Chương 35 - Bước Đi Trong Sự Thất Vọng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 35/
Vĩ Cầm nhìn anh một cách bực bội, đặt mạnh đũa xuống bàn khiến anh giật bắn mình. Cô nghiêm túc lên tiếng.
– Anh lại không xem em là vợ anh nữa rồi phải không?
Mạnh Xuyên thở dài một hơi, anh biết rõ mình bây giờ có dệt biện lý lẽ gì cũng không thể giấu được cô liền trầm giọng nói.
– Hợp đồng của công ty xảy ra một chút chuyện, khá là phức tạp anh vẫn chưa định được cách giải quyết.
Vĩ Cầm lúc này mới nguôi nhanh bực tức, vừa rồi cô lại giở tính trẻ con đối với anh. Lòng tự thấy áy náy nắm chặt lấy tay anh nhỏ giọng chấn an.
– Em tin chồng em giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có hướng giải quyết mà, có phải không?
Mạnh Xuyên khẽ cười với ánh mắt thâm trầm, đưa tay véo má cô “ừ” một tiếng. Nhưng thâm tâm, ánh mắt đó của Mạnh Xuyên cô nào nhìn biết rõ nó đang chất chứa những gì, nghĩ ngợi điều gì. Cô chỉ biết công việc khiến anh mệt mỏi, suy tính nhiều đến mức bỏ bữa, đêm trằn trọc mãi không an giấc.
Thi thoảng cô để ý thấy Mạnh Xuyên đau đầu, anh còn uống thuốc nữa. Cô không rõ ở công ty gặp phải biến cố gì khiến anh lao tâm tổn sức đến như vậy, vết thương chỉ mới vừa khỏi cô lo sức khỏe anh sẽ không tài nào chịu đựng nổi. Có lẽ vì thế mà mấy ngày nay tâm tính anh khó chịu bất thường, nhiều lần cáu gắt với cô.
Nhưng cô không để bụng chuyện đó, càng hiểu cho tâm trạng và những áp lực lớn của Mạnh Xuyên,chỉ trách bản thân mình không thể giúp được anh. Thoáng qua vài ngày cũng đã đến kỷ niệm một năm ngày cưới, Vĩ Cầm dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, sau đó âm thầm ra ngoài mua đồ chuẩn bị mọi thứ.
Cả ngày hôm nay cô một mình tất bật trang trí hoa nến, bong bóng và nấu ăn. Mãi lo chuẩn bị cắm hoa trang trí trong nhà, lúc xuống dưới gian bếp mới để ý thấy bữa sáng anh vẫn chưa ăn. Bát đũa và đồ ăn vẫn còn giữ nguyên vị trí cũ.
Vĩ Cầm nhìn nó có chút hơi chạnh lòng, rũ đôi mi xuống rồi cũng mau chóng tự an ủi bản thân mình. Cô loay hoay cả ngày cũng đã chuẩn bị xong buổi tiệc cho tối nay, sau hơn 6 giờ tối cô tắm rửa xong chạy vào phòng trang điểm thay cho mình một chiếc váy đẹp ngồi đợi Mạnh Xuyên về.
Nghe tiếng mở cửa phía ngoài, cô bất ngờ bật điện lên với một dáng vẻ lung linh trước mắt anh.
– Chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta!
Nhưng qua vài giây biểu cảm của Mạnh Xuyên không giống với cô nghĩ, vừa về trông thấy cô bày vẽ mọi chuyện anh lại lộ ra gương mặt không mấy vui, đưa tay gạt người Vĩ Cầm sang một bên, tay khoác áo đi thẳng vào trong.
– Em bày bừa nhà cửa lắm thế!
Vĩ Cầm khựng lại bao cảm xúc, nhưng vẫn đi theo Mạnh Xuyên vào trong cho tới khi anh ngả lưng xuống sofa phòng khách.
Dịu dàng cố ý nhắc.
– Mạnh Xuyên, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta.
– Thì sao? Một năm, mười năm hay hai mươi năm dù gì cũng chỉ là một sự kiện đã trôi qua, lấy nó ăn mừng để làm gì. Anh bây giờ con người rất mệt, không có sức cùng em bày trò trẻ con đâu.
Có lẽ đây chỉ là lời nói nhanh buông, nhưng lại khiến Vĩ Cầm chùn nhịp, buồn tới mức nghẹn cõi lòng. Cô đã vì hôn nhân này vì anh mà vất vả cả ngày hôm nay, anh không nhớ không quan tâm thì thôi sao lại dùng những lời tổn thương cô. Thì ra ở trong mắt anh, tất cả mọi thứ cô làm đều là sự nông nổi, trẻ con. Vĩ Cầm lẳng lặng nén nước mắt quay người bỏ vào phòng. Khi cô đi rồi anh nuốt một ngụm nước bọt khô khan xuống cổ, nơi lồng ngực sớm đã râm ran khó chịu.
Sau đó lướt mắt nhìn mọi thứ cô trang trí, thật ra anh cũng đã có chuẩn bị một thứ dành cho cô, chiếc kẹp hình cái kẹo. Anh lôi nó ra từ trong túi áo, cầm trong tay như một vật quý báu, vừa nâng niu vừa trầm ngâm ngắm nghía dưới đuôi mắt đã ẩm ướt.
“Viên Viên, Hồ Vĩnh Khương ở trong lòng em đã ch-ết một lần, anh sao lại để một Trần Mạnh Xuyên nữa là vết thương lớn trong lòng em.”
Những lời anh nói Vĩ Cầm cô nghe rất rõ sao có thể là nhầm được. Hai từ Viên Viên được thốt ra từ cửa miệng anh, cô sững sờ cực kì. Đúng là vừa rồi cô đã tức giận bỏ đi rồi, nhưng khi tới cửa phòng, lòng vội vã suy nghĩ lại cho Mạnh Xuyên. Cô không thể bỏ bụng những lời nói trong lúc anh mệt mỏi, cô cần phải ở bên cạnh chia sẻ cùng anh. Nhưng khi quay lại cô vô tình nghe được những lời Mạnh Xuyên đang nói một mình, kịp lúc phát hiện ra một chuyện. Hồ Vĩnh Khương thật sự không ch-ết, anh chính là Hồ Vĩnh Khương mười năm trước của cô.
Một lần nữa tim cô ù ù cuộn sóng, nước mắt sớm đã rơi ướt đôi mi. Sau đó Vĩ Cầm cũng lau vội nước mắt lăn trên má, cuộn chặt lòng bàn tay mình lên tiếng.
– Vĩnh Khương, anh chính là Vĩnh Khương. Tại sao lúc trước anh lại không thừa nhận mình?
Lời nói của Vĩ Cầm khiến anh giật bắn người ngẩng mặt lên, lúc này anh không có cách gì giấu giếm hay chối cãi sự thật được nữa. Một thân phận mà anh muốn chôn sâu trong lòng, rốt cuộc rồi đến một ngày anh cũng phải thừa nhận.
– Phải, anh chính là Vĩnh Khương!
Vĩ Cầm ngay tức khắc mếu máo gương mặt, nước mắt lăn tràn trên khuôn mặt.
– Tại sao? Vốn biết em là Viên Viên sao anh lại không muốn thừa nhận chứ? Anh có biết em đau lòng tới mức nào khi biết tin anh ch-ết không? Và anh cũng có biết em đã tuyệt vọng, lạnh lẽo ra sao khi đứng ở góc phố đó chờ anh cả ngày không? Tại sao anh lại phủ nhận cô bé mang tên Viên Viên này, tại sao anh không biết em đã dành trọn trái tim mình cho anh nhiều tới thế nào? Anh từ đầu tới cuối đều lừa dối em, không thật lòng với em chút nào.
– Em bây giờ là đang trách móc anh không nhìn nhận Viên Viên em sao? Em có thấy mình thái quá không? Trước kia và bây giờ em vẫn là một cô bé thật ấu trĩ.
Vĩ Cầm gật gật đầu, khiến nước mắt được dịp mà rơi lướt thướt. Mười năm qua cô chờ đợi một mảnh chân tình không có điểm đến, cuối cùng ngày gặp lại chỉ vỏn vẹn nghe được những lời này. Trái tim cô rơi vào đau đớn, chính là bàn tay anh đang dùng sức siết chặt.
Cô không còn tìm lại được một Hồ Vĩnh Khương như xưa kia, bây giờ lại càng không thể nhìn ra được một Trần Mạnh Xuyên từng rất mực yêu thương cô như ngày nào. Rốt cuộc là anh bị áp lực công việc quá mức hay cô khiến anh không vui khi phải thừa nhận thân phận mình, thừa nhận một cô bé Viên Viên ấu trĩ. Đây vốn không phải tính cách của Hồ Vĩnh Khương mà cô thầm thương, cũng không là một Trần Mạnh Xuyên cô yêu bằng cả tính mạng mình.
Mặc dù anh đang làm cô đau, cô tổn thương nhưng cô vẫn tin rằng Mạnh Xuyên không phải như vậy. Trước kia Mạnh Xuyên vì cô mà hy sinh biết bao nhiêu chuyện, vì cô mà hủy hợp đồng với Lệ Châu. Vì cô mà không màng đến nguy hiểm tính mạng. Còn vì cô mà phá vỡ quy tắc cuộc đời mình, ra mặt đính chính cô là vợ của anh. Tại sao chỉ trong vài ngày, sau vài giây phút khi cô biết anh chính là Vĩnh Khương, anh lại thay đổi như một cơn gió.
– Em không trách anh, em chỉ muốn biết anh thật sự có yêu em, có xem trọng mối hôn nhân này của chúng ta hay không?
– Nếu như em không đủ lòng tin vào tình yêu, vào cuộc hôn nhân này, như vậy chi bằng dừng lại. Chẳng phải ngày mai là ngày bản thỏa thuận của chúng ta đến kỳ hạn sao, cũng tiện để kết thúc mọi chuyện.
Nói xong anh vội phủi áo rời đi, bỏ mặc Vĩ Cầm trong không gian ấm áp lãng mạn mà cô chuẩn bị. Cô nhìn theo bóng dáng Mạnh Xuyên khuất vào phòng làm việc, mọi thứ trước mắt cô như sụp đổ, cô chỉ biết đứng bất động một chỗ. Trái tim lẫn nước mắt dường như đang khối lại thành một mảnh thuỷ tinh mỏng, chỉ cần hơi thở nhẹ sẽ lập tức vỡ tan tành.
Nước trong hốc mắt đã đọng đầy, từng giọt thay phiên nhau rơi xuống chậm rãi. Chẳng phải cuộc sống giữa cô và Mạnh Xuyên đang rất tốt đẹp sao? Ngày hôm nay chính là tai ương lớn trong cột mốc cuộc đời cô, ngày ôn lại hôn nhân hạnh phúc, ngày tìm lại được mối tình đầu nhưng cũng là ngày tồi tệ nhất với cô. Hoá ra một tình yêu nhất kiến, một hôn nhân nguyện ý lại chính là một hố băng lớn đang chờ cô nhảy vào.
Cô chỉ ước giây phút này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy Mạnh Xuyên sẽ dịu dàng với cô, sẽ không khiến cô tổn thương với chính tình yêu của hai người. Cô mím chặt bờ môi, ánh mắt hướng về phía cửa phòng làm việc kia, vẫn mong mỏi anh sẽ quay lại dỗ dịu cô như ngày trước, bảo rằng lời nói vừa rồi chỉ là lúc tức giận, lúc cuồng bực nhất thời. Nhưng xem ra không có tĩnh động gì ngoài tiếng nước mắt cô rơi, cùng với tiếng lồng ngực cô nghẹn uất.
“Mạnh Xuyên, thật sự anh muốn kết thúc tất cả những ngày hoài mộng với em sao? Em không tin, anh có thể tuyệt tình kết thúc.”
Vĩ Cầm nấc lên, ngồi bệt xuống sofa khóc. Chỉ có mình cô là ngu ngốc, tự hi vọng, tự mình gạt mình. Chẳng lẽ mười năm yêu người, một năm vợ chồng nó chỉ là một trò diễn, hết kịch thì hạ màn. Chua xót thay lúc này, cô nên cười khổ hay khóc thương mình? Khi xem nó là thật, sống chân tình trong vai diễn của mình. Một vai diễn mà cô đã mang thanh xuân ra đánh cược, với một trái tim trong sáng để diễn cùng người.
Vĩ Cầm cứ nghĩ bản thỏa thuận kia với anh vốn không tồn tại, nhưng xem ra cô đã sai, trong mắt anh nó chính là thứ giúp anh thoát khỏi gông xiềng hôn nhân.
Vậy mà đến lúc này cô vẫn cho mình một kỳ vọng, một mong chờ, bất diệt tin vào điều rất mông lung. Vĩ Cầm cô vốn có rất nhiều khúc mắc trong lòng, chỉ cần anh cởi được nút thắt ấy cô nhất định sẽ buông tay anh. Trả lại sự tự do mà anh mong muốn, bởi bây giờ cô chẳng có một thứ gì trong tay để níu kéo anh bên cạnh, ngoại trừ mảnh tình cảm chân thành.
Vĩ Cầm nhìn anh một cách bực bội, đặt mạnh đũa xuống bàn khiến anh giật bắn mình. Cô nghiêm túc lên tiếng.
– Anh lại không xem em là vợ anh nữa rồi phải không?
Mạnh Xuyên thở dài một hơi, anh biết rõ mình bây giờ có dệt biện lý lẽ gì cũng không thể giấu được cô liền trầm giọng nói.
– Hợp đồng của công ty xảy ra một chút chuyện, khá là phức tạp anh vẫn chưa định được cách giải quyết.
Vĩ Cầm lúc này mới nguôi nhanh bực tức, vừa rồi cô lại giở tính trẻ con đối với anh. Lòng tự thấy áy náy nắm chặt lấy tay anh nhỏ giọng chấn an.
– Em tin chồng em giỏi như vậy, chắc chắn sẽ có hướng giải quyết mà, có phải không?
Mạnh Xuyên khẽ cười với ánh mắt thâm trầm, đưa tay véo má cô “ừ” một tiếng. Nhưng thâm tâm, ánh mắt đó của Mạnh Xuyên cô nào nhìn biết rõ nó đang chất chứa những gì, nghĩ ngợi điều gì. Cô chỉ biết công việc khiến anh mệt mỏi, suy tính nhiều đến mức bỏ bữa, đêm trằn trọc mãi không an giấc.
Thi thoảng cô để ý thấy Mạnh Xuyên đau đầu, anh còn uống thuốc nữa. Cô không rõ ở công ty gặp phải biến cố gì khiến anh lao tâm tổn sức đến như vậy, vết thương chỉ mới vừa khỏi cô lo sức khỏe anh sẽ không tài nào chịu đựng nổi. Có lẽ vì thế mà mấy ngày nay tâm tính anh khó chịu bất thường, nhiều lần cáu gắt với cô.
Nhưng cô không để bụng chuyện đó, càng hiểu cho tâm trạng và những áp lực lớn của Mạnh Xuyên,chỉ trách bản thân mình không thể giúp được anh. Thoáng qua vài ngày cũng đã đến kỷ niệm một năm ngày cưới, Vĩ Cầm dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, sau đó âm thầm ra ngoài mua đồ chuẩn bị mọi thứ.
Cả ngày hôm nay cô một mình tất bật trang trí hoa nến, bong bóng và nấu ăn. Mãi lo chuẩn bị cắm hoa trang trí trong nhà, lúc xuống dưới gian bếp mới để ý thấy bữa sáng anh vẫn chưa ăn. Bát đũa và đồ ăn vẫn còn giữ nguyên vị trí cũ.
Vĩ Cầm nhìn nó có chút hơi chạnh lòng, rũ đôi mi xuống rồi cũng mau chóng tự an ủi bản thân mình. Cô loay hoay cả ngày cũng đã chuẩn bị xong buổi tiệc cho tối nay, sau hơn 6 giờ tối cô tắm rửa xong chạy vào phòng trang điểm thay cho mình một chiếc váy đẹp ngồi đợi Mạnh Xuyên về.
Nghe tiếng mở cửa phía ngoài, cô bất ngờ bật điện lên với một dáng vẻ lung linh trước mắt anh.
– Chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta!
Nhưng qua vài giây biểu cảm của Mạnh Xuyên không giống với cô nghĩ, vừa về trông thấy cô bày vẽ mọi chuyện anh lại lộ ra gương mặt không mấy vui, đưa tay gạt người Vĩ Cầm sang một bên, tay khoác áo đi thẳng vào trong.
– Em bày bừa nhà cửa lắm thế!
Vĩ Cầm khựng lại bao cảm xúc, nhưng vẫn đi theo Mạnh Xuyên vào trong cho tới khi anh ngả lưng xuống sofa phòng khách.
Dịu dàng cố ý nhắc.
– Mạnh Xuyên, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng ta.
– Thì sao? Một năm, mười năm hay hai mươi năm dù gì cũng chỉ là một sự kiện đã trôi qua, lấy nó ăn mừng để làm gì. Anh bây giờ con người rất mệt, không có sức cùng em bày trò trẻ con đâu.
Có lẽ đây chỉ là lời nói nhanh buông, nhưng lại khiến Vĩ Cầm chùn nhịp, buồn tới mức nghẹn cõi lòng. Cô đã vì hôn nhân này vì anh mà vất vả cả ngày hôm nay, anh không nhớ không quan tâm thì thôi sao lại dùng những lời tổn thương cô. Thì ra ở trong mắt anh, tất cả mọi thứ cô làm đều là sự nông nổi, trẻ con. Vĩ Cầm lẳng lặng nén nước mắt quay người bỏ vào phòng. Khi cô đi rồi anh nuốt một ngụm nước bọt khô khan xuống cổ, nơi lồng ngực sớm đã râm ran khó chịu.
Sau đó lướt mắt nhìn mọi thứ cô trang trí, thật ra anh cũng đã có chuẩn bị một thứ dành cho cô, chiếc kẹp hình cái kẹo. Anh lôi nó ra từ trong túi áo, cầm trong tay như một vật quý báu, vừa nâng niu vừa trầm ngâm ngắm nghía dưới đuôi mắt đã ẩm ướt.
“Viên Viên, Hồ Vĩnh Khương ở trong lòng em đã ch-ết một lần, anh sao lại để một Trần Mạnh Xuyên nữa là vết thương lớn trong lòng em.”
Những lời anh nói Vĩ Cầm cô nghe rất rõ sao có thể là nhầm được. Hai từ Viên Viên được thốt ra từ cửa miệng anh, cô sững sờ cực kì. Đúng là vừa rồi cô đã tức giận bỏ đi rồi, nhưng khi tới cửa phòng, lòng vội vã suy nghĩ lại cho Mạnh Xuyên. Cô không thể bỏ bụng những lời nói trong lúc anh mệt mỏi, cô cần phải ở bên cạnh chia sẻ cùng anh. Nhưng khi quay lại cô vô tình nghe được những lời Mạnh Xuyên đang nói một mình, kịp lúc phát hiện ra một chuyện. Hồ Vĩnh Khương thật sự không ch-ết, anh chính là Hồ Vĩnh Khương mười năm trước của cô.
Một lần nữa tim cô ù ù cuộn sóng, nước mắt sớm đã rơi ướt đôi mi. Sau đó Vĩ Cầm cũng lau vội nước mắt lăn trên má, cuộn chặt lòng bàn tay mình lên tiếng.
– Vĩnh Khương, anh chính là Vĩnh Khương. Tại sao lúc trước anh lại không thừa nhận mình?
Lời nói của Vĩ Cầm khiến anh giật bắn người ngẩng mặt lên, lúc này anh không có cách gì giấu giếm hay chối cãi sự thật được nữa. Một thân phận mà anh muốn chôn sâu trong lòng, rốt cuộc rồi đến một ngày anh cũng phải thừa nhận.
– Phải, anh chính là Vĩnh Khương!
Vĩ Cầm ngay tức khắc mếu máo gương mặt, nước mắt lăn tràn trên khuôn mặt.
– Tại sao? Vốn biết em là Viên Viên sao anh lại không muốn thừa nhận chứ? Anh có biết em đau lòng tới mức nào khi biết tin anh ch-ết không? Và anh cũng có biết em đã tuyệt vọng, lạnh lẽo ra sao khi đứng ở góc phố đó chờ anh cả ngày không? Tại sao anh lại phủ nhận cô bé mang tên Viên Viên này, tại sao anh không biết em đã dành trọn trái tim mình cho anh nhiều tới thế nào? Anh từ đầu tới cuối đều lừa dối em, không thật lòng với em chút nào.
– Em bây giờ là đang trách móc anh không nhìn nhận Viên Viên em sao? Em có thấy mình thái quá không? Trước kia và bây giờ em vẫn là một cô bé thật ấu trĩ.
Vĩ Cầm gật gật đầu, khiến nước mắt được dịp mà rơi lướt thướt. Mười năm qua cô chờ đợi một mảnh chân tình không có điểm đến, cuối cùng ngày gặp lại chỉ vỏn vẹn nghe được những lời này. Trái tim cô rơi vào đau đớn, chính là bàn tay anh đang dùng sức siết chặt.
Cô không còn tìm lại được một Hồ Vĩnh Khương như xưa kia, bây giờ lại càng không thể nhìn ra được một Trần Mạnh Xuyên từng rất mực yêu thương cô như ngày nào. Rốt cuộc là anh bị áp lực công việc quá mức hay cô khiến anh không vui khi phải thừa nhận thân phận mình, thừa nhận một cô bé Viên Viên ấu trĩ. Đây vốn không phải tính cách của Hồ Vĩnh Khương mà cô thầm thương, cũng không là một Trần Mạnh Xuyên cô yêu bằng cả tính mạng mình.
Mặc dù anh đang làm cô đau, cô tổn thương nhưng cô vẫn tin rằng Mạnh Xuyên không phải như vậy. Trước kia Mạnh Xuyên vì cô mà hy sinh biết bao nhiêu chuyện, vì cô mà hủy hợp đồng với Lệ Châu. Vì cô mà không màng đến nguy hiểm tính mạng. Còn vì cô mà phá vỡ quy tắc cuộc đời mình, ra mặt đính chính cô là vợ của anh. Tại sao chỉ trong vài ngày, sau vài giây phút khi cô biết anh chính là Vĩnh Khương, anh lại thay đổi như một cơn gió.
– Em không trách anh, em chỉ muốn biết anh thật sự có yêu em, có xem trọng mối hôn nhân này của chúng ta hay không?
– Nếu như em không đủ lòng tin vào tình yêu, vào cuộc hôn nhân này, như vậy chi bằng dừng lại. Chẳng phải ngày mai là ngày bản thỏa thuận của chúng ta đến kỳ hạn sao, cũng tiện để kết thúc mọi chuyện.
Nói xong anh vội phủi áo rời đi, bỏ mặc Vĩ Cầm trong không gian ấm áp lãng mạn mà cô chuẩn bị. Cô nhìn theo bóng dáng Mạnh Xuyên khuất vào phòng làm việc, mọi thứ trước mắt cô như sụp đổ, cô chỉ biết đứng bất động một chỗ. Trái tim lẫn nước mắt dường như đang khối lại thành một mảnh thuỷ tinh mỏng, chỉ cần hơi thở nhẹ sẽ lập tức vỡ tan tành.
Nước trong hốc mắt đã đọng đầy, từng giọt thay phiên nhau rơi xuống chậm rãi. Chẳng phải cuộc sống giữa cô và Mạnh Xuyên đang rất tốt đẹp sao? Ngày hôm nay chính là tai ương lớn trong cột mốc cuộc đời cô, ngày ôn lại hôn nhân hạnh phúc, ngày tìm lại được mối tình đầu nhưng cũng là ngày tồi tệ nhất với cô. Hoá ra một tình yêu nhất kiến, một hôn nhân nguyện ý lại chính là một hố băng lớn đang chờ cô nhảy vào.
Cô chỉ ước giây phút này chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy Mạnh Xuyên sẽ dịu dàng với cô, sẽ không khiến cô tổn thương với chính tình yêu của hai người. Cô mím chặt bờ môi, ánh mắt hướng về phía cửa phòng làm việc kia, vẫn mong mỏi anh sẽ quay lại dỗ dịu cô như ngày trước, bảo rằng lời nói vừa rồi chỉ là lúc tức giận, lúc cuồng bực nhất thời. Nhưng xem ra không có tĩnh động gì ngoài tiếng nước mắt cô rơi, cùng với tiếng lồng ngực cô nghẹn uất.
“Mạnh Xuyên, thật sự anh muốn kết thúc tất cả những ngày hoài mộng với em sao? Em không tin, anh có thể tuyệt tình kết thúc.”
Vĩ Cầm nấc lên, ngồi bệt xuống sofa khóc. Chỉ có mình cô là ngu ngốc, tự hi vọng, tự mình gạt mình. Chẳng lẽ mười năm yêu người, một năm vợ chồng nó chỉ là một trò diễn, hết kịch thì hạ màn. Chua xót thay lúc này, cô nên cười khổ hay khóc thương mình? Khi xem nó là thật, sống chân tình trong vai diễn của mình. Một vai diễn mà cô đã mang thanh xuân ra đánh cược, với một trái tim trong sáng để diễn cùng người.
Vĩ Cầm cứ nghĩ bản thỏa thuận kia với anh vốn không tồn tại, nhưng xem ra cô đã sai, trong mắt anh nó chính là thứ giúp anh thoát khỏi gông xiềng hôn nhân.
Vậy mà đến lúc này cô vẫn cho mình một kỳ vọng, một mong chờ, bất diệt tin vào điều rất mông lung. Vĩ Cầm cô vốn có rất nhiều khúc mắc trong lòng, chỉ cần anh cởi được nút thắt ấy cô nhất định sẽ buông tay anh. Trả lại sự tự do mà anh mong muốn, bởi bây giờ cô chẳng có một thứ gì trong tay để níu kéo anh bên cạnh, ngoại trừ mảnh tình cảm chân thành.