Chương 37 - Đêm Mưa Và Nỗi Đau - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 37/
Cảnh Phong còn không muốn giúp cô thì ai có thể giúp cô đây? Chẳng lẽ cô phải từ bỏ mọi thứ ở trong tay mình đang nắm sao? Cô không biết mình phải làm gì, cách nào đây? Vĩ Cầm bất ngờ khuỵu sụp xuống dưới chân Cảnh Phong, nước mắt đẫm ướt van nài.
– Cảnh Phong, anh giúp tôi gặp anh ấy lần này thôi có được không? Tôi không thể dễ dàng buông xuôi mọi thứ được!
Đầu gối Vĩ Cầm chưa kịp chạm đất tay Cảnh phong đã vội đỡ cô lên, sao anh nỡ đứng nhìn Vĩ Cầm đau lòng quỳ trước mặt mình như vậy, còn gì là hảo hán đàn ông. Cảnh Phong nhìn Vĩ Cầm khóc anh khó xử bất cùng. Miễn cưỡng lòng, Cảnh Phong đành nói cho Vĩ Cầm biết Mạnh Xuyên đang ở đâu.
Được Cảnh Phong cho biết, Vĩ Cầm nói cảm ơn xong liền vội vã chạy đi ngay sau đó. Chân hấp tấp cô va phải thềm đường, cả người ngã nhào xuống đất nhưng mặc kệ vết thương rớm máu vẫn chạy đi tiếp.
Khi tới dinh thự chính của nhà họ Trần, vừa xuống xe Vĩ Cầm đã chạy tới bấm chuông cửa, trong lòng nôn nao không thôi gọi lớn.
– Chị Mậu ơi, mở cửa giúp tôi với.
Nghe thấy bên ngoài là tiếng của mợ chủ, cô Mậu đứng dần dừ bên trong rất muốn chạy ra mở cửa nhưng đã có lệnh của Mạnh Xuyên, cô không biết phải làm gì. Ngay lúc đó bà Hậu từ trong phòng đi xuống, cô Mậu đã thưa.
– Bà chủ, mợ Cầm đang ở bên ngoài mình có cho mợ ấy vào nhà hay không?
Bà Hậu thở dài nhớ lại những gì bà đã hứa với Mạnh Xuyên là không xen vào quyết định của anh nữa, nhưng càng không nỡ để Vĩ Cầm đứng bên ngoài như thế. Bà vừa định lên tiếng cho cô Mậu chạy ra mở cửa cho Vĩ Cầm thì Mạnh Xuyên có mặt, lạnh lòng lên tiếng.
– Không cần mở cửa, cứ để cô ấy ở bên ngoài đập cửa, qua một lúc tự khắc cũng sẽ rời đi thôi.
Nói xong Mạnh Xuyên quay người trở về phòng, bà Hậu chỉ biết thở dài nói với cô Mậu với giọng không đành.
– Cứ làm theo Mạnh Xuyên đi!
Nói rồi bà Hậu cũng bỏ chân trở về phòng. Để lại cô Mậu đứng đó từng chút nghe thấy tiếng Vĩ Cầm gọi đến xót cả lòng. Hiện giờ ngoài trời đã sập tối, cái lạnh của mùa đông cũng đang ùa về, muốn tê buốt con người. Vĩ Cầm vẫn cứ ở lì bên ngoài cửa cổng không chịu rời đi, một lúc sau Vĩ Cầm nghe tiếng bước chân của ai đó bước ra chính xác là cô Mậu, cô bước ra không phải để mở cửa cho Vĩ Cầm mà bước ra để đưa cho Vĩ Cầm một chiếc áo khoác lông.
– Mợ chủ, bà chủ bảo tôi đưa cho mợ. Mợ cứ như vậy sẽ bị cảm lạnh m-ất.
– Chị Mậu, Mạnh Xuyên có ở bên trong không, nói với anh ấy tôi có chuyện muốn nói, nếu anh ấy không ra gặp tôi, tôi nhất định sẽ không đi.
– Tôi cũng không biết nên khuyên mợ thế nào bây giờ nhưng cậu Xuyên sẽ không chịu ra gặp mợ đâu, cho nên mợ hãy giữ gìn sức khỏe của mình trước đã. Nhưng tôi sẽ thử nói với cậu ấy giúp mợ.
Vĩ Cầm mỉm cười vui mừng cảm ơn cô Mậu. Mậu bước vào trong, bỏ lại Vĩ Cầm ở bên ngoài với chiếc áo khoác lông của bà Hậu đưa. Cô tủi thân nương theo cánh cổng tường trượt người ngồi bệt xuống đất, cô không biết tại sao Mạnh Xuyên tại tuyệt tình với cô, ai cũng muốn dồn ép cô từ bỏ. Đến cả mẹ Mạnh Xuyên, bình thường bà yêu thương cô biết nhường nào bây giờ cũng không thể ủng hộ cô. Thật ra cô đã làm gì có lỗi với nhà họ Trần, với tình yêu và cuộc hôn nhân này chứ?
Rốt cuộc cô đã đắc tội gì? Phải chăng tội của cô là quá tin tưởng, đặt sai tình cảm, yêu thương nhầm người - một người vốn dĩ ngay từ đầu đã mang một trái tim nhạt lạnh đối với cô.
Lúc này cũng đã hơn 7giờ tối, trên người cô nhờ có chiếc áo khoác mà đỡ lạnh. Đôi tay không ngừng xoa xoa giữ ấm, cũng vừa ngẩng lên nhìn tới khung cửa kính nơi căn phòng của Mạnh Xuyên ở tầng hai đang phát sáng. Chứng tỏ Mạnh Xuyên ở bên trong, chỉ là không muốn gặp mặt cô.
Vĩ Cầm gấp gáp đứng dậy nhìn cho rõ, do ngồi quá lâu nên chân cô tê cứng đến không còn cảm giác. Khi bật đứng dậy liền ngã sụp xuống đất, bỏ mặc cơn đau Vĩ Cầm ngó nghiêng qua khung kính cửa.
Lấp loáng qua tấm rèm với ánh đèn sáng bên trong, cô thấy bóng dáng người đàn ông đang ngồi ở bàn. Cô không còn bình tĩnh được nữa, cảm giác này khiến cô thật khó chịu. Vĩ Cầm bấm chuông inh ỏi, gào lên gọi như kẻ ngông cuồng.
– Mạnh Xuyên, nếu như anh không bước ra gặp em, em sẽ ngồi mãi ở đây cho anh xem.
Mạnh Xuyên đang ngồi trên phòng rất nghe thấy âm thanh đó nhưng cố tình lạnh cảm bỏ ngoài tai, tiếng rọc rạch của trang giấy lật sang vang lên cứ đều đều. Cả đám người làm dưới nhà cũng nghe thấy tiếng Vĩ Cầm, vội chạy ra mép cửa chính ngóng xem tình hình. Họ không biết giữa cậu mợ chủ họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thật là tội nghiệp cho mợ Cầm họ. Trong lúc đám người tập trung xúm xít ngoài cửa, Mạnh Xuyên bước xuống, Mậu tằng hắng lên mấy tiếng kịp thời nhắc đám người nhiều chuyện kia. Quay lại nhìn thấy Mạnh Xuyên, họ sợ muốn thót tim. Anh thong thả rót một ly nước ấm ngồi xuống ghế nhấm nháp. Bên ngoài Vĩ Cầm vẫn không ngừng hét tên anh, Mậu nuốt nước bọt bạo dạn một lần vì Vĩ Cầm lên tiếng.
– Cậu chủ, mợ Cầm có bảo nhất định sẽ đợi được cậu ra ngoài nếu không sẽ ngồi mãi ở đấy! Cậu chủ, ngoài trời rất là lạnh...
Mậu vừa nói vừa đánh mắt nhẹ qua nhìn sắc mặt của Mạnh Xuyên. Nhưng không ngờ anh lại thẳng thừng như người m-áu lạnh.
– Cứ mặc cô ấy!
Nói dứt câu Mạnh Xuyên quay lưng bước vào phòng khách, một mình ngồi đó rất lâu. Mạnh Xuyên đã đích thân lên tiếng cả đám người làm không ai dám ho he câu nào chỉ biết nghe lệnh rời đi. Cô Mậu có để ý đến chỗ Mạnh Xuyên, mặc dù miệng lưỡi nhẫn tâm nhưng lòng có vẻ không vô tình.
Thi thoảng cô Mậu vẫn thấy cậu chủ liếc mắt ra bên ngoài, khi nghe tiếng gọi của mợ chủ cô. Mậu thở dài một hơi, rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Mạnh Xuyên ngồi yên ở phòng khách với tâm tư khốn khổ. Cổ họng nghẹn cứng, sống mũi cay xè dâng lên đôi mắt hoen đỏ. Anh nhất định phải trụ vững lòng mình, phải giữ một trái tim lạnh, rất nhanh thôi Vĩ Cầm sẽ buông bỏ mà rời đi. Không ai ngốc nghếch vì một người đàn ông đã phụ bỏ vô tình mà bám lấy không buông!
Mãi một lúc lâu trôi qua, Mạnh Xuyên không còn nghe thấy tiếng Vĩ Cầm gọi anh nữa, anh liền thở phào nghĩ rằng cô đã rời đi. Nhưng cho đến khi cô Mậu bước tới nhỏ nhẹ nói cho anh, Mạnh Xuyên mới rõ Vĩ Cầm vẫn chưa rời đi, thậm chí còn mặc kệ bản thân mình đứng bên ngoài dầm mưa.
– Cậu chủ, ngoài trời mưa rất lớn, e rằng mợ Cầm sẽ không chịu đựng nổi.
Mạnh Xuyên nghe cô Mậu vừa nói xong đã đứng phắt dậy rời khỏi ghế, vội vàng chạy đến phía cửa chính. Lúc này anh với Vĩ Cầm chỉ cách nhau một tấm cửa, chỉ vút nhanh vài bước chân là tới. Nhưng anh vẫn không thể bước ra dù nửa bước nhỏ, tai nghe rất rõ âm thanh của những giọt mưa bên ngoài cùng với tiếng khóc lạc giọng của cô.
Mạnh Xuyên nắm chặt lòng bàn tay mình gồng hết sức sau đó bấu chắc vào thanh sắt cửa. Hướng đôi mắt nhìn ra phía ngoài, hình ảnh một người con gái đứng dưới mưa trong đêm tối như thể vỡ vụn tim mình. Anh lùi người mép vào bên cánh cửa, nước mắt đã không ngăn nổi trực trào rơi xuống mặt. Bàn tay bóp lấy khuôn mặt, bờ môi để không khóc lên rõ âm thanh. Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Cảnh Phong, nhờ Cảnh Phong một chút việc.
Một lát sau, tiếng xe ô tô từ ngoài vang lên, Vĩ Cầm giật mình quay lại nhìn, bước xuống xe là dáng người nhỏ bé cầm chiếc ô đang tiến về phía cô. Do đứng ngoài mưa lâu, nước mưa thấm ướt cả người lẫn đôi mắt mà cô nhìn không thấy rõ là ai, cho đến khi người ấy lên tiếng Vĩ Cầm mới nhận ra đó là Tiểu Vy.
Tiểu Vy nhìn cô bạn mình dầm dưới mưa khóc tới thảm thương không kìm được lòng lên tiếng.
– Vĩ Cầm, mày điên rồi, mau về nhà với tao đi.
Tiểu Vy khom người kéo lấy cánh tay Vĩ Cầm rời đi nhưng Vĩ Cầm lắc đầu không nghe tới lời Tiểu Vy nói. Cô sợ mình đi rồi sẽ không còn cơ hội khiến Mạnh Xuyên ra gặp cô, sẽ không thể giải quyết mọi khúc mắc ở trong lòng giữa hai người. Tiểu Vy lấy ô che qua người Vĩ Cầm, nhưng Tiểu Vy biết giây phút này chẳng có thứ gì có thể phủ ấm được cõi lòng lạnh giá của Vĩ Cầm ngoài tên Mạnh Xuyên phụ bạc kia.
Trước kia, Vĩ Cầm vì một người tên Vĩnh Khương mà chờ đợi cả chục năm dài không chán ngán. Bây giờ lại vì một tên đàn ông tệ bạc Trần Mạnh Xuyên mà tự hành hạ bản thân đến khóc dở chết dở.
Liệu những gì Vĩ Cầm bỏ ra cho tình yêu có đáng hay không?
Tiểu Vy ôm chặt Vĩ Cầm trong lòng, dường như lúc này cô không thể vững tâm được nữa, mếu máo nước mắt hoà tan vào làn mưa xối xả.
– Tiểu Vy, tại sao anh ấy không ra gặp tao, có phải tao chưa đủ tốt để anh ấy yêu tao không?
– Mày ngốc quá! Nguyên do không phải ở mày chưa tốt, mà là người ta. Cho nên mày có đem chín cái thân ra hành hạ cũng không lay động được trái tim sắc đá của người ta. Tốt nhất mày nên theo tao về nhà đi.
Khi này Mạnh Xuyên ở trong nhà chỉ cách Vĩ Cầm có một cánh cửa cổng, anh cuộn chặt bàn tay nhô cả đường gân xanh, bàn chân định bước nhưng lý trí trói chân anh không thể bước. Chỉ cần mạnh mẽ thêm chút nữa, vô tình, thờ ơ thêm chút nữa cô ấy sẽ không còn chịu những tổn thương sau.
Mạnh Xuyên cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong, cánh môi giật giật lên từng chập vì phải cố kìm nén đi đau khổ, nhưng vẫn thấy mặn đắng nào làm tê buốt bờ môi anh. Anh không muốn Vĩ Cầm vì anh phải tự hành hạ mình, vì anh mà ôm vết thương lớn, bởi vì anh không phải là người để cô nương tựa cả đời. Sau hôm nay, ngày mai này cô xứng đáng tìm được người tốt hơn bên cạnh, để cô ghét anh, hận anh, anh cũng không hề thấy hối.
Mãi một lúc sau Tiểu Vy cũng khuyên được Vĩ Cầm rời đi, đưa cô bạn thật lụy tình này về đến nhà. Ngoài trời vẫn đang đổ mưa không dứt, không khí dường như muốn đóng băng con người. Vậy mà Vĩ Cầm đày đọa mình ngồi ngoài mưa cả một tiếng đồng hồ. Cả người lạnh muốn ngất lịm đi, còn bị bào mòn tinh thần đến kiệt quệ.
Tiểu Vy vào bếp nung bình trà nóng rót ra một ly nước ấm mang đến cho cô bạn mình, nhìn lại Vĩ Cầm con người chẳng khác nào như cô bé bán diêm giữa trời đông gió rét. Chắc chắn đầu óc kia lại nghĩ quẩn quanh tới Trần Mạnh Xuyên nữa rồi. Bây giờ Tiểu Vy không thể khuyên nhủ Vĩ Cầm gì được nhiều, với tâm trạng của cô ấy có nói nhiều cũng bằng không. Chi bằng cứ để Vĩ Cầm bình tâm lại trước đã, những chuyện khác hẳn nói sau cũng được.
Đặt tách trà ấm xuống bàn cho Vĩ Cầm xong Tiểu Vy đã rời khỏi phòng.
Cảnh Phong còn không muốn giúp cô thì ai có thể giúp cô đây? Chẳng lẽ cô phải từ bỏ mọi thứ ở trong tay mình đang nắm sao? Cô không biết mình phải làm gì, cách nào đây? Vĩ Cầm bất ngờ khuỵu sụp xuống dưới chân Cảnh Phong, nước mắt đẫm ướt van nài.
– Cảnh Phong, anh giúp tôi gặp anh ấy lần này thôi có được không? Tôi không thể dễ dàng buông xuôi mọi thứ được!
Đầu gối Vĩ Cầm chưa kịp chạm đất tay Cảnh phong đã vội đỡ cô lên, sao anh nỡ đứng nhìn Vĩ Cầm đau lòng quỳ trước mặt mình như vậy, còn gì là hảo hán đàn ông. Cảnh Phong nhìn Vĩ Cầm khóc anh khó xử bất cùng. Miễn cưỡng lòng, Cảnh Phong đành nói cho Vĩ Cầm biết Mạnh Xuyên đang ở đâu.
Được Cảnh Phong cho biết, Vĩ Cầm nói cảm ơn xong liền vội vã chạy đi ngay sau đó. Chân hấp tấp cô va phải thềm đường, cả người ngã nhào xuống đất nhưng mặc kệ vết thương rớm máu vẫn chạy đi tiếp.
Khi tới dinh thự chính của nhà họ Trần, vừa xuống xe Vĩ Cầm đã chạy tới bấm chuông cửa, trong lòng nôn nao không thôi gọi lớn.
– Chị Mậu ơi, mở cửa giúp tôi với.
Nghe thấy bên ngoài là tiếng của mợ chủ, cô Mậu đứng dần dừ bên trong rất muốn chạy ra mở cửa nhưng đã có lệnh của Mạnh Xuyên, cô không biết phải làm gì. Ngay lúc đó bà Hậu từ trong phòng đi xuống, cô Mậu đã thưa.
– Bà chủ, mợ Cầm đang ở bên ngoài mình có cho mợ ấy vào nhà hay không?
Bà Hậu thở dài nhớ lại những gì bà đã hứa với Mạnh Xuyên là không xen vào quyết định của anh nữa, nhưng càng không nỡ để Vĩ Cầm đứng bên ngoài như thế. Bà vừa định lên tiếng cho cô Mậu chạy ra mở cửa cho Vĩ Cầm thì Mạnh Xuyên có mặt, lạnh lòng lên tiếng.
– Không cần mở cửa, cứ để cô ấy ở bên ngoài đập cửa, qua một lúc tự khắc cũng sẽ rời đi thôi.
Nói xong Mạnh Xuyên quay người trở về phòng, bà Hậu chỉ biết thở dài nói với cô Mậu với giọng không đành.
– Cứ làm theo Mạnh Xuyên đi!
Nói rồi bà Hậu cũng bỏ chân trở về phòng. Để lại cô Mậu đứng đó từng chút nghe thấy tiếng Vĩ Cầm gọi đến xót cả lòng. Hiện giờ ngoài trời đã sập tối, cái lạnh của mùa đông cũng đang ùa về, muốn tê buốt con người. Vĩ Cầm vẫn cứ ở lì bên ngoài cửa cổng không chịu rời đi, một lúc sau Vĩ Cầm nghe tiếng bước chân của ai đó bước ra chính xác là cô Mậu, cô bước ra không phải để mở cửa cho Vĩ Cầm mà bước ra để đưa cho Vĩ Cầm một chiếc áo khoác lông.
– Mợ chủ, bà chủ bảo tôi đưa cho mợ. Mợ cứ như vậy sẽ bị cảm lạnh m-ất.
– Chị Mậu, Mạnh Xuyên có ở bên trong không, nói với anh ấy tôi có chuyện muốn nói, nếu anh ấy không ra gặp tôi, tôi nhất định sẽ không đi.
– Tôi cũng không biết nên khuyên mợ thế nào bây giờ nhưng cậu Xuyên sẽ không chịu ra gặp mợ đâu, cho nên mợ hãy giữ gìn sức khỏe của mình trước đã. Nhưng tôi sẽ thử nói với cậu ấy giúp mợ.
Vĩ Cầm mỉm cười vui mừng cảm ơn cô Mậu. Mậu bước vào trong, bỏ lại Vĩ Cầm ở bên ngoài với chiếc áo khoác lông của bà Hậu đưa. Cô tủi thân nương theo cánh cổng tường trượt người ngồi bệt xuống đất, cô không biết tại sao Mạnh Xuyên tại tuyệt tình với cô, ai cũng muốn dồn ép cô từ bỏ. Đến cả mẹ Mạnh Xuyên, bình thường bà yêu thương cô biết nhường nào bây giờ cũng không thể ủng hộ cô. Thật ra cô đã làm gì có lỗi với nhà họ Trần, với tình yêu và cuộc hôn nhân này chứ?
Rốt cuộc cô đã đắc tội gì? Phải chăng tội của cô là quá tin tưởng, đặt sai tình cảm, yêu thương nhầm người - một người vốn dĩ ngay từ đầu đã mang một trái tim nhạt lạnh đối với cô.
Lúc này cũng đã hơn 7giờ tối, trên người cô nhờ có chiếc áo khoác mà đỡ lạnh. Đôi tay không ngừng xoa xoa giữ ấm, cũng vừa ngẩng lên nhìn tới khung cửa kính nơi căn phòng của Mạnh Xuyên ở tầng hai đang phát sáng. Chứng tỏ Mạnh Xuyên ở bên trong, chỉ là không muốn gặp mặt cô.
Vĩ Cầm gấp gáp đứng dậy nhìn cho rõ, do ngồi quá lâu nên chân cô tê cứng đến không còn cảm giác. Khi bật đứng dậy liền ngã sụp xuống đất, bỏ mặc cơn đau Vĩ Cầm ngó nghiêng qua khung kính cửa.
Lấp loáng qua tấm rèm với ánh đèn sáng bên trong, cô thấy bóng dáng người đàn ông đang ngồi ở bàn. Cô không còn bình tĩnh được nữa, cảm giác này khiến cô thật khó chịu. Vĩ Cầm bấm chuông inh ỏi, gào lên gọi như kẻ ngông cuồng.
– Mạnh Xuyên, nếu như anh không bước ra gặp em, em sẽ ngồi mãi ở đây cho anh xem.
Mạnh Xuyên đang ngồi trên phòng rất nghe thấy âm thanh đó nhưng cố tình lạnh cảm bỏ ngoài tai, tiếng rọc rạch của trang giấy lật sang vang lên cứ đều đều. Cả đám người làm dưới nhà cũng nghe thấy tiếng Vĩ Cầm, vội chạy ra mép cửa chính ngóng xem tình hình. Họ không biết giữa cậu mợ chủ họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này thật là tội nghiệp cho mợ Cầm họ. Trong lúc đám người tập trung xúm xít ngoài cửa, Mạnh Xuyên bước xuống, Mậu tằng hắng lên mấy tiếng kịp thời nhắc đám người nhiều chuyện kia. Quay lại nhìn thấy Mạnh Xuyên, họ sợ muốn thót tim. Anh thong thả rót một ly nước ấm ngồi xuống ghế nhấm nháp. Bên ngoài Vĩ Cầm vẫn không ngừng hét tên anh, Mậu nuốt nước bọt bạo dạn một lần vì Vĩ Cầm lên tiếng.
– Cậu chủ, mợ Cầm có bảo nhất định sẽ đợi được cậu ra ngoài nếu không sẽ ngồi mãi ở đấy! Cậu chủ, ngoài trời rất là lạnh...
Mậu vừa nói vừa đánh mắt nhẹ qua nhìn sắc mặt của Mạnh Xuyên. Nhưng không ngờ anh lại thẳng thừng như người m-áu lạnh.
– Cứ mặc cô ấy!
Nói dứt câu Mạnh Xuyên quay lưng bước vào phòng khách, một mình ngồi đó rất lâu. Mạnh Xuyên đã đích thân lên tiếng cả đám người làm không ai dám ho he câu nào chỉ biết nghe lệnh rời đi. Cô Mậu có để ý đến chỗ Mạnh Xuyên, mặc dù miệng lưỡi nhẫn tâm nhưng lòng có vẻ không vô tình.
Thi thoảng cô Mậu vẫn thấy cậu chủ liếc mắt ra bên ngoài, khi nghe tiếng gọi của mợ chủ cô. Mậu thở dài một hơi, rồi tiếp tục làm công việc của mình.
Mạnh Xuyên ngồi yên ở phòng khách với tâm tư khốn khổ. Cổ họng nghẹn cứng, sống mũi cay xè dâng lên đôi mắt hoen đỏ. Anh nhất định phải trụ vững lòng mình, phải giữ một trái tim lạnh, rất nhanh thôi Vĩ Cầm sẽ buông bỏ mà rời đi. Không ai ngốc nghếch vì một người đàn ông đã phụ bỏ vô tình mà bám lấy không buông!
Mãi một lúc lâu trôi qua, Mạnh Xuyên không còn nghe thấy tiếng Vĩ Cầm gọi anh nữa, anh liền thở phào nghĩ rằng cô đã rời đi. Nhưng cho đến khi cô Mậu bước tới nhỏ nhẹ nói cho anh, Mạnh Xuyên mới rõ Vĩ Cầm vẫn chưa rời đi, thậm chí còn mặc kệ bản thân mình đứng bên ngoài dầm mưa.
– Cậu chủ, ngoài trời mưa rất lớn, e rằng mợ Cầm sẽ không chịu đựng nổi.
Mạnh Xuyên nghe cô Mậu vừa nói xong đã đứng phắt dậy rời khỏi ghế, vội vàng chạy đến phía cửa chính. Lúc này anh với Vĩ Cầm chỉ cách nhau một tấm cửa, chỉ vút nhanh vài bước chân là tới. Nhưng anh vẫn không thể bước ra dù nửa bước nhỏ, tai nghe rất rõ âm thanh của những giọt mưa bên ngoài cùng với tiếng khóc lạc giọng của cô.
Mạnh Xuyên nắm chặt lòng bàn tay mình gồng hết sức sau đó bấu chắc vào thanh sắt cửa. Hướng đôi mắt nhìn ra phía ngoài, hình ảnh một người con gái đứng dưới mưa trong đêm tối như thể vỡ vụn tim mình. Anh lùi người mép vào bên cánh cửa, nước mắt đã không ngăn nổi trực trào rơi xuống mặt. Bàn tay bóp lấy khuôn mặt, bờ môi để không khóc lên rõ âm thanh. Sau đó anh lấy điện thoại gọi cho Cảnh Phong, nhờ Cảnh Phong một chút việc.
Một lát sau, tiếng xe ô tô từ ngoài vang lên, Vĩ Cầm giật mình quay lại nhìn, bước xuống xe là dáng người nhỏ bé cầm chiếc ô đang tiến về phía cô. Do đứng ngoài mưa lâu, nước mưa thấm ướt cả người lẫn đôi mắt mà cô nhìn không thấy rõ là ai, cho đến khi người ấy lên tiếng Vĩ Cầm mới nhận ra đó là Tiểu Vy.
Tiểu Vy nhìn cô bạn mình dầm dưới mưa khóc tới thảm thương không kìm được lòng lên tiếng.
– Vĩ Cầm, mày điên rồi, mau về nhà với tao đi.
Tiểu Vy khom người kéo lấy cánh tay Vĩ Cầm rời đi nhưng Vĩ Cầm lắc đầu không nghe tới lời Tiểu Vy nói. Cô sợ mình đi rồi sẽ không còn cơ hội khiến Mạnh Xuyên ra gặp cô, sẽ không thể giải quyết mọi khúc mắc ở trong lòng giữa hai người. Tiểu Vy lấy ô che qua người Vĩ Cầm, nhưng Tiểu Vy biết giây phút này chẳng có thứ gì có thể phủ ấm được cõi lòng lạnh giá của Vĩ Cầm ngoài tên Mạnh Xuyên phụ bạc kia.
Trước kia, Vĩ Cầm vì một người tên Vĩnh Khương mà chờ đợi cả chục năm dài không chán ngán. Bây giờ lại vì một tên đàn ông tệ bạc Trần Mạnh Xuyên mà tự hành hạ bản thân đến khóc dở chết dở.
Liệu những gì Vĩ Cầm bỏ ra cho tình yêu có đáng hay không?
Tiểu Vy ôm chặt Vĩ Cầm trong lòng, dường như lúc này cô không thể vững tâm được nữa, mếu máo nước mắt hoà tan vào làn mưa xối xả.
– Tiểu Vy, tại sao anh ấy không ra gặp tao, có phải tao chưa đủ tốt để anh ấy yêu tao không?
– Mày ngốc quá! Nguyên do không phải ở mày chưa tốt, mà là người ta. Cho nên mày có đem chín cái thân ra hành hạ cũng không lay động được trái tim sắc đá của người ta. Tốt nhất mày nên theo tao về nhà đi.
Khi này Mạnh Xuyên ở trong nhà chỉ cách Vĩ Cầm có một cánh cửa cổng, anh cuộn chặt bàn tay nhô cả đường gân xanh, bàn chân định bước nhưng lý trí trói chân anh không thể bước. Chỉ cần mạnh mẽ thêm chút nữa, vô tình, thờ ơ thêm chút nữa cô ấy sẽ không còn chịu những tổn thương sau.
Mạnh Xuyên cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong, cánh môi giật giật lên từng chập vì phải cố kìm nén đi đau khổ, nhưng vẫn thấy mặn đắng nào làm tê buốt bờ môi anh. Anh không muốn Vĩ Cầm vì anh phải tự hành hạ mình, vì anh mà ôm vết thương lớn, bởi vì anh không phải là người để cô nương tựa cả đời. Sau hôm nay, ngày mai này cô xứng đáng tìm được người tốt hơn bên cạnh, để cô ghét anh, hận anh, anh cũng không hề thấy hối.
Mãi một lúc sau Tiểu Vy cũng khuyên được Vĩ Cầm rời đi, đưa cô bạn thật lụy tình này về đến nhà. Ngoài trời vẫn đang đổ mưa không dứt, không khí dường như muốn đóng băng con người. Vậy mà Vĩ Cầm đày đọa mình ngồi ngoài mưa cả một tiếng đồng hồ. Cả người lạnh muốn ngất lịm đi, còn bị bào mòn tinh thần đến kiệt quệ.
Tiểu Vy vào bếp nung bình trà nóng rót ra một ly nước ấm mang đến cho cô bạn mình, nhìn lại Vĩ Cầm con người chẳng khác nào như cô bé bán diêm giữa trời đông gió rét. Chắc chắn đầu óc kia lại nghĩ quẩn quanh tới Trần Mạnh Xuyên nữa rồi. Bây giờ Tiểu Vy không thể khuyên nhủ Vĩ Cầm gì được nhiều, với tâm trạng của cô ấy có nói nhiều cũng bằng không. Chi bằng cứ để Vĩ Cầm bình tâm lại trước đã, những chuyện khác hẳn nói sau cũng được.
Đặt tách trà ấm xuống bàn cho Vĩ Cầm xong Tiểu Vy đã rời khỏi phòng.