Chương 32 - Cuộc đấu không khoan nhượng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 32/
Thoáng qua mấy ngày, chuyện đó cũng dần không còn là rào cản trong lòng Vĩ Cầm. Cô cũng dần buông bỏ không chấp niệm hay cố gắng tìm hiểu ngọn ngành về vụ tai nạn xảy ra với Vĩnh Khương năm đó. Cô mong anh sẽ an lạc nơi phương trời ấy!
Bây giờ cuộc sống của cô và Mạnh Xuyên đang hạnh phúc hơn từng ngày không thể vì sống trong quá khứ ích kỷ với người bên cạnh mình. Kỉ niệm cô không thể quên nhưng chắc chắn cũng không nên để nó làm ảnh hưởng đến cuộc sống của hai người. Từ bây giờ cô muốn đặt trọn tình cảm mình cho Mạnh Xuyên, người đàn ông lúc nào cũng nghĩ cho cô, cùng cô sẻ chia những khi vui cùng những lúc cô buồn bã nhất.
Hôm nay sau khi tan học, Vĩ Cầm có hẹn với Tiểu Vy đi mua sắm một số đồ với mình. Nhưng xem ra bây giờ muốn hẹn đi đâu đó với cô ấy cũng khó khăn vô cùng. Tiểu Vy dạo này lúc nào cũng như hình với bóng với Cảnh Phong. Sáng sớm thì đưa đón nhau đi làm, tới tầm chiều rảnh hai người lại cùng nhau đi ăn tối.
Vĩ Cầm cô còn nghe nói hôm nọ hai người họ về nhà phụ huynh dùng bữa thì bị giục cưới. Nhưng nghe đâu chờ cho Tiểu Vy ra trường hai người mới tính đến chuyện về chung một nhà. Năm nay Cảnh Phong cũng ngấp ngưởng ba mươi sáu rồi, anh ta cũng rất muốn lấy vợ sớm sớm, không thì anh sợ Tiểu Vy sẽ chê anh già.
Cũng chính vì hai người đó tình cảm quá mức mặn nồng nên bây giờ Vĩ Cầm cô phải lang thang đi siêu thị một mình đây. Bình thường cô vẫn hay đi siêu thị mua đồ một mình, mọi chuyện vẫn rất ổn. Nhưng không hiểu sao hôm nay mí mắt cô cứ giật lên liên hồi, cảm giác trong lòng cứ bất an khó tả.
Cô nhìn qua tấm gương trong siêu thị thì thấy có một gã đàn ông mặc áo khoác đen đi theo cô nãy giờ. Lúc từ trường bước ra cô thấy hắn đã đi theo cô sau đó đến siêu thị. Ban đầu Vĩ Cầm cứ nghĩ chắc là do thuận đường nên cô không chú tâm lắm, đến khi hơn một tiếng đồng hồ hắn ta vẫn cứ lảng vảng ngay sau cô, cô bắt đầu mới nhận thấy bất thường.
Hơn nữa trong bộ dạng hắn cứ thập thò trốn tránh, không chọn lựa được món đồ nào. Rất là đáng nghi! Chân cô bước hắn ta tiến, chân cô ngừng hắn ta lùi, rất giống với kiểu theo dõi.
Cảm thấy có chút lo sợ Vĩ Cầm vội ra quầy thanh toán bước nhanh ra bên đường ngồi lên taxi trở về. Hiện giờ đã tầm sáu giờ kém trời cũng đã bắt đầu nhem tối, Vĩ Cầm tình tang xách đồ bước đi chậm về nhà không ngờ hắn dai dẳng bám theo cô ở phía sau. Chân cô mỗi độ dồn dập thì hắn cũng nhanh chóng tiến lên.
Nhiều lần Vĩ Cầm hơi dừng lại muốn ngoảnh ra sau nhìn xem rõ khuôn mặt hắn, nhưng hắn ta trùm kín mít cả người. Từ đầu tới chân đều là một màu đen như thể hoà tan vào bóng tối. Một cơn lạnh ập đến, khiến Vĩ Cầm bất giác rùng mình một cái, chân bước nhanh chóng hơn, cùng động tác tay móc hoảng điện thoại trong túi xách.
Mắt tập trung hoàn toàn vào điện thoại để gọi cho Mạnh Xuyên, bất ngờ từ phía sau cô bị một một bàn tay hãi hùng nào đó lao tới dùng chiếc khăn bịt chặt miệng mũi cô. Vĩ Cầm chống cự, nhưng ngay giây sau đó đầu cô đột nhiên choáng váng, sức lực như cạn kiệt. Rất nhanh cô mất nhận thức rồi lịm đi.
Tối đến Mạnh Xuyên từ công ty trở về nhà nhưng không thấy bóng dáng Vĩ Cầm đâu. Gọi mãi không thấy cô vợ trả lời, anh nghĩ chắc Vĩ Cầm lại bày trò bất ngờ gì nữa với anh. Mạnh Xuyên thông thả bỏ đi tắm trước sau ba mươi phút trở ra, anh nhìn quanh không khí tĩnh lặng như mặt nước. Lên tiếng gọi cô một lần nữa, tìm khắp các phòng từ trên xuống dưới nhà vẫn không có. Lúc này Mạnh Xuyên lại cho rằng Vĩ Cầm đi đâu đó nhất thời chưa về nhà, nhưng linh cảm anh thấy vô cùng lo lắng.
Giờ đã hơn tám giờ rưỡi tối, ngoài trời không khí sắp vào đông cơn lạnh dường như rét buốt con người, cô còn có thể đi đâu được. Mạnh Xuyên nhấc máy lên gọi cho Vĩ Cầm qua vài cuộc gọi nhưng tất cả đáp lại anh đều là âm thanh của tổng đài “Thuê bao quý khách…”
Lúc này Cảnh Phong đột nhiên gọi đến báo cho anh một tin, rằng tên Minh bị Mạnh Xuyên sa thải hơn một năm trước đã ra tù, bảo anh phải cẩn thận đề phòng hắn mang lòng oán hận rất có thể sẽ nghĩ cách trả thù riêng. Cảnh Phong nói tới đây, Mạnh Xuyên vội vã buông nhanh một câu “Không hay rồi..” sau đó tắt máy vì trong lòng Mạnh Xuyên đang nghi ngại sự biến mất của Vĩ Cầm tối nay rất có thể liên quan tới tên Minh.
Minh là giám đốc trước đây trong công ty Xuân Trần, nhưng đã bị Mạnh Xuyên sa thải từ hơn một năm trước, vì giở trò giấu giếm công quỹ làm của riêng. Còn thông đồng công ty đối thủ tiết lộ thông tin mật của công ty nhằm mục đích muốn triệt hạ Xuân Trần. Khi phát hiện ra mọi chuyện, Mạnh Xuyên thẳng tay sa thải còn đưa hắn vào tù. Mặc dù tên Minh đã quỳ xuống trước mặt Mạnh Xuyên van xin cho hắn một cơ hội, nhưng với tính cách công tư nghiêm minh của Mạnh Xuyên anh đã không bỏ qua thẳng tay loại trừ hắn.
Hắn thân bại danh liệt còn phải đi ngồi tù, với tội danh của hắn nếu muốn Mạnh Xuyên có thể cho hắn ngồi cả đời, nhưng nghĩ chút công lao suốt mấy năm trời hắn bỏ ra cho Xuân Trần, hơn nữa ở nhà hắn còn có mẹ già không ai chăm sóc, nên Mạnh Xuyên chỉ cho hắn ngồi tù với mức độ răn đe.
Nhưng thật không ngờ hắn không nhận thức được lỗi lầm còn lấy lòng ôm oán hận. Mấy hôm trước Mạnh Xuyên có nhận được vài cuộc điện thoại lạ, nhưng anh không bận tâm xem nó như cuộc gọi rác thường tình xảy ra. Đến khi hôm nay không thấy Vĩ Cầm đâu trong lòng anh nôn nao dậy lên những điều lo lắng vô cùng có căn cứ.
Anh vừa định gọi cho Cảnh Phong, thì có một số máy lạ đột nhiên gọi vào máy anh. Rất nhanh Mạnh Xuyên bắt máy, truyền đến tai anh là giọng người đàn ông rất trầm khàn, không khó để Mạnh Xuyên nhận ra đó chính là giọng của tên Minh.
– Xuyên tổng, anh còn nhớ tôi chứ?
– Minh, mày muốn gì?
Mạnh Xuyên cố gắng giữ vững sự bình tĩnh lạnh lùng hỏi lại hắn, mặc dù lòng đã lo lắng đến run người. Đầu dây bên kia phát lên một tiếng cười lớn, rồi thốt lên những câu từ rất điềm đốn nhưng không hề đơn giản.
– Xuyên tổng à, anh gấp gáp gì chứ?
Mạnh Xuyên không muốn dần dà nghe hắn thêm dài dòng, một khi hắn đã gọi cho anh tất nhiên sẽ có mục đích. Ngay giây phút này Mạnh Xuyên chắc chắn Vĩ Cầm đang ở trong tay hắn, anh chỉ sợ hắn nổi điên lên làm hại đến Vĩ Cầm. Mạnh Xuyên lòng nóng như l-ửa mạnh miệng nói.
– Mày muốn gì nói thẳng đi.
– Không muốn gì cả, có điều cô vợ của Xuyên tổng thật sự rất là ngon miệng đấy.
– Thằng ch-ó, mày muốn gì cứ nhắm thẳng vào tao đừng động vào cô ấy, gửi địa chỉ đi tao tới.
Mạnh Xuyên vừa nói xong rất nhanh hắn đã gác máy, không cho Mạnh Xuyên nói thêm một lời. Gọi lại thì không được số điện thoại bị ngoài vùng phủ sóng, Mạnh Xuyên nghiến chặt hàm răng đay nghiến tên hắn trong miệng. Lập tức liền nhấc gọi cho Cảnh Phong, dù cách gì cũng phải truy cho ra số điện thoại và định vị được nơi hắn đang núp. Thông tin tra ra rất nhanh, Cảnh Phong liền cùng Tiểu Vy chạy tới chỗ Mạnh Xuyên, giây phút này Cảnh Phong lên tiếng sẽ cùng Mạnh Xuyên tới đó nhưng Mạnh Xuyên đã thẳng thừng ngăn ý Phong, bàn lên phương án sẽ đi một mình trước.
Nhất thời không thể đánh rắn động cỏ khi Vĩ Cầm vẫn còn trong tay hắn, an toàn của Vĩ Cầm vẫn là trên hết. Giữa ngay lúc này Mạnh Xuyên lại nhận được những bức ảnh của Vĩ Cầm, tay bị trói miệng bị bịt chặt từ tên Minh, hắn còn ra yêu cầu Mạnh Xuyên phải đem đến cho hắn một trăm tỷ tiền mặt, nếu như hắn biết Mạnh Xuyên dám giở trò báo cảnh sát hắn sẽ huỷ đi dung nhan Vĩ Cầm ngay tức khắc.
Không thể mang an toàn của Vĩ Cầm ra đánh cược, Mạnh Xuyên liền bực tốc bảo Cảnh Phong đi chuẩn bị tiền mặt ngay cho mình, anh sẽ một mình tới đó. Nếu như có thể dùng mạng sống của mình đổi lấy sự an toàn cho Vĩ Cầm, Mạnh Xuyên anh quyết không do dự. Không có Vĩ Cầm, nửa đời còn lại anh như mất đi tất cả, nhưng anh nghĩ thượng đế chắc sẽ không lấy mạng ai hai lần.
Tin nhắn lại tiếp tục vang lên bên trong là địa chỉ tên Minh gửi tới. Mạnh Xuyên vội đứng dậy với lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi lái xe tới địa điểm đó. Ngồi trong xe anh đạp ga với tốc độ hết mức có thể, nếu như nhanh hơn được nữa anh cũng chẳng lo sợ điều gì. Chỉ mong hắn không điên loạn làm tổn hại đến Vĩ Cầm.
Trước mặt Cảnh Phong, Mạnh Xuyên ngoài mặt không bộc lộ ra điều gì lo lắng nhưng trong thâm tâm anh đã lo liệu trước những bất trắc xảy ra. Trước khi lái xe rời đi, Mạnh Xuyên có nói với Cảnh Phong một câu ẩn ý “Nếu như sáng ngày mai anh không trở về, anh mong Cảnh Phong hãy thay anh tận tâm lo lắng trong ngoài.”
Câu nói này Cảnh Phong chậm lại nhìn vào ánh mắt Mạnh Xuyên hiểu ra rất nhiều điều bên trong.
Khoảng ba mươi phút sau Mạnh Xuyên dừng lại tại một căn nhà đang xây dựng dở bị bỏ hoang, nơi này ban ngày hay tối chẳng có mấy ai để tâm lui tới. Vì thế nó chính là nơi chứa chấp những thể loại không tốt vào đây tá túc. Bao bọc căn nhà bỏ hoang là một rừng cây cỏ rậm rạp um tùm, từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy căn nhà ẩn núp bên trong. Đưa mắt dò xét xung quanh một lượt, Mạnh Xuyên xách cặp tiền hiên ngang đi vào trong.
Căn nhà này đang xây dở ở tầng thứ tư thì bị đình công, tầng một cũng khá là rộng anh đứng nhìn xung quanh cũng không thấy động tĩnh gì. Phá tan tĩnh lặng là những âm thanh của tiếng dế kêu ở trong bụi rậm đến rợn người, anh không từ bỏ mà lên đến tầng hai tìm người. Lúc này Mạnh Xuyên cứ nghĩ là hắn cố tình giở trò đánh lừa anh, hoặc phát hiện ra một điều gì đó bất thường nên đổi ý không muốn gặp anh.
Nhưng dưới ánh sáng nhàn nhạt của chiếc đèn pin cùng với ánh trăng gọi đến anh nhìn thấy Vĩ Cầm đang bị bịt miệng, trói chặt ở một góc cột phía trước. Vút chân lên anh chạy sầm đến bên cạnh Vĩ Cầm, tay gỡ bỏ băng dính trên miệng cô. Vĩ Cầm nhìn thấy Mạnh Xuyên tức tốc nấc lên một tiếng khóc, nước mắt trực trào vì cô biết anh sẽ gặp nguy hiểm khi tới đây.
– Anh mau chạy đi, đừng lo cho em. Hắn sẽ không tha cho anh đâu.