Chương 30 - Khoảnh Khắc Ký Ức - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
Mạnh Xuyên nghe đến vô cùng hiểu cho Vĩ Cầm trong hoàn cảnh khi đó, anh thật sự không hề chấp nhặt cô tại sao không hiểu cho anh còn giận dỗi như thế. Anh biết rõ nếu Vĩ Cầm không yêu anh tất nhiên sẽ không phải tức giận với anh, sẽ không kích động mạnh đến mức khóc lì suốt mấy ngày trong phòng. Thừa cơ hội này Mạnh Xuyên liền giương lên một ý nghĩ, viện cớ đòi hỏi cô.
– Vậy có phải em nên bù đắp cho anh không?
Vĩ Cầm vẫn giữ suy nghĩ ngây thơ tròn mắt ngước nhìn Mạnh Xuyên.
– Bù đắp cho anh bằng cách nào?
Mạnh Xuyên vội luồn tay mình vào lớp áo mỏng tanh của cô xoa nắn chiếc bụng nhỏ, lên tiếng đầy ẩn ý.
– Thì chúng ta cũng nên nhân bản thêm một tiểu “Cầm” xinh đẹp hoặc là một A “Xuyên” đẹp trai.
Vĩ Cầm nghe đến đây trong lòng vội hiểu ngay, không nhịn được mà mỉm cười khe khẽ, sau đó cô lắc đầu kiểu e ngại. Không kịp để Vĩ Cầm có cơ hội phản kháng, Mạnh Xuyên hôn lên đôi môi mềm mỏng của cô. Nụ hôn mỗi lúc càng một mãnh liệt, đầu lưỡi hai người hòa quyện vào nhau vô cùng ăn ý.
Hơi thở cũng mỗi lúc càng gấp gáp hơn, tay anh không làm chủ được mà mân mê từ eo thon lên tới bầu ngực. Vĩ Cầm phút chốc tê dại như có dòng điện chạy qua người, bất giác rên nhẹ lên tiếng kêu yêu kiều.
Âm thanh nhỏ nhẹ như thủ thỉ vào tai người đàn ông, khiến Mạnh Xuyên càng trở nên hưng phấn mà hôn cuồng nhiệt. Đôi tay Mạnh Xuyên lúc này cũng không an phận vội trườn xuống đùi non cô, Vĩ Cầm hiện giờ không còn phản kháng được gì ngoài bị anh điều khiển như người mụ mị.
Thân thể cô liền có những thay đổi chuyển biến lạ lùng, đối với những hành động Mạnh Xuyên đang động vào nơi nhạy cảm, Vĩ Cầm tuyệt nhiên không muốn phản kháng. Thay vào đó lại tỏ ra dáng vẻ rất thoải mái cảm nhận nó.
Mọi chuyện dần có thể tiến xa thêm một bước, đột nhiên tiếng chuông điện thoại từ dưới bàn làm việc vang lên. Mạnh Xuyên và cô đều nghe thấy, anh không muốn chỉ vì nó mà phá vỡ khoảnh đi khắc ngọt ngào nên đã cố tình bơ đi.
Còn Vĩ Cầm khi nghe thấy âm thanh ấy như bất giác bị thức tỉnh, cô vội đẩy tay anh ra rồi chạy xuống giường. Cô cũng không rõ sao bản thân mình lại tỏ ra tận hưởng sung sướng, khi được anh chạm vào nơi đó. Nhưng lại khiến cô ngại ngùng vô cùng, cô vội nhìn anh rồi ấp úng nói.
– Em...em đi lấy điện thoại cho anh.
Mạnh Xuyên trông thấy hai má cô đỏ ửng vì ngại chợt khịt cười, khẽ nhướng mày thay lời đồng ý. Vĩ Cầm vừa đưa điện thoại qua tay Mạnh Xuyên, cùng lúc ấy anh liền kéo cô ngã xuống sà vào lòng mình ôm lấy chặt.
Mạnh Xuyên ấn nghe, đôi tay vẫn không an phận còn vuốt ve làn da mềm mại của cô vợ trong lòng. Khi nãy Vĩ Cầm có để ý lúc Mạnh Xuyên mở máy, mật khẩu điện thoại của anh có chút hơi lạ. Cô chờ anh nghe máy xong, không nhịn được liền hỏi ngay.
– 896093, mật khẩu của anh lạ thật!
Mạnh Xuyên vuốt vuốt mái tóc của cô vợ không đáp vội, qua một vài giây mới thản nhiên nói.
– Em không thấy quen sao? Nó là số đo ba vòng của em đấy.
Vĩ Cầm nghe ông chồng trả lời liền trố mắt ra, cô không ngờ anh lại dùng số đo ba vòng của cô lấy làm mật khẩu. Chỉ là có một chút sai sót thì phải.
– Lúc này vòng eo em không được chuẩn 60!
Ánh mắt Mạnh Xuyên như khựng lại một nhịp, sau đó cũng chẳng biết anh suy nghĩ gì nhìn Vĩ Cầm vui ý.
– Vậy cho anh dùng tay đo lại, anh sẽ sửa mật khẩu sau.
Mạnh Xuyên không chờ cho Vĩ Cầm có đồng ý hay không, anh đã với tay ra tắt đèn ngủ đang mập mờ trong phòng. Phiến môi anh ghé vào tai cô phả nóng.
– Chúng ta, tiếp tục chuyện vừa rồi nhé!
Mạnh Xuyên không muốn nói gì thêm vội đưa bàn tay hư hỏng sờ vào những nơi nhạy cảm của Vĩ cầm. Tiếng rên nỉ non của cô cứ vậy vang khắp căn phòng hoà cùng tiếng da thịt cọ sát vào nhau đến chói tai.
Mấy ngày trôi qua Vĩ Cầm có lên trang mạng lướt xem, buổi ghi hình trực tiếp của Mạnh Xuyên ngày hôm đó rất được mọi người thả nút yêu thích. Trang chủ cá nhân của cô bất ngờ cũng được mọi người chú ý ấn theo dõi đến đáng kể. Trước kia những bức ảnh cô đăng lượt like không đến một trăm, điểm lại bình luận toàn là những lời nói công kích, chửi mắng. Nhưng chỉ qua một ngày sau khi Mạnh Xuyên xuất thân lên tiếng, nó đã lên đến hơn mười ngàn like, thay vào những lời công kích chửi mắng là những lời chúc phúc, đầy ngưỡng mộ dành cho cô. Điều này khiến Vĩ Cầm cô vui như được trúng giải.
Hôm nay nhân lúc được nghỉ, Vĩ Cầm dành thời gian ra dọn dẹp nhà cửa, chỉnh trang lại tổ ấm của mình đã bỏ qua suốt hơn cả tuần nay. Khi Vĩ Cầm dọn dẹp đến dãy cuối hành lang nơi căn phòng mà Mạnh Xuyên bảo có trữ đồ vật quan trọng trong đó. Lạ thay, cánh cửa phòng hé nhỏ, có lẽ hôm qua trong lúc Mạnh Xuyên vào trong mà quên khoá lại.
Mặc dù cô biết mình bước vào bên trong đó là tự tiện, có thể Mạnh Xuyên sẽ trách cô, nhưng tại sao cô lại không được vào? Chẳng lẽ cô là vợ đối với anh cũng không quan trọng để biết những thứ thuộc về chồng mình sao?
Vĩ Cầm đứng đấu tranh tư tưởng, chân kia bước vào chân nọ lại thụt lùi mãi một lúc. Cuối cùng vẫn không khống nổi sự tò mò mà mạnh dạn đẩy cánh cửa bước vào bên trong.
Chân vừa vào không gian bóng tối đập vào trong mắt cô. Tấm rèm ở khung cửa kính anh cũng không mở ra cho thoáng, mà kéo kín mít tạo cảm giác bí ẩn vô cùng. Vĩ Cầm tiện tay bật bóng đèn lên, xung quanh căn phòng để rất nhiều bức tranh nhưng đã bị tấm vải màu đen phủ lên tất cả.
Chiếc đàn mà anh hay dùng cũng được một mảnh vải to che kín. Vật dụng trong căn phòng mặc dù cô không đặt chân vào lau chùi dọn dẹp, nhưng nó lại sạch sẽ không vướng một hạt bụi nào.
Lúc này chợt ở trên góc tủ cô để ý trên đó có một chiếc hộp nhỏ rất đẹp mắt. Vì thấy trông khá thú vị, cô nhón chân với tay lên lấy nó xuống. Khi mở ra, thứ bên trong đã khiến cô kinh ngạc sững sờ. Khóe mắt tự dưng cay xè, rất nhanh ngập tràn lên màn nước rơi bịch xuống chiếc kẹp tóc hình cái kẹo trong hộp.
Cái kẹp này chính xác là cái kẹp tóc mà năm đó cô đã đưa vào tay tặng cho Vĩnh Khương làm vật định tình. Cô không thể nhìn nhận nhằm hay trùng lặp có chiếc kẹp thứ hai ở trên đời. Bởi đây là thứ mà cô đã tự tay làm suốt cả một đêm, còn bị keo dán chặt hai đầu ngón lại vào nhau, vì thế trên kẹp đã vô tình in dấu lại vân tay của cô.
Tại sao nó lại ở đây và nằm trong chính căn phòng này của Mạnh Xuyên? Trừ khi Mạnh Xuyên chính là Vĩnh Khương hoặc giả Mạnh Xuyên có mối thân tình nào đấy với Vĩnh Khương.
Đầu óc cô trở nên mù mịt, cô không còn thông suốt một cái gì nữa. Hàng nước mắt cứ thế nhạt nhòa theo những kí ức tưởng chừng như đã có thể quên đi. Cô không dám khẳng định một điều gì khác, hay len vào trong đầu mình ngộ ý rằng Mạnh Xuyên chính là Hồ Vĩnh Khương ngày đó.
Muốn lật tấm vải màu đen đang che đi bức tranh ở trong góc lên xem. Vừa đưa tay chạm vào tấm vải thì cô chợt nghe tiếng Mạnh Xuyên về nhà đang gọi cô dưới sảnh. Vĩ Cầm vội nhét chiếc hộp nhỏ cùng chiếc kẹp vào túi mình rồi tắt đèn rời khỏi phòng. Cô xuống nhà nhìn thấy Mạnh Xuyên, chẳng hiểu lấy cớ gì mà lại cho rằng bản thân mình chính xác là đã gặp lại được người xưa, bao nhiêu cảm xúc, nước mắt dồn nén bấy lâu tuôn trào ra một lúc.
Mạnh Xuyên chẳng rõ chuyện gì, nhưng rất vội bước chân đến lo lắng lau đi nước mắt cho Vĩ Cầm xoa dịu.
– Viên kẹo ngọt, em sao vậy, lại có chuyện gì nữa sao?
Cô ôm lấy Mạnh Xuyên, dựa đầu mình vào bờ ngực ấm áp anh mếu máo như một đứa trẻ khóc nhè.
– Em không có chuyện gì cả, chỉ là chẳng biết tại sao em lại cực kỳ nhớ anh.
Mạnh Xuyên khẽ môi cười, ôm chặt cô vợ bé nhỏ của mình vào lòng ra sức xoa xoa tấm lưng mềm cùng âm điệu dịu dàng an ủi.
– Anh vẫn ở đây mà, nếu buổi sau em nhớ anh, anh sẽ chuyển công việc về nhà làm có được không?
Vĩ Cầm khóe mắt vẫn rưng rưng, siết chặt anh trong đôi tay chẳng đủ bao trọn của mình, phía trên giọng Mạnh Xuyên buông xuống.
– Nào, viên kẹo ngọt! Em thay quần áo đi rồi chúng ta sẽ tới nhà mẹ ăn tối nhé!
Lời Mạnh Xuyên buông ra một lúc, đôi tay cô vẫn giữ chặt thắt lưng anh. Cô thật sự không muốn rời xa con người này một chút nào, cảm thấy rất muốn ôm nhiều hơn thế nữa, như thể đang bù đắp lại cho mình một khoảng trống nào đấy to lớn mà Vĩ Cầm đã từng trải qua. Mạnh Xuyên thấy cô không có ý buông, anh liền bế cô lên phòng đặt ngay xuống giường mở lời trêu chọc.
– Hay để anh giúp em thay nhá, nhân tiện…dù sao giờ này vẫn còn sớm mà.
Vĩ Cầm tỉnh táo nhanh, tay đẩy anh ra khỏi phòng rồi nói.
– Không sớm một chút nào, em tự thay được rồi.
Sau đó cô đóng phăng cửa phòng. Khi đã một mình Vĩ Cầm mới dám lấy chiếc kẹp tóc trong túi áo mình ra, một lần nữa nhìn nhận nó lại thật kỹ. Vĩ Cầm bắt đầu hồ nghi về sự trùng hợp này, chắc chắn cô không thể nhầm được. Nhất định cô phải đích thân xác minh với Mạnh Xuyên rõ chuyện này.
Cô ôm chiếc kẹp tóc trong lồng ngực, cảm giác nỗi đau đang ghì chặt tim mình. Ngỡ rằng Vĩ Cầm đã quên đi một mảnh hồi ức cũ, nhưng hôm nay cô bất ngờ phát hiện ra chiếc kẹp, càng không phủ nhận nó vẫn còn tồn tại trong lòng. Không nhắc đến chưa hẳn đã quên, từ bỏ không phải là xóa sạch, chỉ là khi một người mình yêu thương trở thành ký ức, ký ức đó sẽ trở thành kho báu quý giá không dễ phai nhòa.
Sau khi đến dinh thự dùng bữa tối xong, Mạnh Xuyên và Vĩ Cầm cùng bà Hậu ngồi lại ở sảnh. Bà nhìn chằm chằm về phía Mạnh Xuyên, chuyện vừa rồi gây ồn ào trên các trang mạng báo đài, chắc chắn bà cũng rõ. Rất nhanh lên tiếng với giọng nghiêm túc.
– Thân là một ông tổng lại để Vĩ Cầm - vợ của mình cam chịu phải tai tiếng lâu như vậy, nói xem mẹ phải xử lý con như thế nào đây, Mạnh Xuyên?
Vĩ Cầm quay sang nhìn dáng vẻ cúi đầu im lặng không dám ho he nửa lời của Mạnh Xuyên, cô không nhịn được mà bật cười lên thành tiếng. Anh căng mày sắc bén nhìn cô như cảnh báo, pha lẫn một chút mất mặt đàn ông khi 38 tuổi rồi vẫn còn bị mẹ mắng như thuở nhỏ.
– Em thấy anh như vậy vui lòng lắm sao, còn cười được.
– Vậy có phải em nên bù đắp cho anh không?
Vĩ Cầm vẫn giữ suy nghĩ ngây thơ tròn mắt ngước nhìn Mạnh Xuyên.
– Bù đắp cho anh bằng cách nào?
Mạnh Xuyên vội luồn tay mình vào lớp áo mỏng tanh của cô xoa nắn chiếc bụng nhỏ, lên tiếng đầy ẩn ý.
– Thì chúng ta cũng nên nhân bản thêm một tiểu “Cầm” xinh đẹp hoặc là một A “Xuyên” đẹp trai.
Vĩ Cầm nghe đến đây trong lòng vội hiểu ngay, không nhịn được mà mỉm cười khe khẽ, sau đó cô lắc đầu kiểu e ngại. Không kịp để Vĩ Cầm có cơ hội phản kháng, Mạnh Xuyên hôn lên đôi môi mềm mỏng của cô. Nụ hôn mỗi lúc càng một mãnh liệt, đầu lưỡi hai người hòa quyện vào nhau vô cùng ăn ý.
Hơi thở cũng mỗi lúc càng gấp gáp hơn, tay anh không làm chủ được mà mân mê từ eo thon lên tới bầu ngực. Vĩ Cầm phút chốc tê dại như có dòng điện chạy qua người, bất giác rên nhẹ lên tiếng kêu yêu kiều.
Âm thanh nhỏ nhẹ như thủ thỉ vào tai người đàn ông, khiến Mạnh Xuyên càng trở nên hưng phấn mà hôn cuồng nhiệt. Đôi tay Mạnh Xuyên lúc này cũng không an phận vội trườn xuống đùi non cô, Vĩ Cầm hiện giờ không còn phản kháng được gì ngoài bị anh điều khiển như người mụ mị.
Thân thể cô liền có những thay đổi chuyển biến lạ lùng, đối với những hành động Mạnh Xuyên đang động vào nơi nhạy cảm, Vĩ Cầm tuyệt nhiên không muốn phản kháng. Thay vào đó lại tỏ ra dáng vẻ rất thoải mái cảm nhận nó.
Mọi chuyện dần có thể tiến xa thêm một bước, đột nhiên tiếng chuông điện thoại từ dưới bàn làm việc vang lên. Mạnh Xuyên và cô đều nghe thấy, anh không muốn chỉ vì nó mà phá vỡ khoảnh đi khắc ngọt ngào nên đã cố tình bơ đi.
Còn Vĩ Cầm khi nghe thấy âm thanh ấy như bất giác bị thức tỉnh, cô vội đẩy tay anh ra rồi chạy xuống giường. Cô cũng không rõ sao bản thân mình lại tỏ ra tận hưởng sung sướng, khi được anh chạm vào nơi đó. Nhưng lại khiến cô ngại ngùng vô cùng, cô vội nhìn anh rồi ấp úng nói.
– Em...em đi lấy điện thoại cho anh.
Mạnh Xuyên trông thấy hai má cô đỏ ửng vì ngại chợt khịt cười, khẽ nhướng mày thay lời đồng ý. Vĩ Cầm vừa đưa điện thoại qua tay Mạnh Xuyên, cùng lúc ấy anh liền kéo cô ngã xuống sà vào lòng mình ôm lấy chặt.
Mạnh Xuyên ấn nghe, đôi tay vẫn không an phận còn vuốt ve làn da mềm mại của cô vợ trong lòng. Khi nãy Vĩ Cầm có để ý lúc Mạnh Xuyên mở máy, mật khẩu điện thoại của anh có chút hơi lạ. Cô chờ anh nghe máy xong, không nhịn được liền hỏi ngay.
– 896093, mật khẩu của anh lạ thật!
Mạnh Xuyên vuốt vuốt mái tóc của cô vợ không đáp vội, qua một vài giây mới thản nhiên nói.
– Em không thấy quen sao? Nó là số đo ba vòng của em đấy.
Vĩ Cầm nghe ông chồng trả lời liền trố mắt ra, cô không ngờ anh lại dùng số đo ba vòng của cô lấy làm mật khẩu. Chỉ là có một chút sai sót thì phải.
– Lúc này vòng eo em không được chuẩn 60!
Ánh mắt Mạnh Xuyên như khựng lại một nhịp, sau đó cũng chẳng biết anh suy nghĩ gì nhìn Vĩ Cầm vui ý.
– Vậy cho anh dùng tay đo lại, anh sẽ sửa mật khẩu sau.
Mạnh Xuyên không chờ cho Vĩ Cầm có đồng ý hay không, anh đã với tay ra tắt đèn ngủ đang mập mờ trong phòng. Phiến môi anh ghé vào tai cô phả nóng.
– Chúng ta, tiếp tục chuyện vừa rồi nhé!
Mạnh Xuyên không muốn nói gì thêm vội đưa bàn tay hư hỏng sờ vào những nơi nhạy cảm của Vĩ cầm. Tiếng rên nỉ non của cô cứ vậy vang khắp căn phòng hoà cùng tiếng da thịt cọ sát vào nhau đến chói tai.
Mấy ngày trôi qua Vĩ Cầm có lên trang mạng lướt xem, buổi ghi hình trực tiếp của Mạnh Xuyên ngày hôm đó rất được mọi người thả nút yêu thích. Trang chủ cá nhân của cô bất ngờ cũng được mọi người chú ý ấn theo dõi đến đáng kể. Trước kia những bức ảnh cô đăng lượt like không đến một trăm, điểm lại bình luận toàn là những lời nói công kích, chửi mắng. Nhưng chỉ qua một ngày sau khi Mạnh Xuyên xuất thân lên tiếng, nó đã lên đến hơn mười ngàn like, thay vào những lời công kích chửi mắng là những lời chúc phúc, đầy ngưỡng mộ dành cho cô. Điều này khiến Vĩ Cầm cô vui như được trúng giải.
Hôm nay nhân lúc được nghỉ, Vĩ Cầm dành thời gian ra dọn dẹp nhà cửa, chỉnh trang lại tổ ấm của mình đã bỏ qua suốt hơn cả tuần nay. Khi Vĩ Cầm dọn dẹp đến dãy cuối hành lang nơi căn phòng mà Mạnh Xuyên bảo có trữ đồ vật quan trọng trong đó. Lạ thay, cánh cửa phòng hé nhỏ, có lẽ hôm qua trong lúc Mạnh Xuyên vào trong mà quên khoá lại.
Mặc dù cô biết mình bước vào bên trong đó là tự tiện, có thể Mạnh Xuyên sẽ trách cô, nhưng tại sao cô lại không được vào? Chẳng lẽ cô là vợ đối với anh cũng không quan trọng để biết những thứ thuộc về chồng mình sao?
Vĩ Cầm đứng đấu tranh tư tưởng, chân kia bước vào chân nọ lại thụt lùi mãi một lúc. Cuối cùng vẫn không khống nổi sự tò mò mà mạnh dạn đẩy cánh cửa bước vào bên trong.
Chân vừa vào không gian bóng tối đập vào trong mắt cô. Tấm rèm ở khung cửa kính anh cũng không mở ra cho thoáng, mà kéo kín mít tạo cảm giác bí ẩn vô cùng. Vĩ Cầm tiện tay bật bóng đèn lên, xung quanh căn phòng để rất nhiều bức tranh nhưng đã bị tấm vải màu đen phủ lên tất cả.
Chiếc đàn mà anh hay dùng cũng được một mảnh vải to che kín. Vật dụng trong căn phòng mặc dù cô không đặt chân vào lau chùi dọn dẹp, nhưng nó lại sạch sẽ không vướng một hạt bụi nào.
Lúc này chợt ở trên góc tủ cô để ý trên đó có một chiếc hộp nhỏ rất đẹp mắt. Vì thấy trông khá thú vị, cô nhón chân với tay lên lấy nó xuống. Khi mở ra, thứ bên trong đã khiến cô kinh ngạc sững sờ. Khóe mắt tự dưng cay xè, rất nhanh ngập tràn lên màn nước rơi bịch xuống chiếc kẹp tóc hình cái kẹo trong hộp.
Cái kẹp này chính xác là cái kẹp tóc mà năm đó cô đã đưa vào tay tặng cho Vĩnh Khương làm vật định tình. Cô không thể nhìn nhận nhằm hay trùng lặp có chiếc kẹp thứ hai ở trên đời. Bởi đây là thứ mà cô đã tự tay làm suốt cả một đêm, còn bị keo dán chặt hai đầu ngón lại vào nhau, vì thế trên kẹp đã vô tình in dấu lại vân tay của cô.
Tại sao nó lại ở đây và nằm trong chính căn phòng này của Mạnh Xuyên? Trừ khi Mạnh Xuyên chính là Vĩnh Khương hoặc giả Mạnh Xuyên có mối thân tình nào đấy với Vĩnh Khương.
Đầu óc cô trở nên mù mịt, cô không còn thông suốt một cái gì nữa. Hàng nước mắt cứ thế nhạt nhòa theo những kí ức tưởng chừng như đã có thể quên đi. Cô không dám khẳng định một điều gì khác, hay len vào trong đầu mình ngộ ý rằng Mạnh Xuyên chính là Hồ Vĩnh Khương ngày đó.
Muốn lật tấm vải màu đen đang che đi bức tranh ở trong góc lên xem. Vừa đưa tay chạm vào tấm vải thì cô chợt nghe tiếng Mạnh Xuyên về nhà đang gọi cô dưới sảnh. Vĩ Cầm vội nhét chiếc hộp nhỏ cùng chiếc kẹp vào túi mình rồi tắt đèn rời khỏi phòng. Cô xuống nhà nhìn thấy Mạnh Xuyên, chẳng hiểu lấy cớ gì mà lại cho rằng bản thân mình chính xác là đã gặp lại được người xưa, bao nhiêu cảm xúc, nước mắt dồn nén bấy lâu tuôn trào ra một lúc.
Mạnh Xuyên chẳng rõ chuyện gì, nhưng rất vội bước chân đến lo lắng lau đi nước mắt cho Vĩ Cầm xoa dịu.
– Viên kẹo ngọt, em sao vậy, lại có chuyện gì nữa sao?
Cô ôm lấy Mạnh Xuyên, dựa đầu mình vào bờ ngực ấm áp anh mếu máo như một đứa trẻ khóc nhè.
– Em không có chuyện gì cả, chỉ là chẳng biết tại sao em lại cực kỳ nhớ anh.
Mạnh Xuyên khẽ môi cười, ôm chặt cô vợ bé nhỏ của mình vào lòng ra sức xoa xoa tấm lưng mềm cùng âm điệu dịu dàng an ủi.
– Anh vẫn ở đây mà, nếu buổi sau em nhớ anh, anh sẽ chuyển công việc về nhà làm có được không?
Vĩ Cầm khóe mắt vẫn rưng rưng, siết chặt anh trong đôi tay chẳng đủ bao trọn của mình, phía trên giọng Mạnh Xuyên buông xuống.
– Nào, viên kẹo ngọt! Em thay quần áo đi rồi chúng ta sẽ tới nhà mẹ ăn tối nhé!
Lời Mạnh Xuyên buông ra một lúc, đôi tay cô vẫn giữ chặt thắt lưng anh. Cô thật sự không muốn rời xa con người này một chút nào, cảm thấy rất muốn ôm nhiều hơn thế nữa, như thể đang bù đắp lại cho mình một khoảng trống nào đấy to lớn mà Vĩ Cầm đã từng trải qua. Mạnh Xuyên thấy cô không có ý buông, anh liền bế cô lên phòng đặt ngay xuống giường mở lời trêu chọc.
– Hay để anh giúp em thay nhá, nhân tiện…dù sao giờ này vẫn còn sớm mà.
Vĩ Cầm tỉnh táo nhanh, tay đẩy anh ra khỏi phòng rồi nói.
– Không sớm một chút nào, em tự thay được rồi.
Sau đó cô đóng phăng cửa phòng. Khi đã một mình Vĩ Cầm mới dám lấy chiếc kẹp tóc trong túi áo mình ra, một lần nữa nhìn nhận nó lại thật kỹ. Vĩ Cầm bắt đầu hồ nghi về sự trùng hợp này, chắc chắn cô không thể nhầm được. Nhất định cô phải đích thân xác minh với Mạnh Xuyên rõ chuyện này.
Cô ôm chiếc kẹp tóc trong lồng ngực, cảm giác nỗi đau đang ghì chặt tim mình. Ngỡ rằng Vĩ Cầm đã quên đi một mảnh hồi ức cũ, nhưng hôm nay cô bất ngờ phát hiện ra chiếc kẹp, càng không phủ nhận nó vẫn còn tồn tại trong lòng. Không nhắc đến chưa hẳn đã quên, từ bỏ không phải là xóa sạch, chỉ là khi một người mình yêu thương trở thành ký ức, ký ức đó sẽ trở thành kho báu quý giá không dễ phai nhòa.
Sau khi đến dinh thự dùng bữa tối xong, Mạnh Xuyên và Vĩ Cầm cùng bà Hậu ngồi lại ở sảnh. Bà nhìn chằm chằm về phía Mạnh Xuyên, chuyện vừa rồi gây ồn ào trên các trang mạng báo đài, chắc chắn bà cũng rõ. Rất nhanh lên tiếng với giọng nghiêm túc.
– Thân là một ông tổng lại để Vĩ Cầm - vợ của mình cam chịu phải tai tiếng lâu như vậy, nói xem mẹ phải xử lý con như thế nào đây, Mạnh Xuyên?
Vĩ Cầm quay sang nhìn dáng vẻ cúi đầu im lặng không dám ho he nửa lời của Mạnh Xuyên, cô không nhịn được mà bật cười lên thành tiếng. Anh căng mày sắc bén nhìn cô như cảnh báo, pha lẫn một chút mất mặt đàn ông khi 38 tuổi rồi vẫn còn bị mẹ mắng như thuở nhỏ.
– Em thấy anh như vậy vui lòng lắm sao, còn cười được.