Chương 42 - Những Vết Thương Hằn Sâu - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 42/
Vĩ Cầm nghiêng đầu nhìn chủ biên khó hiểu, có phải anh ta đang nhầm kịch bản rồi không? Thà rằng bị anh ta trách mắng cô còn cảm thấy bình thường, đằng này ngược lại chủ biên xin lỗi cô, Vĩ Cầm càng cảm thấy không bình thường mà là dị thường. Cô cực kỳ thắc mắc trong lòng không ngừng đặt câu hỏi, nhưng chỉ đành lẳng lặng để mình vượt qua sóng gió này.
– Dạ chủ biên không cần phải xin lỗi tôi! Một phần trách nhiệm cũng nằm ở tôi, nếu tôi sai anh cứ trách phạt tôi....
Không kịp để Vĩ Cầm nói hết lời anh ta đã vội rời khỏi ghế xoay, xua tay ngắt lời.
– Không không, sao lại trách phạt.
Cùng lúc đó chuông điện thoại chủ biên vang lên, Vĩ Cầm thấy vậy cũng biết ý ra ngoài không làm phiền cuộc nói chuyện của anh. Theo mọi người đồn thì anh ta đặc danh là quái thú của tòa soạn này ai nấy cũng ngán ngại, vậy mà thực tế chẳng giống như lời đồn đại, khiến Vĩ Cầm chỉ biết nhún vai khó hiểu.
Tối đó về đến nhà, Vĩ Cầm mang chuyện mình gặp được Mạnh Xuyên nói cho Tiểu Vy nghe. Mặc dù cô lúc nào cũng luôn miệng nói là không còn tình cảm nhưng Tiểu Vy hiểu rất rõ tất cả chỉ là giảo biện, nhìn vào sự thật Vĩ Cầm có còn yêu Mạnh Xuyên hay không thì ai cũng đều cảm nhận được. Chỉ là Vĩ Cầm vẫn đang cố chấp lừa dối bản thân, trốn tránh khỏa lấp những vết thương hằn sâu trong tim mình. Vì Vĩ Cầm lo sợ chính người cô ấy yêu sẽ cười nhạo cô là kẻ lụy tình.
Điều đó như một nhát d-ao chí mạng khiến Vĩ Cầm gục ngã.
Tiểu Vy ngồi khoanh chân trên giường ăn miếng táo dở nghe Vĩ Cầm nói về Mạnh Xuyên, chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
– Không còn yêu người ta mà cả buổi tối này mày cứ nhắc người ta miết.
Vĩ Cầm nghe cô bạn mình nói, trong lòng đột ngột như bị chọc thủng. Cô cũng không hiểu sao, khi mình nghe câu nói ấy lại cảm giác nôn nao trong người, cũng muốn nhanh miệng để giải thích với Tiểu Vy nhưng cô lại không thể. Có thể một phần cô cũng tự nhận thức được Tiểu Vy nói đúng, vì lẽ đó cô như cứng họng không thể cãi chày cãi cối với Tiểu Vy.
Đột nhiên Tiểu Vy lại giở giọng lên hỏi thêm.
– Mà này, dạo gần đây Mạnh Ngôn có thường xuyên gọi điện cho mày hay không?
Vĩ Cầm phịu mặt xuống, cầm cây bút trên tay xoay xoay.
– Hình như cậu ấy rất bận rộn cho việc học, nên khi rảnh thì có gọi.
Nghe xong câu đó Tiểu Vy khoác áo ấm vào người hình như ra ngoài. Khi tới chỗ Vĩ Cầm đang ngồi thẫn thờ trên bàn làm việc, Tiểu Vy tinh nghịch “hù” một cái khiến Vĩ Cầm hồn muốn lìa khỏi x-ác. Thấy Tiểu Vy khoác áo định đi đâu, Vĩ Cầm đặt bút xuống bàn rồi chống tay lên cằm nhìn theo cô bạn mình hỏi.
– Lại ra ngoài gặp Cảnh Phong hả? Gớm quá nhỉ!
Tiểu Vy cười ngại trong hạnh phúc, rồi nhỏ giọng.
– Nói nhỏ cho mày biết, anh ấy đang ở ngoài cửa. Thôi bye bye mày, tao đi đây!
Vĩ Cầm chỉ tròn mắt, bĩu môi cười. Tính từ lúc hai người họ yêu nhau đến giờ, cô rất khi thấy hai người họ cãi vã. Có nhiều khi tính Tiểu Vy nắng mưa thất thường hay giận hờn vô lý, Cảnh Phong cũng rất giỏi chịu đựng luôn ôn nhu nuông chiều cô. Thi thoảng cuối tuần Cảnh Phong còn đưa Tiểu Vy về nhà ba mẹ vợ tương lai dùng bữa cơm gia đình nữa. Tâm lý, thấu đáo như Cảnh Phong, chả trách tình cảm giữa hai người lại ấm êm như vậy!
Tiểu Vy ra đến cửa đã thấy bóng lưng cao ráo quen thuộc của Cảnh Phong đứng chờ. Cô chạy đến bên anh.
– Anh đứng ở đây lâu như vậy có lạnh lắm không?
Hỏi xong cô khoác tay Cảnh Phong còn làm nũng nịu. Cảnh Phong xoa xoa đầu cô tiện tay lấy áo khoác của mình trùm lên người cô ngọt ngào nói.
– Ôm em là ấm rồi, tối nay coi như đã ngủ ngon!
Tiểu Vy thấy vậy liền nhón người lên thơm nhẹ vào má anh một cái rồi tức tốc tiến lên đi trước. Cảnh Phong đơ người ra một lúc, lấy tay vô thức sờ lên má thẫn thờ một mình ở đó cười. Đến khi Tiểu Vy đi một quãng xa quay người lại gọi anh, khi này anh mới hoàn hồn chạy về phía cô vợ tương lai bảo.
– Tiểu Vy, em thơm nốt má bên này cho cân bằng được không? Nếu không má trái của anh nó sẽ bị xệ lắm, cả môi anh nữa.
Tiểu Vy không nhịn được liền đấm nhẹ vào ngực anh, cười ríu rít.
– Tên tham lam này!
Đứng phía trong cửa nhà, Vĩ Cầm cũng bước ra đứng ngó cảnh đời thường mà ngọt ngào của Cảnh Phong với cô bạn thân cô, Vĩ Cầm đã mỉm cười sau đó là buồn bã rớm lệ. Bởi vì bản thân nhớ lại mình trước đây cũng đã từng hạnh phúc như vậy với người đàn ông, người chồng cô yêu mang tên Mạnh Xuyên.
Khuya đó, lúc về cũng không quá muộn Tiểu Vy có mua chút đồ ăn khuya cho Vĩ Cầm. Nhưng thấy Vĩ Cầm đã tắt đèn đi ngủ nên Tiểu Vy không muốn làm phiền. Dạo gần đây Vĩ Cầm khá là rất bận bịu và áp lực để chuẩn bị vào năm cuối đại học. Có biết bao nhiêu thứ phải lo nghĩ, vậy mà cô ấy vẫn tất bật với công việc ở toà soạn.
Tối ngày chạy đi chạy lại để phỏng vấn hết người này đến người nọ, nhiều lần Tiểu Vy có khuyên hay là nghỉ việc đi. Nhà cô có điều kiện như vậy chi bằng bỏ công việc ở toà soạn mà tập trung vào bài cho năm học cuối. Nhưng Vĩ Cầm cương quyết không nghe, một phần vì muốn tập thích nghi với môi trường nghề, hai cũng muốn tích góp thêm kinh nghiệm để sau này làm việc không bị bỡ ngỡ.
Cảnh Phong sau khi đưa Tiểu Vy về nhà anh lái xe thẳng tới Xuân Trần. Mở cửa văn phòng làm việc, anh thấy Mạnh Xuyên trên bàn làm việc vẫn đ-âm đầu vào xử lý đống giấy tờ. Trên bàn làm việc ở góc bên trái còn có khung ảnh cưới trước kia của Mạnh Xuyên và Vĩ Cầm.
Cảnh Phong biết rõ Mạnh Xuyên vẫn âm thầm yêu và lo nghĩ cho Vĩ Cầm hơn cả bản thân mình, chỉ là bây giờ anh muốn giúp hai người giải hoà thật sự cũng rất khó. Cảnh Phong đặt hộp cháo nóng xuống bàn rồi nói.
– Cậu lót bụng một ít cháo nóng đi. Cậu cứ không ăn rồi nốc một tá thuốc như vậy, có là thần thánh cũng không chịu đựng nổi huống hồ là người phàm mắt thịt.
Đi ra đến cửa, trước khi rời đi Cảnh Phong không nhịn được quay lại nói một câu.
– Cậu muốn gặp em ấy như vậy, thì hãy ngoan ngoãn thử nghe lời bác sỹ đi. Để không quá muộn màng.
Mạnh Xuyên nghe rất rõ từng nói đầy trách móc nhưng cũng vừa quan tâm của Cảnh Phong, nhưng cố tình làm ngơ như không hề hồi tâm chuyển ý. Mạnh Xuyên anh cảm thấy hiện tại mình sắp xếp mọi chuyện đã rất ổn thoả, chỉ chờ đợi thời gian ngày ấy đến.
Anh chỉ cần cố kìm chế cảm xúc của mình không nhớ tới Vĩ Cầm là được, nhưng điều này với anh còn khó khăn hơn cả một mình anh trong đêm tối vượt qua những khi đau đớn cực hình. Nhưng không gì là không thể, chỉ cần cô ấy có được cuộc sống tốt thì đời này coi như anh chẳng còn điều gì phải luyến tiếc.
Đời này kiếp này, anh đành lòng nợ hai người phụ nữ, thứ nhất là người sinh ra anh - mẹ anh. Thứ hai là người dành mười năm dài để nhất kiến mối tình đầu cùng anh trải qua cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất - Vĩ Cầm. Nếu như có kiếp sau, có tơ duyên hội ngộ anh tuyệt đối sẽ không trở thành người đàn ông tệ bạc.
Thoáng qua vài ngày nữa lại trôi, những lúc một mình hình ảnh một Mạnh Xuyên gầy gò nhợt nhạt lại xuất hiện trong tâm trí Vĩ Cầm. Cô rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc anh đã trải qua những tồi tệ gì, chuyện tình cảm của anh với Lệ Châu có êm đẹp như những gì cô biết.
Nửa muốn tìm tòi nửa muốn vùi sâu. Cô sợ mình lại tự kéo mình vướng vào những mớ cảm xúc hỗn độn không dứt ra được. Hơn nữa ngày mai đã là ngày khai giảng cho năm học cuối cùng của cô, cô càng không muốn vì nó làm ảnh hưởng đến việc học tập của mình. Hãy để mọi thứ và quá khứ không tốt đẹp ở phía sau, phía trước mặt ngày mai bình minh rồi sẽ toả rọi.
Sáng hôm nay, Vĩ Cầm nhớ một năm trước cô là sinh viên xuất sắc và đứng đầu trong khoa với thành tích học tập hạng cao. Vì thế năm nay nhà trường đã chuẩn bị để cô đứng đọc bài diễn văn trên toàn trường. Với mục đích nêu gương học tập và cố gắng cho các sinh viên năm dưới.
Nói là vậy, nhưng ở trong trường hầu như ai cũng biết Vĩ Cầm học kỳ nào cô cũng được viện trưởng nêu gương trước toàn trường. Năm nay màu mè nên mới để cô lên phát biểu, hình như mấy năm trước Vĩ Cầm nhớ các anh chị học tỷ đạt thành tích cao hơn cô cũng đâu được đặc quyền này. Chắc do cô bắt ngay dịp may mắn!
Kết thúc buổi khai mạc cho năm học cuối, vừa gặp Vĩ Cầm Tiểu Vy đã vội vội vàng vàng chạy đến lăng xăng.
– Đi, chúng ta đi ăn mừng năm học cuối thôi!
Vĩ Cầm bĩu môi có chút mệt mỏi nói.
– Chắc là tao không đi được, tao phải đến tòa soạn gặp chủ biên có chút chuyện.
Chẳng qua là Vĩ Cầm đến để tạm xin nghỉ phép vài ngày ở tòa soạn làm công văn cho trường, bây giờ thời gian để đi ăn với Tiểu Vy càng không có. Tối đó, Vĩ Cầm về đến nhà con người rất mệt mỏi vừa ngả lưng xuống sofa chợt nghe thấy tiếng bấm chuông ngoài cửa. Ban đầu ngỡ Cảnh Phong đến tìm Tiểu Vy, nhưng khi mở cửa ra Vĩ Cầm chợt trông thấy mẹ của Mạnh Xuyên đến tìm. Trên khuôn mặt bà ấy dường như có chuyện gì đó chất chứa khó nói nên lời, nhưng lại không thể một lời là giãi bày hết tất cả.
Vĩ Cầm mời bà vào nhà ngồi, mang tách trà nóng đặt xuống bàn.
– Muộn như vậy rồi, mẹ đến tìm con có chuyện gì sao?
Bà nắm lấy bàn tay Vĩ Cầm đôi mắt như nghẹn ngào dòng lệ.
– Vĩ Cầm,....Mạnh Xuyên....nó không được khỏe, nếu như có thời gian con có thể đến thăm nó một lần không?
Vĩ Cầm nghe đến đây không nghĩ gì nhiều, liền cho rằng mục đích bà tới đây chỉ muốn cô đi gặp anh, muốn cô giữ nguyên hảo cảm tốt đẹp với anh. Nhưng có những tình cảm cũng giống như mảnh thuỷ tinh, khi đã vỡ dù có hàn gắn được cũng sẽ mãi ghi dấu lại vết tích xưa. Giữa cô và Mạnh Xuyên dù giữ được hảo cảm tốt hay không mọi chuyện cũng không quay về được như trạng thái ban đầu. Càng cố, càng chấp càng lún sâu.
Vĩ Cầm cô đã quyết đấu tranh với tình cảm ấy thì tuyệt đối sẽ không dễ xuôi lòng. Cũng rất muốn hỏi thăm sức khỏe anh từ bà, nhưng thà làm người vô tâm vô tình còn hơn khiến bản thân mình tự ôm lấy mộng mị.
Đến lúc bà rời đi khuất cô mới man mác dày vò, vì đã cứng lòng không muốn hỏi han anh, nhưng thật ra trái tim cô đang bật khóc ở trong lòng. “Mạnh Xuyên, dù anh có đối tệ với em bao nhiêu chuyện, vậy mà em vẫn không thể ngừng nhớ tới anh, yêu anh vậy, tại sao…?”
Nước mắt rịn rơi xuống mặt, Vĩ Cầm lấy tay bịt chặt miệng mình khóc nức nở để không ai nghe thấy, để không ai nhìn thấy trái tim cô đang vỡ nát vì một người đàn ông chẳng yêu cô.
Vĩ Cầm nghiêng đầu nhìn chủ biên khó hiểu, có phải anh ta đang nhầm kịch bản rồi không? Thà rằng bị anh ta trách mắng cô còn cảm thấy bình thường, đằng này ngược lại chủ biên xin lỗi cô, Vĩ Cầm càng cảm thấy không bình thường mà là dị thường. Cô cực kỳ thắc mắc trong lòng không ngừng đặt câu hỏi, nhưng chỉ đành lẳng lặng để mình vượt qua sóng gió này.
– Dạ chủ biên không cần phải xin lỗi tôi! Một phần trách nhiệm cũng nằm ở tôi, nếu tôi sai anh cứ trách phạt tôi....
Không kịp để Vĩ Cầm nói hết lời anh ta đã vội rời khỏi ghế xoay, xua tay ngắt lời.
– Không không, sao lại trách phạt.
Cùng lúc đó chuông điện thoại chủ biên vang lên, Vĩ Cầm thấy vậy cũng biết ý ra ngoài không làm phiền cuộc nói chuyện của anh. Theo mọi người đồn thì anh ta đặc danh là quái thú của tòa soạn này ai nấy cũng ngán ngại, vậy mà thực tế chẳng giống như lời đồn đại, khiến Vĩ Cầm chỉ biết nhún vai khó hiểu.
Tối đó về đến nhà, Vĩ Cầm mang chuyện mình gặp được Mạnh Xuyên nói cho Tiểu Vy nghe. Mặc dù cô lúc nào cũng luôn miệng nói là không còn tình cảm nhưng Tiểu Vy hiểu rất rõ tất cả chỉ là giảo biện, nhìn vào sự thật Vĩ Cầm có còn yêu Mạnh Xuyên hay không thì ai cũng đều cảm nhận được. Chỉ là Vĩ Cầm vẫn đang cố chấp lừa dối bản thân, trốn tránh khỏa lấp những vết thương hằn sâu trong tim mình. Vì Vĩ Cầm lo sợ chính người cô ấy yêu sẽ cười nhạo cô là kẻ lụy tình.
Điều đó như một nhát d-ao chí mạng khiến Vĩ Cầm gục ngã.
Tiểu Vy ngồi khoanh chân trên giường ăn miếng táo dở nghe Vĩ Cầm nói về Mạnh Xuyên, chỉ thản nhiên đáp lại một câu.
– Không còn yêu người ta mà cả buổi tối này mày cứ nhắc người ta miết.
Vĩ Cầm nghe cô bạn mình nói, trong lòng đột ngột như bị chọc thủng. Cô cũng không hiểu sao, khi mình nghe câu nói ấy lại cảm giác nôn nao trong người, cũng muốn nhanh miệng để giải thích với Tiểu Vy nhưng cô lại không thể. Có thể một phần cô cũng tự nhận thức được Tiểu Vy nói đúng, vì lẽ đó cô như cứng họng không thể cãi chày cãi cối với Tiểu Vy.
Đột nhiên Tiểu Vy lại giở giọng lên hỏi thêm.
– Mà này, dạo gần đây Mạnh Ngôn có thường xuyên gọi điện cho mày hay không?
Vĩ Cầm phịu mặt xuống, cầm cây bút trên tay xoay xoay.
– Hình như cậu ấy rất bận rộn cho việc học, nên khi rảnh thì có gọi.
Nghe xong câu đó Tiểu Vy khoác áo ấm vào người hình như ra ngoài. Khi tới chỗ Vĩ Cầm đang ngồi thẫn thờ trên bàn làm việc, Tiểu Vy tinh nghịch “hù” một cái khiến Vĩ Cầm hồn muốn lìa khỏi x-ác. Thấy Tiểu Vy khoác áo định đi đâu, Vĩ Cầm đặt bút xuống bàn rồi chống tay lên cằm nhìn theo cô bạn mình hỏi.
– Lại ra ngoài gặp Cảnh Phong hả? Gớm quá nhỉ!
Tiểu Vy cười ngại trong hạnh phúc, rồi nhỏ giọng.
– Nói nhỏ cho mày biết, anh ấy đang ở ngoài cửa. Thôi bye bye mày, tao đi đây!
Vĩ Cầm chỉ tròn mắt, bĩu môi cười. Tính từ lúc hai người họ yêu nhau đến giờ, cô rất khi thấy hai người họ cãi vã. Có nhiều khi tính Tiểu Vy nắng mưa thất thường hay giận hờn vô lý, Cảnh Phong cũng rất giỏi chịu đựng luôn ôn nhu nuông chiều cô. Thi thoảng cuối tuần Cảnh Phong còn đưa Tiểu Vy về nhà ba mẹ vợ tương lai dùng bữa cơm gia đình nữa. Tâm lý, thấu đáo như Cảnh Phong, chả trách tình cảm giữa hai người lại ấm êm như vậy!
Tiểu Vy ra đến cửa đã thấy bóng lưng cao ráo quen thuộc của Cảnh Phong đứng chờ. Cô chạy đến bên anh.
– Anh đứng ở đây lâu như vậy có lạnh lắm không?
Hỏi xong cô khoác tay Cảnh Phong còn làm nũng nịu. Cảnh Phong xoa xoa đầu cô tiện tay lấy áo khoác của mình trùm lên người cô ngọt ngào nói.
– Ôm em là ấm rồi, tối nay coi như đã ngủ ngon!
Tiểu Vy thấy vậy liền nhón người lên thơm nhẹ vào má anh một cái rồi tức tốc tiến lên đi trước. Cảnh Phong đơ người ra một lúc, lấy tay vô thức sờ lên má thẫn thờ một mình ở đó cười. Đến khi Tiểu Vy đi một quãng xa quay người lại gọi anh, khi này anh mới hoàn hồn chạy về phía cô vợ tương lai bảo.
– Tiểu Vy, em thơm nốt má bên này cho cân bằng được không? Nếu không má trái của anh nó sẽ bị xệ lắm, cả môi anh nữa.
Tiểu Vy không nhịn được liền đấm nhẹ vào ngực anh, cười ríu rít.
– Tên tham lam này!
Đứng phía trong cửa nhà, Vĩ Cầm cũng bước ra đứng ngó cảnh đời thường mà ngọt ngào của Cảnh Phong với cô bạn thân cô, Vĩ Cầm đã mỉm cười sau đó là buồn bã rớm lệ. Bởi vì bản thân nhớ lại mình trước đây cũng đã từng hạnh phúc như vậy với người đàn ông, người chồng cô yêu mang tên Mạnh Xuyên.
Khuya đó, lúc về cũng không quá muộn Tiểu Vy có mua chút đồ ăn khuya cho Vĩ Cầm. Nhưng thấy Vĩ Cầm đã tắt đèn đi ngủ nên Tiểu Vy không muốn làm phiền. Dạo gần đây Vĩ Cầm khá là rất bận bịu và áp lực để chuẩn bị vào năm cuối đại học. Có biết bao nhiêu thứ phải lo nghĩ, vậy mà cô ấy vẫn tất bật với công việc ở toà soạn.
Tối ngày chạy đi chạy lại để phỏng vấn hết người này đến người nọ, nhiều lần Tiểu Vy có khuyên hay là nghỉ việc đi. Nhà cô có điều kiện như vậy chi bằng bỏ công việc ở toà soạn mà tập trung vào bài cho năm học cuối. Nhưng Vĩ Cầm cương quyết không nghe, một phần vì muốn tập thích nghi với môi trường nghề, hai cũng muốn tích góp thêm kinh nghiệm để sau này làm việc không bị bỡ ngỡ.
Cảnh Phong sau khi đưa Tiểu Vy về nhà anh lái xe thẳng tới Xuân Trần. Mở cửa văn phòng làm việc, anh thấy Mạnh Xuyên trên bàn làm việc vẫn đ-âm đầu vào xử lý đống giấy tờ. Trên bàn làm việc ở góc bên trái còn có khung ảnh cưới trước kia của Mạnh Xuyên và Vĩ Cầm.
Cảnh Phong biết rõ Mạnh Xuyên vẫn âm thầm yêu và lo nghĩ cho Vĩ Cầm hơn cả bản thân mình, chỉ là bây giờ anh muốn giúp hai người giải hoà thật sự cũng rất khó. Cảnh Phong đặt hộp cháo nóng xuống bàn rồi nói.
– Cậu lót bụng một ít cháo nóng đi. Cậu cứ không ăn rồi nốc một tá thuốc như vậy, có là thần thánh cũng không chịu đựng nổi huống hồ là người phàm mắt thịt.
Đi ra đến cửa, trước khi rời đi Cảnh Phong không nhịn được quay lại nói một câu.
– Cậu muốn gặp em ấy như vậy, thì hãy ngoan ngoãn thử nghe lời bác sỹ đi. Để không quá muộn màng.
Mạnh Xuyên nghe rất rõ từng nói đầy trách móc nhưng cũng vừa quan tâm của Cảnh Phong, nhưng cố tình làm ngơ như không hề hồi tâm chuyển ý. Mạnh Xuyên anh cảm thấy hiện tại mình sắp xếp mọi chuyện đã rất ổn thoả, chỉ chờ đợi thời gian ngày ấy đến.
Anh chỉ cần cố kìm chế cảm xúc của mình không nhớ tới Vĩ Cầm là được, nhưng điều này với anh còn khó khăn hơn cả một mình anh trong đêm tối vượt qua những khi đau đớn cực hình. Nhưng không gì là không thể, chỉ cần cô ấy có được cuộc sống tốt thì đời này coi như anh chẳng còn điều gì phải luyến tiếc.
Đời này kiếp này, anh đành lòng nợ hai người phụ nữ, thứ nhất là người sinh ra anh - mẹ anh. Thứ hai là người dành mười năm dài để nhất kiến mối tình đầu cùng anh trải qua cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất - Vĩ Cầm. Nếu như có kiếp sau, có tơ duyên hội ngộ anh tuyệt đối sẽ không trở thành người đàn ông tệ bạc.
Thoáng qua vài ngày nữa lại trôi, những lúc một mình hình ảnh một Mạnh Xuyên gầy gò nhợt nhạt lại xuất hiện trong tâm trí Vĩ Cầm. Cô rất muốn tìm hiểu xem rốt cuộc anh đã trải qua những tồi tệ gì, chuyện tình cảm của anh với Lệ Châu có êm đẹp như những gì cô biết.
Nửa muốn tìm tòi nửa muốn vùi sâu. Cô sợ mình lại tự kéo mình vướng vào những mớ cảm xúc hỗn độn không dứt ra được. Hơn nữa ngày mai đã là ngày khai giảng cho năm học cuối cùng của cô, cô càng không muốn vì nó làm ảnh hưởng đến việc học tập của mình. Hãy để mọi thứ và quá khứ không tốt đẹp ở phía sau, phía trước mặt ngày mai bình minh rồi sẽ toả rọi.
Sáng hôm nay, Vĩ Cầm nhớ một năm trước cô là sinh viên xuất sắc và đứng đầu trong khoa với thành tích học tập hạng cao. Vì thế năm nay nhà trường đã chuẩn bị để cô đứng đọc bài diễn văn trên toàn trường. Với mục đích nêu gương học tập và cố gắng cho các sinh viên năm dưới.
Nói là vậy, nhưng ở trong trường hầu như ai cũng biết Vĩ Cầm học kỳ nào cô cũng được viện trưởng nêu gương trước toàn trường. Năm nay màu mè nên mới để cô lên phát biểu, hình như mấy năm trước Vĩ Cầm nhớ các anh chị học tỷ đạt thành tích cao hơn cô cũng đâu được đặc quyền này. Chắc do cô bắt ngay dịp may mắn!
Kết thúc buổi khai mạc cho năm học cuối, vừa gặp Vĩ Cầm Tiểu Vy đã vội vội vàng vàng chạy đến lăng xăng.
– Đi, chúng ta đi ăn mừng năm học cuối thôi!
Vĩ Cầm bĩu môi có chút mệt mỏi nói.
– Chắc là tao không đi được, tao phải đến tòa soạn gặp chủ biên có chút chuyện.
Chẳng qua là Vĩ Cầm đến để tạm xin nghỉ phép vài ngày ở tòa soạn làm công văn cho trường, bây giờ thời gian để đi ăn với Tiểu Vy càng không có. Tối đó, Vĩ Cầm về đến nhà con người rất mệt mỏi vừa ngả lưng xuống sofa chợt nghe thấy tiếng bấm chuông ngoài cửa. Ban đầu ngỡ Cảnh Phong đến tìm Tiểu Vy, nhưng khi mở cửa ra Vĩ Cầm chợt trông thấy mẹ của Mạnh Xuyên đến tìm. Trên khuôn mặt bà ấy dường như có chuyện gì đó chất chứa khó nói nên lời, nhưng lại không thể một lời là giãi bày hết tất cả.
Vĩ Cầm mời bà vào nhà ngồi, mang tách trà nóng đặt xuống bàn.
– Muộn như vậy rồi, mẹ đến tìm con có chuyện gì sao?
Bà nắm lấy bàn tay Vĩ Cầm đôi mắt như nghẹn ngào dòng lệ.
– Vĩ Cầm,....Mạnh Xuyên....nó không được khỏe, nếu như có thời gian con có thể đến thăm nó một lần không?
Vĩ Cầm nghe đến đây không nghĩ gì nhiều, liền cho rằng mục đích bà tới đây chỉ muốn cô đi gặp anh, muốn cô giữ nguyên hảo cảm tốt đẹp với anh. Nhưng có những tình cảm cũng giống như mảnh thuỷ tinh, khi đã vỡ dù có hàn gắn được cũng sẽ mãi ghi dấu lại vết tích xưa. Giữa cô và Mạnh Xuyên dù giữ được hảo cảm tốt hay không mọi chuyện cũng không quay về được như trạng thái ban đầu. Càng cố, càng chấp càng lún sâu.
Vĩ Cầm cô đã quyết đấu tranh với tình cảm ấy thì tuyệt đối sẽ không dễ xuôi lòng. Cũng rất muốn hỏi thăm sức khỏe anh từ bà, nhưng thà làm người vô tâm vô tình còn hơn khiến bản thân mình tự ôm lấy mộng mị.
Đến lúc bà rời đi khuất cô mới man mác dày vò, vì đã cứng lòng không muốn hỏi han anh, nhưng thật ra trái tim cô đang bật khóc ở trong lòng. “Mạnh Xuyên, dù anh có đối tệ với em bao nhiêu chuyện, vậy mà em vẫn không thể ngừng nhớ tới anh, yêu anh vậy, tại sao…?”
Nước mắt rịn rơi xuống mặt, Vĩ Cầm lấy tay bịt chặt miệng mình khóc nức nở để không ai nghe thấy, để không ai nhìn thấy trái tim cô đang vỡ nát vì một người đàn ông chẳng yêu cô.