Chương 47 - Ký Ức Và Hoa Tuyết - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
Xem ra tin đồn mà người ta nói cô cặp bồ với mấy ông chú m-áu mặt trong giới kinh doanh là có thật, nghe nói đâu cũng chỉ vì sự nghiệp của ba cô ấy. Phần khác vì cuộc sống ham hư vinh và vai chính trong phim nên mới buông thân như vậy.
Vĩ Cầm tắt máy chụp ảnh đi, rồi dúi vào tay Trí Anh thở dài.
– Đúng là vì tiền mà có thể làm mọi thứ, ảnh lần này là do cậu chụp được. Tôi cho cậu viết bài, tối mai gửi qua cho tôi duyệt.
Trí Anh ngồi cạnh cảm thấy cô đang trọng dụng mình liền vui vẻ mà cười không ngớt.
– Vậy là chị đang có thiện cảm với tôi? cũng tức là cho tôi cơ hội theo đuổi chị rồi đúng không?
Vĩ Cầm đánh mắt qua nhìn cậu ta lặng im không nói gì, sau đó xem như mình không nghe thấy thản nhiên nhắm mắt tựa đầu vào cửa kính xe ô tô nghỉ ngơi một chút. Đây là lần thứ 3 cậu ta ngỏ ý muốn theo đuổi cô. Những lần trước cô đều nói rất rõ ràng không ngần ngại mà từ chối thẳng thừng.
Nhưng lần này thật sự cô rất mệt không còn sức để giải thích cho Trí Anh hiểu. Vấn đề không phải do Trí Anh không tốt hay nhỏ tuổi hơn cô mà cô không thích không hợp gu, đơn giản vì cô bây giờ không thể chấp nhận ai khác được nữa. Dường như cô chẳng còn biết rung động, hay cho mình thời gian để trải qua giai đoạn quen nhau tìm hiểu kỹ đối phương, kỳ thực cô không còn sức tiếp nhận nữa.
Sớm từ rất lâu trái tim cô đã bị đóng băng từ khi Mạnh Xuyên m-ất, cô vẫn chưa nguôi ngoai đi vết thương lòng, càng không thể giả vờ mình quên rồi tiếp tục một mối quan hệ khác. Cô không muốn biến người khác thành công cụ giúp cô khỏa lấp chiếc bóng trong lòng, càng không muốn mình mang tình cảm một ai đó ra bỡn cợt, bởi vì cô rất trọng hai chữ tình cảm.
Tối đến, đang loay hoay trong bếp nấu cháo thì Vĩ Cầm nghe tiếng hai mẹ con Tiểu Vy đến. Cô vội tháo tạp dề xuống ra ngoài tiện tay bưng cho họ hai ly nước cam cô vừa mới ép xong.
Bối Bối vừa thấy Vĩ Cầm liền lao sầm tới trong lòng lên tiếng nũng nịu trong trẻo gọi lớn.
– Mẹ Cầm, dạo này mẹ khỏe không?
Vĩ Cầm đưa tay véo nhẹ hai má của con bé rồi lên tiếng trả lời.
– Mẹ khỏe, rất khỏe để chờ xem Bối Bối của mẹ Cầm đi chơi về có mang quà gì về không?
Tiểu Vy với Cảnh Phong kết hôn với nhau đến bây giờ cũng đã gần ba năm rồi. Họ cũng sinh ra được một tiểu Bối Bối đáng yêu vô cùng. Gia đình họ sống rất tốt, theo thường lệ cuối tháng sẽ cùng nhau đi du lịch một nơi để giải tỏa đầu óc.
Phút chốc Vĩ Cầm lại nhớ về bản thân mình của trước kia, lúc ấy cô đã ước mình sẽ có một cuộc sống như họ bây giờ. Sinh con đẻ cái cùng nhau đi du lịch mọi nơi, cùng nhau làm mọi thứ. Tiếc là nó đã hoá thành một điều ước, chỉ có thể hoài tưởng trong giấc mơ.
Tiểu Vy thấy con bé nghịch ngợm liền lên tiếng đuổi khéo con bé vào phòng chơi.
– Bối Bối, con vào phòng mẹ Cầm chơi gấu với búp bê đi. Để hai người mẹ này có không gian nói chuyện một chút.
Bối Bối tròn mắt nhìn ánh mắt nghiêm khắc của mẹ liền phụng phịu rời đi. Vĩ Cầm ngồi bên thấy con bé có chút hậm hực giận dỗi, liền cười một cái gì cái tính hay giận dỗi rất giống mẹ của nó. Nhìn theo con bé khuất vào phòng, lúc này Tiểu Vy liền vào chuyện.
– Vĩ Cầm, anh Phong nhờ tao báo lại với mày cuối tuần này người công ty sẽ mở một cuộc họp đổng sự để chào đón vị Tổng Giám đốc ẩn danh ba năm qua của Xuân Trần.
Vĩ Cầm đang uống một miếng nước cam liền đặt xuống có vẻ cũng hiểu được.
– Là người ba năm trước nắm giữ hơn Mạnh Xuyên 5% cổ phần trong công ty sao? Bao nhiêu năm qua dù không tha thiết gì với mấy chuyện thương trường nhưng tao vẫn cố gắng vì Mạnh Xuyên, tao rất sợ mình làm không tốt sẽ khiến bao nhiêu công sức tâm huyết của anh ấy đánh m-ất. May mắn mà có Cảnh Phong lo liệu thay, không thì tao không biết mình phải đối đầu với chuyện thương trường hiểm họa này như thế nào nữa.
Tiểu Vy khẽ cười nhấn nhẹ trán Vĩ Cầm một cái.
– Mày lại bộc phát tâm tính ơn nghĩa rồi, anh Phong cũng làm vì trách nhiệm của một giám đốc trong công ty và còn gì một người bạn tri kỷ quá cố của mình. Lúc trước kia có Mạnh Xuyên, anh ấy vì tình bạn còn bây giờ vì tình thân. Chúng ta không khác gì người nhà, mày đừng nghĩ nhiều như thế chứ!
Vĩ Cầm liền mỉm cười không đặt nặng mọi chuyện nữa, hiểu lời Tiểu Vy nói với mình liền gật đầu lia lịa. Chỉ sợ cô không gật đầu không hiểu ý Tiểu Vy, cô ấy sẽ lại phải luyên thuyên cả buổi. Nghe y như mẹ chồng răn dạy nàng dâu đang kém hiểu biết.
•••
Sáng sớm, Vĩ Cầm vừa tới tòa soạn cô đã thấy mọi người đang xôn xao bàn tán chuyện gì đó. Chưa kịp thoát khỏi khó hiểu, Vĩ Cầm đã bị Tú Lan kéo lại hỏi nhỏ.
– Này, cô biết tin gì không?
Vĩ Cầm nhíu chặt đôi mày bình tĩnh nhìn Tú Lan lắc đầu cùng câu hỏi lại.
– Chuyện gì?
– Thì là tân Tổng Giám đốc Xuân Trần đã trở về nước sau thời gian ẩn danh ba năm kể từ khi Xuyên tổng m-ất. Còn có thông tin mật báo cho biết anh ta có tham gia tiệc sinh nhật của cô diễn viên Ngọc Hà. Nghe nói đâu tuổi đời tuy trung niên tầm bốn mươi mấy, nhưng diện mạo thần khí phải khiến nữ nhân điêu đứng. Có khi nào người yêu của diễn viên Ngọc Hà là người đàn ông này không vậy?
Đúng là tòa soạn nhà cô nắm bắt thông tin cực kỳ nhạy, hôm qua Tiểu Vy vừa nhắc với cô về tân Tổng Giám đốc này hôm nay cô chưa hé miệng gì đã đến tai tòa soạn. Vốn dĩ đây cũng là thông tin mật của công ty, cô sẽ không tiếc lộ gì nhiều cho dù bản thân đang làm cho tòa soạn. Vì thế mà chủ biên giao cho cô sang mảng giải trí.
Trùng hợp thay người này lại có liên quan tới buổi tiệc hôm qua. Cô có tìm kiếm một chút thông tin về người này, vì sắp tới đây anh ta là người điều hành Xuân Trần, một đổng sự của cô. Thông tin cho thấy anh ta là người rất bản lĩnh, tài giỏi là một cái tên gì đó huyền bí trên thương trường ở nước Anh. Thương hiệu mỹ phẩm VV-C chính là một minh chứng rõ ràng nhất cho sự tài giỏi của anh ta.
Về điều này thật sự Vĩ Cầm cô ngưỡng mộ, nghĩ lại thấy điểm này của anh ta rất giống với người chồng quá cố của cô. Hai người họ đều rất tài giỏi, là một con rồng lớn trong giới kinh doanh.
Cũng vì anh ta tài giỏi huyền bí, khi trở về nước mới được các phóng viên báo đài săn đón ráo riết. Những hoạt động của anh ta rất kín kẽ, nhiều năm qua tuy đích danh là Tổng Giám đốc Xuân Trần nhưng trong công ty chẳng có ai biết rõ, thậm chí đến cả cô - một cổ đông lớn kế cạnh.
Ngẫm nghĩ lại những gì Tú Lan nói, điều này cũng rất có thể xảy ra. Một người cần tiếng một người cần tình, hơn nữa giữa hai người có bối cảnh cũng rất phù hợp. Cô sẽ xem xét lại góc độ này biết đâu sẽ thu thập được tin tức tốt cho nhiệm vụ lần này.
Thầm bỏ bụng những suy đoán có ích của Tú Lan, nhưng ngoài mặt thì Vĩ Cầm lại tỏ vẻ nhún vai chẳng bận tâm.
– Suy đoán cũng cần phải có căn cứ. Nếu như suy đoán là đúng thì ai cũng làm được. Thôi! Mọi người mau làm việc đi, sắp tới chúng ta còn rất nhiều việc khác để làm lắm đấy.
Giải tán mọi người, Vĩ Cầm trở về bàn làm việc của mình, rồi sau đó cả ngày cũng không rời được chỗ. Mãi lo làm việc mà cô quên cả chuyện ăn cơm, chỉ uống vài ly trà ấm rồi cắm đầu vào máy tính.
Đến giờ chiều tối Vĩ Cầm mới xong công việc, cô ngả người ra phía sau cho thoải mái con người. Nào ngờ Trí Anh con người như tàn hình bước tới, chẳng nghe tiếng động đặt xuống bàn cô một hộp sữa tươi.
– Tối nay chị có thể đi ăn với em một bữa được không? Em mời chị!
Vĩ Cầm đánh mắt qua nhìn sắc mặt mong chờ của cậu ta, có chút đáng thương nhưng cô không thể nhùng nhằng với chuyện tình cảm. Vĩ Cầm đứng phắt dậy với lấy áo khoác vắt trên ghế máng vào tay đi cùng câu nói.
– Tôi có việc rồi! Còn bữa cơm, để cuối tuần này tôi mời cả nhóm cùng đi.
Bỏ lại Trí Anh đứng thất vọng ở đó, Vĩ Cầm vừa đi vừa đưa tay lên nhìn đồng hồ. Bây giờ đã hơn sáu giờ rưỡi rồi! Cô nhanh chóng xuống bãi nhà xe, sau đó lái tới một nơi quan trọng.
Hôm nay là ngày kỷ niệm hơn mười năm trước cô bé Viên Viên đã gặp được anh. Theo như thường lệ, mỗi năm vào ngày này cô đều mua một bó hoa linh lan tới con phố ấy dạo. Xem như bản thân đang ôn lại kỷ niệm đó của hai người, gặp lại hình ảnh anh trong trí tưởng tượng. Cô vẫn mỗi ngày dùng chiếc kẹp hình cái kẹo, làm những người trong tòa soạn ai cũng thấy giễu cười cô là trẻ con. Cô không cảm thấy xấu hổ mà ngược lại còn rất tự tin kẹp nó lên mái tóc của mình với dáng vẻ trân quý.
Ôm bó hoa linh lan trong tay, thân hình nhỏ nhắn với chiếc váy màu hồng phấn hoà cùng dòng người. Cô chậm rãi từng bước chân, lòng nghĩ đến anh. Không biết Mạnh Xuyên của cô ở thế giới bên kia có an lành không? Anh có nhìn thấy, có theo dõi cuộc sống hiện tại của cô không? Bao nhiêu câu hỏi về anh cô đặt ra chẳng cần lời đáp, vì cô sẽ tự mình mỉm cười đáp thay cho anh. Bước chân dừng lại cuối cùng cũng đến góc phố cũ.
Nhìn xuống hoa linh lan trên tay, cô hồi nhớ lại những mảnh ký ức đẹp. Những tháng năm cô đã được yêu, được nắm lấy bàn tay anh được hạnh phúc. Miệng bất giác cười, như thể cô đang cười cùng anh.
Từng ngón tay nhỏ đưa lên mái tóc của mình sờ vào chiếc kẹp. Nước mắt đong đầy từ từ chảy xuống mặt cô, bóng dáng anh hiện dần trong tầm nhìn mờ mịt.
“Mạnh Xuyên, ngày hôm nay em lại đến nơi đây cùng anh. Đã ba năm, không! Em đã luôn giữ đúng lời hứa này suốt mười mấy năm rồi mới phải. Em có thể giữ được lời chúng ta đã hứa, anh có thể làm tròn lời hứa đó của anh không?”
Dưới ánh đèn phù hoa, Vĩ Cầm tựa như một bông hoa tuyết nhỏ. Mặc cho gió lạnh sương đông đoá hoa tuyết vẫn nở một cách thần phục.
Một khoảng cách nhất định, dòng người lướt qua nhau có một bóng dáng cao ráo mặc trên người bộ vest màu ddenen lịch lãm đứng giao nhau cùng cô. Cô cúi đầu nước mắt trên mi cũng rơi theo, khi ngẩng lên ánh nhìn cô vô tình và chạm phải dáng vẻ dạo mạo uy phong.
Cô đưa tay dui mắ, lau sạch ddi giọt nước mắt phủ tầm nhìn. Chẳng biết tại sao , trực giác nào mách bảo với cô rằng đó chính là Mạnh Xuyên, trái tim cô cũng mặc định chính là anh, dù ảo giác hay là hiện thực cô không bao giờ muốn bỏ lỡ một lần. Ôm bó hoa linh lan trong tay, chân cô vút lên chjay đến bên người. Chỉ một khoảng cách ngắn nhưng lại thahasy chân chạy hoài không đến.
Đến nơi dừng lại, hơi thở nhộn nhạo ánh mắt long lanh chứa đựng một dãy ngân hà nước. Vĩ Cầ, đứng ngang cạnh người đàn oong, lúc ấy ánh sáng chói vào mắt người đàn ông bất giác anh khẽ quay lại. Giây phú đó cô ngỡ ngàng bó hoa trong tay cô cũng tức tốc rơi nhòa xuống dất.Hai ánh mắt giao nhau, hai con người nhìn nhau đột ngột chẳng nói thành lời.
Giữa thành phố rực rỡ ánh đền hoa tráng lệ. Mắt cô nhìn, tai cô nghe thanh âm thân thuộc trong tiềm thức. Ấm áp, khong trầm không bổng nhẹ khẩy như một nốt nhạu diệu dàng sâu lắng vào tim cô.
- Viên Viên! Mạnh Xuyên anh nguyện đời này, Kiếp này yêu em.