Chương 43 - Kết Thúc Và Bắt Đầu - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 43/
Mười một giờ khuya, xe dừng lại trước dinh thự chính nhà họ Trần, cô Mậu từ trong chạy ra mở cửa xe cho bà Hậu bước xuống cũng lên tiếng báo lại.
– Bà chủ, cậu Xuyên đã về nhà từ tối.
Bà Hậu gật đầu nghe thấy song liền đi thẳng lên phòng Mạnh Xuyên. Từ phía dưới tầng thang đi lên bà đã thoáng nghe thấy giai điệu âm âm của Mạnh Xuyên đang đánh đàn ở bên trong. Không đi thẳng vào gặp con trai bà hé nhẹ cánh cửa phòng ra đứng tại đó nhìn vào.
Dáng vẻ đánh đàn của anh rất say mê, bà càng không muốn phá hỏng không gian một mình đó của con trai. Từ sau khi hai đứa ly hôn, Mạnh Xuyên dường như khép mình trong bóng tối, làm bạn với tiếng đàn với những cơn đau đớn tàn phá đến kiệt quệ. Vậy mà vẫn không kêu than nửa lời!
Bà biết Mạnh Xuyên vì lo sợ bà sẽ nghe thấy rồi đau lòng ảnh hưởng đến bệnh tim, vì thế cũng ít khi trở về nhà. Nghe Cảnh Phong nói lại mỗi khi Mạnh Xuyên bị cơn đau hành hạ, nó chỉ biết nhốt mình trong phòng cắn răng chịu đựng một mình đến lúc không còn sức lực nữa thì ngất ngã ra sàn, cũng không muốn mình khóc.
Bà đưa tay lau nhanh nước mắt đang tràn xuống, cô Mậu đứng bên cạnh lo lắng hỏi nhẹ.
– Bà chủ, bà không sao chứ? Bà không vào trong sao?
– Không! Cứ để Mạnh Xuyên thoải mái đánh đàn đi! Đã lâu rồi nó không được dịp thoải mái bản thân như vậy, chúng ta về phòng thôi.
Cô Mậu gật đầu hiểu sau đó đỡ lấy bà Hậu đưa về phòng. Bên trong tiếng đàn âm vang lên da diết sau đó là tiếng hát thật thanh ấm hoà điệu như thuở nào. Từng câu từ phát ra là từng tiếng lòng anh vỡ nấc, nước mắt trượt nhẹ nhàng xuống chiếc môi nhạt nhòa của anh.
“**...🎶Đón em đến bên đời là điều tuyệt nhất để khiến anh cười.
Người cứ như ô che mưa, như mây bay qua cho ngày trong xanh.
Ở đây có anh rồi, em thật nhỏ bé trong chiếc ôm này.
Ấm hơn chăn mà, còn thơm hơn hoa mà, sao anh nỡ rời xa?
Rồi ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau trên tầng thượng, phía bên kia dòng sông.
Vạn lời chúc ấm êm cho nhau là...sẽ thành đôi sau vài cái xuân.
Mong trời sẽ thương em, thương anh và cho đôi mình mãi bên nhau dài lâu.
Cho dù thế...gian kia cuồng quay trăm bộn bề, ta vẫn không cách rời, huh-huh-uh...
Dù mai...mặt trời không chiếu sáng trên hành tinh này, thì em hãy tìm anh bằng trái tim mình..... **”
Tự dưng một giọt m-áu tươi từ trong hốc mũi anh nhiễu xuống phím đàn, ngón tay thon dài điêu luyện chợt dừng lại giọng hát cũng dần nhỏ đi rồi im bặt. Tiếp sau đó, những giọt nước mắt người đàn ông không ngừng rơi đọng xuống mấy phím đàn bóng loáng. Màn đêm bầu trời không nhiều sao, trăng cũng lưu mờ. Người chẳng còn sức, cố đứng dậy nhưng rồi ngã quỵ xuống sàn lạnh. Bàn tay dính lem những vệt m-áu đỏ tanh đang bám lấy chiếc ghế, với hơi thở gần như cạn kiệt chỉ đủ gọi hai từ thều thào trong cổ họng “Vĩ Cầm…”
Và anh biết giây phút này có thể mình mãi mãi không còn cơ hội nhìn thấy cô, cuộc đời anh sắp phải kết thúc một hành trình, không còn nhìn thấy được ánh chiều tà cùng Vĩ Cầm ngồi bên nhau đến khi tắt lặn. Chính vì điều mong muốn này hiện diện lên, anh đã cố gượng cho mình một sức sống mãnh liệt, một nghị lực ngoan cường trong giờ phút này. Bàn tay run rẩy cố bám víu vào chiếc ghế nhưng dường như sức đã mòn hơi đã cạn, bàn tay vô thức ấy rơi phịch xuống sàn nhà nhanh như một cơn gió lạnh vô hồn....
Không gian mờ mờ ảo ảo bao trùm thân thể người đàn ông lạnh buốt.
•••
Cùng thời điểm đó Vĩ Cầm đêm ngủ nằm mơ thấy Mạnh Xuyên, trong giấc mơ anh ôm chặt cô vào lòng hôn lên trán dịu dàng. Khoảnh khắc đó đối với Vĩ Cầm rất thật và dường như tất cả những chuyện buồn xảy ra như không hề tồn tại chỉ có tồn tại lại kỉ niệm đẹp giữa hai người. Cô mỉm cười hạnh phúc ôm lấy Mạnh Xuyên trong vòng tay không trọn, cô nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp, mãn nguyện này trong từng khắc cùng anh. Nhưng khi mở mắt ra Mạnh Xuyên bỗng từ từ biến m-ất, dù cô có giữ chặt anh trong vòng tay, anh vẫn tan biến dần đi ở trước mặt. Nước mắt hai người lần lượt rơi xuống, Mạnh Xuyên cười thật đẹp ôn nhu nói với cô:
“Dù chúng ta có cách xa nhau ở một khoảng cách muôn dặm trường đình, thì tình yêu của Mạnh Xuyên anh vẫn ở luôn trong tim Vĩ Cầm em vĩnh viễn.”
Lời anh nói xong Vĩ Cầm cũng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại ra trán, trời cũng đã chói sáng ánh ban mai. Cô ngồi bần thần với giấc mơ của mình một lúc lâu mới lấy lại được bình ổn con người.
Mấy tuần sau Vĩ Cầm sớm đã ổn định được việc học tập, cân bằng giữa học và làm việc ở toà soạn. Kể từ lần Vĩ Cầm gặp Mạnh Xuyên ở quán cà phê, sau hôm ấy hầu như cô cũng không còn nghe thông tin gì về anh nữa.
Thi thoảng đôi chân vô thức cô lượn vòng qua công ty của anh, hy vọng có thể bắt gặp được bóng dáng Mạnh Xuyên từ xa. Nhưng hầu như mỗi lần như vậy cô đều không có dịp nhìn thấy người. Và rồi công việc lẫn chuyện học vây quanh, dần dần vài tháng trôi qua cô không còn bị ám ảnh bởi hình bóng của anh nữa.
Vĩ Cầm cũng không rõ bản thân mình còn yêu Mạnh Xuyên nữa không hay đã quên đi được anh rồi, nhưng mỗi lần rảnh tay một chút, cô lại bắt đầu âm thầm mò vào trang cá nhân Mạnh Xuyên xem những cập nhật có gì mới. Rồi xem hình ảnh của anh qua điện thoại, tuy chỉ là những cập nhật cũ nhưng cô lại thích tìm tòi vào xem riết trở thành một thói quen.
Đang giờ giải lao, Vĩ Cầm tranh thủ xuống thư viện tìm mấy cuốn sách liên quan đến chuyên ngành để đọc thêm, mong sẽ giúp ích cho kỳ thi giữa kỳ và tốt nghiệp của mình. Cô lật vài trang sách ra, ngồi im lặng trong một góc lặng lẽ đọc sách.
Đột nhiên điện thoại màn hình sáng thông báo tin nhắn từ nhóm của toà soạn. Ban đầu cô liếc qua định bụng lát nữa về rồi sẽ đọc, nhưng cô thoáng thấy trên dòng tin nhắn hiện “Xuyên tổng qua đời rồi!”. Cô liền liên nghĩ đến Mạnh Xuyên, bàn tay vội vã mở điện thoại ra nhanh chóng đọc tin nhắn.
Cô thấy tin nhắn thông báo của chủ biên ghi rõ ràng từng chữ cô không hề đọc nhầm: “Tin hot, chủ tịch công ty Xuân Trần qua đời ở tuổi phát đà sự nghiệp”. Cô không tin vào mắt mình vội nhắn vào nhóm “Chủ biên anh đang nói đến Trần Mạnh Xuyên?” Chủ biên thả like tin nhắn của cô, còn vội rep lại tin nhắn “Đúng rồi, sự nghiệp đang phát triển mà qua đời sớm quá, thật là đáng tiếc!”
Vĩ Cầm không tin đây là sự thật vội tắt điện thoại, cô đinh ninh chắc đây chỉ là sự nhầm lẫn. Nhưng nghĩ lại chủ biên là người thế nào, rất thận trọng và nghiêm chính không thể nắm bắt thông tin không chính thống. Vĩ Cầm vội vã huơ lấy túi xách ở ghế, soạn đồ trên bàn gấp gáp liền rời khỏi thư viện.
Vừa chạy ra khỏi cửa thì gặp dáng vẻ hớt hải của Tiểu Vy cầm điện thoại trên tay chạy tới.
– Vĩ Cầm, mày đọc thông tin hot trên báo ngày hôm nay chưa?
Cùng động tác giơ chiếc điện thoại lên trước mặt Vĩ Cầm, khuôn mặt Vĩ Cầm lúc này tối sầm như mực, ánh mắt đau đáu hãi hùng hẫng hụt. Bàn tay Vĩ Cầm run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trên tay, cô nhoè mắt đọc thông tin trên báo. Ngày hôm nay thông tin này đều được đưa lên tất cả những đài truyền hình lẫn báo chí về Mạnh Xuyên đã qua đời.
Vĩ Cầm bàng hoàng như bầu trời đang đổ sầm xuống mắt cô, cả con người như ch-ết lặng trơ ngơ như pho tượng. Hai mắt cô cay muốn xé phăng ra nhưng lại không khóc được. Vĩ Cầm nắm chặt bàn tay của Tiểu Vy giọng nói như nghẹn lại ở cổ họng, mấp máy mãi mới thành lời.
– Tiểu Vy à! Mày hẹn Cảnh Phong giúp tao được không? Tao muốn trực tiếp gặp anh ấy để hỏi rõ chuyện này.
Nói xong Vĩ Cầm đã chạy vội đi, Tiểu Vy cũng không biết Vĩ Cầm chạy đi đâu. Tiểu Vy nhìn theo Vĩ Cầm mà thở dài thất thểu.
Vĩ Cầm chạy ra phía đường bắt taxi nhưng mãi không được, cô nóng lòng không thể chờ đợi được nữa. Không cần nghĩ, cô bất kể bản thân hay quãng đường xa xôi vụt chân lên chạy bộ về phía trước. Từng bước chân là từng mảnh lòng cô giẫm nát, nước mắt rơi ướt xuống khuôn mặt đã lạnh tanh chẳng còn chút m-áu.
Cõi lòng cô không ngừng gào ức.
“Mạnh Xuyên, hãy chờ em tới gặp anh, ai cho phép anh được đối xử với em như vậy…” Vừa nói cô vừa mếu máo khuôn mặt, giàn giụa nước mắt dồn hết sức lực lao về phía trước. Bất ngờ vấp phải bực đường, cả người cô ngã nhào ra đất, đầu gối chân kể cả lòng bàn tay đều bị chà sát xuống mặt đường đến tươm m-áu. Giờ phút này cô chẳng còn cảm giác đau đớn nữa, một khắc gượng dậy nhấc lấy đôi chân đã nhuộm màu đỏ tươi chạy tiếp.
Sau hơn 30 phút, cuối cùng Vĩ Cầm cũng chạy được tới nơi, thân thể lấm bẩn quần áo tóc tai xộc xệch như kẻ bụi. Cô nhấn chuông cổng dinh thự chính nhà họ Trần, chờ mãi cũng không thấy ai ra mở cửa. Cô vừa nhấn liên tục vừa đập cửa cổng vừa gọi lớn vào trong.
– Chị Mậu ơi, mở cửa giúp cho tôi với!
Chợt từ bên trong có người lên tiếng vọng ra, bước chân chạy lịch bịch tiến về phía cô.
– Tới đây, tới đây!
Mở cửa ra cô Mậu liền nhìn thấy Vĩ Cầm, chị ấy vừa mừng cũng vừa chùn bước.
– Mợ Cầm!
– Chị Mậu, mẹ Hậu và Mạnh Xuyên đâu rồi?
Lúc này cô Mậu im lặng một chút, dâng lên trên khuôn mặt Mậu một nỗi buồn ràng rõ Vĩ Cầm vừa nhìn có thể hiểu được tất thảy. Mậu cũng chậm rãi trả lời.
– Mợ Cầm, cậu Xuyên đã m-ất một tuần rồi, mợ không xem tin trên báo chí sao? Còn bà chủ sau khi cậu Xuyên m-ất, bà ấy vì quá buồn rầu mà phát bệnh nên đã sang Anh để điều trị bệnh vào sáng nay, có thể sẽ định cư ở bên đó luôn. Vì thế hiện tại căn nhà này chỉ có mình tôi trông coi thôi.
Vĩ Cầm nghe từng lời cô Mậu cho biết mà nước mắt rơi lộp độp xuống cằm, mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ cô sững sờ mơ hồ không chấp nhận được. Bây giờ cô y như người ch-ết tâm m-ất đi cảm xúc, thẫn thờ quay người đi. Cô không biết bản thân mình đi đâu, muốn tới nơi nào.
Mười một giờ khuya, xe dừng lại trước dinh thự chính nhà họ Trần, cô Mậu từ trong chạy ra mở cửa xe cho bà Hậu bước xuống cũng lên tiếng báo lại.
– Bà chủ, cậu Xuyên đã về nhà từ tối.
Bà Hậu gật đầu nghe thấy song liền đi thẳng lên phòng Mạnh Xuyên. Từ phía dưới tầng thang đi lên bà đã thoáng nghe thấy giai điệu âm âm của Mạnh Xuyên đang đánh đàn ở bên trong. Không đi thẳng vào gặp con trai bà hé nhẹ cánh cửa phòng ra đứng tại đó nhìn vào.
Dáng vẻ đánh đàn của anh rất say mê, bà càng không muốn phá hỏng không gian một mình đó của con trai. Từ sau khi hai đứa ly hôn, Mạnh Xuyên dường như khép mình trong bóng tối, làm bạn với tiếng đàn với những cơn đau đớn tàn phá đến kiệt quệ. Vậy mà vẫn không kêu than nửa lời!
Bà biết Mạnh Xuyên vì lo sợ bà sẽ nghe thấy rồi đau lòng ảnh hưởng đến bệnh tim, vì thế cũng ít khi trở về nhà. Nghe Cảnh Phong nói lại mỗi khi Mạnh Xuyên bị cơn đau hành hạ, nó chỉ biết nhốt mình trong phòng cắn răng chịu đựng một mình đến lúc không còn sức lực nữa thì ngất ngã ra sàn, cũng không muốn mình khóc.
Bà đưa tay lau nhanh nước mắt đang tràn xuống, cô Mậu đứng bên cạnh lo lắng hỏi nhẹ.
– Bà chủ, bà không sao chứ? Bà không vào trong sao?
– Không! Cứ để Mạnh Xuyên thoải mái đánh đàn đi! Đã lâu rồi nó không được dịp thoải mái bản thân như vậy, chúng ta về phòng thôi.
Cô Mậu gật đầu hiểu sau đó đỡ lấy bà Hậu đưa về phòng. Bên trong tiếng đàn âm vang lên da diết sau đó là tiếng hát thật thanh ấm hoà điệu như thuở nào. Từng câu từ phát ra là từng tiếng lòng anh vỡ nấc, nước mắt trượt nhẹ nhàng xuống chiếc môi nhạt nhòa của anh.
“**...🎶Đón em đến bên đời là điều tuyệt nhất để khiến anh cười.
Người cứ như ô che mưa, như mây bay qua cho ngày trong xanh.
Ở đây có anh rồi, em thật nhỏ bé trong chiếc ôm này.
Ấm hơn chăn mà, còn thơm hơn hoa mà, sao anh nỡ rời xa?
Rồi ta sẽ ngắm pháo hoa cùng nhau trên tầng thượng, phía bên kia dòng sông.
Vạn lời chúc ấm êm cho nhau là...sẽ thành đôi sau vài cái xuân.
Mong trời sẽ thương em, thương anh và cho đôi mình mãi bên nhau dài lâu.
Cho dù thế...gian kia cuồng quay trăm bộn bề, ta vẫn không cách rời, huh-huh-uh...
Dù mai...mặt trời không chiếu sáng trên hành tinh này, thì em hãy tìm anh bằng trái tim mình..... **”
Tự dưng một giọt m-áu tươi từ trong hốc mũi anh nhiễu xuống phím đàn, ngón tay thon dài điêu luyện chợt dừng lại giọng hát cũng dần nhỏ đi rồi im bặt. Tiếp sau đó, những giọt nước mắt người đàn ông không ngừng rơi đọng xuống mấy phím đàn bóng loáng. Màn đêm bầu trời không nhiều sao, trăng cũng lưu mờ. Người chẳng còn sức, cố đứng dậy nhưng rồi ngã quỵ xuống sàn lạnh. Bàn tay dính lem những vệt m-áu đỏ tanh đang bám lấy chiếc ghế, với hơi thở gần như cạn kiệt chỉ đủ gọi hai từ thều thào trong cổ họng “Vĩ Cầm…”
Và anh biết giây phút này có thể mình mãi mãi không còn cơ hội nhìn thấy cô, cuộc đời anh sắp phải kết thúc một hành trình, không còn nhìn thấy được ánh chiều tà cùng Vĩ Cầm ngồi bên nhau đến khi tắt lặn. Chính vì điều mong muốn này hiện diện lên, anh đã cố gượng cho mình một sức sống mãnh liệt, một nghị lực ngoan cường trong giờ phút này. Bàn tay run rẩy cố bám víu vào chiếc ghế nhưng dường như sức đã mòn hơi đã cạn, bàn tay vô thức ấy rơi phịch xuống sàn nhà nhanh như một cơn gió lạnh vô hồn....
Không gian mờ mờ ảo ảo bao trùm thân thể người đàn ông lạnh buốt.
•••
Cùng thời điểm đó Vĩ Cầm đêm ngủ nằm mơ thấy Mạnh Xuyên, trong giấc mơ anh ôm chặt cô vào lòng hôn lên trán dịu dàng. Khoảnh khắc đó đối với Vĩ Cầm rất thật và dường như tất cả những chuyện buồn xảy ra như không hề tồn tại chỉ có tồn tại lại kỉ niệm đẹp giữa hai người. Cô mỉm cười hạnh phúc ôm lấy Mạnh Xuyên trong vòng tay không trọn, cô nhắm mắt cảm nhận sự ấm áp, mãn nguyện này trong từng khắc cùng anh. Nhưng khi mở mắt ra Mạnh Xuyên bỗng từ từ biến m-ất, dù cô có giữ chặt anh trong vòng tay, anh vẫn tan biến dần đi ở trước mặt. Nước mắt hai người lần lượt rơi xuống, Mạnh Xuyên cười thật đẹp ôn nhu nói với cô:
“Dù chúng ta có cách xa nhau ở một khoảng cách muôn dặm trường đình, thì tình yêu của Mạnh Xuyên anh vẫn ở luôn trong tim Vĩ Cầm em vĩnh viễn.”
Lời anh nói xong Vĩ Cầm cũng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi nhễ nhại ra trán, trời cũng đã chói sáng ánh ban mai. Cô ngồi bần thần với giấc mơ của mình một lúc lâu mới lấy lại được bình ổn con người.
Mấy tuần sau Vĩ Cầm sớm đã ổn định được việc học tập, cân bằng giữa học và làm việc ở toà soạn. Kể từ lần Vĩ Cầm gặp Mạnh Xuyên ở quán cà phê, sau hôm ấy hầu như cô cũng không còn nghe thông tin gì về anh nữa.
Thi thoảng đôi chân vô thức cô lượn vòng qua công ty của anh, hy vọng có thể bắt gặp được bóng dáng Mạnh Xuyên từ xa. Nhưng hầu như mỗi lần như vậy cô đều không có dịp nhìn thấy người. Và rồi công việc lẫn chuyện học vây quanh, dần dần vài tháng trôi qua cô không còn bị ám ảnh bởi hình bóng của anh nữa.
Vĩ Cầm cũng không rõ bản thân mình còn yêu Mạnh Xuyên nữa không hay đã quên đi được anh rồi, nhưng mỗi lần rảnh tay một chút, cô lại bắt đầu âm thầm mò vào trang cá nhân Mạnh Xuyên xem những cập nhật có gì mới. Rồi xem hình ảnh của anh qua điện thoại, tuy chỉ là những cập nhật cũ nhưng cô lại thích tìm tòi vào xem riết trở thành một thói quen.
Đang giờ giải lao, Vĩ Cầm tranh thủ xuống thư viện tìm mấy cuốn sách liên quan đến chuyên ngành để đọc thêm, mong sẽ giúp ích cho kỳ thi giữa kỳ và tốt nghiệp của mình. Cô lật vài trang sách ra, ngồi im lặng trong một góc lặng lẽ đọc sách.
Đột nhiên điện thoại màn hình sáng thông báo tin nhắn từ nhóm của toà soạn. Ban đầu cô liếc qua định bụng lát nữa về rồi sẽ đọc, nhưng cô thoáng thấy trên dòng tin nhắn hiện “Xuyên tổng qua đời rồi!”. Cô liền liên nghĩ đến Mạnh Xuyên, bàn tay vội vã mở điện thoại ra nhanh chóng đọc tin nhắn.
Cô thấy tin nhắn thông báo của chủ biên ghi rõ ràng từng chữ cô không hề đọc nhầm: “Tin hot, chủ tịch công ty Xuân Trần qua đời ở tuổi phát đà sự nghiệp”. Cô không tin vào mắt mình vội nhắn vào nhóm “Chủ biên anh đang nói đến Trần Mạnh Xuyên?” Chủ biên thả like tin nhắn của cô, còn vội rep lại tin nhắn “Đúng rồi, sự nghiệp đang phát triển mà qua đời sớm quá, thật là đáng tiếc!”
Vĩ Cầm không tin đây là sự thật vội tắt điện thoại, cô đinh ninh chắc đây chỉ là sự nhầm lẫn. Nhưng nghĩ lại chủ biên là người thế nào, rất thận trọng và nghiêm chính không thể nắm bắt thông tin không chính thống. Vĩ Cầm vội vã huơ lấy túi xách ở ghế, soạn đồ trên bàn gấp gáp liền rời khỏi thư viện.
Vừa chạy ra khỏi cửa thì gặp dáng vẻ hớt hải của Tiểu Vy cầm điện thoại trên tay chạy tới.
– Vĩ Cầm, mày đọc thông tin hot trên báo ngày hôm nay chưa?
Cùng động tác giơ chiếc điện thoại lên trước mặt Vĩ Cầm, khuôn mặt Vĩ Cầm lúc này tối sầm như mực, ánh mắt đau đáu hãi hùng hẫng hụt. Bàn tay Vĩ Cầm run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trên tay, cô nhoè mắt đọc thông tin trên báo. Ngày hôm nay thông tin này đều được đưa lên tất cả những đài truyền hình lẫn báo chí về Mạnh Xuyên đã qua đời.
Vĩ Cầm bàng hoàng như bầu trời đang đổ sầm xuống mắt cô, cả con người như ch-ết lặng trơ ngơ như pho tượng. Hai mắt cô cay muốn xé phăng ra nhưng lại không khóc được. Vĩ Cầm nắm chặt bàn tay của Tiểu Vy giọng nói như nghẹn lại ở cổ họng, mấp máy mãi mới thành lời.
– Tiểu Vy à! Mày hẹn Cảnh Phong giúp tao được không? Tao muốn trực tiếp gặp anh ấy để hỏi rõ chuyện này.
Nói xong Vĩ Cầm đã chạy vội đi, Tiểu Vy cũng không biết Vĩ Cầm chạy đi đâu. Tiểu Vy nhìn theo Vĩ Cầm mà thở dài thất thểu.
Vĩ Cầm chạy ra phía đường bắt taxi nhưng mãi không được, cô nóng lòng không thể chờ đợi được nữa. Không cần nghĩ, cô bất kể bản thân hay quãng đường xa xôi vụt chân lên chạy bộ về phía trước. Từng bước chân là từng mảnh lòng cô giẫm nát, nước mắt rơi ướt xuống khuôn mặt đã lạnh tanh chẳng còn chút m-áu.
Cõi lòng cô không ngừng gào ức.
“Mạnh Xuyên, hãy chờ em tới gặp anh, ai cho phép anh được đối xử với em như vậy…” Vừa nói cô vừa mếu máo khuôn mặt, giàn giụa nước mắt dồn hết sức lực lao về phía trước. Bất ngờ vấp phải bực đường, cả người cô ngã nhào ra đất, đầu gối chân kể cả lòng bàn tay đều bị chà sát xuống mặt đường đến tươm m-áu. Giờ phút này cô chẳng còn cảm giác đau đớn nữa, một khắc gượng dậy nhấc lấy đôi chân đã nhuộm màu đỏ tươi chạy tiếp.
Sau hơn 30 phút, cuối cùng Vĩ Cầm cũng chạy được tới nơi, thân thể lấm bẩn quần áo tóc tai xộc xệch như kẻ bụi. Cô nhấn chuông cổng dinh thự chính nhà họ Trần, chờ mãi cũng không thấy ai ra mở cửa. Cô vừa nhấn liên tục vừa đập cửa cổng vừa gọi lớn vào trong.
– Chị Mậu ơi, mở cửa giúp cho tôi với!
Chợt từ bên trong có người lên tiếng vọng ra, bước chân chạy lịch bịch tiến về phía cô.
– Tới đây, tới đây!
Mở cửa ra cô Mậu liền nhìn thấy Vĩ Cầm, chị ấy vừa mừng cũng vừa chùn bước.
– Mợ Cầm!
– Chị Mậu, mẹ Hậu và Mạnh Xuyên đâu rồi?
Lúc này cô Mậu im lặng một chút, dâng lên trên khuôn mặt Mậu một nỗi buồn ràng rõ Vĩ Cầm vừa nhìn có thể hiểu được tất thảy. Mậu cũng chậm rãi trả lời.
– Mợ Cầm, cậu Xuyên đã m-ất một tuần rồi, mợ không xem tin trên báo chí sao? Còn bà chủ sau khi cậu Xuyên m-ất, bà ấy vì quá buồn rầu mà phát bệnh nên đã sang Anh để điều trị bệnh vào sáng nay, có thể sẽ định cư ở bên đó luôn. Vì thế hiện tại căn nhà này chỉ có mình tôi trông coi thôi.
Vĩ Cầm nghe từng lời cô Mậu cho biết mà nước mắt rơi lộp độp xuống cằm, mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ cô sững sờ mơ hồ không chấp nhận được. Bây giờ cô y như người ch-ết tâm m-ất đi cảm xúc, thẫn thờ quay người đi. Cô không biết bản thân mình đi đâu, muốn tới nơi nào.