Chương 36 - Quyết Định - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 36/
Tối đó Mạnh Xuyên không ngủ ở nhà, anh vào phòng làm việc thu dọn một số thứ cần thiết xong là chạy đến văn phòng công ty ngủ. Anh biết những lời mình nói với Vĩ Cầm khi đó là lưỡi dao sắc bén c-ắt vào lòng cô liền xát muối, nhưng đó là cách tốt nhất để Vĩ Cầm từ bỏ cuộc hôn nhân. Anh chán ghét sự sắp bày số phận, chán ghét nỗi áp bức mà ông trời đã đặt định sẵn cho anh. Rất muốn tìm cách thoát khỏi nó, nhưng lối thoát lại cũng là lối tử.
Giữa màn đêm trong văn phòng không bật điện, chỉ có chút ánh sáng loe lóe trên trần nhà rọi xuống, Mạnh Xuyên ngồi trầm khuất như một tượng đen bất động. Trên tay giữ chặt món quà mười năm trước của Viên Viên đã tặng anh.
Anh chợt khẽ cười khi nhớ tới ngày ấy, cũng vội nhanh dừng khi nhớ tới bi thương thay vào một cách cười nhạt nhẽo. Cuộc đời này quá bất công với anh, anh không muốn Vĩ Cầm phải gánh chung nỗi bất công cùng mình. Cô ấy xứng đáng có được một cuộc sống yên vui, xứng đáng có một tình yêu hạnh phúc hôn nhân viên mãn. Nhưng bây giờ những điều này anh không đủ sức mang đến.
Thật sự anh rất muốn nhìn dáng vẻ vui tươi của Vĩ Cầm ngày tốt nghiệp, mai này được trông thấy cô từng bước trở thành phóng viên giỏi. Nhưng liệu thời gian có cho phép anh hoàn thành ý nguyện, chỉ điều này anh còn không chắc chắn, thì sao dám đảm bảo rằng mình có thể chăm sóc được cho cô.
Cách duy nhất anh có thể làm lúc này chính là thẳng tay mình kết thúc. Dẫu có đau nhưng chỉ một lần, anh tin rằng thời gian dài có thể chữa lành mọi vết thương. Rồi mọi thứ sẽ trở về với quỹ đạo, và Vĩ Cầm cũng trở về với trạng thái ban đầu - một cô gái thuần khiết nhiệt huyết với đam mê. Không phải vướng bận vào cuộc hôn nhân không điểm sáng, với một người đang chờ bản án tử như anh.
Hai góc mắt người đàn ông sớm đã đỏ hoe lên như m-áu, bàn tay lớn rắn chắc cuộn chặt hình nắm đấm, sau đó liên tiếp đấm xuống bàn một cách tức bức điên cuồng. Khiến những đầu khớp ngón tay anh, trầy trụa đến tươm máu. Bàn tay ấy cũng đưa lên gạt đi nước mắt, che giấu bao yếu điểm trong lòng mình.
Anh lấy điện thoại trong túi áo mình mở ảnh Vĩ Cầm ra xem, bức ảnh này anh đã chụp lén cô lúc Vĩ Cầm đang vui tươi ngồi cắm hoa linh lan trắng, bắt gặp máy ảnh cô đã quay sang cười hỏi anh “Mạnh Xuyên, bức ảnh có đẹp không?” Anh cố tình nói không đẹp, rất xấu. Lúc đó Vĩ Cầm nhìn anh bĩu môi xị mặt ra giận dỗi, trông rất đáng yêu.
Khoảnh khắc đó tuy bình thường với người khác nhưng nó chính là thứ giúp anh xoa dịu nỗi đau này. Thời gian một năm như một ngày dài đẹp đẽ, nó vội lướt qua nhanh nhưng ta không có cách gì níu giữ. Qua đêm nay ngày mai là bản thoả thuận giữa hai người đến kỳ hạn, anh và Vĩ Cầm đến lúc phải chia xa nhau.
Cơn nhức nhối từ đâu lan tỏa khắp đầu, anh cắn chặt hàm răng để không phát lên tiếng rên rẩm. Chống tay ngồi dậy tiến đến bên ngăn bàn làm việc, vội vã mở nắp đổ ra hai viên thuốc uống vào mà chẳng cần đến nước. Thuốc đã xuống khỏi cổ, người anh cũng lập tức rơi nhoài xuống ghế. Hơi thở dồn dập lúc đầu cũng dần đều ổn, cầm hộp thuốc anh chỉ muốn nghiền nát nó trong tay.
Cuộc đời anh trước nay chưa từng phải phụ thuộc vào bất cứ thứ gì, vậy mà bây giờ Mạnh Xuyên anh phải phụ thuộc vào nó hoàn toàn. Cảm xúc dâng trào, anh tức giận đến mất bình tĩnh, ném luôn hộp thuốc trong tay, gạt bỏ hết tất thảy những thứ trên bàn không thương tiếc. Âm thanh rơi rớt va chạm thi nhau vang lên leng keng, lộp độp rất rõ trong văn phòng.
Cơn đau chưa hạ dịu, nỗi ức chế đã ùng ập cuộn thành sóng, một lần nữa cơn đau nhức lại càn quét khiến anh đau đến mức chỉ muốn tự kết liễu đời mình. Mồ hôi tươm ra anh chỉ thấy lạnh cóng đôi bàn tay, run run với lấy chiếc điện thoại dưới sàn nhà. Còn chưa kịp mở máy lên, anh đã gục xuống ngay tại đó.
Khi tỉnh dậy Mạnh Xuyên thấy mình đang ở bệnh viện, phía bên ngoài cánh cửa phòng anh loáng thoáng thấy một bóng dáng hình như là Cảnh Phong đang nói chuyện với bác sỹ.
Sau đó, bác sỹ rời đi Cảnh Phong mở cửa bước vào trong.
– Cậu thế nào? Ổn không?
Mạnh Xuyên trườn người ngồi dậy định đưa tay rót nước, Cảnh Phong đã tiến tới rót giúp Mạnh Xuyên một cốc nước đưa vào tay.
– Tình hình này đúng là không ổn một chút nào, Mạnh Xuyên hay là...
Mạnh Xuyên biết rõ câu tiếp theo Cảnh Phong sẽ nói với mình là gì, liền đưa tay ngăn lại.
– Cậu không cần phải nói nữa, tôi đã quyết định rồi sẽ không thay đổi.
– Cậu đúng là đại cứng đầu.
Đúng lúc này bà Hậu - mẹ Mạnh Xuyên xách túi đi tới, nhưng bà tới đây không phải để thăm hỏi con trai mà là trách mắng.
– Mạnh Xuyên, con nghĩ gì mà muốn ly hôn với Vĩ Cầm hả? Con bé làm điều gì nghịch ý với con, còn thốt ra những lời lẽ ấy con không đau lòng nhưng Vĩ Cầm nó vô cùng đau lòng đấy!
Mạnh Xuyên rõ là bà đã biết chuyện xảy ra của ngày hôm qua, và cả những lời anh đã nói với Vĩ Cầm. Mạnh Xuyên liền liếc mắt sang Cảnh Phong, cậu ta liền xua tay lên phây phẩy.
– Ayy, không phải tôi mách lẻo với ma ma đâu nha. Cậu đừng đưa mắt nhìn tôi như vậy chứ? À quên m-ất, tôi chợt nhớ ra còn một chuyện tôi vẫn chưa làm xong, xin phép mẹ Hậu! Anh bạn già, tôi đi trước nhé. Tự bảo trọng!
Sau đó Cảnh Phong vút chân lên chạy đi mất dạng.
“Cái tên lẻo mép giỏi trốn chạy này”. Mạnh Xuyên nghiến răng buông thành tiếng mắng Cảnh Phong. Sau đó bà Hậu ngồi xuống ghế đặt túi xách lên bàn rồi nói.
– Rốt cuộc là hai đứa xảy ra chuyện gì? Chuyện của tên Minh hai đứa cũng giấu mẹ không nói, bây giờ tới chuyện này nữa con định nói thế nào với mẹ đây, Mạnh Xuyên?
– Chuyện hôn nhân của con, lần này mẹ có thể cho con tự quyết định có được không?
– Vậy con muốn ly hôn thật với con bé à? Đầu óc con đang suy nghĩ những gì mà bất ngờ đưa ra quyết định này thế? Chẳng phải hai đứa vẫn rất hoà hợp nhau sao? Vĩ Cầm không tốt chỗ nào mà lại bị con phủ bỏ như vậy?
Mạnh Xuyên im lặng không nói gì thêm, anh biết dù có nói gì ý bà cũng quyết muốn hai người giản hòa lại với nhau, hơn nữa anh càng không thể để bà biết chuyện của mình lúc này.
– Con nói gì đi chứ? Ta nói không đúng chỗ nào sao? Mạnh Xuyên, từ trước đến nay ta luôn hãnh diện về con, chưa từng thất vọng về con về một điều gì, nhưng hôm nay ta thật sự rất thất vọng về con.
Bà quả thật đã tức giận rồi, không nhẹ nhàng được nữa, hơi thở cũng trở nên kích động hơn lúc đầu. Anh lo lắng sức khỏe của bà trở nặng, tiến tới dỗ dịu nhưng bị bà gạt nhanh đi. Đâu riêng gì bà, bản thân anh cũng bức bối khi nghe những lời bà trách móc rất đúng đắn. Vĩ Cầm là người con gái tốt, không đáng bị đối xử như vậy nhưng anh đã cùng cách rồi. Mạnh Xuyên im lặng một lúc, sau đó nhè nhẹ nói với bà với âm giọng khuất uất.
– Chính vì Vĩ Cầm là cô gái tốt, cho nên con cần phải đẩy cô ấy rời khỏi mình càng xa càng tốt.
Bà càng không thể hiểu nổi anh, tức tối lên tiếng nhanh.
– Ta thật không thể hiểu nổi con!
– Con nghĩ đây chính là con đường tốt nhất giữa con và cô ấy đấy mẹ à! Cô ấy cần có được một cuộc sống yên bình và vui vẻ, nếu như không có con.
Sau đó Mạnh Xuyên kéo ngăn tủ cạnh giường bệnh mình đưa cho bà một tờ giấy qua tay, bà hơi hoang mang nhìn Mạnh Xuyên tiếp đó liền cầm nó nhìn xem. Khi biết ra bà ngỡ ngàng ngồi lẳng lặng rất lâu. Hai mắt đã đỏ ửng lên dâng đầy thành làn nước, rất chậm rãi rơi xuống mặt. Lúc này bà đã hiểu hết nguyên nhân của Mạnh Xuyên, nhưng cũng không thể quá ích kỷ với Vĩ Cầm trong chuyện này. Anh nắm lấy đôi tay bà, nhỏ giọng như thỉnh cầu.
– Vì thế mẹ hãy thành toàn quyết định của con có được không? Con biết rằng mẹ cũng không muốn một cô gái tốt như Vĩ Cầm phải gánh chịu những đau khổ cả đời mà, đúng không?
Bà Hậu nghẹn ngào trong cổ họng, đau đớn khó xử đứng trước nghịch cảnh này. Từ trước đến nay cậu con trai ngang bướng này chưa từng cầu xin bà điều gì, nay anh vì nó mà phải tha thiết khẩn xin, người làm mẹ như bà như thắt từng đoạn ruột. Thở dài một hơi, cuối cùng bà ngậm ngùi gật đầu với anh.
– Được, ta sẽ không xen vào quyết định của con nữa. Con nghỉ ngơi đi, ta đi gặp bác sỹ một chút.
Nói rồi bà bỏ ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Mạnh Xuyên một mình. Nhưng Mạnh Xuyên không để mình thôi nghĩ ngợi, nỗi đau bệnh tình lẫn trong tim anh vẫn âm ỉ từng hồi. Còn rất nhiều thứ anh vẫn chưa hoàn thành, vẫn chưa làm xong, anh chỉ sợ thời gian mình không đủ kịp để hoàn thành. Lẳng lặng làn nước từ đâu trong khoé mắt tràn ra, anh không còn đủ sức để giúp mình kìm nén nữa, rất nhanh một Mạnh Xuyên cương nghị, chí khí ngày nào đã bị đánh gục.
Qua vài tuần sau đó, Vĩ Cầm vẫn nghĩ Mạnh Xuyên chỉ tức giận nhất thời sáng hôm sau chắc chắn sẽ nghĩ lại. Nhưng mấy tuần này anh không về nhà, cô gọi điện thì đều là máy bận. Vĩ Cầm bèn tìm đến công ty nhưng không ngờ lại bị bảo vệ đuổi đi vô cớ. Cô ngồi lại đó chờ anh cả ngày dài cũng không thấy bóng dáng Mạnh Xuyên đâu. Khi hỏi một nhân viên trong công ty, Vĩ Cầm mới hay dạo gần đây Mạnh Xuyên không có đến. Toàn họp và ký hợp đồng qua online, cô bức quá không có cách nào để gặp được Mạnh Xuyên, mới đành tìm tới Cảnh Phong dò hỏi.
– Cảnh Phong, anh có biết Mạnh Xuyên đang ở đâu không? Mấy tuần nay anh ấy tránh mặt em, em rất muốn gặp anh ấy để nói chuyện rõ ràng.
Cảnh Phong không dám nhìn thẳng Vĩ Cầm, anh sợ mình không giữ được mồm. Cảnh phong nín chặt nỗi thở dài, lắc lắc đầu không dám lên tiếng.
Vĩ Cầm nhìn qua dáng vẻ ngập ngừng của Cảnh Phong, sớm đoán ra anh có điều gì đó đang giấu mình chỉ là không muốn nói ra. Khoé mắt cô bắt đầu đỏ hoe lên, tuôn dòng lệ nhỏ. Cảnh Phong ngoảnh mặt đi nơi khác như cố ý tránh khỏi Vĩ Cầm đang nhìn mình, vì anh sợ chạm phải ánh mắt đó, Cảnh Phong anh sẽ sớm mềm lòng. Chuyện của hai người họ, trong hoàn cảnh trái ngang này Vĩ Cầm đau khổ một thì người bạn của anh - Mạnh Xuyên cũng đau khổ tới mười. Anh không muốn xen vào những quyết định riêng tư của cậu ấy, Mạnh Xuyên có cái lý của Mạnh Xuyên, anh tôn trọng những cái lý của Mạnh Xuyên.