Chương 3 - Thất vọng và Hy vọng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 3/
Sáng nay ở trên lớp, Vĩ Cầm trở nên trầm lắng kỳ lạ, chỉ một sắc thái chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ mà thở dài. Tiểu Vy ngồi cạnh thấy cô như vậy không đành lòng cau mày khó chịu lên tiếng.
– Vĩ Cầm, cả buổi hôm nay mày bị cái gì thế? Hết thở dài rồi thẫn thờ không chịu chú ý ghi bài gì hết.
Vĩ Cầm chả thèm đáp lại Tiểu Vy, vừa mím môi vừa bấm bút trên tay ngơ ngẩn. Đến người ngồi cạnh đã giận dỗi bỏ đi, cô lặng yên càng không hay biết.
Tối qua cũng khá muộn rồi, cô rời khỏi phòng định xuống bếp pha một ly nước ấm mang lên phòng. Nhưng chân vừa đi ngang qua phòng ngủ của ba mẹ, cánh cửa chỉ hé nhỏ vừa đủ lọt qua vài khe sáng. Vĩ Cầm vốn không có tính tò mò hay nghe lén chuyện của người lớn. Nhưng cô lỡ nghe thấy ba cô nhắc đến cái tên “Trần Mạnh Xuyên”. Chả hiểu sao khi ấy cô lại phát tính tò mò muốn biết về anh ta, cố nán lại nghe thêm.
Vốn lúc đầu cô chỉ nghe được ba cô bảo, Trần Quang Thái là ba của Trần Mạnh Xuyên sớm đã qua đời. Trước khi m-ất, ba anh ta có gửi lời hứa với gia đình cô. Nghe tới đây Vĩ Cầm nhướng mày nhàm chán, bĩu môi định rời về phòng. Nhưng ngờ đâu giây sau Vĩ Cầm lại nghe thấy ba cô nhắc đến tên mình, cô lại tò mò muốn biết hết câu chuyện. Lời hứa đó chỉ là lời hứa giữa hai người bạn kinh doanh, trong lời hứa đó của người lớn, cô có liên quan gì?
Nán lại nghe một lúc Vĩ Cầm dần hiểu rõ ra mọi chuyện.
Trước kia trên thương trường làm ăn, ba cô và ông Quang Thái từng hỗ trợ lẫn nhau. Lúc đó biết ba cô có con gái, bên nhà họ có con trai, tuy đám trẻ tuổi tác hơi chênh lệch nhưng vì hảo cảm mà hai bên lập ra chuyện liên hôn. Thời gian trôi qua, ba cô chuyển tới Lương Hà sinh sống, ông Thái m-ất chuyện liên hôn này cũng bị vùi lấp. Vốn cũng sẽ chẳng ai bận tâm đến, nếu như hôm nay gia đình cô không nhắc đến.
Do một phần dạo gần đây nhà cô làm ăn thua lỗ, giá cổ phiếu liên tục giảm cứ trên đà này chẳng mấy chốc Hương Thuỵ nhà cô sẽ sớm tiêu tan. Hương Thụy và cả cơ ngơi ba cô một đời gầy dựng, sẽ không nỡ đứng nhìn mọi thứ sụp đổ trước mắt. Chính vì thế ba mẹ cô liền nhớ tới chuyện liên hôn ngày xưa, không có cách nào khác chỉ còn cách lấy việc này để cứu vãn nội tình.
Ba mẹ cô chỉ mong cô hiểu cho nỗi khổ của hai người gật đầu thuận ý.
Riêng về Mạnh Xuyên, ba mẹ cô nghĩ, anh sẽ đồng ý mối hôn sự này. Bởi trước khi ông Thái m-ất, đây chính là di nguyện cuối cùng của ông nói với con trai mình mong anh hoàn thành.
Cũng vì lý do đó mẹ Cầm mới thăm dò lòng con gái, nếu như cô có người trong lòng bà cũng sẽ nghĩ cách rẽ chia. Nhưng khi đó bà hỏi, cô đã nói dối là không. Bà không có nỗi lo nào, lòng cảm thấy mừng thầm.
Nhưng nào ngờ Vĩ Cầm cô sớm đã có người trong mộng, còn trải qua thời gian tận mười năm để ôm ấp.
Lúc đầu cô cứ nghĩ chỉ cần bản thân mình quyết liệt phản đối thì ba mẹ cô sẽ không ép, ba cô tài giỏi như vậy sẽ có cách đưa công ty về lại trạng thái ban đầu. Nhưng xem ra chuyện này không thể do cô tự quyết, cũng không thể vì cô mà chiều ý, trong hoàn cảnh hiện giờ Đỗ Thụy và gia đình cô như đang ngồi trên núi lửa.
Không liên hôn được với nhà họ Trần xem như không thể cứu nổi tình hình.
Cứ như vậy mà Vĩ Cầm rầu rĩ nguyên cả ngày, nhưng rồi cô cũng sớm cân bằng cảm xúc cá nhân để không làm ảnh hưởng đến cuộc sống mình.
Chớp mắt là ngày 18, tính tới thời điểm cô rời khỏi Mộc Hóa tới Lương Hà sinh sống, ngày hôm nay vừa tròn mười năm!
Trong suốt thời gian mười năm cô đong đếm từng ngày để mong tới ngày này, ngày cô sẽ gặp lại Vĩnh Khương!
Sáng sớm cô đã đứng trước tủ đồ của mình nghiêng đầu qua trái, nghiêng đầu qua phải chọn đồ. Chả hiểu sao trong tủ có rất nhiều đồ nhưng thật khó để cô chọn một bộ đồ đẹp. Bộ nào khi ướm lên người cũng đều thấy không phù hợp, đến cuối cùng cô chọn một chiếc váy màu trắng, trên tóc cài một chiếc kẹp hình cái kẹo giống như chiếc năm đó mà cô nhét vào tay Vĩnh Khương.
Vĩ Cầm cài lên tóc rồi đứng ở nơi đó từ rất sớm để chờ người, thi thoảng cô lại mỉm cười rồi đưa tay lên chạm vào chiếc kẹp trên tóc. Hi vọng rằng, khi Vĩnh Khương tới đây, chỉ cần nhìn vào chiếc kẹp tóc, anh có thể nhận ra cô là Viên Viên của mười năm trước.
Nhưng rồi thời gian trôi qua thật nhanh đổi lại cô chờ rất lâu, hai chân tê cứng thiếu điều không đi được. Khóe mắt sớm hoen đỏ do cô đứng ngược chiều với gió, phần khác cô cảm được nỗi thất vọng dâng tràn. Dẫu nhận thấy được sự thật, chính là người không đến cô vẫn đứng chờ cho đến lúc trái tim đau thắt lại.
Cô luôn là người nhớ, cũng luôn là người tự tạo ra điều hy vọng, còn anh ngay cả một lời hứa nhỏ cũng chẳng màng mà giữ lời. Cũng phải thôi, vốn từ đầu là do chính cô ảo tưởng, ấu trĩ tin vào câu nói bừa của anh. Đến sau cùng chỉ có mình cô luỵ, một mình cô ôm vọng mị với một người chẳng chút bận tâm.
Sống mũi cay nồng lên, cô chợt cười rơi nước mắt.
Vậy mà trong suốt mấy năm qua cô luôn từ chối tất cả những chân tình của người khác, chỉ để thủy chung với một người - một người chưa từng nhớ đến cô. Có phải cô quá khờ, hay do cô khi biết yêu đã mù quáng? Mười năm qua cứ ngỡ rằng hoa sẽ nở cho dù có gió đông, nhưng hoa chỉ nở vào mùa xuân nắng ấm.
Cô không phải là nắng ấm, cũng chẳng phải là gió xuân sao phải chấp niệm bản thân mình.
Vĩ Cầm ngồi sụp xuống gối chân khóc oà lên thành tiếng, khiến người qua lại ai cũng ngoái đầu nhìn vào cô kỳ lạ. Hiện tại đầu óc cô trống rỗng, tâm tư dày vò, trái tim ấm ức muốn vỡ tan.
- Tất cả sẽ không còn hy vọng nào nữa sao? Hồ Vĩnh Khương, tại sao anh lại không đến gặp em chứ?
Dưới góc đường người qua xe lại, chốn đông đúc người con gái ngồi khóc như một kẻ vô hình. Không ai nhìn thấy, cũng chẳng có người quan tâm, hoà lẫn trong dòng người phũ bạc.
Bỗng một vòng tay ấm áp từ người nào đó bao lấy cô, trong vô thức cô ngẩn lên gọi Vĩnh Khương. m thanh vừa phát ra, xen cùng là khủng hẫng, người trước mắt không phải người cô cần mà chính xác là Mạnh Ngôn.
Cô lại chẳng màng đến tâm tình càng thêm đả kích, dòng lệ không ngăn đi được còn tổn thương lòng. Bàn tay lớn Mạnh Ngôn dịu dàng xoa nhẹ tấm lưng nhỏ bé, kéo đầu cô vào lòng mình khẽ dịu an. ( Truyện của tác giả Tiêu Mộng Dy chỉ úp trên Không thể chịu được nữa, cơn đau nhói trong tim dường như đang phát tán khắp cơ thể. Tay cô bấu víu vào hai vạt áo của Mạnh Ngôn khóc đến hoe hai mắt. Từng dòng nước lăn trên gò má, không chỗ đọng trượt ngay xuống dưới cằm. Chẳng biết nước mắt đổ ra là bao mà cổ áo Mạnh Ngôn sớm đã ướt đẫm đi rồi.
Giọng cô lạc nhạt đi mà chẳng cất rõ thành lời, vừa nấc vừa khuất uất nghẹn ngào.
– Mạnh Ngôn à, anh ấy…anh ấy không đến. Anh ấy đã quên tôi rồi…
Vĩ Cầm ấp úng nói xong liền úp mặt vào nơi lồng ngực nam nhân, Mạnh Ngôn nhìn người mình thích đau lòng liền không kìm được mà lòng nóng ran lên. Trái tim cũng thắt lại, sống mũi có hơi cay xộc lên trên khiến nơi hốc mắt anh đỏ rực như m-áu.
Tới tối Mạnh Ngôn vì không an tâm nên muốn đích thân đưa cô trở về, vừa thấy bóng dáng cô bước vào an toàn anh thở dài như trút mọi tâm tư quay gót rời đi.
Mười năm trước, khi cô được nhận nuôi và chuyển đến thành phố Lương Hà sinh sống. Đó cũng là lần đầu tiên cô được đặt chân tới trường, Mạnh Ngôn và Tiểu Vy là người bạn trước và sau mà cô quen biết.
Lúc đặt nguyện vọng vào trường đại học, Vĩ Cầm đã chọn trường ở thành phố Mộc Hóa chỉ vì muốn tiện cho việc tìm kiếm và gặp lại Vĩnh Khương. Tiểu Vy thì vốn đã được ba mẹ định hướng sẵn phải học ở ngôi trường này vì ông nội cô là hiệu trưởng. Riêng Mạnh Ngôn anh chọn ngôi trường này để học chính là một lý do chẳng có mục đích gì lợi ích. Phải chăng đó là Vĩ Cầm, vì tình yêu lặng thầm anh chưa tiện nói.
Thời điểm Vĩ Cầm còn là cô bé chín tuổi, lần đầu tiên cô gặp được Mạnh Ngôn, trong suy nghĩ cô không khỏi vướng mắc một chuyện. “Tại sao khi nhìn Mạnh Ngôn lại có nét gì đó hao hao giống Vĩnh Khương.”
Lúc ban đầu cô chỉ cho rằng có thể là do người giống người bình thường, nhưng khi anh tròn 17 tuổi, càng lớn càng rõ nét một Hồ Vĩnh Khương phiên bản thiếu niên. Cũng vì điều đó mà trong suốt mười năm qua cô chưa từng quên đi khuôn mặt của Vĩnh Khương ngày ấy.
Vào nhà Vĩ Cầm không dám ngước mặt lên nhìn ba mẹ, cô cố tình cúi thấp mặt xuống trốn tránh. Rõ ràng là cô đang cố ý che đi đôi mắt đang sưng húp lên vì đã khóc quá nhiều. Bước chân đi cũng nhanh chóng hơn, vừa đến phòng cô đã vứt cặp sách xuống ghế, lao đầu vào trong đống chăn khóc tiếp.
Rõ ràng mười năm qua cô luôn nhớ, luôn chờ đợi anh không ngày dừng lại. Mỗi một mùa thu đi qua, cô xếp lá nhặt vào trong tay đếm. Mười chiếc lá tương ứng với 3650 ngày, 130 tháng và 521 tuần cô đã luôn thấp thỏm về anh.
Dẫu biết rằng sự chờ đợi của cô có thể là vô nghĩa, nhưng tận sâu trong trái tim cô không oán không hối bao giờ. Có thể là một lý do nào đó đột xuất anh không tới được, hoặc anh vô tình quên đi ngày của mười năm. Chắc chắn là như vậy, chắc chắn rồi!