Chương 39 - Điều Gì Đang Đợi Phía Trước? - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
🔥 Mời bạn theo dõi page
Hoa Rơi Bên Mộng
để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!
CHƯƠNG 39/
Đứng trước toà, Mạnh Xuyên có đề nghị sẽ nhượng lại toàn quyền tài sản của mình gồm căn nhà hai người sống trước kia và một chiếc thẻ đen vô thời hạn. Nhưng Vĩ Cầm không muốn nhận, cô không phải là người ham vật chất phù hoa, càng không phải là người có thể dùng tiền, quyền ra để bù đắp.
Mạnh Xuyên đưa gương mặt có chút thất vọng quay đầu về phía Vĩ Cầm, trong đôi mắt thăm thẳm mang vẻ lạnh lùng ấy cô nào biết nó đang chất chứa những gì dành cho cô. Căn nhà đó là nơi kỷ niệm của hai người, anh muốn Vĩ Cầm sẽ tiếp tục ở lại đó để nuôi giữ kỷ niệm. Nhưng bây giờ Vĩ Cầm ghét anh, hận anh tới như vậy xem ra không thể giữ lại được rồi. Suy cho cùng như vậy cũng tốt, nó sẽ không là thứ rào cản trong cuộc sống Vĩ Cầm sau này. Có thể dễ dàng quên anh, điều này chẳng phải anh đã đạt được ý muốn rồi sao? Mạnh Xuyên trầm lặng đi với một hơi thở dài, sau đó bước đến chỗ Vĩ Cầm giữ một thái độ lạnh lùng cương định như lúc bấy giờ.
– Em muốn nhận hay không nhận tùy ở em, một lời của Mạnh Xuyên tôi nói ra tuyệt đối sẽ không rút lại. Nếu không thích căn nhà đó, em có thể bán.
Nói xong Mạnh Xuyên bỏ đi, cũng từ giây phút này Vĩ Cầm biết hai người bọn họ chính thức ly hôn, trở thành những người xa lạ. Nhìn bóng dáng Mạnh Xuyên quay người đi, cô không rõ tại sao trong tim mình chợt nhói lên một cơn đau. Cảm giác hụt hẫng, trống vắng như đang n-ổ bùng trong lòng cô “Mạnh Xuyên, từ bây giờ em sẽ thôi nhắc đến tên anh, trong thế giới của em sẽ không còn Trần Mạnh Xuyên anh nữa…”
Vĩ Cầm ngậm ngùi cùng Tiểu Vy bước ra khỏi toà, ở phía trước hai người liền nhìn thấy một bóng dáng thân quen đã lâu rồi không gặp - Mạnh Ngôn, anh đang đứng dựa mình vào chiếc xe ô tô màu đen đợi hai người. Mạnh Ngôn nghe tin Vĩ Cầm và anh trai anh ly hôn với nhau từ Tiểu Vy, anh không biết nguyên nhân tại sao hai người họ đi đến bước đường này, nhưng anh biết người đau khổ nhất lúc này chính là cô bạn nhỏ của anh - Vĩ Cầm. Tính tình Vĩ Cầm xưa nay Mạnh Ngôn anh rất hiểu, một khi cô ấy đã yêu ai đều đặt trọn trái tim mình, không dễ dàng có thể khiến cô ấy từ bỏ, trừ phi cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác, mới lựa chọn quyết định này.
Gần nửa năm nay, ở nơi xứ người Mạnh Ngôn anh nghĩ hai người họ đang có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, bản thân anh cũng dần buông bỏ được đoạn tình cảm đơn phương, ngày ngày chú tâm trong chương trình học tập của mình. Khoảng thời gian đó anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, làm bạn với người mình yêu, cùng cô trải qua mọi cảm xúc vui buồn mới là điều anh mong muốn. Không cần được cô ấy yêu, hay làm người yêu cô ấy. Chỉ cần cô ấy vui, nở nụ cười thoải mái, dù là bạn hay người yêu cũng không còn quan trọng.
Bất ngờ khi nhìn thấy Mạnh Ngôn Vĩ Cầm liền dốc chân lên chạy đến, bao nhiêu uất ức buồn bã trong lòng vô tình lắng đọng thay vào đó là sự vui mừng.
– Mạnh Ngôn, cậu về từ bao giờ? Sao cậu không thông báo gì với tôi vậy?
– Chỉ là tôi muốn tạo bất ngờ cho hai người, với Vĩ Cầm cậu. Nào chúng ta đi ăn gì nhé! Mạnh Ngôn tôi mời!
Tiểu Vy đứng bên cạnh hào hứng khoác vai Vĩ Cầm gật đầu đồng ý.
– Đúng rồi, bụng của tôi đang kêu lên ồm ộp rồi đây này! Mà này, Mạnh Ngôn chân cậu cũng nhanh thật đấy, hôm trước còn bảo bận thi cuối kỳ, bây giờ lại có mặt ở đây rồi!
Vĩ Cầm nhìn hai người họ nói chuyện ríu rít, lòng nhớ lại những ngày tháng trước kia khi ba người bọn họ bên nhau, cùng ăn cùng học cùng vui đùa, thật sự rất vui vẻ. Nhưng thời gian cứ trôi, ngày tháng cứ thay đổi làm mọi thứ cũng dần thay đổi. Thay đổi lớn nhất trong cuộc đời cô chính là m-ất đi một thế giới lớn trong tim mình. Vĩ Cầm bất giác khẽ cười lên khi lòng ngẫm lại.
Bắt gặp ánh mắt suy tư, trầm lắng của Vĩ Cầm, Mạnh Ngôn không khỏi đau lòng. Từ khi anh đi du học đến ngày gặp lại, từ một Vĩ Cầm thuần khiết vô tư nay đã chững chạc, thâm trầm đi rất nhiều khiến Mộc Ngôn nhìn có chút không quen. Sau đó anh gạt bỏ đi những chuyện không vui, Mạnh Ngôn mở cửa cho hai người lên xe, rất nhanh ba người họ rời đi.
Từ phía xa, Mạnh Xuyên trông thấy cuộc nói chuyện giữa ba người họ cho đến khi Mạnh Ngôn lái xe đi m-ất bóng. Mạnh Xuyên ngây người nhìn theo họ, Cảnh Phong cũng không biết Mạnh Xuyên hiện giờ đang nghĩ gì. Lúc sáng Cảnh Phong vì chuyện ly hôn của cậu bạn già này mà chia phe chia phái với vợ tương lai anh, nhưng vẫn còn may là Tiểu Vy không giận anh về chuyện này. Cảnh Phong đứng bên cạnh không chịu được bức xúc, thở dài liền nói.
– Tại sao cậu lại chọn con đường một mình mình chịu đựng, không nói tất cả cho Vĩ Cầm hay? Cậu nhìn mình xem, bây giờ chẳng còn là cậu nữa rồi. Cũng vì chuyện này mà mẹ Hậu buồn đến mức bỏ ăn, liệu như vậy có tốt hay không?
Mạnh Xuyên đưa cặp mắt trầm xuống nhìn Cảnh Phong nhàn nhạt đáp.
– Còn tốt hơn là bắt một cô gái trẻ như cô ấy phải ôm lấy cụm từ quả phụ góa chồng.
– Mạnh Xuyên, thế thì cậu hãy nghe lời tôi một lần đi được không? Trường hợp của cậu không phải là không còn một tia hy vọng nào, dù chỉ là 1% hy vọng nhỏ nhưng nó vẫn đủ để biến thành một điều kỳ diệu lớn cho cậu mà, đúng không?
– Chính vì tôi còn sót lại vài tia hy vọng cuối cùng, tôi càng phải trân trọng đoạn thời gian này để làm điều ý nghĩa, không phải ngồi đó chỉ chờ đợi sự kỳ diệu nào đó như cậu nói.
Cảnh Phong có nói gì cũng không ăn thua vào những gì Mạnh Xuyên đã kiên quyết, anh chỉ biết thở dài một cách bất lực. Cảnh Phong cảm thấy đáng thương cho cuộc tình thật chân thành của họ, nhưng cuối cùng thì sao? Cũng không ở được bên nhau, một người ôm thương tích còn người kia thì tự dày vò mình để muốn tốt cho đối phương. Cuộc đời này sao lắm nỗi đoạn trường!
Kể từ khi ra tòa mấy ngày sau cũng là ngày Vĩ Cầm chuẩn bị thi cuối kỳ. Sau kỳ thi này cô sẽ có đợt nghỉ hè ngắn hạn nhưng thời gian ấy cô sẽ xin đi thực tập ở một công ty trong thành phố. Một phần vì muốn lấy thêm kinh nghiệm trong công việc sau này, sau đó còn có thể lấy công việc ra để khỏa lấp những tâm tư trống rỗng ở trong lòng. Cũng từ hôm cô và Mạnh Xuyên ra tòa ly hôn, cô đã không còn gặp lại Mạnh Xuyên nữa. Có mấy lần Vĩ Cầm cô gặp được Cảnh Phong tới đón Tiểu Vy về nhà, cũng muốn hỏi thăm xem người kia dạo này thế nào. Nhưng bao lời khi dồn tới cửa miệng lại không sao thốt nổi thành âm, cuối cùng rồi lại thôi. Cô sợ phải nghe đến tên người ấy, sợ trái tim cô lại bị hai từ “Mạnh Xuyên” kia tàn hình siết chặt.
Tối hôm nay sau khi xong công việc ở công ty thực tập, Vĩ Cầm từ đi bộ trở về nhà. Bình thường khung giờ này cô có thể đón xe buýt nhưng cô lại thích đi tản bộ một mình hơn. Có thể ngân nga bước chân trên những con phố nhỏ, cũng có thể trải lòng mình với cơn gió thoảng về đêm. Đang chậm rãi bước bên đường, bất ngờ Vĩ Cầm gặp được một bác công nhân quét rác tuổi đã hoá lão đang gặp phải vấn đề gì đó ở phía trước. Đến gần hỏi thăm Vĩ Cầm mới biết ra bà ấy bị đau khớp chân hơn nữa bà ấy chính là mẹ ruột của tên Minh đã bắt cóc cô lúc trước. Nhớ lại những gì Mạnh Xuyên đã từng nói cho cô nghe về gia cảnh bà ấy, thật lòng Vĩ Cầm thấy đáng thương hơn là đáng trách.
Vì đột ngột trong người cô không mang theo nhiều tiền, lục lọi trong túi xách vỏn vẹn chỉ có một triệu năm chục ngàn đồng, cô không chần chừ liền đưa qua tay bà ấy một triệu. Qua một lúc nói chuyện đùn đẩy, bà ấy mới chịu nhận số tiền Vĩ Cầm đưa, sau đó Vĩ Cầm xin phép bà ấy rời đi trước.
Cô tiếp tục tản bộ trên con đường về nhà, nhưng dường như có điều gì đó là lạ, linh cảm cho Vĩ Cầm biết ở phía sau cô có một người nào đó đang bám theo. Không phải chỉ mỗi ngày hôm nay, mà hình như là từ ngày đầu tiên cô đi thực tập ở công ty.
Vĩ Cầm lo sợ bắt đầu gia tăng vận tốc đôi chân vừa nói trong thâm tâm một câu “Chẳng lẽ còn có một tên Minh thứ hai nào đó nữa sao? Cầu trời, tốt nhất là không phải, nếu không chẳng có Mạnh Xuyên nào nữa đến cứu mày đâu, Vĩ Cầm à!”
Cô dốc chân lên chạy một mạch cuối cùng cũng về tới khu chung cư của mình, vừa tới nhà Vĩ Cầm đã trông thấy bóng dáng của mẹ Mạnh Xuyên đang đứng ngay cửa đợi cô. Vĩ Cầm có chút ngạc nhiên cũng vừa điều chỉnh lại hơi thở hì hục của mình.
Tuy cô với Mạnh Xuyên đã ly hôn, nhưng mối quan hệ giữa cô và mẹ anh vẫn y như trước. Bà thường xuyên gọi điện hỏi han cô, còn mong muốn cô về dinh thự chính để thăm bà. Nhưng Vĩ Cầm cô chỉ gật đầu cho qua chuyện, thật lòng thì cô sợ mình đến dinh thự sẽ gặp lại Mạnh Xuyên. Khó khăn lắm lòng cô mới ổn định lại một chút, cô sợ mình lại lụy tình ôm lấy tương tư không đáng có.
Hôm trước bà có gọi điện thoại đến bảo muốn tới chỗ cô xem một chút, nhưng không ngờ hôm nay bà lại tìm tới đây thăm cô thật. Bên ngoài trời cơn gió lạnh chợt ùa đến, chẳng biết bà đã tới đây đợi từ bao giờ. Cô thấy ngại cũng vừa thấy ấm áp liền chạy đến xoa lấy bàn tay bà.
– Mẹ mau vào nhà đi ạ, bàn tay mẹ lạnh buốt hết rồi đây này.
Vĩ Cầm nhấn mật mã mở cửa đưa bà vào trong, loáng thoáng ngửi thấy trong không khí một mùi hương nào đấy rất quen thuộc lại còn có âm thanh của tiếng ho khan nho nhỏ đang bật lên. “Lạ thật! Tầng này có người mới chuyển đến sao? Lại còn bệnh nữa chứ?”
Bà Hậu đứng bên trong nhìn thấy Vĩ Cầm không vào nhà hơn nữa còn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng mới lên tiếng.
– Vĩ Cầm, có chuyện gì thế con?
Đứng trước toà, Mạnh Xuyên có đề nghị sẽ nhượng lại toàn quyền tài sản của mình gồm căn nhà hai người sống trước kia và một chiếc thẻ đen vô thời hạn. Nhưng Vĩ Cầm không muốn nhận, cô không phải là người ham vật chất phù hoa, càng không phải là người có thể dùng tiền, quyền ra để bù đắp.
Mạnh Xuyên đưa gương mặt có chút thất vọng quay đầu về phía Vĩ Cầm, trong đôi mắt thăm thẳm mang vẻ lạnh lùng ấy cô nào biết nó đang chất chứa những gì dành cho cô. Căn nhà đó là nơi kỷ niệm của hai người, anh muốn Vĩ Cầm sẽ tiếp tục ở lại đó để nuôi giữ kỷ niệm. Nhưng bây giờ Vĩ Cầm ghét anh, hận anh tới như vậy xem ra không thể giữ lại được rồi. Suy cho cùng như vậy cũng tốt, nó sẽ không là thứ rào cản trong cuộc sống Vĩ Cầm sau này. Có thể dễ dàng quên anh, điều này chẳng phải anh đã đạt được ý muốn rồi sao? Mạnh Xuyên trầm lặng đi với một hơi thở dài, sau đó bước đến chỗ Vĩ Cầm giữ một thái độ lạnh lùng cương định như lúc bấy giờ.
– Em muốn nhận hay không nhận tùy ở em, một lời của Mạnh Xuyên tôi nói ra tuyệt đối sẽ không rút lại. Nếu không thích căn nhà đó, em có thể bán.
Nói xong Mạnh Xuyên bỏ đi, cũng từ giây phút này Vĩ Cầm biết hai người bọn họ chính thức ly hôn, trở thành những người xa lạ. Nhìn bóng dáng Mạnh Xuyên quay người đi, cô không rõ tại sao trong tim mình chợt nhói lên một cơn đau. Cảm giác hụt hẫng, trống vắng như đang n-ổ bùng trong lòng cô “Mạnh Xuyên, từ bây giờ em sẽ thôi nhắc đến tên anh, trong thế giới của em sẽ không còn Trần Mạnh Xuyên anh nữa…”
Vĩ Cầm ngậm ngùi cùng Tiểu Vy bước ra khỏi toà, ở phía trước hai người liền nhìn thấy một bóng dáng thân quen đã lâu rồi không gặp - Mạnh Ngôn, anh đang đứng dựa mình vào chiếc xe ô tô màu đen đợi hai người. Mạnh Ngôn nghe tin Vĩ Cầm và anh trai anh ly hôn với nhau từ Tiểu Vy, anh không biết nguyên nhân tại sao hai người họ đi đến bước đường này, nhưng anh biết người đau khổ nhất lúc này chính là cô bạn nhỏ của anh - Vĩ Cầm. Tính tình Vĩ Cầm xưa nay Mạnh Ngôn anh rất hiểu, một khi cô ấy đã yêu ai đều đặt trọn trái tim mình, không dễ dàng có thể khiến cô ấy từ bỏ, trừ phi cô ấy không còn sự lựa chọn nào khác, mới lựa chọn quyết định này.
Gần nửa năm nay, ở nơi xứ người Mạnh Ngôn anh nghĩ hai người họ đang có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, bản thân anh cũng dần buông bỏ được đoạn tình cảm đơn phương, ngày ngày chú tâm trong chương trình học tập của mình. Khoảng thời gian đó anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, làm bạn với người mình yêu, cùng cô trải qua mọi cảm xúc vui buồn mới là điều anh mong muốn. Không cần được cô ấy yêu, hay làm người yêu cô ấy. Chỉ cần cô ấy vui, nở nụ cười thoải mái, dù là bạn hay người yêu cũng không còn quan trọng.
Bất ngờ khi nhìn thấy Mạnh Ngôn Vĩ Cầm liền dốc chân lên chạy đến, bao nhiêu uất ức buồn bã trong lòng vô tình lắng đọng thay vào đó là sự vui mừng.
– Mạnh Ngôn, cậu về từ bao giờ? Sao cậu không thông báo gì với tôi vậy?
– Chỉ là tôi muốn tạo bất ngờ cho hai người, với Vĩ Cầm cậu. Nào chúng ta đi ăn gì nhé! Mạnh Ngôn tôi mời!
Tiểu Vy đứng bên cạnh hào hứng khoác vai Vĩ Cầm gật đầu đồng ý.
– Đúng rồi, bụng của tôi đang kêu lên ồm ộp rồi đây này! Mà này, Mạnh Ngôn chân cậu cũng nhanh thật đấy, hôm trước còn bảo bận thi cuối kỳ, bây giờ lại có mặt ở đây rồi!
Vĩ Cầm nhìn hai người họ nói chuyện ríu rít, lòng nhớ lại những ngày tháng trước kia khi ba người bọn họ bên nhau, cùng ăn cùng học cùng vui đùa, thật sự rất vui vẻ. Nhưng thời gian cứ trôi, ngày tháng cứ thay đổi làm mọi thứ cũng dần thay đổi. Thay đổi lớn nhất trong cuộc đời cô chính là m-ất đi một thế giới lớn trong tim mình. Vĩ Cầm bất giác khẽ cười lên khi lòng ngẫm lại.
Bắt gặp ánh mắt suy tư, trầm lắng của Vĩ Cầm, Mạnh Ngôn không khỏi đau lòng. Từ khi anh đi du học đến ngày gặp lại, từ một Vĩ Cầm thuần khiết vô tư nay đã chững chạc, thâm trầm đi rất nhiều khiến Mộc Ngôn nhìn có chút không quen. Sau đó anh gạt bỏ đi những chuyện không vui, Mạnh Ngôn mở cửa cho hai người lên xe, rất nhanh ba người họ rời đi.
Từ phía xa, Mạnh Xuyên trông thấy cuộc nói chuyện giữa ba người họ cho đến khi Mạnh Ngôn lái xe đi m-ất bóng. Mạnh Xuyên ngây người nhìn theo họ, Cảnh Phong cũng không biết Mạnh Xuyên hiện giờ đang nghĩ gì. Lúc sáng Cảnh Phong vì chuyện ly hôn của cậu bạn già này mà chia phe chia phái với vợ tương lai anh, nhưng vẫn còn may là Tiểu Vy không giận anh về chuyện này. Cảnh Phong đứng bên cạnh không chịu được bức xúc, thở dài liền nói.
– Tại sao cậu lại chọn con đường một mình mình chịu đựng, không nói tất cả cho Vĩ Cầm hay? Cậu nhìn mình xem, bây giờ chẳng còn là cậu nữa rồi. Cũng vì chuyện này mà mẹ Hậu buồn đến mức bỏ ăn, liệu như vậy có tốt hay không?
Mạnh Xuyên đưa cặp mắt trầm xuống nhìn Cảnh Phong nhàn nhạt đáp.
– Còn tốt hơn là bắt một cô gái trẻ như cô ấy phải ôm lấy cụm từ quả phụ góa chồng.
– Mạnh Xuyên, thế thì cậu hãy nghe lời tôi một lần đi được không? Trường hợp của cậu không phải là không còn một tia hy vọng nào, dù chỉ là 1% hy vọng nhỏ nhưng nó vẫn đủ để biến thành một điều kỳ diệu lớn cho cậu mà, đúng không?
– Chính vì tôi còn sót lại vài tia hy vọng cuối cùng, tôi càng phải trân trọng đoạn thời gian này để làm điều ý nghĩa, không phải ngồi đó chỉ chờ đợi sự kỳ diệu nào đó như cậu nói.
Cảnh Phong có nói gì cũng không ăn thua vào những gì Mạnh Xuyên đã kiên quyết, anh chỉ biết thở dài một cách bất lực. Cảnh Phong cảm thấy đáng thương cho cuộc tình thật chân thành của họ, nhưng cuối cùng thì sao? Cũng không ở được bên nhau, một người ôm thương tích còn người kia thì tự dày vò mình để muốn tốt cho đối phương. Cuộc đời này sao lắm nỗi đoạn trường!
Kể từ khi ra tòa mấy ngày sau cũng là ngày Vĩ Cầm chuẩn bị thi cuối kỳ. Sau kỳ thi này cô sẽ có đợt nghỉ hè ngắn hạn nhưng thời gian ấy cô sẽ xin đi thực tập ở một công ty trong thành phố. Một phần vì muốn lấy thêm kinh nghiệm trong công việc sau này, sau đó còn có thể lấy công việc ra để khỏa lấp những tâm tư trống rỗng ở trong lòng. Cũng từ hôm cô và Mạnh Xuyên ra tòa ly hôn, cô đã không còn gặp lại Mạnh Xuyên nữa. Có mấy lần Vĩ Cầm cô gặp được Cảnh Phong tới đón Tiểu Vy về nhà, cũng muốn hỏi thăm xem người kia dạo này thế nào. Nhưng bao lời khi dồn tới cửa miệng lại không sao thốt nổi thành âm, cuối cùng rồi lại thôi. Cô sợ phải nghe đến tên người ấy, sợ trái tim cô lại bị hai từ “Mạnh Xuyên” kia tàn hình siết chặt.
Tối hôm nay sau khi xong công việc ở công ty thực tập, Vĩ Cầm từ đi bộ trở về nhà. Bình thường khung giờ này cô có thể đón xe buýt nhưng cô lại thích đi tản bộ một mình hơn. Có thể ngân nga bước chân trên những con phố nhỏ, cũng có thể trải lòng mình với cơn gió thoảng về đêm. Đang chậm rãi bước bên đường, bất ngờ Vĩ Cầm gặp được một bác công nhân quét rác tuổi đã hoá lão đang gặp phải vấn đề gì đó ở phía trước. Đến gần hỏi thăm Vĩ Cầm mới biết ra bà ấy bị đau khớp chân hơn nữa bà ấy chính là mẹ ruột của tên Minh đã bắt cóc cô lúc trước. Nhớ lại những gì Mạnh Xuyên đã từng nói cho cô nghe về gia cảnh bà ấy, thật lòng Vĩ Cầm thấy đáng thương hơn là đáng trách.
Vì đột ngột trong người cô không mang theo nhiều tiền, lục lọi trong túi xách vỏn vẹn chỉ có một triệu năm chục ngàn đồng, cô không chần chừ liền đưa qua tay bà ấy một triệu. Qua một lúc nói chuyện đùn đẩy, bà ấy mới chịu nhận số tiền Vĩ Cầm đưa, sau đó Vĩ Cầm xin phép bà ấy rời đi trước.
Cô tiếp tục tản bộ trên con đường về nhà, nhưng dường như có điều gì đó là lạ, linh cảm cho Vĩ Cầm biết ở phía sau cô có một người nào đó đang bám theo. Không phải chỉ mỗi ngày hôm nay, mà hình như là từ ngày đầu tiên cô đi thực tập ở công ty.
Vĩ Cầm lo sợ bắt đầu gia tăng vận tốc đôi chân vừa nói trong thâm tâm một câu “Chẳng lẽ còn có một tên Minh thứ hai nào đó nữa sao? Cầu trời, tốt nhất là không phải, nếu không chẳng có Mạnh Xuyên nào nữa đến cứu mày đâu, Vĩ Cầm à!”
Cô dốc chân lên chạy một mạch cuối cùng cũng về tới khu chung cư của mình, vừa tới nhà Vĩ Cầm đã trông thấy bóng dáng của mẹ Mạnh Xuyên đang đứng ngay cửa đợi cô. Vĩ Cầm có chút ngạc nhiên cũng vừa điều chỉnh lại hơi thở hì hục của mình.
Tuy cô với Mạnh Xuyên đã ly hôn, nhưng mối quan hệ giữa cô và mẹ anh vẫn y như trước. Bà thường xuyên gọi điện hỏi han cô, còn mong muốn cô về dinh thự chính để thăm bà. Nhưng Vĩ Cầm cô chỉ gật đầu cho qua chuyện, thật lòng thì cô sợ mình đến dinh thự sẽ gặp lại Mạnh Xuyên. Khó khăn lắm lòng cô mới ổn định lại một chút, cô sợ mình lại lụy tình ôm lấy tương tư không đáng có.
Hôm trước bà có gọi điện thoại đến bảo muốn tới chỗ cô xem một chút, nhưng không ngờ hôm nay bà lại tìm tới đây thăm cô thật. Bên ngoài trời cơn gió lạnh chợt ùa đến, chẳng biết bà đã tới đây đợi từ bao giờ. Cô thấy ngại cũng vừa thấy ấm áp liền chạy đến xoa lấy bàn tay bà.
– Mẹ mau vào nhà đi ạ, bàn tay mẹ lạnh buốt hết rồi đây này.
Vĩ Cầm nhấn mật mã mở cửa đưa bà vào trong, loáng thoáng ngửi thấy trong không khí một mùi hương nào đấy rất quen thuộc lại còn có âm thanh của tiếng ho khan nho nhỏ đang bật lên. “Lạ thật! Tầng này có người mới chuyển đến sao? Lại còn bệnh nữa chứ?”
Bà Hậu đứng bên trong nhìn thấy Vĩ Cầm không vào nhà hơn nữa còn đang lẩm bẩm gì đó trong miệng mới lên tiếng.
– Vĩ Cầm, có chuyện gì thế con?
Báo cáo
Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)