Chương 38 - Kết Thúc Một Tình Yêu - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 38/
Vĩ Cầm chùm kín mình khóc nấc thút thít trong chăn, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay. Rõ ràng trước kia hai người từng hứa hẹn với nhau rất nhiều thứ, còn định ra những kế hoạch trong tương lai. Nhưng chỉ qua mấy ngày Mạnh Xuyên thay đổi y như một con người khác, cô hoàn toàn hụt hẫng với điều này.
Cũng không rõ vì sao Mạnh Xuyên lại kiên quyết muốn chia tay cô, chỉ cần anh nói rõ lý do cô sẽ cam tâm tình nguyện thuận theo đề nghị đó. Nhưng Mạnh Xuyên y rằng cố tình không muốn thấy cô, né tránh cô. Cô biết là hai người hiện tại tâm trạng đều không tốt, nhưng trong lòng cô bây giờ không yên tâm ngồi yên chờ người khác định đoạt. Hôn nhân là do hai người đồng tâm thuận ý, cũng phải do hai người cùng quyết định, anh không thể ích kỷ với cô tự quyết định một mình. Tuy ở trong mắt anh cô biết mình vẫn chưa đủ chuẩn chạc hoàn hảo một người vợ tốt, nhưng cô không vì bất cứ nguyên do nào để từ bỏ một người, một tình yêu. Dù có hết duyên cũng phải nói rõ ràng.
Qua ngày hôm sau Vĩ Cầm lại tới công ty Xuân Trần tìm Mạnh Xuyên. Hy vọng sẽ tìm được hướng giải quyết, mối quan hệ của hai người sẽ trở lại tốt đẹp. Vừa tới cổng công ty, ngồi trong xe taxi Vĩ Cầm nhìn thấy Mạnh Xuyên đang đi bên cạnh một người phụ nữ. Do khoảng cách quá xa Vĩ Cầm không tường tận khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Rất nhanh hai người ngồi lên xe đi đâu đó, Vĩ Cầm liền bảo bác tài đuổi phía sau. Cảnh tượng khi nãy cứ quẩn quanh trong tâm trí cô, Mạnh Xuyên thà tươi cười nói chuyện với người phụ nữ khác chứ không muốn gặp mặt cô. Hoá ra người cô tuyệt đối tin tưởng, hôn nhân bền chặt chính là như thế này. Tại sao người luôn chạy đến phía trước đều là cô, trong cuộc tình này mười năm trước và mười năm sau cũng vậy, người chủ động luôn là cô. Nên người ta mới dễ sinh lòng.
Khi bánh xe dừng lại cô mới nhìn qua tấm cửa kính với mức độ gần, cô nhận ra người phụ nữ đi cùng Mạnh Xuyên không ai khác chính là cô người yêu cũ của anh - Lệ Châu. Tiếp đó Vĩ Cầm ngồi trong xe nhìn hai người họ cười nói thân tình, cô chỉ biết cười ra nước mắt. Cô dường như đã hiểu được tất cả nguyên do, Tiểu Vy nói đúng không phải vì cô không đủ tốt mà vì người ta đã cố ý thay lòng, thì có hành chín cái thân cũng chỉ là vô nghĩa.
“Khách sạn Hồng Hạc…”
Bốn từ này Vĩ Cầm đọc đến chua xót bờ môi, thì ra hai người họ hẹn nhau để đun nấu tình xưa. Còn cô? Ngồi yên nhìn hai người đi vào trong, tay ôm chặt lấy lồng ngực mình như không thể thở được. Có bao giờ anh chậm lại vài giây trong khoảnh khắc vui vẻ của mình, anh có nghĩ cô vì anh mà đau lòng tới nhường nào.
Bác tài xế ngồi phía trước thấy cô tâm trạng không tốt hơn nữa còn ngồi khóc như mưa ít nhiều cũng đoán ra vấn đề. Liền lên tiếng.
– Cô gái à, yêu đương cãi vã nhau là chuyện thường tình. Rồi sẽ qua thôi.
Vĩ Cầm vội vàng lau nước mắt, cất giấu đi sự đau khổ, suy sụp của mình, sụt sịt lên tiếng.
– Vấn đề của cháu không phải cãi vã, mà là người ta không cần cháu nữa.
Bác tài xế thấy Vĩ Cầm tâm trạng tồi tệ vì thế không nỡ bắt cô xuống xe, hơn nữa khi trả tiền Vĩ Cầm cũng đưa nhiều hơn so với bình thường. Vĩ Cầm cảm thấy mình hiện giờ giống như người rơi xuống vực, vừa thảm hại vừa hèn nhát núp sau bóng tối hai người.
Cô không rõ mình đang sợ hãi điều gì, sợ phải đối mặt với sự thật phũ phàng hay đối mặt với chính người chồng cô. Dùng tư cách người bị bỏ rơi hay người vợ vừa kết thúc bản hợp đồng? Nghĩ tới những điều này, Vĩ Cầm ướt nhèm cả hàng mi, cô bây giờ rơi vào cảnh tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong. Chờ bẵng đi hai tiếng, Vĩ Cầm ngồi trong xe đấu tranh tâm lý chờ cho đến khi bóng dáng hai người bước ra.
Vừa đi Lệ Châu còn vừa đưa tay lên chỉnh lại quần áo của mình, khiến Vĩ Cầm không thể không nghĩ hai người họ không làm gì với nhau. Thoáng chốc cô không kìm nén được cảm xúc của mình mở cửa xe đi xuống, bước chân tiến nhanh về phía hai kẻ phu phụ. Người ngạc nhiên không phải là Lệ Châu mà là Mạnh Xuyên nhưng rất nhanh anh chấn chỉnh lại tâm lý. Với những ngày không gặp, khi gặp nhau lời Vĩ Cầm nghe được chính là câu hỏi rất lạnh lùng.
– Em theo dõi tôi sao?
– Đúng, chính vì theo dõi tôi mới nhìn thấy được sự bẩn thỉu của hai người.
Cùng câu nói, Vĩ Cầm cũng cho Lệ Châu ăn ngay một cái tát vào mặt. Âm thanh vang lên đến chói tai, khiến cho người đàn ông đứng cạnh bất ngờ với tình huống này, vô tình đẩy Vĩ Cầm ra xa. Có vẻ vội vàng lại đột ngột khiến Vĩ Cầm không phản ứng kịp chao đảo người suýt ngã. Giây phút đó Mạnh Xuyên phản ứng đưa tay ra định đỡ lấy vợ mình nhưng cũng rất nhanh rục lại. Vĩ Cầm tự mình đứng vững người, trong ánh mắt cô chỉ thấy một gương mặt cực kỳ lạnh nhạt, phũ phàng của Mạnh Xuyên điểm nhìn cô.
– Vĩ Cầm, em đừng ở đây lỗ mãng nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình với em.
– Hai người có biết vô liêm sỉ không hả?
Mạnh Xuyên cau chặt hai lông mày, giọng nói gằn lên.
– Chúng tôi vô liêm sỉ cũng không đến lượt một cô nhóc như em quản. Mau về đi!
Câu nói mà cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng được thốt ra từ chính miệng người đàn ông mà cô đã dùng mười năm dài để yêu, một năm qua để vun vén. Còn cho rằng sẽ bên anh trọn một đời này. Vĩ Cầm rưng rưng nước mắt nhìn hai người, cô giống như kẻ ăn xin - xin lòng thương hại và chút bố thí hy vọng còn sót lại từ một người đàn ông.
Lệ Châu đứng bên cạnh chỉ tỏ thái độ thong dong, cười phá lên với giọng cười đắc ý tuy rằng bản thân bị nhận một cái tát đau điếng.
– Mạnh Xuyên đã ngán ngẩm cô, tội gì cô cứ phải đeo bám. Vĩ Cầm, cô không cảm thấy mệt mỏi sao?
Mạnh Xuyên liếc thấy khuôn mặt của Lệ Châu ửng đỏ hiện rõ lên năm ngón tay, trong lòng tỏ rõ lo lắng. Vĩ Cầm sớm nhìn ra ánh mắt của Mạnh Xuyên dành cho Lệ Châu, phải chăng anh đang xót cho người yêu cũ vì anh mà bị tát, chẳng xót thương cô?
Cô không biết mình còn có thể khóc được sau này, con có thể đau hơn khi toàn bộ nước mắt niềm đau cô đều dồn hết vào thời khắc này. Một lần nữa cô muốn hỏi Mạnh Xuyên cho dù biết mình sẽ nhận về lời cay đắng.
– Anh không yêu tôi, vậy tại sao trước kia anh lại đối xử tốt với tôi, còn làm bao nhiêu việc? Anh nói đi!
Mạnh Xuyên không nhìn mặt cô, cũng không cần suy nghĩ, dứt khoát nói.
– Vì tôi muốn diễn cho mẹ tôi vui! Với lại nữ diễn như cô cũng không tệ, đùa một tí cũng thú vị.
Một lần này nữa thôi, rồi sau đó là lần cuối cùng cô sẽ khóc vì anh. Cô cười nuốt đắng nước mắt đang lưng chừng chảy xuống cằm, gật gật đầu hiểu nước mắt cũng rơi theo từng nhấc động.
– Vậy Mạnh Xuyên! Anh hãy trả lời thật lòng với em một lần cuối, có bao giờ trong mười năm qua, một khoảnh khắc nào đó anh có từng nhớ tới Viên Viên, có từng yêu Vĩ Cầm này hay không?
Mạnh Xuyên nhìn Vĩ Cầm trong một vài giây góc mắt bắt đầu đỏ, hai ánh mắt đối nhau chỉ một khoảng cách nhỏ nhưng dường như xa tận mấy dặm ngàn. Sau đó anh nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ nhưng đó không phải nước bọt mà chính xác là nước mắt của anh, lạnh lùng trả lời.
– Chưa từng!
Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng nó đủ hóa thành ngọn giáo xuyên tim cô. Vĩ Cầm đứng đờ ra như khúc gỗ, chẳng còn cảm nhận gì ngoài bầu trời như sập xuống chỗ cô. Một lát sau khi Vĩ Cầm ổn định lại tâm trạng, hai người họ đã rời đi tự lúc nào.
Mười năm trước ngày anh đến như mây trong nước biếc, ngày anh đi như mây đen ùn ùn kéo tới cuộc đời cô. Ngày Vĩ Cầm cô tìm lại được một mảnh chân tình trong tim cũng là ngày cô kết thúc mảnh chân tình bi thảm. Kết thúc một tình yêu bấy lâu chỉ là hoài mộng.
Cô lang thang trên con phố đông người trở về nhà, lòng trống rỗng, nhưng ý nghĩ vẫn cứ tràn đầy. Vẫn không thể tin được mọi thứ trải qua chỉ là viễn cảnh che mắt người nhìn. Việc Mạnh Xuyên huỷ hợp đồng với Lệ Châu, công khai mối quan hệ giữa hai người cũng là vì mẹ anh ép buộc.
Bao năm nay bà ấy luôn lấy cớ bệnh tim ra ép anh trong mọi chuyện, kể cả việc đồng ý kết hôn với cô cũng là vì mẹ anh. Đối xử tốt, dịu dàng, yêu thương cô cũng là vì mẹ anh. Tất cả chỉ là giả, chỉ riêng mỗi tình cảm của cô là thật. Màn kịch này, hoá ra người bắt đầu là cô nhưng người kết thúc lại chính là người cô yêu - Trần Mạnh Xuyên.
Tối ấy vẫn như thường ngày, sau khi hoàn thành việc ở công ty Mạnh Xuyên quay về nhà nghỉ ngơi. Chỉ là bây giờ trong lòng anh cảm nhận m-ất mát, bản thân bị rơi vào khoảng thời gian mà trước khi Vĩ Cầm đến. Lạnh lẽo và đơn độc! Không còn bóng dáng Vĩ Cầm chuẩn bị cơm tối cho anh, cũng không còn Vĩ Cầm xoắn xuýt chạy đến cửa làm nũng bắt anh bế vào nhà.
Mọi thứ đều vụt qua như một giấc mơ đẹp, chỉ tiếc sau khi tỉnh mộng chỉ còn nỗi nhức nhối với vết sẹo dài không cách gì cứu vãn. Anh biết rằng mình sẽ khó nguôi ngoai, sẽ mãi âm ỉ theo anh cho đến ngày mình nhắm mắt.
Vĩ Cầm sau buổi bắt gặp hai người đó vào khách sạn, mọi chuyện đã quá rõ ràng cô lập tức dọn đồ rời khỏi nhà. Ba mẹ cô cũng đã biết chuyện, mẹ cô còn bảo đừng đặt nặng chuyện đã qua, hôn nhân không trọn xem như đã hết duyên rồi, hãy dọn về nhà sống với hai người như trước kia. Việc kinh doanh của ba cô hiện giờ rất tốt, không cần phải dựa dẫm vào một mối hỗ trợ nào nữa. Nhưng Vĩ Cầm cô quyết định thuê một khu chung cư nhỏ sống tự lập, cùng với Tiểu Vy ở đó.
Chỉ qua một tuần, cô đã nhận được thông báo từ tòa để hoàn thành thủ tục ly hôn của Mạnh Xuyên. Tiểu Vy sẽ đi cùng cô đến toà án. Mặc dù trong lòng Vĩ Cầm sớm đưa ra quyết định sẽ quên đi anh, quên đi đoạn tình cảm ảo mộng này. Nhưng cô không hiểu sao mình lại lo sợ một điều gì đó không rõ, sợ gặp lại anh hay sợ bản thân sẽ phải ly hôn với anh? Đến giây phút cuối này, cô vẫn còn mông lung ôm kỳ vọng, Vĩ Cầm tự giễu cười mình “Vĩ Cầm à! mày thật đáng thương thay!”
Vĩ Cầm chùm kín mình khóc nấc thút thít trong chăn, cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay. Rõ ràng trước kia hai người từng hứa hẹn với nhau rất nhiều thứ, còn định ra những kế hoạch trong tương lai. Nhưng chỉ qua mấy ngày Mạnh Xuyên thay đổi y như một con người khác, cô hoàn toàn hụt hẫng với điều này.
Cũng không rõ vì sao Mạnh Xuyên lại kiên quyết muốn chia tay cô, chỉ cần anh nói rõ lý do cô sẽ cam tâm tình nguyện thuận theo đề nghị đó. Nhưng Mạnh Xuyên y rằng cố tình không muốn thấy cô, né tránh cô. Cô biết là hai người hiện tại tâm trạng đều không tốt, nhưng trong lòng cô bây giờ không yên tâm ngồi yên chờ người khác định đoạt. Hôn nhân là do hai người đồng tâm thuận ý, cũng phải do hai người cùng quyết định, anh không thể ích kỷ với cô tự quyết định một mình. Tuy ở trong mắt anh cô biết mình vẫn chưa đủ chuẩn chạc hoàn hảo một người vợ tốt, nhưng cô không vì bất cứ nguyên do nào để từ bỏ một người, một tình yêu. Dù có hết duyên cũng phải nói rõ ràng.
Qua ngày hôm sau Vĩ Cầm lại tới công ty Xuân Trần tìm Mạnh Xuyên. Hy vọng sẽ tìm được hướng giải quyết, mối quan hệ của hai người sẽ trở lại tốt đẹp. Vừa tới cổng công ty, ngồi trong xe taxi Vĩ Cầm nhìn thấy Mạnh Xuyên đang đi bên cạnh một người phụ nữ. Do khoảng cách quá xa Vĩ Cầm không tường tận khuôn mặt của người phụ nữ kia.
Rất nhanh hai người ngồi lên xe đi đâu đó, Vĩ Cầm liền bảo bác tài đuổi phía sau. Cảnh tượng khi nãy cứ quẩn quanh trong tâm trí cô, Mạnh Xuyên thà tươi cười nói chuyện với người phụ nữ khác chứ không muốn gặp mặt cô. Hoá ra người cô tuyệt đối tin tưởng, hôn nhân bền chặt chính là như thế này. Tại sao người luôn chạy đến phía trước đều là cô, trong cuộc tình này mười năm trước và mười năm sau cũng vậy, người chủ động luôn là cô. Nên người ta mới dễ sinh lòng.
Khi bánh xe dừng lại cô mới nhìn qua tấm cửa kính với mức độ gần, cô nhận ra người phụ nữ đi cùng Mạnh Xuyên không ai khác chính là cô người yêu cũ của anh - Lệ Châu. Tiếp đó Vĩ Cầm ngồi trong xe nhìn hai người họ cười nói thân tình, cô chỉ biết cười ra nước mắt. Cô dường như đã hiểu được tất cả nguyên do, Tiểu Vy nói đúng không phải vì cô không đủ tốt mà vì người ta đã cố ý thay lòng, thì có hành chín cái thân cũng chỉ là vô nghĩa.
“Khách sạn Hồng Hạc…”
Bốn từ này Vĩ Cầm đọc đến chua xót bờ môi, thì ra hai người họ hẹn nhau để đun nấu tình xưa. Còn cô? Ngồi yên nhìn hai người đi vào trong, tay ôm chặt lấy lồng ngực mình như không thể thở được. Có bao giờ anh chậm lại vài giây trong khoảnh khắc vui vẻ của mình, anh có nghĩ cô vì anh mà đau lòng tới nhường nào.
Bác tài xế ngồi phía trước thấy cô tâm trạng không tốt hơn nữa còn ngồi khóc như mưa ít nhiều cũng đoán ra vấn đề. Liền lên tiếng.
– Cô gái à, yêu đương cãi vã nhau là chuyện thường tình. Rồi sẽ qua thôi.
Vĩ Cầm vội vàng lau nước mắt, cất giấu đi sự đau khổ, suy sụp của mình, sụt sịt lên tiếng.
– Vấn đề của cháu không phải cãi vã, mà là người ta không cần cháu nữa.
Bác tài xế thấy Vĩ Cầm tâm trạng tồi tệ vì thế không nỡ bắt cô xuống xe, hơn nữa khi trả tiền Vĩ Cầm cũng đưa nhiều hơn so với bình thường. Vĩ Cầm cảm thấy mình hiện giờ giống như người rơi xuống vực, vừa thảm hại vừa hèn nhát núp sau bóng tối hai người.
Cô không rõ mình đang sợ hãi điều gì, sợ phải đối mặt với sự thật phũ phàng hay đối mặt với chính người chồng cô. Dùng tư cách người bị bỏ rơi hay người vợ vừa kết thúc bản hợp đồng? Nghĩ tới những điều này, Vĩ Cầm ướt nhèm cả hàng mi, cô bây giờ rơi vào cảnh tiến cũng không được lùi cũng chẳng xong. Chờ bẵng đi hai tiếng, Vĩ Cầm ngồi trong xe đấu tranh tâm lý chờ cho đến khi bóng dáng hai người bước ra.
Vừa đi Lệ Châu còn vừa đưa tay lên chỉnh lại quần áo của mình, khiến Vĩ Cầm không thể không nghĩ hai người họ không làm gì với nhau. Thoáng chốc cô không kìm nén được cảm xúc của mình mở cửa xe đi xuống, bước chân tiến nhanh về phía hai kẻ phu phụ. Người ngạc nhiên không phải là Lệ Châu mà là Mạnh Xuyên nhưng rất nhanh anh chấn chỉnh lại tâm lý. Với những ngày không gặp, khi gặp nhau lời Vĩ Cầm nghe được chính là câu hỏi rất lạnh lùng.
– Em theo dõi tôi sao?
– Đúng, chính vì theo dõi tôi mới nhìn thấy được sự bẩn thỉu của hai người.
Cùng câu nói, Vĩ Cầm cũng cho Lệ Châu ăn ngay một cái tát vào mặt. Âm thanh vang lên đến chói tai, khiến cho người đàn ông đứng cạnh bất ngờ với tình huống này, vô tình đẩy Vĩ Cầm ra xa. Có vẻ vội vàng lại đột ngột khiến Vĩ Cầm không phản ứng kịp chao đảo người suýt ngã. Giây phút đó Mạnh Xuyên phản ứng đưa tay ra định đỡ lấy vợ mình nhưng cũng rất nhanh rục lại. Vĩ Cầm tự mình đứng vững người, trong ánh mắt cô chỉ thấy một gương mặt cực kỳ lạnh nhạt, phũ phàng của Mạnh Xuyên điểm nhìn cô.
– Vĩ Cầm, em đừng ở đây lỗ mãng nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình với em.
– Hai người có biết vô liêm sỉ không hả?
Mạnh Xuyên cau chặt hai lông mày, giọng nói gằn lên.
– Chúng tôi vô liêm sỉ cũng không đến lượt một cô nhóc như em quản. Mau về đi!
Câu nói mà cô sợ hãi nhất cuối cùng cũng được thốt ra từ chính miệng người đàn ông mà cô đã dùng mười năm dài để yêu, một năm qua để vun vén. Còn cho rằng sẽ bên anh trọn một đời này. Vĩ Cầm rưng rưng nước mắt nhìn hai người, cô giống như kẻ ăn xin - xin lòng thương hại và chút bố thí hy vọng còn sót lại từ một người đàn ông.
Lệ Châu đứng bên cạnh chỉ tỏ thái độ thong dong, cười phá lên với giọng cười đắc ý tuy rằng bản thân bị nhận một cái tát đau điếng.
– Mạnh Xuyên đã ngán ngẩm cô, tội gì cô cứ phải đeo bám. Vĩ Cầm, cô không cảm thấy mệt mỏi sao?
Mạnh Xuyên liếc thấy khuôn mặt của Lệ Châu ửng đỏ hiện rõ lên năm ngón tay, trong lòng tỏ rõ lo lắng. Vĩ Cầm sớm nhìn ra ánh mắt của Mạnh Xuyên dành cho Lệ Châu, phải chăng anh đang xót cho người yêu cũ vì anh mà bị tát, chẳng xót thương cô?
Cô không biết mình còn có thể khóc được sau này, con có thể đau hơn khi toàn bộ nước mắt niềm đau cô đều dồn hết vào thời khắc này. Một lần nữa cô muốn hỏi Mạnh Xuyên cho dù biết mình sẽ nhận về lời cay đắng.
– Anh không yêu tôi, vậy tại sao trước kia anh lại đối xử tốt với tôi, còn làm bao nhiêu việc? Anh nói đi!
Mạnh Xuyên không nhìn mặt cô, cũng không cần suy nghĩ, dứt khoát nói.
– Vì tôi muốn diễn cho mẹ tôi vui! Với lại nữ diễn như cô cũng không tệ, đùa một tí cũng thú vị.
Một lần này nữa thôi, rồi sau đó là lần cuối cùng cô sẽ khóc vì anh. Cô cười nuốt đắng nước mắt đang lưng chừng chảy xuống cằm, gật gật đầu hiểu nước mắt cũng rơi theo từng nhấc động.
– Vậy Mạnh Xuyên! Anh hãy trả lời thật lòng với em một lần cuối, có bao giờ trong mười năm qua, một khoảnh khắc nào đó anh có từng nhớ tới Viên Viên, có từng yêu Vĩ Cầm này hay không?
Mạnh Xuyên nhìn Vĩ Cầm trong một vài giây góc mắt bắt đầu đỏ, hai ánh mắt đối nhau chỉ một khoảng cách nhỏ nhưng dường như xa tận mấy dặm ngàn. Sau đó anh nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ nhưng đó không phải nước bọt mà chính xác là nước mắt của anh, lạnh lùng trả lời.
– Chưa từng!
Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng nó đủ hóa thành ngọn giáo xuyên tim cô. Vĩ Cầm đứng đờ ra như khúc gỗ, chẳng còn cảm nhận gì ngoài bầu trời như sập xuống chỗ cô. Một lát sau khi Vĩ Cầm ổn định lại tâm trạng, hai người họ đã rời đi tự lúc nào.
Mười năm trước ngày anh đến như mây trong nước biếc, ngày anh đi như mây đen ùn ùn kéo tới cuộc đời cô. Ngày Vĩ Cầm cô tìm lại được một mảnh chân tình trong tim cũng là ngày cô kết thúc mảnh chân tình bi thảm. Kết thúc một tình yêu bấy lâu chỉ là hoài mộng.
Cô lang thang trên con phố đông người trở về nhà, lòng trống rỗng, nhưng ý nghĩ vẫn cứ tràn đầy. Vẫn không thể tin được mọi thứ trải qua chỉ là viễn cảnh che mắt người nhìn. Việc Mạnh Xuyên huỷ hợp đồng với Lệ Châu, công khai mối quan hệ giữa hai người cũng là vì mẹ anh ép buộc.
Bao năm nay bà ấy luôn lấy cớ bệnh tim ra ép anh trong mọi chuyện, kể cả việc đồng ý kết hôn với cô cũng là vì mẹ anh. Đối xử tốt, dịu dàng, yêu thương cô cũng là vì mẹ anh. Tất cả chỉ là giả, chỉ riêng mỗi tình cảm của cô là thật. Màn kịch này, hoá ra người bắt đầu là cô nhưng người kết thúc lại chính là người cô yêu - Trần Mạnh Xuyên.
Tối ấy vẫn như thường ngày, sau khi hoàn thành việc ở công ty Mạnh Xuyên quay về nhà nghỉ ngơi. Chỉ là bây giờ trong lòng anh cảm nhận m-ất mát, bản thân bị rơi vào khoảng thời gian mà trước khi Vĩ Cầm đến. Lạnh lẽo và đơn độc! Không còn bóng dáng Vĩ Cầm chuẩn bị cơm tối cho anh, cũng không còn Vĩ Cầm xoắn xuýt chạy đến cửa làm nũng bắt anh bế vào nhà.
Mọi thứ đều vụt qua như một giấc mơ đẹp, chỉ tiếc sau khi tỉnh mộng chỉ còn nỗi nhức nhối với vết sẹo dài không cách gì cứu vãn. Anh biết rằng mình sẽ khó nguôi ngoai, sẽ mãi âm ỉ theo anh cho đến ngày mình nhắm mắt.
Vĩ Cầm sau buổi bắt gặp hai người đó vào khách sạn, mọi chuyện đã quá rõ ràng cô lập tức dọn đồ rời khỏi nhà. Ba mẹ cô cũng đã biết chuyện, mẹ cô còn bảo đừng đặt nặng chuyện đã qua, hôn nhân không trọn xem như đã hết duyên rồi, hãy dọn về nhà sống với hai người như trước kia. Việc kinh doanh của ba cô hiện giờ rất tốt, không cần phải dựa dẫm vào một mối hỗ trợ nào nữa. Nhưng Vĩ Cầm cô quyết định thuê một khu chung cư nhỏ sống tự lập, cùng với Tiểu Vy ở đó.
Chỉ qua một tuần, cô đã nhận được thông báo từ tòa để hoàn thành thủ tục ly hôn của Mạnh Xuyên. Tiểu Vy sẽ đi cùng cô đến toà án. Mặc dù trong lòng Vĩ Cầm sớm đưa ra quyết định sẽ quên đi anh, quên đi đoạn tình cảm ảo mộng này. Nhưng cô không hiểu sao mình lại lo sợ một điều gì đó không rõ, sợ gặp lại anh hay sợ bản thân sẽ phải ly hôn với anh? Đến giây phút cuối này, cô vẫn còn mông lung ôm kỳ vọng, Vĩ Cầm tự giễu cười mình “Vĩ Cầm à! mày thật đáng thương thay!”