Chương 33 - Quyết Định Cuối Cùng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 33/
Mạnh Xuyên đã tốn biết bao nhiêu công sức mới tìm được tới đây, sao có thể dễ dàng bỏ đi như vậy. Dù có bỏ mạng ở đây, anh cũng không muốn để cho Vĩ Cầm gặp phải nguy hiểm.
Mạnh Xuyên loay hoay đang cởi trói cho Vĩ Cầm. Mãi không để ý, tên Minh từ đâu trong bóng tối xông ra đập vào đầu anh một cái. Cơn đau lan tỏa khắp cơ thể, mọi thứ xung quanh với Mạnh Xuyên như đang đảo lộn quay cuồng. Khung cảnh trước mắt mập mờ khiến Mạnh Xuyên nhìn không rõ, anh cố gắng chấn tĩnh lại cơn đau gồng hết sức mình đứng dậy nhưng rồi khuỵu xuống.
Vĩ Cầm bây giờ nước mắt đã rơi nhài trên mặt, cựa quậy trong sợi dây trói chặt khi vẫn chưa kịp cởi ra hết. Trông thấy Mạnh Xuyên bị đánh ngã nhào xuống trước mắt, Vĩ Cầm vô cùng lo lắng cuống lên khóc thét.
– Mạnh Xuyên, anh có sao không? Anh mau chạy đi.
Tên Minh chỉ đứng nhếch miệng cười hả hê, tiến tới chỗ Vĩ Cầm. Khi chân hắn lướt qua chỗ Mạnh Xuyên hắn còn cố ý giẫm lên bàn tay Mạnh Xuyên một cái thật mạnh, sau đó thản nhiên nhặt lấy chiếc cặp tiền lên đưa tay phủi phủi.
Hắn không ngờ bản thân hắn lại bắt được một con tin hữu ích. Chỉ có vài tiếng đồng Mạnh Xuyên đã có mặt ở đây, đủ thấy cô gái này với tên Mạnh Xuyên rất quan trọng. Từ trước đến nay hắn có điều tra sao cũng không thể nắm được điểm yếu của Mạnh Xuyên, biết anh có bà mẹ nhưng không dễ dàng động được, vì quanh bà lúc nào cũng có vệ sĩ đi theo.
Mới gần đây tên Minh - hắn ta vô tình đọc được một bài báo trong buổi ghi hình trực tiếp ngày hôm đó, mới biết ra Mạnh Xuyên còn có một cô vợ vừa được công khai trên báo chí. Chớp lấy thời cơ, hắn bắt đầu nhắm vào Vĩ Cầm làm mục tiêu tốt để hắn trả thù. Cuộc đời hắn phụ nữ chân yếu tay mềm hắn không muốn gi-ết, nhưng chính vì cô là người của tên Mạnh Xuyên yêu hắn càng phải hạ. Để tên Xuyên nếm trải được mùi đau khổ, cũng như những gì mà hắn đã từng phải nếm trải, như vậy mới cảm thấy công bằng.
Hắn cầm chắc cặp tiền trong tay, vừa định tiến gần tới chỗ Vĩ Cầm, đã bị chân Mạnh Xuyên trực tiếp tống cho hắn một đạp ngã nhào ra đất, cặp tiền trong tay hắn vì thế cũng văng ra xa. Mạnh Xuyên bước hơi loạng choạng đi tới chỗ Vĩ Cầm cởi nốt dây trói, rất nhanh hắn đã ngồi dậy lao tới cầm lấy con d-ao quyết tâm muốn xử Mạnh Xuyên.
– Mạnh Xuyên, cẩn thận!
Tiếng Vĩ Cầm vừa dứt, tay Mạnh Xuyên cũng kịp phản xạ nhanh bắt lấy lưỡi dao chịu lại. M-áu tươi từ trong lòng bàn tay Mạnh Xuyên đang giữ chặt lưỡi d-ao tươm ra, chảy lịch bịch xuống đất. Trong màn đêm không rõ sáng nhưng đủ ngửi được mùi tanh tưởi thật nồng loang qua trong không khí. Biết mình không thể cầm cự với lưỡi d-ao được bao lâu, Mạnh Xuyên với giọng lên thật dứt khoát.
– Vĩ Cầm, em mau chạy đi, đừng lo cho anh.
Cô lưỡng lự sao đành lòng để anh lại đây một mình, tiếng khóc nấc lên theo sự chần chờ chẳng muốn rời đi. Mạnh Xuyên cắn chặt hàm răng nuốt lấy nỗi đau đớn vào lòng, một lần nữa gằn lên.
– Nhanh lên, mau đi đi!
Trong lúc tâm lý bị thúc ép không còn thời gian để chần chờ, Vĩ Cầm buộc phải nghe theo lời Mạnh Xuyên quay người đi. Tiện chân bước qua nhặt lấy cặp tiền ở góc tường rồi chạy thẳng xuống tầng. Chân bước mà lòng cô không muốn bước, mỗi bước cứ như thể bị níu lại. Vĩ Cầm chạy xuống tới tầng trệt thì đã gặp được Cảnh Phong chạy tới, cùng lúc đó xe cảnh sát cũng đã có mặt.
Nhìn thấy Cảnh Phong như bắt được chiếc phao ch-ết đuối, Vĩ Cầm hối hả mừng vừa lưng chừng nước mắt cầm lấy hai cánh tay Cảnh Phong nói rối riết.
– Cảnh Phong, mau mau cứu lấy Mạnh Xuyên, anh ấy đang ở tầng hai.
Nghe thấy lời Vĩ Cầm, Cảnh Phong liền quýnh quáng tốc chân chạy lên cùng với cảnh sát. Nhưng chân của họ vừa bước lên một bậc, từ trên tầng hai phả xuống lối cầu thang là hơi nóng dữ dội, bốc lên trước mắt họ là đám lửa lớn bùng bùng lan ngập trên tầng. Giây phút đó Vĩ Cầm co đôi đồng tử sửng sốt, người cô như sụp đổ, bần thần lùi về sau mấy bước. Phía cảnh sát liền lập tức điều động gọi cứu hỏa tới nhanh chóng để kịp thời cứu người đang ở bên trên.
Đôi mắt ngập tràn màn nước ngước nhìn ngọn l-ửa nóng rực như thể lòng cô đang bị ngọn l-ửa ấy th-iêu đ-ốt. Cô rất hối hận khi mình đã chọn bỏ lại Mạnh Xuyên mà chạy đi, nếu như Mạnh Xuyên vì cô mà ch-ết, Vĩ Cầm cô cũng không còn muốn sống nữa. Nghĩ tới đây Vĩ Cầm như cuồng loạn tốc chân chạy lên phía đám lửa lớn, thời may Cảnh Phong kịp nắm lấy tay cô lại.
– Vĩ Cầm, cô muốn làm gì vậy?
Vĩ Cầm quyết liệt giũ khỏi bàn tay Cảnh Phong, nghèn nghẹn trong nước mắt.
– Mạnh Xuyên đang ở trên đó, tôi phải lên cứu anh ấy.
– Cô điên rồi, sợ rằng cô chưa cứu được người thì đã toi đời rồi.
– Dù có ch-ết, tôi cũng sẽ ch-ết cùng Mạnh Xuyên.
Cảnh Phong thở khì một hơi nín lời với câu nói của Vĩ Cầm, đao đáo nuốt vội một ngụm nước bọt xuống cổ chống chế. Ngay lúc này đội cứu hỏa đã có mặt, nhanh chóng thả ống phun nước dập lửa.
Ở trước khu công trường là đống mảnh gỗ phế liệu bị bỏ, ngay lúc đó từ bên trên tầng hai mà Vĩ Cầm bị bắt nhốt khi nãy, đột ngột có người rơi từ trên đó xuống, khiến mấy mảnh gỗ bên dưới yếu ớt không chống cự được gãy làm đôi. M-áu của người đó chảy dòng ra rất nhiều, ở bụng còn có một con d-ao. Vết m-áu ở đó rỉ ra ngày càng nhiều thấm vào lớp áo khoác, chắc chắn vết thương vô cùng sâu và nặng.
Vĩ Cầm tròn mắt nhìn bóng người, cô ngờ ngợ trong bóng tối nhận ra chiếc áo khoác mà người đó đang mặc là của Mạnh Xuyên. Bất chợt hai hàng lệ sớm đã ướt mi nay lại tuôn trào thêm một đợt, cô hất mạnh tay Cảnh Phong ra chao đảo về phía đống phế liệu.
Cô không thể chấn tĩnh được nữa, chân nọ díu vào chân kia ngã nhào xuống đất, cả người toàn là vụn cát. Vĩ Cầm dùng sức lực trong người trườn về phía người đàn ông đang nằm ngay đó. Khi đến được chỗ ấy, thâm tâm cô vẫn mong mỏi rằng người đó không phải là Mạnh Xuyên. Nhưng hiện thực trước mắt như tát thẳng vào mặt cô một cái thật đau điếng. Trước mắt cô là một Mạnh Xuyên con người tái nhợt, cùng những vệt lọ đen thui lấm lem ra cả mặt. Nơi khóe miệng còn rỉ ra vài giọt m-áu tươi, cô nhìn vết thương dưới bụng anh không kìm được mà sờ vào nó. Bàn tay run run miệng mồm lẩm bẩm như loạn.
– Không sao, không sao đâu chút nữa về em sẽ bôi thuốc cho anh. Nhưng anh hãy dậy đi đừng ngủ nữa mà.
Cơn đau trong lòng cô đang dần phát tán, nỗi nghẹn trong cổ họng như được bứt tan, chỉ một khắc Vĩ Cầm đã gào lên tiếng khóc. Cô ôm lấy thân thể Mạnh Xuyên lung lay hết sức lực, thét lên từng câu nói quặn thắt lòng mình.
– Mạnh Xuyên anh không được như vậy, anh đừng bỏ em mà, anh tỉnh dậy đi.
Vừa nói xong câu đó, đột ngột mắt cô cảm nhận tối sầm rồi ngất lịm.
Qua cảm giác dường như những chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ. Cô sẽ tìm Mạnh Xuyên kể cho anh nghe về giấc mơ này của cô, nhân cơ hội cũng muốn nói cho Mạnh Xuyên biết mạng sống của cô có thể sẵn sàng m-ất đi, nếu có thể đổi lấy được sự an toàn cho anh.
Nhưng lạ thay cô chẳng biết mình tại sao lại đứng ở nơi này, một nơi thật xa lạ. Phía trước là một ngôi mộ khang trang của ai đó, “Trần Mạnh Xuyên” cô vô thức đọc tên trên bia mộ vừa xong, tít tắt cũng sững người nhận thức ra tên đấy chẳng phải là của Mạnh Xuyên? Tiếp theo đó là tiếng trái tim cô vỡ nát trong lồng ngực, cô như ngừng thở, con người lạnh cóng chỉ còn lại chút hơi thở cô đã kịp thốt lên ba từ “Trần Mạnh Xuyên” trong cổ họng.
Một cơn gió từ đâu khiến cơ thể cô lạnh buốt, Vĩ Cầm bàng người tỉnh dậy. Khi mở mắt ra thì cô đang nằm trong bệnh viện được truyền nước. Nhớ đến những chuyện xảy ra, Vĩ Cầm gấp gáp bỏ dây truyền nước trong tay mình ra vội xuống giường, cô vội đến mức cả người đau điếng cũng mặc kệ. Vĩ Cầm chạy quýnh ra ngoài với đôi chân trần không kịp mang dép, vừa hay gặp một cô y tá đi ngang qua không ngần ngại mà nắm lấy tay cô y tá.
– Chị, chị cho em hỏi có biết bệnh nhân Trần Mạnh Xuyên nằm ở phòng nào không ạ?
Nghe đến y tá liền ngợi nghĩ ra ngay, chẳng lẽ người cô ấy hỏi chính là Tổng Giám đốc của công ty Xuân Trần? Hôm qua được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cùng lúc hôm qua cô cũng là trợ tá cho ca m-ổ của anh. Cô y tá thoạt nhìn Vĩ Cầm từ trên xuống dưới, với bộ dạng dáng vẻ của cô chắc hẳn là người nhà của Tổng Giám đốc Xuân Trần. Nhìn cô ấy lo lắng đến độ quên đi cả dép mà thấy thương lạ kỳ.
– À, anh ấy đang nằm ở khoa hồi sức, phòng 405 dành cho Vip đấy.
– Cảm ơn, em cảm ơn chị nhiều lắm!
Vĩ Cầm vui mừng cúi gập đầu với y tá lia lịa, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ thang máy. Nhưng vì cô quá nóng lòng mà không thể chờ được cửa thang máy mở ra, cô chạy thẳng qua bên thang bộ từ tầng hai lên đến tầng bốn nơi Mạnh Xuyên nằm. Mồ hôi nhễ nhại nhưng cô không cảm thấy mệt, cũng không muốn dừng lại để nghỉ ngơi.
Thời gian ban đầu cô đã nghĩ bản thân mình bước vào cuộc hôn nhân này là một cái hố tự chôn mình trong đó, nhưng ngày tháng trôi qua cô không ngờ trái tim mình lại rung cảm trước một người từng đã ghét bỏ mình, dần lại nảy sinh tình yêu. Tình yêu hai người xuất phát từ sự nhìn nhận thấu hiểu về nhau, yêu cả những khuyết điểm của đối phương. Đã lâu như thế cuộc đời cô mới tìm được một người đàn ông không chê cô phiền phức, luôn ôn nhu dịu dàng với sự trẻ con, ngang ngạnh của cô. Những điều này đã khiến Vĩ Cầm nhận ra rằng cuộc đời này anh chính là sự lựa chọn đúng đắn của mình, là một Hồ Vĩnh Khương thứ hai mà ông trời muốn bù đắp.
Lên đến tầng bốn cả người cô như rã rời, những bước chân nặng nề như vác thêm đá. Vĩ Cầm đứng trước cửa phòng 405 vội vàng vặn tay nắm cửa mở đi vào. Thấy Mạnh Xuyên đang nằm trên giường bệnh với một giao diện nhợt nhạt, chẳng còn chút sắc.
Bên trong hình như Cảnh Phong và Mạnh Xuyên đang nói chuyện gì đó rất quan trọng với nhau. Vĩ Cầm mặc kệ, cô bây giờ không thể quản nổi những chuyện phép tắc gì nữa, chạy sầm vào trong.