Chương 27 - Những Sự Thay Đổi Đầy Bất Ngờ - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 27/
Vừa đúng lúc Vĩ Cầm nghe tiếng xe Mạnh Xuyên trở về, lòng cô bồn chồn hồi hộp khó tả. Cô tin anh, nhưng chẳng hiểu sao lại bất an vô cùng. Nếu như đó là sự thật, cô cũng không biết mình có mạnh mẽ để giữ được một chút bình tĩnh.
Thấy Mạnh Xuyên vào nhà, vẫn như thường ngày cô chạy tới lấy cặp cất áo cho anh. Cô chớp chớp đôi mắt trong veo, ở phía sau anh trạng thái vẫn tự nhiên nói.
– Anh tắm đi rồi mình ăn cơm, nay em có nấu món anh thích.
Mạnh Xuyên cũng dịu ngoan nghe lời, véo má cô một cái yêu chiều hỏi.
– Vợ! Nay em nấu món gì thế?
Cô đỏ hết cả mặt, trước giờ anh toàn gọi cô là Vĩ Cầm rất ít khi xưng hô mật ngọt như vậy. Cũng có thể gọi là chưa từng, lần đầu nghe anh gọi “vợ” khiến trái tim cô có chút xao xuyến.
– Anh mau tắm đi, chút nữa anh sẽ biết.
Anh thẳng tay đưa lên trán, đứng nghiêm người hô to dõng dạc.
– Tuân lệnh vợ!
Ngồi ở bàn ăn, anh đưa mắt nhìn mâm cơm thịnh soạn rồi lại đánh mắt qua nhìn cô vợ mình. Anh không rõ bản thân suy nghĩ nhiều, hay có chuyện gì đó Vĩ Cầm đang giấu anh, mà từ lúc về anh cảm thấy cô hơi khác. Bình thường anh về tới, cô sẽ lao đến ôm chặt lấy thắt lưng anh, còn nũng nịu đòi anh thơm má mới được đi tắm.
Nhưng tối hôm nay, Vĩ Cầm lại không hề nhắc gì đến. Anh cũng cảm nhận thấy dường như trong đôi mắt của cô đang trĩu nặng tâm tư. Anh không biết có chuyện gì khiến Vĩ Cầm nặng lòng đến thế. Vô tình nghe tiếng thở dài của cô, anh không kìm được lo lắng hỏi.
– Viên kẹo ngọt, hôm nay em có tâm sự gì sao? Có thể kể anh nghe không?
Mạnh Xuyên lên tiếng trước, bất giác cô khựng tay, đặt bát xuống bàn khoanh tay nhìn anh. Cô vẫn đang do dự không biết mình có nên làm rõ chuyện Lệ Châu với anh hay giữ im lặng? Vĩ Cầm sợ nói ra lại khiến Mạnh Xuyên chạnh lòng, vì cho rằng cô không tin tưởng anh.
Nhưng suy cho cùng nếu cô không hỏi thì người cảm thấy khó chịu nhất lại chính là cô. Xét tới xét lui cô vẫn muốn bản thân nói ra suy nghĩ của mình, trong hôn nhân chỉ cần một người im lặng cũng đủ phá vỡ đi hạnh phúc gia đình. Vĩ Cầm hít một hơi sâu rồi mím môi nói ra một câu.
– Hôm nay chị Lệ Châu có tới tìm em…
Nói tới đây Vĩ Cầm khựng giọng lại, cũng đồng thời liếc mắt qua nhìn Mạnh Xuyên xem phản ứng của anh. Mạnh Xuyên ngồi đối diện, cũng cảm thấy trong câu nói của Vĩ Cầm có gì đó hơi khó xử. Anh lên tiếng hỏi lại lời cô.
– Cô ấy đến tìm em đã nói gì?
Vĩ Cầm chầm chậm thong thả.
– Chị ấy cũng không nói gì quá đáng, chỉ là nói một số chuyện của mình với anh.
Mạnh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô khuôn mặt hiện lên ý nghĩ “nói chuyện gì.” Vĩ Cầm liền nhận ra nói thẳng luôn với anh.
– Chị ấy bảo anh và chị ấy từng là người yêu của nhau, hơn nữa còn rất sâu đậm. Em vốn chỉ là người thay thế cho cái bóng của chị ấy trong lòng anh.
Vĩ Cầm vừa dứt lời liền đưa mắt qua nhìn Mạnh Xuyên, cô thấy khuôn mặt anh đột nhiên biến đổi nghiêm lạnh. Chẳng lẽ lời cô nói đã khiến Mạnh Xuyên buồn? Cô thấy anh không vui liền chữa lời an ủi.
– Nhưng mà em không tin…
Bất ngờ anh lên tiếng làm chặn ngang câu nói của Vĩ Cầm.
– Chuyện cô ấy nói là thật.
Trước kia Vĩ Cầm dỗi anh vì vấn đề Lệ Châu hay lẽo đẽo bám theo mình, khó khăn lắm anh mới dỗ dành giải thích cho Vĩ Cầm hiểu. Lúc ấy anh rất muốn nói rõ cho Vĩ Cầm biết về mối quan hệ trước kia của hai người, chỉ là anh sợ nói ra Vĩ Cầm lại tự mình suy nghĩ lung tung mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Hơn nữa khi ấy Lệ Châu cũng có nói với anh sau khi xong chuyện hợp đồng cô sẽ không làm phiền anh nữa, sẽ quay về Hàn chú tâm cho sự nghiệp. Nhưng lời nói của cô ấy xem ra chỉ là cố tình muốn anh an tâm, để anh bớt đi sự lạnh nhạt đối với cô ấy. Anh không ngờ Lệ Châu lại tìm tới tận Vĩ Cầm để gây chuyện, suy cho cùng là anh lơ là, là anh cho Vĩ Cầm biết quá muộn để rồi gây nên những hiểu lầm.
Vĩ Cầm nghe rõ từng câu từng chữ Mạnh Xuyên vừa nói ra, tất cả như nhát d-ao xuyên qua tim mình. Vậy mà trước cô còn lo lắng anh sẽ khó chịu khi cô không tin tưởng anh. Là cô yêu suy nghĩ cho người ta quá nhiều rồi. Bây giờ người đau nhất là cô, người đáng thương nhất cũng chính là cô.
Vĩ Cầm cười chua xót lên một tiếng, ghì chặt ngón cái vào lòng bàn tay của mình đứng phắt dậy. Không giữ được kích động, cô nghèn nghẹn khó khăn.
– Thì ra chị ta nói không hề sai, trong mắt anh tôi sớm chỉ là cái bóng của chị ta mà thôi.
Mạnh Xuyên nghe thấy lời Vĩ Cầm, trong lòng khó chịu như kim châm, vì sự thật anh không hề coi Vĩ Cầm như chiếc bóng của Lệ Châu. Anh thừa nhận trước kia anh từng dị ứng với phụ nữ, từng ghét cô thậm chí cố tình đối xử tệ với cô vì nỗi đau Lệ Châu để lại trong anh quá lớn.
Nhưng sau đó anh đã dần thay đổi cách suy nghĩ vì nhận ra trên đời này còn có một người con gái chân thành, trái tim sáng như ánh trăng rằm, là người duy nhất mang đến ánh sáng cho trái tim tăm tối lạnh giá của anh ấm lại. Là người anh nhận ra bản thân mình cần phải che chở, bảo vệ. Đời này kiếp này hay có kiếp sau, anh vẫn muốn ở bên cạnh mỗi một người – đó là Vĩ Cầm.
Chỉ là bây giờ mọi lời anh nói ra với cô lúc này cũng chỉ là châm dầu vào lửa, làm cho Vĩ Cầm thêm kích động. Không biết chừng chuyện tồi tệ gì sẽ xảy đến.
Mạnh Xuyên tiến lại gần nhẹ nắm lấy tay Vĩ Cầm, cố gắng trấn an cho cô bình tĩnh.
– Vĩ Cầm em nghe anh, bình tĩnh ngồi xuống. Mình từ từ nói chuyện có được không?
Vĩ Cầm tỏ rõ nụ cười khổ trên khuôn mặt, đưa đôi mắt sớm đã đỏ hoe vì khóc. Một tầng nước mắt tràn ra, cô hất mạnh tay Mạnh Xuyên khỏi bàn tay mình.
– Nói chuyện từ từ, bình tĩnh? Anh kêu tôi phải làm sao? Chỉ trách là do tôi quá dễ dàng tin yêu một người, mà chỉ xem tôi như kẻ thay thế.
Vĩ Cầm nói rồi không kìm nổi nỗi uất ức trong lòng đang hòa cùng cơn tức giận đến đỉnh điểm. Cô nhìn bát canh nóng trên bàn dùng tay hất mạnh xuống, làm nước canh nóng vãi tung toé cả ra sàn nhà.
Mạnh Xuyên thấy tay Vĩ Cầm bị bỏng vội sốt ruột đưa cô đi ngâm nước lạnh. Nhưng vết thương này sao có thể đau bằng vết thương ở trái tim, khi bị chính người cô yêu lừa dối. Vĩ Cầm đẩy anh ra, hằn lên đôi mắt cô là một sự hờn giận lớn.
– Tôi không muốn anh động vào người tôi, anh có rõ hay chưa?
Không muốn đôi co thêm với Mạnh Xuyên câu nào, cô vội bỏ về phòng. Mạnh Xuyên lo lắng đuổi theo cô, nhưng vừa chạy đến đã bị cô nhanh chóng khoá trái cửa. Anh chỉ biết dùng giọng dịu dàng như mang nỗi bất lực, đau lòng gọi truyền vào trong.
– Vĩ Cầm! Em giận anh cũng được, nhưng em đừng bỏ mặc vết thương ở trên tay được không?
Đáp lại câu nói của anh chỉ là tiếng khóc thút thít của cô trong phòng vọng ra.
– Anh để tôi yên đi, tôi không muốn nghe một lời nào từ anh nữa.
Anh chưa bao giờ cảm giác mình đau nhói bức bối như lúc này, nương theo cánh cửa trượt thân mình khuỵu xuống bên ngoài. Bất giác khoé mắt cũng ngấn lệ, lúc này anh rất rõ bản thân mình đã làm Vĩ Cầm tổn thương. Chẳng hiểu sao anh lại rất sợ đánh mất đi cô, mất đi thứ tình yêu quý giá nhất mà vất vả lắm anh mới chắt chiu có.
Thời gian trước nếu anh chịu nghe lời Cảnh Phong khuyên, cho Vĩ Cầm biết sớm mọi chuyện thì đã không tệ hại đến mức này. Nghe Vĩ Cầm khóc anh thấy xót, Vĩ Cầm đau anh đau gấp bội lần.
Dù anh có lên tiếng dỗ an như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn khư khư nhốt mình trong phòng không chịu bước ra. Anh cũng không còn cách nào khác, đành để cô yên tĩnh một chút.
Bên trong phòng, Vĩ Cầm ngồi bó gối trên góc giường khóc nấc thành tiếng. Cô ban đầu cứ cho rằng là mình sai khi sinh nghi ngờ anh, nhưng tất cả cô càng sai khi tin Mạnh Xuyên đã thật lòng yêu cô.
Nếu hiện tại hai người không còn mối quan hệ nào, sao anh lại muốn giấu giếm cô. Anh chỉ cần nói rõ cho cô nghe tất cả, ít ra cô còn cảm thấy dễ chịu hơn bây giờ.
Cô rất sợ mình bị lừa dối, càng sợ hơn
người lừa dối cô lại là người chồng cô tin yêu. Đau lòng hơn người nói cho biết chuyện không phải anh mà là từ người yêu cũ, nếu như hôm nay chị ta không đến gặp cô nói chuyện. Thì liệu cô có biết đến mối quan hệ sâu đậm giữa hai người, anh muốn giấu chuyện này cả đời với cô ư?
Cứ như vậy cô ôm mình trong góc khóc một lúc lâu, trải qua bao nhiêu lâu cô cũng không rõ nữa. Khi lòng hồi lắng lại, cũng là lúc cô nghe ra ở bên ngoài có tiếng đàn piano vang lên. m thanh đó cứ lởn vởn quanh đây, nghe qua rất quen thuộc có vẻ như âm điệu từ mười năm trước.
Âm điệu ấy rất giống với tiếng dạo đàn của Vĩnh Khương năm xưa. Tất nhiên cô không thể kìm nổi mình, theo bản năng cô đi theo tiếng đàn, rất muốn biết âm thanh đó phát ra từ đâu.
Vĩ Cầm vừa mở cửa phòng ra, ở trước phía dưới sàn nhà có một lọ thuốc mỡ. Khi nãy vô tình làm bản thân bị bỏng, cô cũng không quan tâm đến nỗi đau ấy. Nhưng khi vừa thấy lọ thuốc Mạnh Xuyên để lại cho cô, sống mũi có chút hơi cay nồng xộc thẳng lên trên.
Biết rõ hai người đang có mâu thuẫn, nhưng không vì thế mà Mạnh Xuyên bỏ bê vết thương cô. Anh vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cô, chỉ là bây giờ cô ngoan cố muốn cự tuyệt tất cả tình yêu, sự quan tâm của anh đối với mình.
Lúc này tiếng đàn mỗi lúc vang lên càng to rõ, cô nhìn vào căn phòng ở cuối dãy tầng. Men theo thanh âm đó bước tới một căn phòng, nhìn qua khe cửa cô thấy bóng dáng một người đàn ông bên trong đang ngồi đánh đàn, hình như là Mạnh Xuyên.
Tư dung của anh thoát ẩn thoắt hiện trong bóng tối. Dưới nguồn sáng của ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, trông khung cảnh giống với một bức tranh tuyệt đẹp trong cuộc đời cô như chốn tiên cảnh. Bất giác hình ảnh của Vĩnh Khương năm đó hiện lên trước mắt cô. Nếu không biết Vĩnh Khương đã m-ất, thì cô đã nhầm tưởng rằng người ở trước mặt cô chính là Hồ Vĩnh Khương của năm xưa.