỏi ngay.
– Tiền bối, chị quen người đàn ông khi nãy sao?
Vĩ Cầm cau mày quay lại lừ lạnh Trí Anh một cái, hơn nữa còn có ánh mắt thái độ không hài lòng chút nào về anh. Cô giật mạnh chiếc máy ảnh trên tay Trí Anh trực tiếp xem qua ảnh. Trong đó là vài tấm ảnh cậu ta chụp được cô diễn viên Ngọc Hà đang nhướng người qua hôn má một người đàn ông khá lớn tuổi.
3 NĂM SAU
Tiếng ồn ào vào cụng ly vang đến chói tai của một buổi tiệc trong giới thượng lưu quyền quý. Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của cô gái duy nhất nhà họ Dương – Dương Ngọc Hà. Nhà họ Dương mấy năm gần đây làm ăn vô cùng phát triển, còn khéo sinh được một cô con gái vừa xinh lại tài giỏi.
Khi mười lăm tuổi Ngọc Hà đã là một diễn viên nhí được các đạo diễn phim săn đón. Đến khi mười tám tuổi đã nắm trong tay rất nhiều dự án phim hot. Tất nhiên đi bên cạnh sự nổi tiếng ấy cũng có rất nhiều tin đồn bao vâ quanh không tốt.
Vĩ Cầm bước ra từ chiếc xe ô tô đen sang trọng, trên mình mặc một chiếc đầm dạ hội vô cùng lộng lẫy. Cô bước xuống xe liền có người đàn ông tuấn tú cao ráo tiến về phía cô, cất giọng yêu thương.
– Em đến rồi ư? Chúng ta vào trong thôi!
Vĩ Cầm mỉm cười tít mắt, ôm chặt lấy cánh tay người đàn ông. Giọng nói nũng nịu thốt lên hơi lớn, như cố ý cho đám bảo vệ gác cổng nghe.
– Trương Vũ anh cũng có đến đây nữa sao? Thật vinh dự khi em được gặp anh ở đây!
Người đàn ông bên cạnh thấy mỹ nhân xinh đẹp liền dịu dàng như nâng niu.
– Có gì phải vinh dự, được người đẹp như em chú ý anh cảm thấy mình thật diễm phúc.
Đám bảo vệ gác cửa nghe thấy họ nói chuyện nghe gọi ra Trương Vũ liền xanh mặt cúi thấp người chào đón cẩn thận hai người. Bởi trên thương trường làm ăn không ai không biết qua Trương Vũ - đại gia của làn thương mại. Vĩ Cầm thấy cách này của mình thật có hiệu quả vội hích nhẹ vào tay người đàn ông ngay cạnh. Tỏ rõ ý đi vào mau chóng không bị phát hiện.
Cũng may tên ngốc này hiểu ý cô, không nói gì thêm phối hợp ăn ý tức tốc đi vào trong. Lúc này Vĩ Cầm buông tay khỏi người Trí Anh, đưa mắt quan sát xung quanh rồi nói.
– Lát nữa khi buổi tiệc bắt đầu, chúng ta chia nhau ra hành động. Khi có được chứng cứ rồi thì nhớ thông báo để nhanh chóng còn rút lui không bị bại lộ thì toi.
Trí Anh đứng cạnh ngớ người ra, nhăn mặt hỏi ngốc một câu.
– Lỡ lát nữa trong buổi tiệc chúng ta gặp người quen nhận ra mình thì sao?
Vĩ Cầm hừ lạnh một tiếng bất lực, đưa tay cốc đầu Trí Anh chỉ vào tấm mặt nạ trên mặt mình lẫn của cậu ta.
– Trong buổi tiệc này yêu cầu khách mời phải đeo mặt nạ toàn bộ quá trình diễn ra buổi tiệc. Trừ phi cậu ngốc đến nỗi tháo nó xuống mới bị phát hiện. Đừng có hỏi mấy câu hỏi linh tinh nữa, đi thôi.
Trí Anh lúc này mới gật đầu hiểu ra, anh tiến lại gần Vĩ Cầm cong tay lên thành hình cung tỏ ý là muốn cô khoác tay mình phối hợp diễn giống khi nãy. Vĩ Cầm nhếch môi nhìn anh rồi chề, không thèm quan tâm đến bỏ chân đi trước.
Vĩ Cầm thấy mình thật xui xẻo khi được sắp xếp chung nhóm với cái tên ngốc này. Nếu không phải vì trong tổ thiếu người thì cô sẽ không bao giờ đi làm nhiệm vụ chung với tên Trí Anh ngốc.
Không biết chừng chưa kịp có chứng cứ phát hiện Ngọc Hà có ý chung nhân thì đã bị tên này phá hỏng, sau đó không nói chừng còn bị cảnh sát dẫn lên đồn ngồi uống nước trà xã giao cũng nên. Chủ biên vì muốn tạo tin hot cho tòa soạn bắt tổ cô phải theo dõi Ngọc Hà, còn phải tìm cách chụp ảnh tìm chút chứng cứ cô ấy có người yêu để làm thông tin sốt dẻo.
Đã giao cho cô phải nhiệm vụ khó nhằn thì thôi đi, còn cho cô đi chung với một tên ngốc mới vào tòa soạn thực tập. Chỉ sợ mọi chuyện sớm sẽ bị bại lộ vì cậu ta.
Vĩ Cầm ngồi vào bàn tiệc nhấc một ly cocktail vừa được phục vụ mang đến, nhấp một ngụm nhỏ rồi vội đặt xuống. Cô đưa mắt nhìn xung quanh rồi rồi bĩu môi “Đúng là con gái cưng của nhà họ Dương, chỉ là một buổi tiệc sinh nhật vậy mà cũng thật linh đình hoành tráng. Lúc trước khi cô mười tám tuổi cũng đâu tổ chức sinh nhật ồn ào đến vậy.”
Chắc có lẽ một phần từ nhỏ cô không thích khoa trương quen lối sống lành mạnh không bon chen quần áo hàng hiệu. Tuy rằng ba mẹ cô không để cô thiếu thốn thứ gì, nhưng cô luôn luôn biết tiết kiệm sợ lãng phí tiền cho những gì không đáng tiêu.
Cô ngồi mòn người để chờ buổi tiệc bắt đầu nhưng đã rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Cái tên ngốc Trí Anh kia vừa mới thấy đây đã chạy đâu m-ất dạng. Hắn ta mà cứ chạy lung tung như vậy không sớm cũng muộn sẽ bị bảo vệ nhà họ Dương tống ra khỏi nhà hàng.
Hôm nay có lỡ không hoàn thành nhiệm vụ như mong muốn kiểu gì về cũng bị chủ biên nhả châu phun l-ửa. Ngồi đợi thêm một chút nữa, đột nhiên tất cả các ánh đèn xung quanh bị tắt phụt đi. Vĩ Cầm thoáng chút có hơi giật mình thì tiếng MC vang lên.
– Buổi tiệc được bắt đầu, mời các quý ngài yên vị chỗ ngồi.
Vĩ Cầm nhún vai không chút hứng thú lại tiếp tục nâng ly cocktail lên nhâm nhi. Lúc này cô vô tình bắt gặp một ánh mắt của người đàn ông có chút kỳ quặc ở bàn bên, hắn ta cứ nhìn cô chằm chằm ngay từ đầu đến cuối.
Khi Vĩ Cầm nhìn sâu vào mắt hắn qua tấm mặt nạ trên mặt, trái tim cô chợt nhói lên một cảm giác trực chồi. Cảm giác này, ánh mắt này giống y như lần đầu tiên cô gặp Mạnh Xuyên ở góc phố đánh đàn.
Vĩ Cầm chớp đôi mắt tròn xoe long lanh như giọt nước tinh khiết nhìn lại hắn, từ trong sâu thẳm tâm hồn cô dường như thấy nó rất quen thuộc. Khiến lòng cô nhất thời bị ảo mộng, ngây người chìm vào quá khứ xưa cũ của mình. Ba năm qua cô vẫn chưa hề quên đi được Mạnh Xuyên dù chỉ trong một phút giây ngắn. Hôm nay tình cờ bắt gặp cảm giác yêu thương từ một người xa lạ cô bỗng ngộ nhận rằng Mạnh Xuyên đã trở về bên cạnh cô.
Vĩ Cầm bỏ tất cả mọi thứ qua một bên, cảm xúc trái tim trong lồng ngực nhộn nhạo hồi hộp lên ngôi. Đã ba năm rồi cô mới tìm lại được thứ cảm giác này đã m-ất đi, tự động hai khóe mắt ửng đỏ chất đầy một tầng nước. Lý trí cô không kìm được bản năng trái tim mình, tiến về phía người đàn ông đó.
Từng bước chân như trĩu nặng đầy nỗi nhớ, cô rất sợ mọi thứ sẽ tan tành ngay trước mắt cô như giấc mơ. Hoặc là bản thân sẽ tuyệt vọng nhìn người đàn ông ấy với khuôn mặt con người không phải Mạnh Xuyên của cô. Suốt thời gian qua cô đã có vô số lần như vậy, số lần tuyệt vọng đối với cô còn hơn số lần cô ngồi gấp ngôi sao hy vọng. cô thật sự muốn tự tay mình lật bỏ chiếc mặt nạ đó của anh ta, nhưng còn sót chút tự chủ mà cô không dám mạo phạm hắn. Do những người vào đây dự tiệc nghiễm nhiên cũng là những người có tiếng tăm quyền quý.
Vĩ Cầm đứng ngay trước mặt hắn, hàng mi cong vút không nói không rằng chằm chằm nhìn vào hắn. Khiến mắt mày hắn bên trong chiếc mặt nạ cũng cau lên vẻ khó hiểu nhìn lại cô.
Đúng lúc này tiếng nhạc trong hội phòng vang lên, cả đám người xung quanh bắt đầu nhốn nháo nhảy theo điệu nhạc. Do chỗ đông người lại thêm chật chội, nên một người phục vụ đang bưng bê nước không chú ý vấp ngã về phía cô. Khi tên nam phục vụ hô lớn cô mới nhận thức được, theo phản xạ mà quay người lại.
– Cẩn thận!
Lúc này đột ngột có người kéo tay cô lại, khiến tấm lưng thon gầy của mình đập vào lồng ngực vững lớn của người đàn ông phía sau. Nhịp đập liên hồi của người đàn ông ấy cứ từng nhịp vỗ nhẹ vào một bên mặt cô, khiến cô hoang mang bối rối. Bởi cô nhận ra một chuyện cực kỳ lạ, tại sao nhịp đập hơi ấm này rất giống với Trần Mạnh Xuyên.
Lúc trước, cô thường hay có thói quen nằm trên lồng ngực anh, nghe từng nhịp thở đều đều của anh, từng hơi ấm, mùi của anh cô đều rất nhớ rõ. Trực giác cho cô biết rằng dù trên đời này có vạn lần trùng hợp, vô số lần nhận sai, với riêng người này cô không thể nào nhận sai được. Nhưng Mạnh Xuyên của cô đã m-ất rồi kia mà?
Hai hàng nước từ trong đáy mắt rơi xuống, chiếc mặt nạ trên mặt cũng không đủ lớn che đi nước mắt của cô. Vĩ Cầm ngước ánh mắt của mình lên trên tầm nhìn phía trên nửa khuôn mặt người đàn ông. Đôi môi hồng hào nhuận đẹp cong mỏng như quyến rũ nữ nhân, cô nhìn vào đôi môi đó có chút lạc lối tê dại con người. Qua một giây sau, Vĩ Cầm bừng tỉnh ý thức lập tức rời khỏi vòng tay người đàn ông xa lạ, sau đó cô lia lịa gật đầu xin lỗi.
Vì cô rõ Mạnh Xuyên của cô không thể đội mồ sống lại, cũng không có chuyện trên đời này có một Mạnh Xuyên thứ hai đứng trước mặt cô. Tất cả chỉ là ảo giác, sẽ sớm bị hiện thực dập tắt mà thôi.
Lúc này đột nhiên trong ánh sáng mập mờ của đèn màu trong buổi tiệc, Trí Anh lao đến nắm lấy tay kéo cô chạy đi khỏi chỗ đó. Lúc chạy cô vẫn đinh ninh ngoáy đầu nhìn về phía người đàn ông mang mùi hương của người cô yêu. Đến khi khuất dần, cô vẫn một lần nữa quay lại nhìn anh, anh vẫn nghiêm phong đứng đó không rời khỏi ánh mắt cô.
Trí Anh kéo được Vĩ Cầm ra xe ngồi, anh người vừa mệt vừa cầm chiếc máy ảnh thở hổn hển. Riêng Vĩ Cầm tuy mệt nhưng không quan tâm, đầu óc quan tâm đến một chuyện khác. Cô thở phào một cái trút bao mệt mỏi ra ngoài, sau đó chậm rãi tựa đầu vào cửa kính suy tư. Rốt cuộc sao lại có chuyện người giống người như vậy? Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay do cô nhạy cảm nảy sinh ảo giác? Khi nãy chỉ cần thêm một chút nữa là cô có thể xác minh mọi điều, bỗng từ đâu ra tên ngốc này lao đến kéo cô đi.
Trí Anh ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn Vĩ Cầm chẳng biết cô đang nói gì cứ lẩm bẩm trong miệng, chợt nhớ tới một chuyện liền buột miệng hỏi ngay.
– Tiền bối, chị quen người đàn ông khi nãy sao?
Vĩ Cầm cau mày quay lại lừ lạnh Trí Anh một cái, hơn nữa còn có ánh mắt thái độ không hài lòng chút nào về anh. Cô giật mạnh chiếc máy ảnh trên tay Trí Anh trực tiếp xem qua ảnh. Trong đó là vài tấm ảnh cậu ta chụp được cô diễn viên Ngọc Hà đang nhướng người qua hôn má một người đàn ông khá lớn tuổi.