Chương 45 - Bước Tiếp Những Kỷ Niệm - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 45/
Sau khi Cảnh Phong và Tiểu Vy đã đi khỏi, Vĩ Cầm ngồi một mình trong căn nhà hạnh phúc của hai người. Ngôi nhà này lúc trước đây rất ấm áp, là nơi cô dù đi đâu cũng muốn nhanh trở về làm bữa cơm ngon cho Mạnh Xuyên. Sao giờ đây chỉ mỗi cô, hiu quạnh lạnh lẽo muốn đóng băng người. Nước mắt cô rơi, cổ họng cô ứ nghẹn tự nói với mình.
“Mạnh Xuyên, anh sẽ trở về với em chứ? Anh yêu em nhiều như vậy, em tin là anh sẽ không nỡ bỏ rơi em. Vì nơi đây em vẫn nhớ thương anh, chờ đợi anh như mười năm trước đây em đã làm. Dù đời này kiếp này không đợi được thì kiếp sau em sẽ vẫn sẽ chờ đợi được ngày anh sẽ quay trở lại.”
Vĩ Cầm không đủ sức kìm nén được nữa cô vỡ òa bật khóc lớn, bàn tay nhẹ nhàng lấy chiếc kẹp tóc hình cái kẹo ở trong hộp đỏ, cầm trong tay mình nhìn nó mà cô run lên bần bật cả con người vì từng tiếng nấc nức nở lên. Bỗng cơn gió từ đâu lan tỏa đến chóp mũi cô một mùi hương quen thuộc, Vĩ Cầm bật dậy theo làn hương đó bước ra ngoài. Hàng mi cong nhèm ướt nước mắt ngó quanh tìm kiếm mùi hương đó, thì ra phía bên cạnh căn nhà được trồng rất nhiều hoa linh lan, nó xinh tươi vươn mình hứng trọn những giọt sương đêm. Nhìn sang là một hồ cá nhỏ, những con cá koi màu sắc rực rỡ đang quẫy đuôi thoải mái.
Những thứ này Mạnh Xuyên đã vì cô mà gấp rút làm sao? Vậy mà cô nào biết nào hay nào nhìn thấy!
Tất cả những mong ước của cô được hoàn thành thì sao? Bầu trời không trăng như bầu trời u ám, hoa không có mặt trời như hoa chẳng có hương xuân. Vĩ Cầm ngồi bệt bên bực hồ cá lưng chừng màn nước, thấm đẫm vào lòng cô những dày vò da diết.
Mạnh Xuyên vì cô mà không muốn chấp nhận phác đồ điều trị, vì anh không biết chắc mình có thể sống được bao lâu. Vì cô mà chấp nhận làm con người tệ hại xấu xa để sau lưng Mạnh Xuyên yên tâm hoàn thành mọi thứ, vậy mà cô ngu ngốc đến mức không nhận ra. Tại sao ngay từ đầu cô không nhận ra mẹ Hậu đến tìm cô là muốn phơi bày ẩn ý, mong muốn cô gặp mặt Mạnh Xuyên một lần cuối.
Và cũng ngu ngốc không nhận ra tiếng thở dồn mệt mỏi, cả mùi hương mỗi tối khi cô về đến nhà là của anh, Cảnh Phong có nói vì lo lắng cho cô gặp phải nguy hiểm Mạnh Xuyên đã chuyển đến chung cư nơi Vĩ Cầm ở, thậm chí còn mù quáng đến nỗi mua lại nguyên chung cư đó chỉ vì để đảm bảo an toàn cho cô. Tại sao cô lại chẳng hề lay tâm đến? Cô không đáng với những gì Mạnh Xuyên dành cho cô, dành cho kẻ vô tâm.
Mấy ngày sau đó Vĩ Cầm cũng không đến trường hay tới tòa soạn, cô nhốt mình miết trong phòng chỉ nằm trên giường im lặng không thì ngồi trầm ngâm trên ghế ngắm nghía chiếc kẹp ở trong tay. Ba mẹ cô có đến thăm con gái, có hỏi cô cũng không trả lời, mẹ cô nấu những món cô thích cô cũng không ăn. Bà Tấn lo lắng với tình trạng này e rằng cô sớm đổ bệnh. Không còn cách nào khuyên nhủ được Vĩ Cầm, bà đành nhờ Tiểu Vy bên cạnh Vĩ Cầm khuyên an giúp.
Hôm qua Tiểu Vy có đến nhưng Vĩ Cầm vẫn như cái x-ác không h-ồn không đặt lời nói của ai vào trong tâm trí, cả ngày chỉ sầu thảm xong lại ra viên vườn tưới hoa cho cá ăn rồi tiếp tục chui rúc vào phòng ôm chiếc kẹp như báu vật. Ngày chẳng ăn, đêm chẳng ngủ có thần thánh mới chịu nổi như vậy.
Tiểu Vy hôm nay lại tới, khi nãy cô có ghé qua siêu thị mua một ít đồ về hầm canh bổ dưỡng cho Vĩ Cầm.
Đặt bát canh hầm xuống bàn, Tiểu Vy đỡ Vĩ Cầm ngồi dậy tựa vào thành giường. Cơ thể Vĩ Cầm bây giờ sắp rơi vào suy nhược, sốc tâm lý, tối hôm qua Vĩ Cầm còn sốt rất cao. Vậy mà Vĩ Cầm vẫn bình thản không biết mình bị bệnh, Tiểu Vy hỏi đến, sự im lặng chính là câu trả lời duy nhất của cô ấy.
Trong đầu Vĩ Cầm lúc nào cũng quẩn quanh hình bóng Mạnh Xuyên, có những đêm cô không ngủ được vừa chợp mắt vài phút là hình bóng Mạnh Xuyên xuất hiện, cô lại mơ hồ gọi tên anh cười ngu ngốc. Nhưng đến khi Vĩ Cầm nhận thức được thực tại Mạnh Xuyên đã m-ất, đó chỉ là giấc mơ thoáng qua, cô lại thẫn thờ nằm xuống giường tiếp tục đắm chìm vào sự trầm cảm của kỷ niệm. Cứ như thế tình trạng này của Vĩ Cầm đã hơn tuần nay, khiến cho Tiểu Vy vô cùng lo lắng. Lo lắng đến tức giận!
Tiểu Vy không nhẫn nhịn được nữa, giật lấy chiếc kẹp tóc trên tay Vĩ Cầm một cách bực tức, lúc này Vĩ Cầm mới có chút phản ứng đưa ánh mắt hốt hoảng nhìn Tiểu Vy.
Nhân cơ hội ấy, Tiểu Vy hùng hồn nói như trách giận.
– Mạnh Xuyên đánh đổi thời gian còn lại của mình là vì muốn mày có một cuộc sống vui vẻ tốt đẹp, chứ không phải giống như bây giờ. Vĩ Cầm, mày tỉnh táo lại đi được không? Ngày không ăn đêm không ngủ không nói không rằng nhìn mày chẳng khác nào là một cái x-ác khô héo từng ngày, như vậy liệu có xứng đáng với những gì Mạnh Xuyên đã cố gắng làm cho mày hay không?
Tiểu Vy vội giơ chiếc kẹp lên ngay trước mặt cho Vĩ Cầm nhìn, chậm rãi nhấn nhá từng lời.
– Đây là thứ kỷ niệm tươi đẹp của mày với Mạnh Xuyên, chứ không phải là thứ để nhấn chìm mày vào trong bóng tối, để mỗi ngày hành hạ mình, dày vò mình sống trong đau khổ. Vĩ Cầm, mày có hiểu lời tao nói hay không?
Hai bên cánh tay Vĩ Cầm bị Tiểu Vy giật lắc lên trong sự bức xúc, cả người Vĩ Cầm ngồi thõng ra như một sinh vật bằng nhựa dẻo chẳng cảm xúc. Nhưng dường như những lời nói Tiểu Vy đã chạm đúng chỗ đau Vĩ Cầm, mặc dù không nói nhưng hai hàng lệ đã rơi dài khỏi đuôi mắt.
Vĩ Cầm đưa tay giành lại chiếc kẹp tóc trong tay Tiểu Vy ôm vào lòng, bờ môi cô giật giật và rồi liền cũng cất tiếng khóc lớn. Bao nhiêu cảm xúc của cô bị dồn nén mấy ngày nay như được phóng thích ra tất cả.
– Tiểu Vy, tao không thể m-ất Mạnh Xuyên, tao không muốn m-ất anh ấy, tao không muốn.....
Cuối cùng Vĩ Cầm có thể bật ra những lời nói, cảm xúc bị nghẹn ở trong lòng, chấp nhận với hiện thực. Tiểu Vy kìm nén nước mắt mình ôm lấy Vĩ Cầm vỗ vào lưng nhè nhẹ bảo.
– Anh ấy vẫn luôn bên cạnh mày, mày không hề m-ất đi anh ấy. Chẳng phải trong trái tim mày còn anh ấy sao? thì dù ở đâu Mạnh Xuyên vẫn mãi bên cạnh mày, chỉ cần mày sống vui vẻ, khỏe mạnh là đủ.
Tiểu Vy nói rất đúng, cô không thể khiến những gì Mạnh Xuyên mang tới trở thành vô nghĩa, cô không thể mang kỷ niệm đẹp của hai người biến thành v-ũ k-hí gi-ết ch-ết cuộc đời cô. Chẳng phải cô rất muốn Mạnh Xuyên và tình yêu của anh là bầu trời tươi sáng trong tim cô sao?
Vĩ cầm vội cầm lấy bát canh trên bàn mà Tiểu Vy cất công nấu cho mình, từng muỗng từng muỗng bỏ vào miệng, cô chưa bao giờ cảm thấy mùi vị của đồ ăn lại khó nuốt đến như vậy. Không phải Tiểu Vy nấu tệ, mà lòng cô nó đắng. Mặn đắng nước mắt, đắng vị cuộc đời này thật quá trầm luân.
Cô nuốt từng ngụm canh hầm xuống cổ, ánh mắt vẫn đẫm lệ vô hồn. Cô vẫn không dễ dàng chấp nhận sự thật, cô không biết mình làm gì với khoảng trống trong tim. Với bao hoài niệm, bao tiếc nuối, ước mộng còn dang dở cùng người.
Không còn hy vọng hay nhìn thấy một Mạnh Xuyên yêu cô, dịu dàng, nuông chiều tính cách đôi khi trẻ con của cô. Tất cả chỉ còn trong giấc mơ mỗi khi đêm về, còn trong nỗi nhung nhớ khi cô nghĩ đến anh, và còn trong kỷ niệm sẽ mãi là một hành trình dài cùng cô đi suốt một đời này.
Một tuần sau, Vĩ Cầm đã trở lại việc học. Nhân lúc chiều hôm nay thời gian trống, Vĩ Cầm tản bộ trên con phố vắng người, chợt nhìn thấy một cô bán hoa tươi bên đường. Cô dừng chân lại dấy lên một ánh nghĩ rất muốn làm hiện giờ.
Năm phút sau Vĩ Cầm trên tay cầm một bó hoa linh lan thơm ngát bước tới một nơi, cô đặt bó linh lan xuống một ngôi mộ khang trang của một người, chính là ngôi mộ của Mạnh Xuyên. Cô phủi từng chiếc lá khô bám víu trên mộ, nhẹ nhàng dùng cổ tay áo mình lau sạch đi lớp bụi trên bức ảnh, cùng hàng chữ trên bia mộ. Cô cố mỉm cười để mình không khóc trước mặt anh, nụ cười tuy gượng gạo nhưng là nụ cười hạnh phúc mỗi khi được cạnh.
– Mạnh Xuyên, anh có giận vì em tới đây thăm anh trễ không? Ai bảo anh lừa gạt em bao nhiêu chuyện như vậy, anh cuối cùng vẫn là lừa dối em. Anh biết không? Hôm nay em đã bắt đầu lại việc ở tòa soạn. Em nói cho anh nghe điều này, chủ biên anh ta tính cách rất nghiêm trang, ai anh ta cũng mắng riêng em anh ta vẫn luôn là một chủ biên tốt. Em cũng không biết tại sao, anh thấy có chút kỳ lạ hay không?
Dừng lại một chút để cô có thời gian cho mình được nhớ anh, được bồi hồi lại những ngày tháng cùng anh hạnh phúc. Chẳng biết nước mắt rơi xuống tự bao giờ, Vĩ Cầm đưa tay lau nhanh đi như sợ bản thân mình sẽ yếu đuối, sợ anh có thể sẽ trông thấy cô buồn bã khóc vì anh.
Ở mãi một lúc lâu đến lúc Vĩ Cầm phải tạm biệt, trước khi rời khỏi Vĩ Cầm mỉm cười cùng dòng lệ được cơn gió tư bề hoà tan.
– Mạnh Xuyên, em phải về rồi. Lần sau em sẽ lại đến đây, em sẽ kể cho anh nghe tất cả những chuyện quanh em. Anh sẽ không phải một mình cảm thấy cô đơn hay lạnh lẽo nữa, càng không để anh được quên em, vì ở kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại.
Nói xong Vĩ Cầm quay người chậm rãi bước đi. Nơi con đường cô đi qua đã lên đèn, thành phố nhộn nhịp đón cô về cuộc sống của mình. Chỉ là trên con đường của cô đang bước đã thiếu vắng đi một người, một bàn tay ấm đan nhau mỗi khi đi bên cạnh.
Màn đêm buông xuống, khi cô nhắm mắt lại hình ảnh Mạnh Xuyên lại hiện hữu trong đầu. Cô chỉ muốn sống trong sự hiện hữu đó lâu chút nữa, đêm có thể dài hơn chút nữa, để sau khi tỉnh dậy cô được thỏa nỗi nhớ anh.
BA NĂM SAU!