Chương 34 - Cảm Giác Thân Thuộc - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 34/
Lúc này Mạnh Xuyên đang ngồi nửa người dựa vào thành giường, thấy Vĩ Cầm khóe môi anh giương lên một ý vui. Trước đó anh định bụng bàn chuyện với Cảnh Phong xong sẽ nhờ Cảnh Phong xuống phòng thăm cô, nhưng không ngờ cô vợ này của anh lại lên đây trước. Thấy Vĩ Cầm hơi dần dừ ở phía cửa anh khẽ lên tiếng như đang báo động đến người bên cạnh.
– Lại đây, sao em lại đi chân trần thế kia.
Cảnh Phong quay lại nhìn thấy Vĩ Cầm, dường như hiểu ra gì đó cũng ngưng lại câu chuyện của hai người. Vĩ Cầm nghe thấy Mạnh Xuyên gọi mình liền bước chậm đến cùng với động tác đưa tay lên lau nước mắt. Tới bên giường của Mạnh Xuyên, nhìn thấy anh không sao lòng cô thật nhẹ nhõm. Vĩ Cầm nắm lấy bàn tay anh xoa vào bên mặt mình, cảm giác ấm áp này chính là hiện thực rồi. Cô rất sợ nhìn thấy anh, bên cạnh anh để rồi mọi thứ vụt m-ất đi chỉ còn là nỗi bàng hoàng, khi tỉnh dậy sẽ không còn anh nữa.
– Mạnh Xuyên, anh thật sự không sao chứ?
Vĩ Cầm nhẹ nhàng ôm lấy người anh, chui vào lòng anh cảm nhận hơi ấm. Vết thương trên người Mạnh Xuyên chỉ cần một cử động nhẹ thôi đã đau đến mức co quắp người, cắn chặt lại vết thương đau đớn, Mạnh Xuyên khẽ cười xoa đầu cô.
– Chẳng phải em đang chứng thực hay sao? Còn có thể là giả?
Cảnh Phong đứng bên cạnh sớm không nhịn được cảnh tượng ngọt ngào của hai người, tự khắc lui ra ngoài từ lúc nào không biết. Cố tình để lại không gian riêng cho hai người bồi dưỡng tình cảm. Hiện giờ cũng đã gần năm giờ chiều, Cảnh Phong phải tới tới đón Tiểu Vy dùng bữa, sẵn tiện cũng muốn bồi dưỡng tình cảm giống như vợ chồng của Mạnh Xuyên.
Ở trong phòng bệnh không gian yên tĩnh còn lại hai người, Vĩ Cầm leo lên giường ôm nhè nhẹ ông chồng không muốn buông. Mạnh Xuyên chỉ biết khẽ cười với vẻ hay sướt mướt của cô, luồn tay qua ôm lấy mảnh vai thon gầy.
– Vĩ Cầm, sao em lại ương bướng chạy khỏi giường bệnh chứ? Em phải chú trọng đến bản thân.
– Bản thân anh cũng là bản thân của em, em chú trọng anh cũng như đang chú trọng bản thân mình vậy thôi.
– Em từ lúc nào mà lắm lý lẽ đến thế hả?
– Từ lúc em thích anh, yêu anh và muốn anh ở bên cạnh em làm chồng em, của Đỗ Vĩ Cầm em cả đời.
Mạnh Xuyên nghe đến chỉ muốn nở nụ cười lớn vì vui sướng, nhưng vết thương không cho phép anh chỉ đành nhếch môi một cách mãn nguyện. Hơn nữa còn có sức nói đùa.
– Em chắc nguyện ý ở bên cạnh một ông chú già như anh sao?
Nghe Mạnh Xuyên nói câu này, Vĩ Cầm ngẩng đầu dậy ngước nhìn gương mặt chuẩn mực Mạnh Xuyên. Cô đưa tay nghịch hàng tóc mái đang xõa xuống đôi lông mày đen rậm, cảm giác mềm mại thích thú nói.
– Em nguyện ý, có kiếp sau em cũng sẽ nguyện ý. Mà Mạnh Xuyên, anh không vuốt tóc trông thật đẹp trai lắm đấy!
Mạnh Xuyên kéo nhẹ hai chân lạnh của cô dúi vào trong chăn ấm của mình, rồi gõ nhẹ vào tấm trán người con gái.
– Tất nhiên rồi, em còn không mau giữ kỹ. Người chồng này độc nhất vô nhị chỉ có một phiên bản chính mà thôi.
Vĩ Cầm chu môi lên bày biểu cảm, không nhịn được dáng vẻ cao cao tại thượng của Mạnh Xuyên đang tự mãn trước mặt mình mà cười đến ho sặc sụa. Qua một lúc Vĩ Cầm sực nhớ tới một chuyện, đột nhiên trầm xuống ngập ngừng hỏi.
– Tên đó….
Mạnh Xuyên như hiểu ra ngay ý Vĩ Cầm, nhỏ nhẹ lời.
– Hắn vì bị công ty sa thải hận quá hoá liều. Nghe Cảnh Phong báo lại, trong đám ch-áy đó hắn không giữ được mạng. Đó cũng là kết cục cho những gì hắn gây ra, chỉ thấy đáng thương cho người ở lại - mẹ của hắn.
Vĩ Cầm thở dài một chút, đúng với câu nói xưa nay “thương trường như chiến trường”, nó khiến người ta phải sợ hãi. Những năm tháng qua Mạnh Xuyên đã gánh gồng những nguy hiểm trên vai, suốt ngày lao mình vào núi công việc, bản thân chắc là mỏi mệt lắm. Nghĩ tới đây cô lại thấy thương ông chồng này vô cùng, đang ngẩn người nghĩ cô lại nghe thấy giọng anh như thủ thỉ trải lòng mình.
– Em có biết trong giây phút anh tưởng chừng mình sắp bỏ mạng ở nơi đó, điều duy nhất giúp anh có ý chí gì vượt khỏi cửa quỷ môn quan là gì không?
Đôi mắt cô tập trung vào anh lắng nghe, Mạnh Xuyên nhìn xuống cô với ánh mắt dịu dàng rồi lại nói tiếp.
– Anh đã nghĩ tới em! Vì anh vẫn chưa mang lại cho em được nhiều hạnh phúc, bản thân anh vẫn rất muốn mang lại thật nhiều hạnh phúc hơn nữa cho em. Anh chưa từng sợ điều gì, nhưng giây phút đó anh lại sợ mình rời xa em.
Vĩ Cầm nhướng người về phía Mạnh Xuyên hôn khẽ lên môi anh một cái. Cô không biết mỗi lúc được Mạnh Xuyên bộc bạch lòng mình, cô lại tìm thấy một cảm giác thân thuộc nào đó cùng với sự chân thành rất thâm tình ở trong con người này. Dường như mọi tình cảm của Mạnh Xuyên đối với cô, Vĩ Cầm đều cảm nhận được tất. Mạnh Xuyên ôm lấy Vĩ Cầm, trong đôi mắt anh dường như đang chứa đựng cả một bầu trời sao nhưng lại u tối.
Trước kia Vĩ Cầm chưa xuất hiện anh nghĩ sống ch-ết đối với mỗi người là điều tất yếu. Nhưng từ khi có cô, anh lại tồn tại nỗi bất an. Anh sợ mình không thể bảo vệ được cô, sợ mai này chuyện của mình sẽ làm liên lụy đến cô. Mà dường như nó đang dần dần diễn ra trước mắt.
Nhớ lại những gì xảy ra, anh vẫn còn lo sợ. Trước khi tới địa điểm tên Minh gửi, anh vì an toàn của Vĩ Cầm mà tính phương án tới đó một mình, nhưng phía trong túi áo vest anh đã sớm nhét máy định vị nhỏ vào. Phòng khi tên Minh quỷ quyệt thay đổi địa điểm Cảnh Phong cũng biết vị trí mà hỗ trợ. Anh không lo sợ điều gì khác lúc ấy, chỉ một điều duy nhất chính là anh không bảo vệ được Vĩ Cầm trong tay tên Minh.
Một tuần sau đó Mạnh Xuyên được xuất viện trở về nhà, tuy trên người đang thương tích nhưng lúc thời gian ở bệnh viện Mạnh Xuyên vẫn không để tay chân đầu óc mình được nghỉ ngơi, những gì quan trọng anh đều tự mình xem xét. Đến khi được về nhà, tuy vết thương của anh vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng anh rất cứng đầu ngày nào cũng miết mình trong phòng làm việc.
Vĩ Cầm bưng bát cháo sườn tự mình hầm suốt nửa ngày mang vào cho anh, đặt bát cháo xuống bàn với vẻ không thoải mái rồi nói.
– Anh có thể để mình nghỉ ngơi một chút được không Mạnh Xuyên? Những việc này anh có thể để Cảnh Phong làm mà. Ngày nào anh cũng công việc với công việc.
Mạnh Xuyên nghe mấy lời vì lo lắng mà cằn nhằn của Vĩ Cầm đến quen tai. Anh xoay ghế qua mỉm cười một chút.
– Chỉ là vận động cơ thể thôi mà, một ngày của anh công việc là thứ hai, đứng thứ nhất nghiễm nhiên là em rồi.
Vĩ Cầm giật giật khóe môi tròn mắt nhìn anh tỏ chút hờn dỗi.
– Anh yêu công việc hơn em thì có.
Mạnh Xuyên giơ tay ra vừa định kéo cô xuống đùi mình dỗ dành thì chuông điện thoại vang lên. Tiếng Cảnh Phong từ trong loa ngoài phát ra.
– Có kết quả xét nghiệm rồi, cậu tới công ty một chuyến đi.
Mạnh Xuyên nghe đến vội vàng cúp máy cũng vừa nhìn sang nơi Vĩ Cầm đang ngồi với ý gì đó. Nếu như vội vã đi ngay, chắc chắn Vĩ Cầm sẽ hỏi dây dưa mọi chuyện. Không còn cách nào khác, anh đành dùng đến cách cũ. Chẳng nói gì anh đi thẳng về phía Vĩ Cầm đang ngồi, ghé sát mặt qua cô định dùng một nụ hôn đánh lừa tâm trí cô nhưng lại bất thành, bị cô nắm thóp.
Lần nào anh cũng dùng trò này với cô thành ra lâu ngày cô cũng rút ra kinh nghiệm. Không biết là bản xét nghiệm gì nữa? Chẳng phải vết thương của anh, bác sỹ bảo về nhà tĩnh dưỡng là hồi phục lại rồi sao? Vĩ Cầm chớp nhẹ đôi mi cong cảm giác hơi lo lắng trong lòng.
– Bản xét nghiệm gì thế, anh?
– Của một người bạn ở Đức, cuối tuần này anh có chuyến công tác ở đó một ngày tiện thể nhờ anh đưa sang cho cậu ấy.
Vĩ Cầm cau mày nhìn Mạnh Xuyên.
– Vậy anh nhắc Cảnh Phong cầm qua nhà được mà, đâu nhất thiết phải đích thân đến công ty?
Mạnh Xuyên lộ vẻ hơi ngập ngừng, sau đó chỉ cười rồi đưa tay kéo cô vào lòng mình. Bất ngờ cô không phòng bị, lại bị Mạnh Xuyên lợi dụng hôn lên môi cô một cái chốc.
– Vì cậu ấy bây giờ đang bận tâm chuẩn bị cho lễ đính hôn, chúng ta cần phải biết ý chứ, có phải không?
Nhắc đến mới nhớ, quả thật dạo gần đây hai người họ cũng khá là tất bật cho việc chuẩn bị lễ đính hôn. Mấy hôm trước Tiểu Vy qua nhà thăm cô có nói, hai người họ đính hôn gấp là chỉ để ngầm đánh dấu chủ quyền đôi bên. Xem ra Cảnh Phong, anh ta cũng rất sợ mất người yêu. Ngẫm đi ngẫm lại cô cũng thiếu tinh ý quá rồi, chỉ có Mạnh Xuyên là người vô cùng thấu đáo.
Lúc xuống nhà, Mạnh Xuyên còn không quên ngoảnh mặt lại về phía cô đứng buông lời trêu manh.
– Em không thấy dạo này môi anh nhợt nhạt lắm sao, em bôi son đậm thế làm gì, chi bằng chia cho anh một ít.
Vĩ Cầm đứng chớp mắt khó hiểu. Bôi son đậm sao? Sau đó cô đưa ngón tay quét nhẹ một cái lên bờ môi mình rồi nhìn xuống. “Rõ ràng là sáng nay mình chỉ dùng son dưỡng thôi mà.”
Chớp mắt một cái, Vĩ Cầm tức khắc bắt sáng hiểu ra với giọng tức giận.
– Mạnh Xuyên, anh lại lừa em.
Cô vừa dứt câu thật sự đã quá trễ, bóng dáng Mạnh Xuyên đi khuất dạng lâu rồi. Vĩ Cầm bĩu môi khì một cái, nhưng cũng thầm thích thú mỉm cười, hai gò má nhỏ chợt hồng hào lên tức khắc.
Cô quay vào nhìn vào khuôn lịch ở trên kệ tủ, còn một tuần nữa là đến kỷ niệm một năm ngày cưới của hai người. Vĩ Cầm liền gọi cho Tiểu Vy nhờ tư vấn, hỏi xem nên tổ chức như thế nào để khiến cho ông chồng Mạnh Xuyên của cô bất ngờ. Tiểu Vy bèn lên kế hoạch thật chi li cho cô bạn của mình, để hai người có một kỉ niệm ngày cưới đáng nhớ.
Tối đến Mạnh Xuyên trở về cùng cô ngồi ăn cơm tối, cũng giống như những buổi ăn khác, chỉ là hôm nay Vĩ Cầm thấy anh có chút khác lạ. Từ lúc từ công ty trở về đến bây giờ anh ít nói hơn hẳn, Vĩ Cầm hỏi anh một câu anh trả lời đúng một câu, không dư không thừa.
Vĩ Cầm chậm đũa lại nhìn Mạnh Xuyên, trông anh không khác gì người không hồn. Cô không rõ anh đang có chuyện gì, hay là vết thương vẫn chưa ổn.
– Mạnh Xuyên, việc ở công ty có gì trở ngại sao?
Mạnh Xuyên ngước lên khẽ cười nhưng cô chẳng thấy được nụ cười đó là vui. Sau đó anh chỉ sợ Vĩ Cầm lo nghĩ nhiều, liền với tay qua xoa đầu cô một cái.
– Không, không có chuyện gì đâu. Em ăn cơm đi!
Vĩ Cầm cau mày với vẻ khó chịu. Mạnh Xuyên cũng giỏi nói dối quá đấy, giỏi đến mức cô vừa nhìn đã biết ngay. Cô làm sao có thể tin là anh không có chuyện gì.