Chương 40 - Phỏng Vấn Bất Ngờ - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 40/
Vĩ Cầm sực tỉnh người quay lại vội lắc lắc đầu mỉm cười ý không có gì. Tiếng thở dồn vang lên mỗi tối ấy rất đều đặn, ngày nào cũng như thế. Từ lúc cô chuyển đến đây ở khoảng một vài ngày sau cô bắt đầu nghe thấy những tiếng ho lẫn tiếng thở dồn này vang lên sau khi cô về tới nhà.
Nhiều khi cô thấy nó thật kỳ lạ, có những hôm cô đi về sớm, cũng có những hôm cô đi về rất muộn. Nhưng vẫn ngửi thấy mùi hương này thoang thoảng trong không khí, nghe thấy tiếng thở mệt mỏi của ai đó cất lên. Cô nhiều lần có kể với Tiểu Vy nghe nhưng Tiểu Vy chỉ nói đơn giản. “Chắc gần phòng đây ở tầng này nhà ai có người bị bệnh, nên nghe thấy những âm thanh ấy là điều không tránh khỏi.”
Vĩ Cầm suy đi nghĩ lại thấy lời Tiểu Vy nói cũng đúng, cũng có thể do cô áp lực hoặc dạo gần đây bản thân quá nhạy cảm với âm thanh. Thế là Vĩ Cầm cũng không còn chú ý nhiều đến chuyện đó nữa!
Đưa mẹ Mạnh Xuyên vào nhà Vĩ Cầm chạy thẳng vào trong bếp rót nước, cũng vừa đúng lúc Tiểu Vy ở bên ngoài về tới. Thấy có cả mẹ Mạnh Xuyên ở đây, Tiểu Vy liền cúi đầu chào bà ấy một tiếng.
– Con chào bác gái! Bác mới đến chơi sao ạ?
Vĩ Cầm từ dưới bếp bưng ly trà nóng mang đến, sau khi đặt xuống bàn, Vĩ Cầm liền giới thiệu cho mẹ Mạnh Xuyên biết.
– Đây là vợ sắp cưới của Cảnh Phong, cô ấy cũng là bạn của con tên Tiểu Vy.
Bà Hậu mỉm cười điềm đạm gật đầu bảo.
– Ta cũng có nghe Cảnh Phong nói rất nhiều về con bé, quả đúng y như những gì Cảnh Phong nói.
Tiểu Vy nghe đến không giấu được niềm vui trên khuôn mặt, hớn hở hỏi ngay.
– Anh ấy nói gì về con vậy ạ?
Bà Hậu bưng tách trà lên nhấp môi một ngụm sau mới thong thả.
– Thằng Phong bảo cô gái của nó là một người xinh đẹp lại hoạt bát. Còn bảo sẽ sớm lấy vợ sinh cháu, mang đến cho ta ẵm bồng những lúc buồn chán nữa.
Vĩ Cầm nhìn Tiểu Vy rồi lại đưa mắt qua nhìn mẹ Mạnh Xuyên cười nói thêm.
– Nếu như được mẹ Hậu đây trông nom, con của Tiểu Vy và Cảnh Phong chắc chắn sẽ là một đứa trẻ rất ngoan rồi.
Bà Hậu khẽ cười cũng sực nhớ lại chuyện cũ lại bất giác buồn bã nói một câu.
– Ta cũng rất mong muốn chăm nom đứa con của Vĩ Cầm và Mạnh Xuyên, tiếc là...không có cơ hội đó.
Nghe bà nói xong câu nói ấy căn nhà bỗng lặng im đi một lúc, Vĩ Cầm cũng không biết nên đáp gì chỉ biết cúi mặt vân vê tà váy của mình. Sống mũi nồng như bị rắt phải lát hành tây, khiến hốc mắt cũng dần cay xè muốn sắp khóc.
Tiểu Vy ngồi bên tự thấy không khí hiện giờ thật ngột ngạt, mọi nhấc động cũng gượng gạo làm sao. Sau đó Tiểu Vy tằng hắng lên vài tiếng huơ lấy một lý do để đi vào phòng, nhường lại không gian cho hai người nói chuyện.
– Ayza, hình như tao quên m-ất vẫn chưa làm báo cáo cho đài. Mày ngồi đây nói chuyện với bác gái nhé! Bác gái à, bác ngồi lại chơi với Vĩ Cầm, con xin phép vào trong.
Vĩ Cầm ngơ ngác mặt nhìn Tiểu Vy rời ghế, Tiểu Vy còn quay lại cố tình nháy mắt với Vĩ Cầm với ẩn ý gì đó mới đi vào trong. Khi chỉ còn hai người, Vĩ Cầm mấp máy cánh môi nhìn qua mẹ Mạnh Xuyên, vừa định mở lời thì bà đã lên tiếng trước.
– Dù biết tự lập là tốt, nhưng thân là nữ nhi một mình bôn ba bên ngoài sẽ không tránh được những vất vả. Con thấy cuộc sống ở đây thoải mái chứ?
Vĩ Cầm nhẹ mỉm cười nhìn bà với ánh mắt dịu dàng gật đầu.
– Dạ, con hiện tại cảm thấy cuộc sống mình đang dần ổn. Hơn nữa cũng không vất vả gì nhiều mẹ à!
– Ổn thì tốt! Từ khi con với Mạnh Xuyên ly hôn, ta lo con sẽ buồn bã với chuyện này tinh thần bị suy sụp, hơn nữa ta sợ chính vì chuyện này mà con có khoảng cách xa lạ với ta. Mạnh Xuyên dạo này cũng ít khi về nhà, nhưng mẹ mong nếu có dịp con hãy gặp nó một lần. Nếu hết duyên hai đứa hãy xem như bè bạn, quan tâm nhau cũng được.
Nghe bà nói Vĩ Cầm lặng đi vài nhịp, vấn đề không phải ở Vĩ Cầm mang lòng oán hận không muốn nhìn mặt anh mà là cô không muốn làm cái đuôi bám theo phía sau hạnh phúc của hai người kia. Trước khi Mạnh Xuyên ly hôn cô, anh đã tặng cho cô một cặp sừng to tướng, người không muốn gặp lại nhau chính là Mạnh Xuyên chứ không phải cô.
Lúc Mạnh Xuyên đối xử tệ với cô bà cũng đâu trông thấy, cô đã tổn thương, bi lụy, bị anh lừa dối như thế nào. Lúc Mạnh Xuyên một mực ở bên người tình cũ, phũ phàng lạnh nhạt rời bỏ cô, người bị khinh cười, đáng thương hại nhất chỉ có mỗi mình cô. Sau tất cả, thứ duy nhất Vĩ Cầm không muốn đối diện chính là tình cảm chân thành của mình, bởi vì cô mà nó đã chịu nhiều thương tích. Vĩ Cầm cô sao có thể để bản thân mình đau thêm lần nữa.
Gặp lại nhau để làm gì? Hay chăng gặp lại nhau để ôn lại vở kịch thật buồn cười vừa kết thúc, hay để nhìn thấy đối phương với người đang hạnh phúc bên nhau? Thật sự cô không có đủ dũng khí đó!
Vĩ Cầm mân mê những ngón tay đến đỏ hết cả lên, làn nước mắt cũng bắt đầu ứ đọng. Cuối cùng Vĩ Cầm hít một hơi sâu điều chỉnh lại cảm xúc, nói rõ với bà.
– Có những mối quan hệ đến cả làm bạn cũng không thể, nói gì đến giữ được hảo cảm tốt với nhau. Hiện tại mọi thứ đều rất yên bình thì cứ để yên bình như vậy cũng là một cách tốt cho mối quan hệ giữa con và anh ấy, mẹ à!
Bà Hậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc hạ quyết tâm quên đi cuộc hôn nhân này, quên đi Mạnh Xuyên, điều này khiến bà càng thấy xót xa cho hai đứa. Mạnh Xuyên làm ra bao nhiêu chuyện, cũng chỉ vì những quyết định cố chấp của nó. Chỉ là khi bà đứng giữa một con đường không có sự lựa chọn nào khác, bà chỉ biết nhắm mắt lặng yên để duyên mệnh an bài.
Bà ngậm ngùi gật đầu hiểu, bưng ly trà nóng Vĩ Cầm đã pha cho mình uống hết rồi mới ra về.
Tiễn mẹ Mạnh Xuyên đi xong, Vĩ Cầm trở vào phòng nằm suy tư, với những lời cô nói tối hôm nay với mẹ Mạnh Xuyên có thể sẽ khiến bà buồn. Nhưng đó là cách duy nhất giúp cô mạnh mẽ bước ra khỏi đoạn tình cảm tơ vương này.
Cô cũng đã đề ra cho mình những kế hoạch sau này, không thể tự ch-ôn mình trong một bể tình đã bị vỡ. Năm sau cô cũng đã tốt nghiệp, hiện tại công việc thực tập của đài truyền hình của cô cũng rất tốt. Định lòng sau khi tốt nghiệp cô sẽ qua thành phố Hải Giang chủ sở chính của công ty truyền hình này làm nhân viên chính thức. Mức hậu đãi của công ty đưa ra với cô tương đối tốt, mức lương kể cả môi trường làm việc đều thích hợp.
Gần đây Vĩ Cầm được công ty giao cho nhiệm vụ nhận phỏng vấn một ông chủ lớn của một công ty C-B. Cô cũng không rõ người đó là ai, như thế nào. Nhưng cô chỉ nghe chủ biên nói người phỏng vấn lần này rất quan trọng, nhắc nhở cô cần phải cẩn tắc và chú trọng.
Cô không rõ người lần này cô phỏng vấn có sức ảnh hưởng lớn ra sao, nhưng khi nghe chủ biên căn dặn cặn kẽ ít nhiều cũng đoán ra người kia có chút gia thế. Gần một tuần nữa cô đã gặp người đó để phỏng vấn vậy mà chủ biên lại vứt cho cô một đống tài liệu về anh ta, bắt cô phải tìm hiểu kỹ rồi phỏng vấn. Vĩ Cầm cô mang tài liệu đó về nhà nhưng hiện giờ cũng không có tâm trạng để đọc đến. Nằm lăn lộn một lúc trên chiếc giường, tiếng thở đều đều chợt vang lên, Vĩ Cầm đã chợp mắt tự lúc nào không hay.
Mấy ngày sau, Vĩ Cầm vì bận rộn công việc cùng với sắp chuẩn bị vào năm học cuối nên cô quên mất hôm nay phải đến phỏng vấn vị khách đó. Tất nhiên xấp tài liệu kia mà chủ biên đưa cho cô, Vĩ Cầm cũng chưa xem tới.
Chạy hì hục đến văn phòng được đồng nghiệp nhắc nhở Vĩ Cầm mới sực nhớ ra hôm nay mình có hẹn. Cô quýnh chân lên chạy đến văn phòng của chủ biên, anh đang ngồi ký xấp hồ sơ, cô rụt rè lên tiếng.
– Chủ biên, anh có thể đưa cho tôi lịch hẹn với quý ngài quan trọng phỏng vấn ngày hôm nay không?
Chủ biên to mắt nhìn lên Vĩ Cầm, đặt chiếc bút xuống bàn với vẻ nghiêm nghị.
– Việc quan trọng thế này mà cô cũng quên ư? Mau mau đi cùng Tú Lan đi, hôm nay hai người phỏng vấn cùng một địa điểm đấy. Nhớ có gì hỗ trợ nhau!
Vĩ Cầm đưa mặt gượng gạo cười trừ gật đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng chạy đi làm việc. Nhìn theo hướng Vĩ Cầm, anh ta tự nói một câu “Cô mà không có người đỡ lưng, tôi sớm đã điều cô sang bộ phận sai vặt rồi!”
Lúc xuống bãi đỗ xe cũng vừa kịp lúc gặp Tú Lan ở đó, thấy Vĩ Cầm cô liền vẫy tay gọi.
– Vĩ Cầm ở đây.
Hai người vừa vào xe ngồi Tú Lan đã vội than trời trách đất với Vĩ Cầm.
– Này cô nghĩ xem, chủ biên có phải rất thích mắng người khác không? Tôi làm gì cũng bị anh ta mắng nhiếc, tôi nói cho cô nghe trong văn phòng mình không ai là chưa từng bị anh ta mắng cả. Cô xem chừng sẽ tới lượt của mình đấy!
Vĩ Cầm liền bĩu môi thấy lạ, cô chỉ thấy có gì đó không đúng lắm. Từ lúc cô xin vào làm đến giờ, cô chưa từng bị anh ta trách mắng bao giờ. Hơn nữa Vĩ Cầm cô có làm gì sai, anh ta tuy có vẻ khó chịu nhưng đều nhẹ nhàng chỉ dạy cô. Nghe mấy câu nói của Tú Lan nói về chủ biên, có phải hơi sai lệch rồi không?
Vĩ Cầm cô vốn chỉ là một nhân viên mới, tất nhiên khi nghe Tú Lan than thân như vậy cũng chỉ biết ngồi nghe. Càng không nên nói gì trong lúc này, cô chỉ cần an phận ở đây học tập thêm nhiều kinh nghiệm là được rồi.
Đến quán cà phê được hẹn trước, hai người đến muộn hơn hai mươi phút. Trong quán cà phê lúc này khá vắng, Tú Lan nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của Vĩ Cầm liền nói.
– Khi nãy tôi thấy trong quán có hai người đàn ông, một người khá trẻ và một người trung niên. Đối tượng phỏng vấn của cô bao nhiêu tuổi?