Chương 28 - Hồi tưởng và Tâm trạng buồn - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
Chỉ là nhiều lần cô cảm nhận hai người có gì đó rất giống nhau, nhưng tính cách, khuôn mặt, và cả bối cảnh lại hoàn toàn khác nhau. Cô vội gạt bỏ đi suy nghĩ đó, chăm chú nhìn Mạnh Xuyên qua khe cửa nhỏ.
Căn phòng đó cô chưa từng được đặt chân vào. Có lần lúc cô mới dọn tới, cô chỉ vô tình vào phòng muốn lau dọn bụi bẩn. Nhưng chỉ mới mở cửa phòng liền bị Mạnh Xuyên nhìn thấy, trách mắng cô thê thảm. Từ đó cô cũng tự đoán ra, căn phòng này có gì đó rất hệ trọng nên anh không muốn ai động vào.
Thậm chí đến bây giờ cô và anh đã trở nên thân thiết hơn trước, cô cũng không dám tự ý đi vào. Căn phòng cả ngày bị khoá kín, muốn vào được bắt buộc phải có chìa khóa từ chỗ Mạnh Xuyên. Nhưng mấy lần cô dò hỏi, anh chỉ có nói qua loa là bên trong phòng chứa rất nhiều đồ vật quan trọng, nếu không biết sẽ làm hỏng đồ vật quan trọng của anh. Vì thế cô cũng tôn trọng mà không dám làm càn.
Hôm nay đột nhiên khi nghe tiếng đàn từ căn phòng đó phát ra, khiến cô càng thêm tò mò. Bình thường anh không muốn ai bước vào, huống gì bây giờ cô với anh đang chiến tranh lạnh. Muốn mở lời nói chuyện với đối phương lại càng khó khăn hơn.
Vĩ Cầm không biết vì sao những khi thấy Mạnh Xuyên đánh đàn, trái tim cô lại thôi thúc rằng Vĩnh Khương vẫn còn sống. Thậm chí đang hiện diện trước mặt cô, nhưng cô biết lấy căn cứ ở đâu để tin vào con tim mình mách bảo.
Buông thõng bàn tay Vĩ Cầm thơ thẩn trở về phòng, bao nhiêu chuyện trằn trọc khiến cô không thể nào an giấc. Cứ mỗi khi nhắm mắt, cô lại tưởng ra cảnh Mạnh Xuyên cùng Lệ Châu ngày xưa âu yếm lại không chịu được. Cô lại càng không thể thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân, bất giác hai dòng lệ cứ thế tuôn tràn qua sống mũi ướt đẫm một mảng gối.
Cô cũng không nhớ mất hết bao lâu, cô khó khăn mới chìm vào giấc ngủ. Nhắm mắt nghỉ ngơi được một chút thì cô chợt bừng tỉnh. Đưa đôi mắt yếu ớt sưng tấy lên vì khóc quá nhiều, ngước nhìn ánh nắng từ phía ngoài cửa sổ.
Vĩ Cầm vội đưa tay che lấy ánh nắng ban mai xuyên qua cửa ấy, cũng vừa với lấy điện thoại trên tủ giường xem giờ. Bây giờ đã chín giờ rồi, không nghĩ bản thân lại ngủ lâu như vậy. Bình thường nếu cô không dậy được, Mạnh Xuyên sẽ là người đánh thức cô. Chỉ là hiện tại cô và anh đang trong tình trạng bất đồng tình cảm, Vĩ Cầm cảm thấy mới một ngày mà mọi thứ đã cách xa cô, cô cũng không biết nên làm gì để thoả hiệp với anh.
Khi vào bếp rót cốc nước, Vĩ Cầm nhìn trên bàn ăn đã được bày sẵn thức ăn sáng. Vĩ Cầm nhìn nó một lúc lâu rồi nén tiếng thở dài vào trong, cô biết rõ những món này là Mạnh Xuyên đích thân chuẩn bị cho mình. Nhưng không phải một lời dỗ ngọt, một bữa ăn sáng bày ra là cô có thể dễ dàng nguôi ngoai hết mọi chuyện. Tình cảm và lòng tổn thương không phải là một trang giấy, rách rồi có thể dán, sau đó lại xem như chẳng có chuyện gì.
Tới tối Vĩ Cầm ra ngoài đi ăn cùng Tiểu Vy. Khi Mạnh Xuyên về nhà, nhìn mâm cơm trên bàn từ sáng đến giờ cô vẫn không động vào, đủ thấy Vĩ Cầm vẫn còn giận anh rất nhiều. Mạnh Xuyên đưa mắt lên căn phòng của Vĩ Cầm đã đóng kín mít cửa, anh lại một mình thở dài vì không biết phải dỗ vợ cách nào.
Anh pha một ly sữa nóng bưng lên, đứng trước cửa phòng cô gõ cửa.
– Vĩ Cầm em mở cửa cho anh vào được không? Anh có pha cho em một ly sữa nóng này!
Mạnh Xuyên cứ nghĩ qua một ngày cơn giận của Vĩ Cầm chắc là đã nguôi ngoai, cô sẽ nghĩ lại mà chịu mở cửa cho anh. Nhưng đáp lại câu nói dịu dàng của anh là giọng nói gắt như phát cáu.
– Tôi không muốn uống, anh mang nó đi đi.
Sau đó truyền vào tai Mạnh Xuyên là tiếng khóc nhỏ xíu thinh thích của cô, tiếp sau đó là khoảng không im lặng, rồi một tiếng “tách” tắt đèn vang lên như chói tai người đứng ở bên ngoài. Mạnh Xuyên ngẩn người ra một lúc rồi cũng âm thầm bưng ly sữa xuống. Anh biết hiện giờ chắc là cô ghét anh lắm, không muốn gặp cũng như đối diện cùng anh. Cho nên mới cự tuyệt mọi dỗ dành chăm sóc từ anh.
Mạnh Xuyên không rõ trong lòng Vĩ Cầm đang nghĩ những gì, cả ngày hôm nay anh không nhìn thấy cô trong lòng mông lung nhung nhớ. Mỗi khi ngồi làm việc anh lại nhìn vào khung ảnh của Vĩ Cầm được đặt trên bàn làm việc của mình.
Anh nhớ trước kia chính bản thân anh đã từng ngược đãi ghét bỏ, lại lạnh nhạt với Vĩ Cầm giống như cô hôm nay. Chỉ mới một ngày anh đã không chịu được sự lạnh nhạt đó, vậy mà trước kia Vĩ Cầm vẫn dịu dàng chịu đựng tính khí anh suốt một quãng thời gian dài. Bây giờ anh lại để mọi chuyện xảy ra hiểu lầm, làm Vĩ Cầm tổn thương. Đủ để anh nhận ra rõ, cuộc sống bây giờ của anh rất cần có cô.
Hằng ngày đến công ty Mạnh Xuyên chẳng có tâm trạng tập trung vào công việc. Trong đầu chỉ suy nghĩ không biết Vĩ Cầm đang làm gì, nghĩ gì, còn giận anh không? Anh nên làm gì để cô tha lỗi cho anh.
Cứ vậy hai người vẫn ôm trong mình một nỗi lòng riêng, họ vẫn chưa thể giải hoà được với nhau. Dù anh có cố xít lại gần, tạo cớ để nói chuyện với cô, Vĩ Cầm đều nghe nhưng không muốn đáp lại. Cô lựa chọn im lặng, nhốt mình trong phòng để tránh mặt anh.
Càng tránh mặt anh càng nhớ, càng lì mình vứt bỏ liêm sỉ của một Xuyên tổng trước kia mà ôm lấy dỗ dành cô. Nhưng Vĩ Cầm lòng dạ cứng cỏi, cô vẫn chưa chịu xuôi lòng nguôi đi cơn giận ấy. Anh không biết bao giờ Vĩ Cầm mới chịu tha thứ cho anh, có khi nào cô giận anh suốt cả cuộc đời này luôn không?
Nhiều đêm Vĩ Cầm nằm lăn lộn trên chiếc giường với suy nghĩ, không biết bản thân cô có hờn dỗi quá quắt với Mạnh Xuyên? Liệu anh có chán ghét cô mà tìm đến người yêu cũ nữa không? Nửa muốn bỏ qua, nửa muốn giận thêm, nhưng cũng muốn anh dỗ dành nhiều hơn. Nếu như Mạnh Xuyên ngỏ lời xin lỗi cô một lần nữa, chắc chắn cô sẽ tha thứ. Nhưng mấy ngày nay Mạnh Xuyên không về nhà, cơ hội để nghe lại lời xin lỗi từ anh cũng cảm thấy thật xa mờ.
Chẳng lẽ cô giận dai dẳng quá, anh không chịu được nên đã chán ghét cô? Anh có thể giấu giếm cô chuyện lớn, cô lại không thể được giận hờn đôi chút sao? Chỉ bao nhiêu đó anh cũng không đủ nhẫn nại để chờ cô tha lỗi, nhưng thừa nhẫn nại ôm lấy vết thương khi người xưa bỏ lại. Thật là không công bằng, quá ích kỷ với cô!
Mấy ngày sau đó Vĩ Cầm đang ngồi trên giảng đường, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Đám sinh viên cứ vây quanh, chốc chốc lại liếc mắt nhìn cô một cách khó hiểu rồi chụm lại xì xào một cái gì. Không hiểu nhiều cô cũng hiểu sơ sơ, là họ đang xúm xít chỉ trỏ nói về cô.
Tiểu Vy từ ngoài cửa chạy tới Vĩ Cầm, thở không ra hơi đã dúi điện thoại vào trong tay Vĩ Cầm hì hục lời nói.
– Vĩ Cầm! Mày xem đi, chuyện không ổn rồi.
Vĩ Cầm nheo mắt nhìn Tiểu Vy không hiểu cũng cầm lấy chiếc điện thoại trong tay lên xem. Là một đoạn video mà Lệ Châu đăng lên trang cá nhân của mình. Trong video đó Lệ Châu cố ra vẻ mình thục nữ yếu đuối, khóc lóc thảm thiết.
Chị ta nói rằng, trước chị ta và Mạnh Xuyên là một đôi đang yêu nhau sắp chuẩn bị kết hôn. Thì tự dưng đâu ra một Vĩ Cầm cô, nhân lúc chị ta ra nước ngoài làm việc liền quyến rũ chen chân vào giữa cuộc tình của hai người họ.
Để mọi người tin những lời nói đó, chị ta còn cố tình tung lên những tấm ảnh ngọt ngào hai người lên. Tất nhiên mọi người sẽ tin, cho rằng Vĩ Cầm cô là loại con giáp thứ mười ba. Dù cô có mười cái miệng, cũng không thể rửa sạch hết đi một câu nói từ một người mẫu nổi tiếng được lòng cả nửa thiên hạ như chị ta.
Thời gian này Vĩ Cầm đã phải xin nghỉ phép ở nhà suốt gần một tuần. Vì ở trường cô ngày nào cũng chịu đựng sự công kích từ phía fan của Lệ Châu, còn bị bạn bè trong trường đua nhau chế giễu. Tâm lý của cô bị ảnh hưởng rất nhiều, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hết chuyện chiến tranh lạnh với Mạnh Xuyên, nay lại thêm lời bịa đặt quá quắt của Lệ Châu.
Nguyên một tuần đó cô chỉ biết nhốt mình trong nhà, đến trường chắc chắn cô sẽ bị mọi người chỉ chỏ buông lời ác ý. Gần đây cô cũng thấy Mạnh Xuyên rất hay đi sớm về khuya. Nhiều khi đến tận 2 - 3 giờ sáng anh mới về nhà, sáng sớm lại tiếp tục rời người đi.
Vĩ Cầm cũng suy nghĩ rất nhiều về những hành động gần đây của anh. Phải chăng lời của Lệ Châu nói là đúng, sự thật là anh chỉ coi cô như kẻ thay thế? Nếu không một tuần qua khi cô bị Lệ Châu bịa đặt chuyện, anh không có phản ứng gì. Chẳng lẽ đối với anh, cô bây giờ đã hết giá trị.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó Vĩ Cầm bất giác thấy tủi thân mà khóc. Cô không giữ được bình tĩnh, tâm tình cô bây giờ như một sợi chỉ mành đang treo trước gió, chỉ một chút cử động nhẹ cũng có thể không giữ nổi một giây. Cô từng cho rằng mình chọn đúng đắn hạnh phúc, nhưng đó chỉ là cô tự mình kỳ vọng.
Càng nghĩ Vĩ Cầm càng tự đẩy mình vào mớ bòng bong không có lối thoát. Cô còn nghĩ rằng có lẽ anh đang trông mong bản thoả thuận kia sớm kết thúc, anh sẽ ly hôn với cô. Sau đó được như ý nguyện, anh mau chóng trở về bên cạnh Lệ Châu hắt hủi cô như kẻ qua đường. Những suy nghĩ ấy cứ lảng vảng ở trong đầu, khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần suy sụp vô cùng.
Vĩ Cầm đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách thì nghe tiếng bấm chuông cửa. Vĩ Cầm đoán là Tiểu Vy đến, vừa rồi Vy có gọi điện thoại đến, bảo là có việc gì đó cần nói với cô .
Vĩ Cầm chạy ra mở cửa, Tiểu Vy liền vội kéo Vĩ Cầm ngồi vào ghế, tỏ ra ánh mắt lo lắng hỏi ngay.
– Dạo gần đây có phải lão chồng mày rất ít khi ở nhà không?
Vĩ Cầm không nói gì chỉ ngậm ngùi gật gật đầu. Vĩ Cầm đoán là Tiểu Vy biết chuyện gì đó về Mạnh Xuyên nên hôm nay mới gấp gáp chạy đến báo cho cô hay. Bản thân Vĩ Cầm dù không chấp nhận được sự thật nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc tồi tệ nhất. Chỉ là Vĩ Cầm không biết Tiểu Vy định nói cho cô nghe về vấn đề nào. Về Mạnh Xuyên muốn ly hôn với cô, hay Mạnh Xuyên và Lệ Châu hai người họ đã chuyển đến ở cùng nhau rồi.
Căn phòng đó cô chưa từng được đặt chân vào. Có lần lúc cô mới dọn tới, cô chỉ vô tình vào phòng muốn lau dọn bụi bẩn. Nhưng chỉ mới mở cửa phòng liền bị Mạnh Xuyên nhìn thấy, trách mắng cô thê thảm. Từ đó cô cũng tự đoán ra, căn phòng này có gì đó rất hệ trọng nên anh không muốn ai động vào.
Thậm chí đến bây giờ cô và anh đã trở nên thân thiết hơn trước, cô cũng không dám tự ý đi vào. Căn phòng cả ngày bị khoá kín, muốn vào được bắt buộc phải có chìa khóa từ chỗ Mạnh Xuyên. Nhưng mấy lần cô dò hỏi, anh chỉ có nói qua loa là bên trong phòng chứa rất nhiều đồ vật quan trọng, nếu không biết sẽ làm hỏng đồ vật quan trọng của anh. Vì thế cô cũng tôn trọng mà không dám làm càn.
Hôm nay đột nhiên khi nghe tiếng đàn từ căn phòng đó phát ra, khiến cô càng thêm tò mò. Bình thường anh không muốn ai bước vào, huống gì bây giờ cô với anh đang chiến tranh lạnh. Muốn mở lời nói chuyện với đối phương lại càng khó khăn hơn.
Vĩ Cầm không biết vì sao những khi thấy Mạnh Xuyên đánh đàn, trái tim cô lại thôi thúc rằng Vĩnh Khương vẫn còn sống. Thậm chí đang hiện diện trước mặt cô, nhưng cô biết lấy căn cứ ở đâu để tin vào con tim mình mách bảo.
Buông thõng bàn tay Vĩ Cầm thơ thẩn trở về phòng, bao nhiêu chuyện trằn trọc khiến cô không thể nào an giấc. Cứ mỗi khi nhắm mắt, cô lại tưởng ra cảnh Mạnh Xuyên cùng Lệ Châu ngày xưa âu yếm lại không chịu được. Cô lại càng không thể thoát khỏi những suy nghĩ tiêu cực của bản thân, bất giác hai dòng lệ cứ thế tuôn tràn qua sống mũi ướt đẫm một mảng gối.
Cô cũng không nhớ mất hết bao lâu, cô khó khăn mới chìm vào giấc ngủ. Nhắm mắt nghỉ ngơi được một chút thì cô chợt bừng tỉnh. Đưa đôi mắt yếu ớt sưng tấy lên vì khóc quá nhiều, ngước nhìn ánh nắng từ phía ngoài cửa sổ.
Vĩ Cầm vội đưa tay che lấy ánh nắng ban mai xuyên qua cửa ấy, cũng vừa với lấy điện thoại trên tủ giường xem giờ. Bây giờ đã chín giờ rồi, không nghĩ bản thân lại ngủ lâu như vậy. Bình thường nếu cô không dậy được, Mạnh Xuyên sẽ là người đánh thức cô. Chỉ là hiện tại cô và anh đang trong tình trạng bất đồng tình cảm, Vĩ Cầm cảm thấy mới một ngày mà mọi thứ đã cách xa cô, cô cũng không biết nên làm gì để thoả hiệp với anh.
Khi vào bếp rót cốc nước, Vĩ Cầm nhìn trên bàn ăn đã được bày sẵn thức ăn sáng. Vĩ Cầm nhìn nó một lúc lâu rồi nén tiếng thở dài vào trong, cô biết rõ những món này là Mạnh Xuyên đích thân chuẩn bị cho mình. Nhưng không phải một lời dỗ ngọt, một bữa ăn sáng bày ra là cô có thể dễ dàng nguôi ngoai hết mọi chuyện. Tình cảm và lòng tổn thương không phải là một trang giấy, rách rồi có thể dán, sau đó lại xem như chẳng có chuyện gì.
Tới tối Vĩ Cầm ra ngoài đi ăn cùng Tiểu Vy. Khi Mạnh Xuyên về nhà, nhìn mâm cơm trên bàn từ sáng đến giờ cô vẫn không động vào, đủ thấy Vĩ Cầm vẫn còn giận anh rất nhiều. Mạnh Xuyên đưa mắt lên căn phòng của Vĩ Cầm đã đóng kín mít cửa, anh lại một mình thở dài vì không biết phải dỗ vợ cách nào.
Anh pha một ly sữa nóng bưng lên, đứng trước cửa phòng cô gõ cửa.
– Vĩ Cầm em mở cửa cho anh vào được không? Anh có pha cho em một ly sữa nóng này!
Mạnh Xuyên cứ nghĩ qua một ngày cơn giận của Vĩ Cầm chắc là đã nguôi ngoai, cô sẽ nghĩ lại mà chịu mở cửa cho anh. Nhưng đáp lại câu nói dịu dàng của anh là giọng nói gắt như phát cáu.
– Tôi không muốn uống, anh mang nó đi đi.
Sau đó truyền vào tai Mạnh Xuyên là tiếng khóc nhỏ xíu thinh thích của cô, tiếp sau đó là khoảng không im lặng, rồi một tiếng “tách” tắt đèn vang lên như chói tai người đứng ở bên ngoài. Mạnh Xuyên ngẩn người ra một lúc rồi cũng âm thầm bưng ly sữa xuống. Anh biết hiện giờ chắc là cô ghét anh lắm, không muốn gặp cũng như đối diện cùng anh. Cho nên mới cự tuyệt mọi dỗ dành chăm sóc từ anh.
Mạnh Xuyên không rõ trong lòng Vĩ Cầm đang nghĩ những gì, cả ngày hôm nay anh không nhìn thấy cô trong lòng mông lung nhung nhớ. Mỗi khi ngồi làm việc anh lại nhìn vào khung ảnh của Vĩ Cầm được đặt trên bàn làm việc của mình.
Anh nhớ trước kia chính bản thân anh đã từng ngược đãi ghét bỏ, lại lạnh nhạt với Vĩ Cầm giống như cô hôm nay. Chỉ mới một ngày anh đã không chịu được sự lạnh nhạt đó, vậy mà trước kia Vĩ Cầm vẫn dịu dàng chịu đựng tính khí anh suốt một quãng thời gian dài. Bây giờ anh lại để mọi chuyện xảy ra hiểu lầm, làm Vĩ Cầm tổn thương. Đủ để anh nhận ra rõ, cuộc sống bây giờ của anh rất cần có cô.
Hằng ngày đến công ty Mạnh Xuyên chẳng có tâm trạng tập trung vào công việc. Trong đầu chỉ suy nghĩ không biết Vĩ Cầm đang làm gì, nghĩ gì, còn giận anh không? Anh nên làm gì để cô tha lỗi cho anh.
Cứ vậy hai người vẫn ôm trong mình một nỗi lòng riêng, họ vẫn chưa thể giải hoà được với nhau. Dù anh có cố xít lại gần, tạo cớ để nói chuyện với cô, Vĩ Cầm đều nghe nhưng không muốn đáp lại. Cô lựa chọn im lặng, nhốt mình trong phòng để tránh mặt anh.
Càng tránh mặt anh càng nhớ, càng lì mình vứt bỏ liêm sỉ của một Xuyên tổng trước kia mà ôm lấy dỗ dành cô. Nhưng Vĩ Cầm lòng dạ cứng cỏi, cô vẫn chưa chịu xuôi lòng nguôi đi cơn giận ấy. Anh không biết bao giờ Vĩ Cầm mới chịu tha thứ cho anh, có khi nào cô giận anh suốt cả cuộc đời này luôn không?
Nhiều đêm Vĩ Cầm nằm lăn lộn trên chiếc giường với suy nghĩ, không biết bản thân cô có hờn dỗi quá quắt với Mạnh Xuyên? Liệu anh có chán ghét cô mà tìm đến người yêu cũ nữa không? Nửa muốn bỏ qua, nửa muốn giận thêm, nhưng cũng muốn anh dỗ dành nhiều hơn. Nếu như Mạnh Xuyên ngỏ lời xin lỗi cô một lần nữa, chắc chắn cô sẽ tha thứ. Nhưng mấy ngày nay Mạnh Xuyên không về nhà, cơ hội để nghe lại lời xin lỗi từ anh cũng cảm thấy thật xa mờ.
Chẳng lẽ cô giận dai dẳng quá, anh không chịu được nên đã chán ghét cô? Anh có thể giấu giếm cô chuyện lớn, cô lại không thể được giận hờn đôi chút sao? Chỉ bao nhiêu đó anh cũng không đủ nhẫn nại để chờ cô tha lỗi, nhưng thừa nhẫn nại ôm lấy vết thương khi người xưa bỏ lại. Thật là không công bằng, quá ích kỷ với cô!
Mấy ngày sau đó Vĩ Cầm đang ngồi trên giảng đường, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Đám sinh viên cứ vây quanh, chốc chốc lại liếc mắt nhìn cô một cách khó hiểu rồi chụm lại xì xào một cái gì. Không hiểu nhiều cô cũng hiểu sơ sơ, là họ đang xúm xít chỉ trỏ nói về cô.
Tiểu Vy từ ngoài cửa chạy tới Vĩ Cầm, thở không ra hơi đã dúi điện thoại vào trong tay Vĩ Cầm hì hục lời nói.
– Vĩ Cầm! Mày xem đi, chuyện không ổn rồi.
Vĩ Cầm nheo mắt nhìn Tiểu Vy không hiểu cũng cầm lấy chiếc điện thoại trong tay lên xem. Là một đoạn video mà Lệ Châu đăng lên trang cá nhân của mình. Trong video đó Lệ Châu cố ra vẻ mình thục nữ yếu đuối, khóc lóc thảm thiết.
Chị ta nói rằng, trước chị ta và Mạnh Xuyên là một đôi đang yêu nhau sắp chuẩn bị kết hôn. Thì tự dưng đâu ra một Vĩ Cầm cô, nhân lúc chị ta ra nước ngoài làm việc liền quyến rũ chen chân vào giữa cuộc tình của hai người họ.
Để mọi người tin những lời nói đó, chị ta còn cố tình tung lên những tấm ảnh ngọt ngào hai người lên. Tất nhiên mọi người sẽ tin, cho rằng Vĩ Cầm cô là loại con giáp thứ mười ba. Dù cô có mười cái miệng, cũng không thể rửa sạch hết đi một câu nói từ một người mẫu nổi tiếng được lòng cả nửa thiên hạ như chị ta.
Thời gian này Vĩ Cầm đã phải xin nghỉ phép ở nhà suốt gần một tuần. Vì ở trường cô ngày nào cũng chịu đựng sự công kích từ phía fan của Lệ Châu, còn bị bạn bè trong trường đua nhau chế giễu. Tâm lý của cô bị ảnh hưởng rất nhiều, cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hết chuyện chiến tranh lạnh với Mạnh Xuyên, nay lại thêm lời bịa đặt quá quắt của Lệ Châu.
Nguyên một tuần đó cô chỉ biết nhốt mình trong nhà, đến trường chắc chắn cô sẽ bị mọi người chỉ chỏ buông lời ác ý. Gần đây cô cũng thấy Mạnh Xuyên rất hay đi sớm về khuya. Nhiều khi đến tận 2 - 3 giờ sáng anh mới về nhà, sáng sớm lại tiếp tục rời người đi.
Vĩ Cầm cũng suy nghĩ rất nhiều về những hành động gần đây của anh. Phải chăng lời của Lệ Châu nói là đúng, sự thật là anh chỉ coi cô như kẻ thay thế? Nếu không một tuần qua khi cô bị Lệ Châu bịa đặt chuyện, anh không có phản ứng gì. Chẳng lẽ đối với anh, cô bây giờ đã hết giá trị.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó Vĩ Cầm bất giác thấy tủi thân mà khóc. Cô không giữ được bình tĩnh, tâm tình cô bây giờ như một sợi chỉ mành đang treo trước gió, chỉ một chút cử động nhẹ cũng có thể không giữ nổi một giây. Cô từng cho rằng mình chọn đúng đắn hạnh phúc, nhưng đó chỉ là cô tự mình kỳ vọng.
Càng nghĩ Vĩ Cầm càng tự đẩy mình vào mớ bòng bong không có lối thoát. Cô còn nghĩ rằng có lẽ anh đang trông mong bản thoả thuận kia sớm kết thúc, anh sẽ ly hôn với cô. Sau đó được như ý nguyện, anh mau chóng trở về bên cạnh Lệ Châu hắt hủi cô như kẻ qua đường. Những suy nghĩ ấy cứ lảng vảng ở trong đầu, khiến cô ăn không ngon ngủ không yên, tinh thần suy sụp vô cùng.
Vĩ Cầm đang ngồi thẫn thờ ở phòng khách thì nghe tiếng bấm chuông cửa. Vĩ Cầm đoán là Tiểu Vy đến, vừa rồi Vy có gọi điện thoại đến, bảo là có việc gì đó cần nói với cô .
Vĩ Cầm chạy ra mở cửa, Tiểu Vy liền vội kéo Vĩ Cầm ngồi vào ghế, tỏ ra ánh mắt lo lắng hỏi ngay.
– Dạo gần đây có phải lão chồng mày rất ít khi ở nhà không?
Vĩ Cầm không nói gì chỉ ngậm ngùi gật gật đầu. Vĩ Cầm đoán là Tiểu Vy biết chuyện gì đó về Mạnh Xuyên nên hôm nay mới gấp gáp chạy đến báo cho cô hay. Bản thân Vĩ Cầm dù không chấp nhận được sự thật nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc tồi tệ nhất. Chỉ là Vĩ Cầm không biết Tiểu Vy định nói cho cô nghe về vấn đề nào. Về Mạnh Xuyên muốn ly hôn với cô, hay Mạnh Xuyên và Lệ Châu hai người họ đã chuyển đến ở cùng nhau rồi.