Chương 31 - Quá Khứ và Hiện Tại - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 31/
Rời khỏi dinh thự chính trên đường trở về nhà riêng, ngồi trên xe Vĩ Cầm nắm chặt ngón tay cái của mình vào trong lòng bàn tay. Cô vẫn không biết bây giờ cô có nên hỏi và làm rõ chuyện Hồ Vĩnh Khương với Mạnh Xuyên hay không? Hay cứ để mọi chuyện lắng đọng theo thời gian, hiện tại cuộc sống hôn nhân của cô với Mạnh Xuyên rất tốt. Có cần thiết phải tìm hiểu về một người quá cố, hoặc nhắc tới cô bé Viên Viên của mười năm trước bán kẹo.
Giả sử như Mạnh Xuyên là Vĩnh Khương, cô rất muốn hỏi anh tại sao hôm ấy anh không đến, không giữ lời hứa với cô. Chẳng lẽ đối với anh cô bé chín tuổi năm tháng ấy, không xứng đáng để anh thực hiện lời hứa sao?
Trong lòng cô hồi hộp, do dự vô vàn hướng về Mạnh Xuyên không rời mắt. Nam nhân trước mặt cô là một người xa lạ trong hình ảnh của Vĩnh Khương, cô làm sao dám tin cả hai cùng là một. Cô mím chặt môi rồi bất giác cất lên một tiếng gọi.
– Hồ Vĩnh Khương!
Mặc dù âm thanh nhỏ nhưng Mạnh Xuyên đủ nghe thấy, lòng sửng sốt một chút. Anh phanh xe tấp vào lề đường rồi nhíu mày nghiêng đầu nhìn Vĩ Cầm. Đã từ lâu rồi anh không còn nghe đến cái tên này nữa, nó như đất đá nặng chìm sâu dưới lòng biển đại dương, hôm nay tự dưng lại có người moi nó lên nhắc đến trước mặt anh. Rõ ràng không có ai dám nhắc tới khi mọi thông tin, hình ảnh khi xưa kia đã không còn giữ lại, ngoài Cảnh Phong ra thì chẳng ai biết được điều gì. Vậy sao Vĩ Cầm lại biết đến cái tên này mà gọi lên như thế?
Trong lúc Mạnh Xuyên còn bàng hoàng trong suy nghĩ, Vĩ Cầm mấp máy môi nói tiếp mà mí mắt của cô hơi giật giật lên liên hồi.
– Em muốn biết Hồ Vĩnh Khương là gì với anh? Người mà mười năm trước đã từng buông lời hứa với em nhưng không giữ tròn lời hứa.
Vĩ Cầm sợ Mạnh Xuyên sẽ không nhớ nổi liền lấy ra chiếc kẹp tóc hình cái kẹo giơ lên trước mặt anh.
– Em tìm thấy nó ở trong căn phòng ở dãy cuối hành lang lúc chiều, nó là của anh phải không? Vậy anh có còn nhớ cô bé chín tuổi mang tên Viên Viên của mười năm trước chứ?
Mạnh Xuyên thoạt sững lặng người nhìn chiếc kẹp tóc nhỏ nằm trong lòng bàn tay Vĩ Cầm, anh thấy mình như choáng váng, sắc mặt cũng tối sầm đi. Bởi vì anh vừa phát hiện ra một chuyện mà cả cuộc đời này anh không thể ngờ đến, cô bé năm nào anh từng hứa bừa lại là cô vợ sống bên cạnh mình. Viên Viên của mười năm trước chính là Vĩ Cầm!
Lòng anh thầm gật đầu xác nhận, đúng vậy! Anh chính là Hồ Vĩnh Khương của mười năm trước, cũng là người mà Vĩ Cầm chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng bây giờ anh làm sao có thể đứng trước mặt cô thừa nhận mình là chàng trai năm ấy, người là mẫu tượng đài lớn ở trong lòng cô. Anh không nghĩ một ngày anh còn có thể gặp lại Viên Viên trong hoàn cảnh này, khi Hồ Vĩnh Khương đã không còn là Hồ Vĩnh Khương trong hình hài, khuôn mặt đẹp đẽ trong lòng cô ấy nữa. Bây giờ đối diện với cô ấy là một người có nhiều quá khứ, vết tích ăn sâu, tình trường tệ hại thậm chí nó còn mang đến cho Vĩ Cầm những tai tiếng không hay vừa rồi. Nếu cô ấy biết người xưa đã ch-ết, thế thì cứ để cô ấy biết như vậy, cái tên Hồ Vĩnh Khương khép lại từ đây.
Mạnh Xuyên nắm chặt bàn tay, nỗi đau cơ thể lẫn trái tim dày xéo lên từng chút một, khi một lần nữa nhớ lại ngày xưa.
Năm đó anh bị tai nạn, may mắn là mạng sống giữ lại được nhưng dung mạo khuôn mặt anh đã bị hủy hoàn toàn. Các cơ xương mặt anh đều bị nát, không thể phục hồi lại như trạng thái ban đầu, anh đã trải qua ba lần đại phẫu chỉnh hình để có thể tìm lại cho mình một dung mạo không đáng sợ. Đồng thời với nó, khuôn mặt của một Hồ Vĩnh Khương trước kia cũng hoàn toàn biến m-ất sau những lần anh đại phẫu.
Khoảng thời gian đó anh nhốt mình trong phòng, con người cùng cực bế tắc. Vì cuộc đời anh như bị rơi vào đáy vực, không thể thực hiện đam mê, không thể đi lại bản thân phải dựa vào xe lăn di chuyển. Cùng lúc đó Lệ Châu lại nói với anh cô ấy muốn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, không muốn trói buộc mình trong khuôn khổ một người tàn phế như anh. Nói trắng ra thì cô ấy muốn rời bỏ, khi dung mạo anh đã m-ất đi, hơn nữa còn có khả năng sẽ ngồi trên xe lăn suốt đời.
Thời điểm đó, lời anh nhận được không phải là lời an ủi động viên từ người con gái anh đã yêu mà chính là lời lạnh lùng tuyệt tình từ bỏ. Thật sự lý trí anh khi đó túng quẫn đến mức muốn kết liễu cuộc đời mình. Nhưng anh không thể nhìn công sức ba anh một đời gầy dựng Xuân Trần bị suy sụp, cũng như thấy mẹ anh đau lòng phải đổ bệnh.
Cảnh Phong bên cạnh đã khuyên anh rất nhiều, cuối cùng anh đã bắt đầu thông suốt. Sau mấy năm ra nước ngoài trị liệu và định hướng công việc, cũng như cho trái tim mình được thời gian chữa lành, anh trở về nước tiếp quản Xuân Trần. Xuyên tổng cũng bắt đầu hiện hành từ ngày đó, cái tên Hồ Vĩnh Khương lập tức được anh xoá sạch vĩnh viễn không còn đọng lại một chút thông tin, còn tung tin ra chàng trai trẻ hát đường phố ngày nào đã ch-ết.
Ngày hôm nay anh không chắc rằng Vĩ Cầm có thể chấp nhận được một Hồ Vĩnh Khương của bây giờ, càng không muốn tồn tại cái tên Vĩnh Khương có quá nhiều vết tích ở trước mặt cô ấy. Mạnh Xuyên lặng đi vài giây phút, sau đó khẳng định với Vĩ Cầm.
– Không, sao nó là của anh được. Cái kẹp này là của một người bạn, nhưng cậu ta đã qua đời trong một vụ t-ai n-ạn xe của mười năm trước. Cậu ta đã ch-ết rồi!
Anh đạp ga lăn bánh xe, trong lòng gồng lên che giấu bao cảm xúc của bản thân. Cố buông ra những câu nói dối không hề chớp mắt, để khiến cô từ bỏ cái tên mà anh nghĩ nó đã không còn đẹp đẽ ở trong lòng Viên Viên nữa rồi.
Vĩ Cầm nghe Mạnh Xuyên khẳng định nỗi lòng cô đứt ra từng đoạn, một lần nữa lại khiến cô tuyệt vọng như mình rơi xuống đáy vực. Cả người run rẩy, thậm chí còn không nghe rõ nhịp trái tim mình đập.
Cô không kìm được sự hụt hẫng trống vắng lớn trong lòng bất giác hai dòng lệ nơi đáy mắt trượt xuống. Tại sao khi biết ra Mạnh Xuyên không phải là Vĩnh Khương, cô lại đau đớn hơn nỗi đau khi biết tin Vĩnh Khương m-ất. Thật sự là cô không còn cơ hội nào để gặp lại được Vĩnh Khương sao? Mỗi lần bản thân tìm ra chút hi vọng là cứ như phải đối mặt một nỗi tuyệt vọng lớn theo cùng. Vĩ Cầm không giữ được bình tĩnh, bàn tay cấu mạnh vào đùi non của mình rưng rưng nước mắt. Nhìn Mạnh Xuyên nghẹn ngào.
– Anh nói dối em đúng không?
Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Vĩ Cầm, trái tim anh đã sớm xốn xang khi nhìn cô tuyệt vọng. Nhưng anh không còn cách nào khác ngoài cách dối gạt cô, để anh có thể là một Mạnh Xuyên vững chãi hiên ngang bên cạnh cô, đời này kiếp này và nếu có kiếp sau anh nguyện sẽ yêu thương che chở cô một đời.
– Vĩ Cầm, không còn Vĩnh Khương, thì mãi mãi bên cạnh em vẫn còn có một Mạnh Xuyên nguyện dành nửa phần đời còn lại để yêu thương em, giữ trọn lời hứa với em mà phải không?
Vĩ Cầm nghẹn lòng, nước mắt rơi dài xuống mặt, dù không muốn tin nhưng phải tin vì mỗi một lời Mạnh Xuyên nói tất cả đều có căn cứ. Cô hỏi chuyện tại sao anh lại có chiếc kẹp tóc hình cái kẹo, Mạnh Xuyên không chần chừ giải thích với cô, rằng đó là vật kỷ niệm duy nhất của Vĩnh Khương để lại nên anh tiện tay đã cất giữ.
Tiếng đàn mà Vĩ Cầm thường hay nghe thấy phát ra từ phòng giống với Vĩnh Khương đàn ngày xưa, chính xác là hai người lúc trước là bạn, từng học chung khóa ở một ngôi trường âm nhạc nổi tiếng ở Anh. Đều này tình cờ trùng hợp, vô tình tạo ra cho Vĩ Cầm một cách nghĩ bị ngộ nhận.
Mỗi một lời Mạnh Xuyên giải thích với cô, đều vô cùng hợp lý. Về tình cô vẫn mang chút gì đó rất ngờ vực trong lòng, nhưng về lý cô lại chẳng có cơ sở nào để khẳng định mình đúng. Mạnh Xuyên đã khẳng khái giải thích, cô làm sao không tin. Vĩ Cầm im lặng không nói gì, nhưng Mạnh Xuyên biết lúc này cô đang rất buồn, ánh mắt đã nói lên tất cả. Anh trầm lặng chỉ biết nhìn Vĩ Cầm với ánh nghĩ âm thầm trong đáy lòng mình “Viên Viên, anh thật lòng xin lỗi em, Vĩnh Khương kỳ thực không đáng để em dùng nửa đời thanh xuân để nhớ, em hãy quên Vĩnh Khương đi.”
Đêm đó Vĩ Cầm không sao chìm vào giấc ngủ được, lúc ở trên xe ngồi cạnh Mạnh Xuyên cô rất đau lòng nhưng không dám khóc lớn trước mặt anh. Một phần Vĩ Cầm sợ Mạnh Xuyên sẽ cho rằng cô còn tưởng nhớ đến Vĩnh Khương, chân tình không thể dứt với người xưa. Dù ít nhiều Mạnh Xuyên không bày tỏ ra ngoài nhưng chắc chắn trong lòng đôi chút sẽ cảm thấy khó chịu. Cô có đề nghị muốn anh đưa cô đến thăm mộ của Vĩnh Khương một lần cuối nhưng Mạnh Xuyên từ chối vì lý do h-ài c-ốt của Vĩnh Khương không chôn cất mà đã rải xuống lòng biển lớn rồi.
Nhớ đến Vĩ Cầm cuộn mình trong một góc giường, nước mắt xót xa âm thầm tuôn ra ướt gối. Cô không ngờ Vĩnh Khương - mối tình đầu của cô lại bạc mệnh đến thế, giữa lòng biển ấy chắc là anh lạnh lẽo lắm. Giá như anh vẫn sống, dù có phụ lòng cô, hay lạnh lùng xa cách cũng xin đừng âm dương cách biệt. Điều này sẽ khiến cô cảm thấy tiếc nuối, vương vấn mãi cuộc đời.
Dẫu cô biết rằng quá khứ ở đằng sau, và phải sống cho những gì phía trước nhưng cớ sao đôi chân cô vẫn cứ bước ngược, dẫn cô về tìm kiếm những nỗi đau.Tại sao ông trời lại tạo ra những bức cảnh trớ trêu, cho cô gặp được người rồi vội vàng không cho cô ngoảnh lại. Chỉ một lần này nữa thôi, em sẽ khóc, sẽ nhớ nhiều tới anh - Hồ Vĩnh Khương. Rồi ngày mai thời gian cũng sẽ khép kí ức này trong một góc, nỗi nhớ này em sẽ thôi nhớ về người.