Chương 44 - Những Bí Mật Và Kế Hoạch Cuối Cùng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 44/
Cô buông thả mình trên một con phố đông người, không ngờ bản thân vô tình đứng lại tại nơi đầu tiên cô gặp được Mạnh Xuyên. Mọi thứ bỗng ùa về như ngược dòng thời điểm, lúc cô là đứa bé 9 tuổi lấm lem bẩn bựa bán kẹo ngoài đường, lúc anh là Vĩnh Khương bật sáng cả một khung trời ngồi đánh đàn hát nhạc tình ca. Hình ảnh anh như dần tô đậm hơn trong mắt cô không hề phai nhạt, cũng chưa từng bôi xóa đi trong tâm khảm cô một hoài niệm nào. Mọi thứ vẫn y nguyên, vẫn mới mẻ như ngày hôm qua. Vĩ Cầm bất giác khẽ cười, đôi hàng nước mắt rơi xuống bờ môi chợt mặn đắng khiến cô bàng tỉnh trí.
Thoáng một giây tất cả mộng đẹp kia đã vụt tan trước mắt, hiện tại chỉ có dòng người lướt qua nhanh, thành phố tráng lệ lên đèn, âm thanh sầm uất. Cùng với tiếng nước mắt cô rơi, từng đợt gió lạnh thổi vào lòng cô đến trống trải. Chợt âm thanh điện thoại vang lên, Vĩ Cầm nhận được tin nhắn từ Tiểu Vy. Đọc xong cô gạt đi nước mắt của mình, rồi chậm rãi rời khỏi đó.
Vĩ Cầm trở về căn nhà trước đây của hai người mà lúc ly hôn Mạnh Xuyên muốn giao lại toàn quyền cho cô. Lúc đó Vĩ Cầm không nhận vì khẳng định bản thân cô không phải là con người vật chất. Kể từ ngày hôm đó cô cũng chưa từng đến đây một lần nào hay nghĩ đến sẽ bán hay làm gì căn nhà này. Bởi vốn dĩ nó không thuộc của cô!
Khi bước vào nhà Vĩ Cầm sớm nhìn thấy Cảnh Phong và Tiểu Vy đang ngồi ở phòng khách đợi cô về. Tiểu Vy đưa tay đón Vĩ Cầm ngồi xuống cạnh mình, Vy trông bộ dạng cô bạn mình mà xót. Khuôn mặt phờ phạc, tay chân thương tích, hai mắt đỏ mộng cả lên, có lẽ Vĩ Cầm đã khóc rất nhiều. Sau đó Vĩ Cầm lên tiếng với một sắc thái nghiêm túc, êm đềm rất khác so với bình thường.
– Cảnh Phong, anh có thể nói cho tôi biết mọi chuyện là như thế nào không?
Cảnh Phong nhìn Vĩ Cầm đăm đăm, ánh mắt thật trầm lắng không vội vã buông lời mà hai tay anh đan vào nhau gằm người xuống một cách buồn bã. Tiểu Vy gật gật đầu ra hiệu cho Phong mau nói hết cho Vĩ Cầm nghe.
Lúc này Cảnh Phong hít một hơi thật sâu, ngước mặt nhìn thẳng vào ánh mắt lóng lánh bi thương của Vĩ Cầm. Anh dứt khoát nói rõ từng chữ như muốn xát muối trái tim người con gái trước mặt.
– Cậu ấy m-ất bởi một khối u ác tính!
Lần đó, khi Mạnh Xuyên đến căn nhà hoang để cứu Vĩ Cầm khỏi tay tên Minh. Anh bị đánh một gậy, sau đó Mạnh Xuyên cảm giác đầu mình nổ tung. Nhưng anh mặc cả điều đó gắng gượng sức để cứu Vĩ Cầm, vì với Mạnh Xuyên sự an toàn của Vĩ Cầm còn quan trọng hơn cả sinh mạng anh.
Sau vụ đó khoảng thời gian Mạnh Xuyên nằm ở bệnh viện, lại nhận được một tin như trời giáng từ bác sỹ chuyên chính, ở trong đầu Mạnh Xuyên có vật thể lạ. Theo phán đoán không nhầm của bác sỹ thì vật thể ấy chính là một khối u không hề lành. Vì muốn xác định lại cho thật chính xác, Cảnh Phong bèn cho ông ấy kiểm tra thật kỹ một lần nữa.
Trong khoảng thời gian chờ đợi bản xét nghiệm cuối cùng, Mạnh Xuyên đã gằn gằn ra lệnh với Cảnh Phong tuyệt đối không được mở mép với bất kỳ ai nửa lời, kể cả Vĩ Cầm. Cho đến ngày Mạnh Xuyên nhận được kết quả kiểm tra cuối cùng từ bác sỹ, cầm nó trong tay kể cả Cảnh Phong cũng khó chấp nhận được rằng ông trời giáng xuống đầu Mạnh Xuyên một bản án. Nói rõ hơn là một bản án tử!
Giây phút đó, Cảnh Phong cực kỳ sốc, bàng hoàng. Đáng lý ra người cực kỳ sốc lo sợ phải là Mạnh Xuyên nhưng ngược lại điều đó anh rất bình tĩnh thản nhiên như mình không phải là người đang cầm bản án tử.
Mạnh Xuyên dường như không sợ hãi, vì anh biết bản thân mình không còn thời gian sợ hãi. Mà cần phải bình tĩnh dùng thời gian còn lại của mình sắp xếp mọi thứ ổn thỏa trước khi ch-ết.
Anh còn chậm rãi nói với Cảnh Phong rằng, trước kia anh và Vĩ Cầm đã bàn bạc cùng nhau, lên những kế hoạch tương lai sau này sẽ đi đâu để hưởng bù tuần trăng mật.
Anh và cô cũng bàn đến chuyện sinh con cái sau này, nếu sinh con gái thì đặt tên cho con bé là gì. Sẽ xây một vườn hoa nhỏ cho Tiểu Cầm, sau mỗi bữa sẽ cùng nhau ra đó dạo chơi. Nếu ra đời là một Tiểu Xuyên, hai người sẽ xây dựng một chiếc hồ nhỏ và thả cá vào đó.
Muốn dạy cho thằng bé cách bắt cá hoặc dạy cho con bé nhiều thứ tốt đẹp ở trên đời. Hai người cũng đã lo lắng đến chuyện, nếu mỗi tối đứa trẻ quấy rầy chuyện thân mật của hai người. Anh sẽ không nhân nhượng mà gửi qua cho hai bên ông bà trông nom, để anh và cô còn có cơ hội sinh thêm em cho chúng.
Cứ như vậy hàng loạt những kế hoạch tương lai được hai người vạch ra hết. Mạnh Xuyên không thể vì bệnh tình, vì cái ch-ết của mình không hoàn thành xong mong muốn đó của hai người. Kể cả chuyện lấy thời gian còn lại ra lên phác đồ điều trị.
Điều Mạnh Xuyên mong muốn nhất chính là hoàn thành kế hoạch của hai người và mong muốn Vĩ Cầm có một một sống vui vẻ mai này. Không phải vướng bận một kẻ bệnh sắp ch-ết như anh, cũng không ôm lấy danh từ “goá phụ” với tuổi đời tươi trẻ. Cách duy nhất Mạnh Xuyên có thể làm chính là muốn Vĩ Cầm tự động rời khỏi mình.
Những gì có thể nói Cảnh Phong đã thật sự nói hết cho Vĩ Cầm, anh cũng cảm thấy nhẹ lòng khi được trút ra những bí mật từ bao lâu nay bản thân cố nén chặt trong người. Khuôn mặt Vĩ Cầm đã ướt nhòa lem luốc nước mắt, bờ môi cô giật giật mấp máy mãi mới hỏi được Cảnh Phong.
– Thế tại sao anh ấy thà chọn Lệ Châu ở bên cạnh mình, cũng không muốn chọn tôi?
– Đối với một người sắp ch-ết như Mạnh Xuyên em nghĩ Lệ Châu cô ấy nguyện ở bên cạnh sao? Nếu như cô ấy tốt như vậy, trước đây cô ấy đã không chọn rời bỏ Mạnh Xuyên và Mạnh Xuyên cũng không phải cưới em rồi.
Cảnh Phong vạch hạch ra cho Vĩ Cầm hiểu và còn nói ngày hôm đó Vĩ Cầm nhìn thấy cảnh Mạnh Xuyên bên Lệ Châu chỉ là họ gặp nhau trên cương vị đối tác, vô tình gây sự hiểu lầm cho cô. Lúc ấy dù gì người cũng đã lỡ nhìn thấy, Mạnh Xuyên liền biến nó thành “cố tình” ở trước mặt Vĩ Cầm. Đắc bất dĩ Lệ Châu mới đồng ý giúp Mạnh Xuyên diễn một vai ngọt ngào người tình cũ, thất thiệt nhất chính là Lệ Châu nhận một cái tát oan uổng từ Vĩ Cầm. Riêng Mạnh Xuyên cố tình với mục đích gì thì có lẽ giờ phút này Cảnh Phong nghĩ không cần nói ra Vĩ Cầm cũng hiểu, chỉ tiếc là khi Vĩ Cầm hiểu ra mọi lẽ thì đã quá trễ!
Thời gian trước khi Mạnh Xuyên chưa diễn biến tình trạng nặng, bác sĩ cũng có gặp riêng Cảnh Phong đề cập với anh vấn đề về phác đồ điều trị cho Mạnh Xuyên. Trường hợp của Mạnh Xuyên không phải là không còn cơ hội sống sót nào, nếu theo phác đồ điều trị, kịp thời phẫu thuật khả năng sống vẫn còn hai mươi phần trăm, đồng hành với nó tỉ lệ rủi ro trong quá trình phẫu thuật cũng rất cao. Nhưng biết đâu điều kỳ diệu xảy đến, anh sẽ khỏi bệnh. Cảnh Phong cũng đã khuyên nhủ Mạnh Xuyên nhiều lần, nên chấp nhận phác đồ điều trị của bác sĩ đưa ra nhưng Mạnh Xuyên cố chấp giữ y quyết định của mình, không muốn mang thời gian ít ỏi còn lại cho việc tin vào điều kỳ diệu.
Sau đó Cảnh Phong lấy từ trong cặp mình ra một xấp giấy kiểm tra trước đây của Mạnh Xuyên với một số giấy tờ khác, sau cùng là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ đẩy về phía Vĩ Cầm.
– Đây là tất cả những gì Mạnh Xuyên muốn em giữ, hôm nay anh xin giao nó lại cho em, xem như anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Vĩ Cầm cầm giấy xét nghiệm kiểm tra của Mạnh Xuyên trên tay, tầm nhìn đã mờ mịt làn nước, từng giọt trong suốt thi nhau rơi xuống mặt bàn kính lộp độp. Trong lồng ngực cô đang nghẹn chặt một vật gì đó sắp không thở được. Hoá ra người quay lưng với cuộc hôn nhân, người bỏ mặc tình yêu của hai người chính là cô chứ không phải là Mạnh Xuyên. Đáng lý ra cô phải nhận ra sự kỳ lạ, nhận ra sự thay đổi phũ phàng quá bất ngờ của anh. Và nếu cô không ích kỷ với Mạnh Xuyên với tình yêu của anh đã dành cho cô, cô sẽ thấy được anh đang mắc bệnh.
Nhìn lại ngày tháng trên tờ giấy xét nghiệm kiểm tra ghi rõ, Vĩ Cầm càng đau đớn hơn khi ngày này cũng là ngày kỷ niệm một năm cưới của hai người. Bây giờ cô đã ngỡ ngàng hiểu ra, sau những cư xử, hành động, lời nói nhẫn tâm của Mạnh Xuyên chính là một con người, một trái tim đang ch-ết dần ch-ết mòn theo chuỗi ngày ngắn ngủi.
Tiếp theo đó Cảnh Phong còn nói rõ thêm với Vĩ Cầm.
– Căn nhà này lúc ở tòa em nhất quán không nhận nhưng Mạnh Xuyên cũng đã cho người chuyển quyền sang tên em. Mọi thứ những gì hai người từng lên kế hoạch tuy chưa hoàn thiện được hết tất cả nhưng anh nghĩ Mạnh Xuyên đã làm tốt nhất rồi. Hơn nữa Mạnh Xuyên còn cho em thừa quyền 10% cổ phần trong Xuân Trần, theo nghĩa em bây giờ chính là một cổ đông nắm giữ cổ phần lớn trong công ty, chỉ kém 5% cổ phần của một cổ đông ẩn danh.
– Em cần những thứ này để làm gì chứ? Em không cần những thứ này em chỉ cần anh ấy, tại sao anh ấy vẫn không thể hiểu em?
Vĩ Cầm bần bật tiếng khóc nức nở. Cảnh Phong nhìn Vĩ Cầm thở dài một hơi.
– Anh nghĩ cậu ấy rất hiểu em đấy cho nên mới lặng lẽ tự mình quyết định mọi thứ. Đối với Mạnh Xuyên đây là những gì tốt đẹp cuối cùng mà cậu ấy có thể mang lại cho em.
Đến nhìn Cảnh Phong cũng không muốn nhìn thẳng vào Vĩ Cầm nói chuyện, bởi anh không chịu được ánh mắt suy sụp tột độ đó của cô, anh sẽ thấy mình có lỗi và xót xa vì không thể nói sớm hơn cho cô nghe mọi chuyện. Bản thân Cảnh Phong anh cũng có nỗi khổ riêng mà! Ngồi bứt rứt trong lòng, Cảnh Phong đứng dậy rời khỏi ghế.
– Anh còn một số việc phải đi trước. Tiểu Vy, em ở lại với Vĩ Cầm đi, có gì thì gọi cho anh.
Tiểu Vy gật đầu định ở lại nhưng Vĩ Cầm liền bảo muốn ở một mình. Tiểu Vy nghĩ nghĩ một chút sau đó vỗ vào vai Vĩ Cầm nói.
– Được rồi, vậy thì có gì mày gọi cho tao hoặc anh Phong nhé!
Vĩ Cầm đẫm ướt nước mắt gật gật đầu với nụ cười gượng ra trên môi, cố gắng như thể mình đã ổn. Tiểu Vy đứng mím môi nhìn xuống Vĩ Cầm thầm lo lắng chẳng yên tâm nhưng rồi cũng thuận ý theo cô, cùng Cảnh Phong rời đi.