Chương 41 - Cuộc Gặp Gỡ Không Mong Muốn - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 41/
Vĩ Cầm nhăn mặt cười trừ, tài liệu của người đó mà chủ biên đưa cho cô còn chưa đọc, vẫn đang để một góc trong bàn thì sao biết người đó bao nhiêu tuổi.
Tú Lan nhìn Vĩ Cầm cũng rõ vấn đề, liền xua tay.
– Không sao! Đối tượng của tôi tầm 28-30 tuổi, tôi vào hỏi người đàn ông ngồi trong góc kia xem có phải không? Nếu đúng thì chắc người kia là đối tượng phỏng vấn của cô.
Vĩ Cầm liền ngó người vào nhìn, người đàn ông trẻ tuổi mà Tú Lan đang ngồi ở trong góc quán quay lưng về phía hai người. Lúc này cũng không còn cách nào khác hơn đành nghe theo cô ấy.
Một lát sau Vĩ Cầm thấy qua tấm cửa kính quán cà phê, Tú Lan giơ ngón tay OK lên. Đã rõ ý đúng đối tượng rồi, Vĩ Cầm gật đầu vội tiến đến phía người đàn ông đối diện mình, cô nhỏ giọng lên tiếng.
– Chào anh, anh có phải là…
Chưa kịp chờ cho cô nói hết câu, người đàn ông đó đã ngắt ngang lời Vĩ Cầm lên tiếng.
– Cô là người bên của tòa soạn đến phỏng vấn?
Vĩ Cầm mỉm cười rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta, cô đặt giấy tờ xuống bàn rồi bắt đầu hỏi đối phương. Qua thông tin anh ta trả lời cô biết được anh ta chỉ mới 30 tuổi. Cô liền hỏi thêm vài câu để nắm kịp thông tin để dễ dàng phỏng vấn hơn.
– Hiện tại anh đang làm việc gì ạ?
Lúc này đối phương mới ngớ người ra.
– Sao? Chẳng phải tôi với cô từng trao đổi thông tin qua điện thoại rồi sao?
Vĩ Cầm nghiêng đầu hơi cứng nhắc, vội thở hắt một hơi trả lời.
– Tôi xin lỗi, anh có thể nói lại không?
Đối phương mà cô phỏng vấn vốn dĩ là một tên ham ăn lười làm, anh ta còn là con ông cháu cha quyền cao chức trọng rất cậy thế ngạo mạn, làm thì ít lơ đãng thì nhiều. Anh ta liền lên cơn vô lý, giọng nói tỏ rõ sự hậm hực.
– Bên cô làm việc như thế này hả? Không tôn trọng đối phương một chút nào, cô có tin vì cô mà tôi cho tòa soạn các người sập luôn không?
– Mong anh bình tĩnh một chút, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện lại nhé!
Nghe xong câu nói đó, tên kia trong người như phát điên, đứng phắt dậy đạp đổ ghế xuống. Ra thói quyền lực đe dọa Vĩ Cầm.
– Nếu như hôm nay cô không thể khiến tôi hả giận, cô và tòa soạn các người cứ chuẩn bị dọn chỗ là vừa!
Vĩ Cầm nhìn qua cũng đủ thấy tính anh ta ngông cuồng ngạo mạn coi trời bằng vung chẳng xem ai ra gì, chung quy chỉ muốn gây khó cho cô. Cô cũng chỉ mới vào nghề làm phóng viên lấy tin không muốn gây thêm rắc rối, càng không muốn khiến hắn nổi giận nên nhẫn nại xin lỗi, sau đó hẹn hắn hôm khác rồi rời đi.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Vĩ Cầm rời đi không quan tâm đến hắn, trong lòng hắn càng tức giận phẫn cuồng. Hắn kéo tay Vĩ Cầm lại không cho cô đi, tiện tay cầm cốc cà phê đập vỡ xuống sàn. Bắt đầu lớn tiếng.
– Cô định bỏ đi là yên ổn à?
– Phiền anh buông tay tôi ra, mong anh hãy giữ phép tắc một chút.
Giữa hai người dần to tiếng nên thu hút sự chú ý của nhân viên chạy ra. Anh nhân viên làm tròn phận sự chạy đến can ngăn nhưng liền bị tên điên đó đẩy ngã xuống sàn. Vĩ Cầm nhìn hành động hắn hống hách, mỗi lúc càng quá đáng, cô không nhịn được nữa lên tiếng cảnh cáo hắn.
– Anh đừng nghĩ tôi không dám báo cảnh sát túm lấy một tên điên như anh nhé!
Hắn ta cười méo xẹo miệng nghiến răng nghiến lợi, cô như đang chạm vào ranh giới của hắn, trong một khắc liền giơ tay lên gằn giọng.
– Đồ con nhãi ranh!
Vĩ Cầm theo phản xạ nhắm chặt mắt, lấy tay che mặt mình. Qua một hai ba giây lúc cô mở mắt ra thì hắn đã bị đẩy ngã xuống sàn. Cô ngước lên xem là ai đã giúp mình, nhưng giây phút đó hai mắt cô như tối sầm, trước mặt cô chính là Mạnh Xuyên. Cô nhìn anh có chút ngạc nhiên vì vẻ ngoài anh thay đổi rất nhiều, dáng vẻ, làn da, khuôn mặt hốc hác đến thiếu sức sống.
Dáng hình anh cũng gầy đi nhiều so với trước, khiến người khác nhìn vào cứ ngỡ anh đang mắc bệnh gì đó rất nặng. Nếu như làn da trước kia của anh trắng hồng căng đầy sức sống bây giờ đổi lại là mấy đường gân xanh đang rành rõ hiện lên. Vĩ Cầm không hiểu vì sao mình nhìn anh khi ấy chỉ thấy hận bây giờ lại cảm thấy lo. Qua một giây Vĩ Cầm tỉnh lý trí, không cần phải lo lắng cho anh chi thêm thừa, chẳng phải bên cạnh anh đã có Lệ Châu tận tình chăm sóc?
Tú Lan đứng bên cạnh thấy tên đó còn cố làm càn vội lấy máy gọi cho cảnh sát khiến hắn sợ mình m-ất đi thanh danh cao quý tự động rời đi. Hắn đã rời khỏi, Tú Lan chạy lại chỗ Vĩ Cầm vừa lo lắng vừa áy náy hỏi.
– Cô ổn chứ? Khi nãy tôi xin lỗi…
Rõ ràng từ lúc ban đầu ngồi xuống hỏi thông tin Tú Lan đã biết mình nhầm đối tượng, nhưng vì người cô gặp quá đẹp trai khiến cô mê mẩn muốn đổi đối tượng phỏng vấn với Vĩ Cầm. Tú Lan thầm áy náy tự trách bản thân mình nếu cô không vì bản thân nhất thời mê trai thì đã không xảy ra cớ sự.
Vĩ Cầm lắc đầu tỏ ý không sao.
– Chúng ta về thôi!
Tú Lan chần chừ một lúc đưa mắt lên nhìn đến Mạnh Xuyên rồi ậm ừ lên tiếng.
– Vĩ Cầm, vậy đối tượng phỏng vấn của cô...?
Vĩ Cầm xua tay lấy túi xách rơi ở sàn gỗ, dứt khoát nói.
– Không cần đâu, nếu chủ biên có trách tôi sẽ tự gánh trách nhiệm.
Vĩ Cầm ngoảnh mặt bỏ đi, Mạnh Xuyên trong lòng không nỡ nhìn người con gái đi khi bản thân anh lần cuối cho phép mình được gặp cô. Anh nắm chặt lòng bàn tay với sự bứt rứt, xốn xang cuối cùng lên tiếng.
– Vĩ Cầm, chúng ta nói chuyện chút được không?
Vĩ Cầm khựng người lại, khoé mắt có chút hơi đỏ. Hơi cay đã xộc thẳng lên sống mũi, cố gắng nén cảm xúc của mình để không rơi lệ. Giọng nói có chút xa lạ như muốn vạch rõ ranh giới với người đàn ông.
– Đứng làm phiền nhau nữa, cả cuộc đời tôi sai lầm lớn nhất chính là gặp anh!
Nói xong Vĩ Cầm không quay người lại xem sắc mặt của Mạnh Xuyên ra sao, vội vàng rời đi cùng với sự ngạc nhiên của Tú Lan.
Mạnh Xuyên cũng không rõ mình đang làm trò khùng điên gì với cô ấy. Đã quyết không muốn làm bước rào cản của Vĩ Cầm, đã vô tình rạch ròi ranh giới, vậy mà anh vẫn cứ vô tri vô thức lợi dụng cô làm việc ở tòa soạn đặt lịch muốn gặp mặt cô.
Hướng theo làn hương người con gái mang đến, bây giờ anh chỉ có thể ngửi mùi hương này qua không khí mà không thể chạm đến cô, cảm giác này hơn bắt anh phải ch-ết “Vĩ Cầm, dù anh có nhận bao nhiêu đau đớn về mình, bao nhiêu sự hờn ghét em dành cho anh nó cũng đều rất đáng, để mai này đổi lấy được nụ cười vui vẻ của em.” Sau câu nói đó bên trong tấm thân gầy mòn anh đang cắn răng chịu đựng những cơn đau đớn, mệt nhoài thở không ra hơi hoành hành đến khốn khổ.
Lúc về tòa soạn, Vĩ Cầm ngồi trong xe thẫn thờ cứ nghĩ mãi về cảnh gặp Mạnh Xuyên hôm nay. Rõ ràng lúc đầu nhìn thấy anh cô chợt thoáng qua nỗi vui sướng trong đáy lòng, nhưng niềm vui ấy vừa lóe lên cũng vừa tức khắc tắt hẳn.
Vĩ Cầm nghĩ mãi cũng không hiểu chỉ vài ba tháng trôi qua, đến khi gặp lại nhìn anh tiều tụy sắp không nhận ra. Chẳng biết công ty đã gặp phải chuyện gì, thân là người yêu bên cạnh Lệ Châu không lo lắng cho anh chu toàn sao?
“Tôi sẽ không mềm lòng lo lắng cho anh nữa đâu!”
Tú Lan bên cạnh đang tập trung lái xe nghe thấy Vĩ Cầm lẩm bẩm gì trong miệng, không rõ nên quay ra nhìn rồi lại nhìn vào con đường trước mặt. Không nhanh không chậm lên tiếng.
– Vĩ Cầm, cô và anh ấy quen nhau à?
Vĩ Cầm liền lắc đầu nguây nguẩy trả lời vô cùng thản nhiên.
– Tôi không biết sao hắn ta lại nổi cơn điên như thế nữa. Trả lời thì trả lời không trả lời thì thôi chứ. Đâu đến mức làm ồn ào đến vậy.
Tú Lan thở dài một hơi rồi chẹp miệng đáp lại.
– Tôi nói người đàn ông tên Mạnh Xuyên kia kìa!
Vĩ Cầm nghe đến tự thấu tim đen hai mắt tròn xoe có chút hốt hoảng đánh mắt nhìn Tú Lan lảng tránh, sau đó nhanh miệng ấp úng phủ nhận.
– Không...không tôi đâu được phước mà quen được chủ tịch tập đoàn Xuân Trần danh cao vọng trọng! Không thể nào đâu cô hiểu nhầm rồi.
Tú Lan nghe những lời của Vĩ Cầm liền đoán ra là cô đang nói dối còn cố ý che giấu sự thật. Lan nhíu đôi mày cong.
– Sao cô biết anh ta là chủ tịch Xuân Trần?
Lúc này Tú Lan trông sắc mặt của Vĩ Cầm bỗng tái mét, cô đoán chắc giữa hai người có một mối quan hệ gì đó không thể nói rõ. Vĩ Cầm khó xử cô cũng không tiện vạch trần, im lặng sau đó cũng nhanh nhảu bắt sang chuyện khác.
Về đến tòa soạn, chủ biên đã vội cho gọi Vĩ Cầm lên phòng nói chuyện riêng. Nhân viên xung quanh ai cũng xì xào bàn tán qua lại.
– Kiểu này Vĩ Cầm coi như xong rồi.
– Phải đó, nhìn chủ biên mà xem, gương mặt anh ta hừng hực sắp luyện được tiên đơn rồi.
Từ bàn bên một giọng cô gái trong trẻo thì thầm đáp lại câu nói trong số bọn họ.
– Phải phải, ai chả biết chủ biên lúc nào cũng nghiêm khắc, sở thích hay trách mắng người khác.
Vĩ Cầm tròn mắt nhìn mọi người xì xầm bàn tán, cô cũng không bận tâm đến họ nói gì. Dù chủ biên có trách mắng cô cũng được, nghiêm trọng hơn thì bị kỷ luật hoặc bị đuổi việc. Nhưng đứng trong vị trí của chủ biên, cô không trách anh ta được, dù sao người làm hỏng buổi phỏng vấn hôm nay cũng từ cô mà ra.
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghĩ tới chuyện bị chủ biên đuổi cổ. Đối với một cô sinh viên năm ba đi thực tập như cô gặp phải những vấp ngã là điều không tránh khỏi, cô chấp nhận mọi hình phạt cho những gì mình gây ra.
Hít một hơi mạnh dạn gõ cửa bước vào trong. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ xảy ra y như những gì cô dự liệu, nhưng thực tế chủ biên chẳng những không trách mắng anh ta còn bình thản vô cùng. Đặt tách trà trên tay xuống bàn, ánh mắt chủ biên yên ổn nhìn Vĩ Cầm.
– Vĩ Cầm, thay mặt tòa soạn tôi xin lỗi cô về chuyện hôm nay. Quả thật anh ta là người không đúng đắn lắm, đáng lý ra tôi phải nói trước với cô về điều này nhưng tôi đã để cô tự tìm hướng xử lý.
Vĩ Cầm nhăn mặt cười trừ, tài liệu của người đó mà chủ biên đưa cho cô còn chưa đọc, vẫn đang để một góc trong bàn thì sao biết người đó bao nhiêu tuổi.
Tú Lan nhìn Vĩ Cầm cũng rõ vấn đề, liền xua tay.
– Không sao! Đối tượng của tôi tầm 28-30 tuổi, tôi vào hỏi người đàn ông ngồi trong góc kia xem có phải không? Nếu đúng thì chắc người kia là đối tượng phỏng vấn của cô.
Vĩ Cầm liền ngó người vào nhìn, người đàn ông trẻ tuổi mà Tú Lan đang ngồi ở trong góc quán quay lưng về phía hai người. Lúc này cũng không còn cách nào khác hơn đành nghe theo cô ấy.
Một lát sau Vĩ Cầm thấy qua tấm cửa kính quán cà phê, Tú Lan giơ ngón tay OK lên. Đã rõ ý đúng đối tượng rồi, Vĩ Cầm gật đầu vội tiến đến phía người đàn ông đối diện mình, cô nhỏ giọng lên tiếng.
– Chào anh, anh có phải là…
Chưa kịp chờ cho cô nói hết câu, người đàn ông đó đã ngắt ngang lời Vĩ Cầm lên tiếng.
– Cô là người bên của tòa soạn đến phỏng vấn?
Vĩ Cầm mỉm cười rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện anh ta, cô đặt giấy tờ xuống bàn rồi bắt đầu hỏi đối phương. Qua thông tin anh ta trả lời cô biết được anh ta chỉ mới 30 tuổi. Cô liền hỏi thêm vài câu để nắm kịp thông tin để dễ dàng phỏng vấn hơn.
– Hiện tại anh đang làm việc gì ạ?
Lúc này đối phương mới ngớ người ra.
– Sao? Chẳng phải tôi với cô từng trao đổi thông tin qua điện thoại rồi sao?
Vĩ Cầm nghiêng đầu hơi cứng nhắc, vội thở hắt một hơi trả lời.
– Tôi xin lỗi, anh có thể nói lại không?
Đối phương mà cô phỏng vấn vốn dĩ là một tên ham ăn lười làm, anh ta còn là con ông cháu cha quyền cao chức trọng rất cậy thế ngạo mạn, làm thì ít lơ đãng thì nhiều. Anh ta liền lên cơn vô lý, giọng nói tỏ rõ sự hậm hực.
– Bên cô làm việc như thế này hả? Không tôn trọng đối phương một chút nào, cô có tin vì cô mà tôi cho tòa soạn các người sập luôn không?
– Mong anh bình tĩnh một chút, có gì chúng ta ngồi xuống nói chuyện lại nhé!
Nghe xong câu nói đó, tên kia trong người như phát điên, đứng phắt dậy đạp đổ ghế xuống. Ra thói quyền lực đe dọa Vĩ Cầm.
– Nếu như hôm nay cô không thể khiến tôi hả giận, cô và tòa soạn các người cứ chuẩn bị dọn chỗ là vừa!
Vĩ Cầm nhìn qua cũng đủ thấy tính anh ta ngông cuồng ngạo mạn coi trời bằng vung chẳng xem ai ra gì, chung quy chỉ muốn gây khó cho cô. Cô cũng chỉ mới vào nghề làm phóng viên lấy tin không muốn gây thêm rắc rối, càng không muốn khiến hắn nổi giận nên nhẫn nại xin lỗi, sau đó hẹn hắn hôm khác rồi rời đi.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Vĩ Cầm rời đi không quan tâm đến hắn, trong lòng hắn càng tức giận phẫn cuồng. Hắn kéo tay Vĩ Cầm lại không cho cô đi, tiện tay cầm cốc cà phê đập vỡ xuống sàn. Bắt đầu lớn tiếng.
– Cô định bỏ đi là yên ổn à?
– Phiền anh buông tay tôi ra, mong anh hãy giữ phép tắc một chút.
Giữa hai người dần to tiếng nên thu hút sự chú ý của nhân viên chạy ra. Anh nhân viên làm tròn phận sự chạy đến can ngăn nhưng liền bị tên điên đó đẩy ngã xuống sàn. Vĩ Cầm nhìn hành động hắn hống hách, mỗi lúc càng quá đáng, cô không nhịn được nữa lên tiếng cảnh cáo hắn.
– Anh đừng nghĩ tôi không dám báo cảnh sát túm lấy một tên điên như anh nhé!
Hắn ta cười méo xẹo miệng nghiến răng nghiến lợi, cô như đang chạm vào ranh giới của hắn, trong một khắc liền giơ tay lên gằn giọng.
– Đồ con nhãi ranh!
Vĩ Cầm theo phản xạ nhắm chặt mắt, lấy tay che mặt mình. Qua một hai ba giây lúc cô mở mắt ra thì hắn đã bị đẩy ngã xuống sàn. Cô ngước lên xem là ai đã giúp mình, nhưng giây phút đó hai mắt cô như tối sầm, trước mặt cô chính là Mạnh Xuyên. Cô nhìn anh có chút ngạc nhiên vì vẻ ngoài anh thay đổi rất nhiều, dáng vẻ, làn da, khuôn mặt hốc hác đến thiếu sức sống.
Dáng hình anh cũng gầy đi nhiều so với trước, khiến người khác nhìn vào cứ ngỡ anh đang mắc bệnh gì đó rất nặng. Nếu như làn da trước kia của anh trắng hồng căng đầy sức sống bây giờ đổi lại là mấy đường gân xanh đang rành rõ hiện lên. Vĩ Cầm không hiểu vì sao mình nhìn anh khi ấy chỉ thấy hận bây giờ lại cảm thấy lo. Qua một giây Vĩ Cầm tỉnh lý trí, không cần phải lo lắng cho anh chi thêm thừa, chẳng phải bên cạnh anh đã có Lệ Châu tận tình chăm sóc?
Tú Lan đứng bên cạnh thấy tên đó còn cố làm càn vội lấy máy gọi cho cảnh sát khiến hắn sợ mình m-ất đi thanh danh cao quý tự động rời đi. Hắn đã rời khỏi, Tú Lan chạy lại chỗ Vĩ Cầm vừa lo lắng vừa áy náy hỏi.
– Cô ổn chứ? Khi nãy tôi xin lỗi…
Rõ ràng từ lúc ban đầu ngồi xuống hỏi thông tin Tú Lan đã biết mình nhầm đối tượng, nhưng vì người cô gặp quá đẹp trai khiến cô mê mẩn muốn đổi đối tượng phỏng vấn với Vĩ Cầm. Tú Lan thầm áy náy tự trách bản thân mình nếu cô không vì bản thân nhất thời mê trai thì đã không xảy ra cớ sự.
Vĩ Cầm lắc đầu tỏ ý không sao.
– Chúng ta về thôi!
Tú Lan chần chừ một lúc đưa mắt lên nhìn đến Mạnh Xuyên rồi ậm ừ lên tiếng.
– Vĩ Cầm, vậy đối tượng phỏng vấn của cô...?
Vĩ Cầm xua tay lấy túi xách rơi ở sàn gỗ, dứt khoát nói.
– Không cần đâu, nếu chủ biên có trách tôi sẽ tự gánh trách nhiệm.
Vĩ Cầm ngoảnh mặt bỏ đi, Mạnh Xuyên trong lòng không nỡ nhìn người con gái đi khi bản thân anh lần cuối cho phép mình được gặp cô. Anh nắm chặt lòng bàn tay với sự bứt rứt, xốn xang cuối cùng lên tiếng.
– Vĩ Cầm, chúng ta nói chuyện chút được không?
Vĩ Cầm khựng người lại, khoé mắt có chút hơi đỏ. Hơi cay đã xộc thẳng lên sống mũi, cố gắng nén cảm xúc của mình để không rơi lệ. Giọng nói có chút xa lạ như muốn vạch rõ ranh giới với người đàn ông.
– Đứng làm phiền nhau nữa, cả cuộc đời tôi sai lầm lớn nhất chính là gặp anh!
Nói xong Vĩ Cầm không quay người lại xem sắc mặt của Mạnh Xuyên ra sao, vội vàng rời đi cùng với sự ngạc nhiên của Tú Lan.
Mạnh Xuyên cũng không rõ mình đang làm trò khùng điên gì với cô ấy. Đã quyết không muốn làm bước rào cản của Vĩ Cầm, đã vô tình rạch ròi ranh giới, vậy mà anh vẫn cứ vô tri vô thức lợi dụng cô làm việc ở tòa soạn đặt lịch muốn gặp mặt cô.
Hướng theo làn hương người con gái mang đến, bây giờ anh chỉ có thể ngửi mùi hương này qua không khí mà không thể chạm đến cô, cảm giác này hơn bắt anh phải ch-ết “Vĩ Cầm, dù anh có nhận bao nhiêu đau đớn về mình, bao nhiêu sự hờn ghét em dành cho anh nó cũng đều rất đáng, để mai này đổi lấy được nụ cười vui vẻ của em.” Sau câu nói đó bên trong tấm thân gầy mòn anh đang cắn răng chịu đựng những cơn đau đớn, mệt nhoài thở không ra hơi hoành hành đến khốn khổ.
Lúc về tòa soạn, Vĩ Cầm ngồi trong xe thẫn thờ cứ nghĩ mãi về cảnh gặp Mạnh Xuyên hôm nay. Rõ ràng lúc đầu nhìn thấy anh cô chợt thoáng qua nỗi vui sướng trong đáy lòng, nhưng niềm vui ấy vừa lóe lên cũng vừa tức khắc tắt hẳn.
Vĩ Cầm nghĩ mãi cũng không hiểu chỉ vài ba tháng trôi qua, đến khi gặp lại nhìn anh tiều tụy sắp không nhận ra. Chẳng biết công ty đã gặp phải chuyện gì, thân là người yêu bên cạnh Lệ Châu không lo lắng cho anh chu toàn sao?
“Tôi sẽ không mềm lòng lo lắng cho anh nữa đâu!”
Tú Lan bên cạnh đang tập trung lái xe nghe thấy Vĩ Cầm lẩm bẩm gì trong miệng, không rõ nên quay ra nhìn rồi lại nhìn vào con đường trước mặt. Không nhanh không chậm lên tiếng.
– Vĩ Cầm, cô và anh ấy quen nhau à?
Vĩ Cầm liền lắc đầu nguây nguẩy trả lời vô cùng thản nhiên.
– Tôi không biết sao hắn ta lại nổi cơn điên như thế nữa. Trả lời thì trả lời không trả lời thì thôi chứ. Đâu đến mức làm ồn ào đến vậy.
Tú Lan thở dài một hơi rồi chẹp miệng đáp lại.
– Tôi nói người đàn ông tên Mạnh Xuyên kia kìa!
Vĩ Cầm nghe đến tự thấu tim đen hai mắt tròn xoe có chút hốt hoảng đánh mắt nhìn Tú Lan lảng tránh, sau đó nhanh miệng ấp úng phủ nhận.
– Không...không tôi đâu được phước mà quen được chủ tịch tập đoàn Xuân Trần danh cao vọng trọng! Không thể nào đâu cô hiểu nhầm rồi.
Tú Lan nghe những lời của Vĩ Cầm liền đoán ra là cô đang nói dối còn cố ý che giấu sự thật. Lan nhíu đôi mày cong.
– Sao cô biết anh ta là chủ tịch Xuân Trần?
Lúc này Tú Lan trông sắc mặt của Vĩ Cầm bỗng tái mét, cô đoán chắc giữa hai người có một mối quan hệ gì đó không thể nói rõ. Vĩ Cầm khó xử cô cũng không tiện vạch trần, im lặng sau đó cũng nhanh nhảu bắt sang chuyện khác.
Về đến tòa soạn, chủ biên đã vội cho gọi Vĩ Cầm lên phòng nói chuyện riêng. Nhân viên xung quanh ai cũng xì xào bàn tán qua lại.
– Kiểu này Vĩ Cầm coi như xong rồi.
– Phải đó, nhìn chủ biên mà xem, gương mặt anh ta hừng hực sắp luyện được tiên đơn rồi.
Từ bàn bên một giọng cô gái trong trẻo thì thầm đáp lại câu nói trong số bọn họ.
– Phải phải, ai chả biết chủ biên lúc nào cũng nghiêm khắc, sở thích hay trách mắng người khác.
Vĩ Cầm tròn mắt nhìn mọi người xì xầm bàn tán, cô cũng không bận tâm đến họ nói gì. Dù chủ biên có trách mắng cô cũng được, nghiêm trọng hơn thì bị kỷ luật hoặc bị đuổi việc. Nhưng đứng trong vị trí của chủ biên, cô không trách anh ta được, dù sao người làm hỏng buổi phỏng vấn hôm nay cũng từ cô mà ra.
Cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghĩ tới chuyện bị chủ biên đuổi cổ. Đối với một cô sinh viên năm ba đi thực tập như cô gặp phải những vấp ngã là điều không tránh khỏi, cô chấp nhận mọi hình phạt cho những gì mình gây ra.
Hít một hơi mạnh dạn gõ cửa bước vào trong. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ xảy ra y như những gì cô dự liệu, nhưng thực tế chủ biên chẳng những không trách mắng anh ta còn bình thản vô cùng. Đặt tách trà trên tay xuống bàn, ánh mắt chủ biên yên ổn nhìn Vĩ Cầm.
– Vĩ Cầm, thay mặt tòa soạn tôi xin lỗi cô về chuyện hôm nay. Quả thật anh ta là người không đúng đắn lắm, đáng lý ra tôi phải nói trước với cô về điều này nhưng tôi đã để cô tự tìm hướng xử lý.