Chương 26 - Bí Ẩn Qua Lời Kể Của Người Thứ Ba - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

Thấy nét mặt trầm ngâm của Mạnh Xuyên, trong lòng cô không an tâm chút nào. Cô vội tót chân vào trong lấy ra chai rư-ợu vang cùng hai cái ly, ngồi xuống rót ra hai ly rượu đưa cho anh một ly. Cô cầm ly rượu của mình uống cạn một hơi, Mạnh Xuyên cũng nâng lên uống cạn ly rư-ợu trên tay. Uống qua gần nửa chai, Vĩ Cầm mới mượn men rư-ợu mà nói nhỏ vào tai Mạnh Xuyên.

DONATE cho tác giả qua số tài khoản : 070108344707 ngân hàng Sacombank ( Vo Thi Kieu Diem )

– Em chính là quà tặng đặc biệt, anh có thể khui quà.

– Em chắc chắn chứ? Sẽ không hối hận?

Vĩ Cầm gật đầu, rồi lại lắc đầu, nhất quyết sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của mình tối nay. Khuôn mặt ửng hồng của cô khiến anh có chút lưỡng lự nhưng càng không thể từ bỏ thời khắc ngàn vàng cuộc đời mình, nhẹ nhàng áp lên môi cô một nụ hôn cũng vừa nâng tay lên bế cô về phòng.

Đặt cơ thể Vĩ Cầm xuống giường, nụ hôn vẫn triền miên ngây ngất. Buông khỏi đôi môi mềm mại, Mạnh Xuyên hôn dài xuống cổ, từng nơi anh hôn qua, nơi đó in lại dấu vết đỏ đỏ.

Đồng điệu với nụ hôn, bàn tay anh kéo dây áo cô tuột xuống, b-ầu ng-ực vừa vặn hiện rõ nguyên hình. Bản năng người thiếu nữ khép nép, xấu hổ khiến hơi thở dồn dập, bờ ng-ực tròn trắng cũng vì thế mà phập phồng lên xuống kịch liệt. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên làn da tuyết mịn một cái.

– Vĩ Cầm, em là viên kẹo ngọt của anh.

Anh cố lách mình vào giữa hai chân cô, cô sợ hãi theo bản năng mà khép chặt đùi, cơ bắp thắt chặt lại đến phát đau. Vì đây là lần đầu nên cô có chút hơi ngại ngùng, hai bàn tay nhỏ níu lấy tấm áo che đậy khuôn ng-ực đang hiện ra trước mặt anh.

Sự kiên nhẫn cuối cùng của anh bị đánh vỡ, khi chạm tay vào được nơi tư mật giữa hai chân thon dài cô. Anh dùng một bàn tay khoá chắc tay Vĩ Cầm lên đỉnh đầu, tay còn lại tách mở hai chân cô, tranh thủ lách mình vào trong.

Vĩ Cầm hét lên một tiếng, nước mắt tràn ra ướt đẫm hai hàng mi đen nhánh. Trán cô đổ một tầng mồ hôi lạnh, cơn đau nhức từ b-ầu ng-ực căng tròn lan đến đôi cánh tay và bây giờ là đôi chân.

Cô càng hoảng sợ hơn khi chính mình cảm nhận được kích hoá cơ thể của anh. Có thứ gì đó to lớn, nóng rực và hung tàn đang muốn xé rách cơ thể mỏng manh.

Anh bắt lấy cánh môi cô bắt đầu day nó, miết nó rồi trượt xuống cần cổ thon gọn. Đầu lưỡi ma quái quét qua chiếc cổ trắng, rơi xuống hõm vai xương quai xanh.

Bàn tay Mạnh Xuyên vẫn không ngừng nắn b-óp b-ầu ng-ực no đủ của Vĩ Cầm . Thoáng chốc chiếc lưỡi tinh ranh cùng đôi môi khô khốc của anh đã quyện lấy đầu ngực nhỏ xinh như nụ hoa thiếu nữ.

Anh thoải mái c-ắn m-út đầu ng-ực, dày vò nó đến sưng lên, đỏ hỏn. Từ đôi gò đầy đặn của cô mà lướt xuống vùng eo thon gọn, mềm mại. Cô theo bản năng co rút người lại, cảm thấy nguy hiểm mỗi lúc một gần. Anh gắt gao giữ lấy eo cô, cúi thấp người xuống hôn vào chiếc bụng phẳng lì. Cơn nhạy cảm cùng cảm giác khoái cảm khiến cô khổ sở vặn vẹo eo nhỏ, cảm giác khó chịu kia bức cô đến phát điên.

Anh không thể nhịn được nữa lập tức tuột lấy đai lưng của mình. Vật cứng đáng sợ kia cứ thế trần trụi thô bạo mà chạm vào giữa hai chân của Vĩ Cầm, tiếp xúc trực tiếp với cánh hoa mềm mại trinh nguyên. Anh không do dự, cũng không chút xót thương mạnh mẽ tiến thẳng vào bên trong.

Cô đau đớn như thân thể xé làm đôi, cô hét lên một tiếng nước mắt và mồ hôi không ngừng chảy xuống. Anh nghe thấy tiếng khóc nỉ non lại hoá nên yêu kiều, hưng phấn trong người lại tăng thêm gấp bội. Trong gian phòng bây giờ ngập tràn mùi hoan ái của hai người, cùng tiếng làm tình cứ thế vang lên.

Sau khi hai người trải qua đêm xuân mộng ấy, Vĩ Cầm khi thức giấc thấy anh vẫn ngủ ngon. Không muốn đánh thức anh dậy, cô nhẹ nhàng bước xuống giường. Đột nhiên một bàn tay ấm nóng kéo cô lại.

Vĩ Cầm nằm gọn trong lòng Mạnh Xuyên, giọng nói của anh có chút khàn đặc.

– Vẫn sớm, nằm lại đây với anh một lát.

Vĩ cầm cũng rất biết nghe lời mà an phận nằm lại đó. Cô nhớ tới chuyện hôm qua giữa hai người, chợt thấy xấu hổ nhưng nghĩ lại vốn đó là việc bình thường của những đôi vợ chồng khác phải làm. Chỉ là lần đầu tiên cô trao thân nên có chút gì đó hơi hốt hoảng.

Nhưng bây giờ có xấu hổ hay hối hận, cô cũng đã trao gửi thứ quý giá nhất của mình cho anh. Đồng nghĩa với việc cô chính là người vợ thật sự được anh yêu thương, bản thỏa thuận hôn nhân kia đã không còn giá trị.

Không nằm cùng Mạnh Xuyên lâu, cô rời giường chuẩn bị bữa sáng rồi tới trường. Mặc dù Mạnh Xuyên có ngỏ ý muốn ra ngoài ăn sáng nhưng cô lắc đầu kiên quyết.

Bình thường dù cô có mệt ra sao vẫn cố hoàn thành bữa sáng cho hai người, cô thích cảm giác ấm cúng của bữa cơm gia đình hơn. Vả lại Mạnh Xuyên cũng rất khó tính trong việc chọn món, không hợp khẩu vị với mình liền có ý bỏ bữa.

Vẫn như thường ngày Vĩ Cầm định bụng sau khi tan học sẽ ghé qua siêu thị mua một vài thứ để chuẩn bị bữa tối. Nhưng hôm nay cô thấy một điều rất lạ, có rất nhiều sinh viên chạy tới đứng vây quanh cổng trường đang nháo nhào. Ra đến nơi Vĩ Cầm mới biết tâm điểm của họ chính là Lệ Châu.

Bởi không phải ai cũng được dịp và có cơ hội được gặp cũng như được đến gần một nữ người mẫu nổi tiếng như Lệ Châu.

Vừa thấy bóng dáng vĩ Cầm lướt qua chỗ đám đông, Lệ Châu liền nhận ra ngay. Đối với một kẻ nhà quê đã cướp đi vị trí trong lòng Mạnh Xuyên, sao cô không nhận ra cho được. Lệ Châu tách khỏi đám đông, nhanh chân tiến đến giữ tay Vĩ Cầm vênh váo lên tiếng.

– Cô đi theo tôi.

Vĩ Cầm nhìn dáng vẻ ngang ngược của Lệ Châu, cô nghiêng đầu với ánh nghĩ “Chẳng lẽ người mẫu nổi tiếng nào cũng có cách cư xử tệ như này sao?” Vĩ Cầm giũ cổ tay mình ra khỏi bàn tay Lệ Châu. Nhìn thẳng vào đôi mắt ngọc ngà của Lệ Châu mạnh giọng.

– Sao tôi phải đi theo chị?

Lệ Châu cảm thấy khó chịu muốn nỗi bực, từ trước đến nay chưa có một ai dám hằn giọng với cô, cũng chưa có ai dám thẳng lời từ chối. Vậy mà bây giờ lại có một con nhóc nhỏ tuổi dám cứng đầu từ chối, điều ấy cũng khiến cho Lệ Châu cảm thấy tự xịt keo với chính mình.

Lệ Châu cô cũng không phải là người dễ dàng bị hạ gục trước một ai, hơn nữa còn là một con nhải ganh miệng còn thơm mùi sữa. Khuôn mặt đầy kiêu hãnh rồi ung dung nói.

– Được, cô không đi tôi cũng không ép. Vốn chuyện này có liên quan đến Mạnh Xuyên, cô không nghe quả là có chút thiệt thòi cho mình đấy!

Vĩ Cầm nghe đến liền chớp mắt ngẫm ngợi trong đầu, sau đó cũng chịu theo Lệ Châu ra ngoài nói chuyện.

Hai người đến một quán cafe ngồi, cách trường Vĩ Cầm học tầm khoảng 500m. Gọi ra hai ly nước cam ép, Vĩ Cầm nhấc ly nước ép của mình nhấp một ngụm. Sau đó đưa mắt nhìn qua dáng vẻ kiêu sa xinh đẹp của Lệ Châu, nhưng lại không có nét thân thiện gì.

– Có chuyện gì chị nói đi!

Vĩ Cầm không giả vờ nền nã được như Lệ Châu, rất nhanh thẳng thắn lên tiếng. Lệ Châu khẽ mở miệng như cười khẩy, “Đúng là con nhải ganh vừa quê vừa phèn” cô nhép ra một câu chỉ cho mình nghe nhưng không ngờ Vĩ Cầm thính tai lại nghe thấy.

Mặc dù nghe thấy có chút khó chịu nhưng Vĩ Cầm cố giữ cho mình một sự lễ độ, dằn xuống cơn tức giận cười hòa nhã một cái. Dù sao Mạnh Xuyên vẫn còn đang trong thời gian hợp đồng với chị ta, có nóng cũng phải thật lý trí.

– Nếu chị không nói tôi về, Mạnh Xuyên còn đang đợi tôi ở nhà.

Lệ Châu liếc mắt ngạc nhiên nhìn Vĩ Cầm một cái, tiếp đó giương ra một kiểu giễu cười.

– Đợi cô? Cô cho mình là ai mà lại tự tin khẳng định rằng anh Mạnh Xuyên đang đợi cô chứ? Tôi cũng không hẹp hòi mà nói cho cô nghe, trong lòng Mạnh Xuyên, cô cũng chỉ là người thay thế cho tôi mà thôi.

Vĩ Cầm nhướng đôi mày thở dài không muốn đôi co với chị ta. Trong lòng Mạnh Xuyên có cô hay không, chẳng lẽ cô không rõ mà còn phải nhờ chị ta mách bảo. Mang nghĩa là một cái đuôi mà cũng muốn ngang ngược dằn mặt người vợ danh chính ngôn thuận như cô sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, ảo tưởng sức mạnh để tranh vị trí ở trong lòng Mạnh Xuyên. Vĩ Cầm không thiết gì phải nhường nhịn một cái đuôi, dù chị ta có là người được cả thiên hạ tung hô đi chăng nữa. Nhếch miệng một cái như khinh, Vĩ Cầm tuyên bố.

– Nếu như khả năng của chị chỉ đến đây thì đừng phí công vô ích nữa. Tôi là vợ chính thức của anh ấy, chị sẽ không có cửa chen vào. Hơn nữa chắc chị sẽ không muốn danh tiếng của mình tạo dựng bấy lâu chỉ gói gọn trong hai từ “tiểu tam” đâu nhỉ?

Vĩ Cầm vừa dứt câu đã nhấc túi xách đứng lên định rời đi, thì một câu nói từ phía sau từ Lệ Châu thốt lên như cào nát tâm trí cô. Khiến đôi giây Vĩ Cầm sững lặng tâm can, không nói nổi một lời.

– Vậy thì cô Vĩ Cầm đây không biết, tôi và Mạnh Xuyên từng yêu nhau sáu năm, sâu đậm bên nhau. Kể cả chuyện tình cảm lẫn chuyện trên giường. Thử hỏi người cướp vị trí mà cô nói chính là cô hay là tôi đây? Cô nghĩ anh ấy yêu cô thật ư? Vốn là một chiếc bóng mà ngỡ mình vĩ đại.

Bên trong mặc dù bị đả kích nhưng bên ngoài Vĩ Cầm tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt đen ấy của Lệ Châu gằn mạnh.

– Chị đừng giở trò ly gián trái tim tôi. Nếu không đừng trách tôi tàn ác với chị.

•••

Về đến nhà cũng vì những câu nói ấy của chị ta khiến tâm trạng Vĩ Cầm không tốt. Cô cứ mong ngóng Mạnh Xuyên mau về nhà để cô hỏi thực hư câu chuyện. Bây giờ trong lòng cô bức bối như ngồi trên lửa ngọn, lại càng không thể để tâm chuyện nào khác ngoài mối quan hệ của hai người. Mặc dù chưa xác định được lời chị ta nói có phải sự thật, nhưng nghĩ đến câu “sâu đậm trên giường” mà cô lại nhối nhào trong tim, ức muốn nghẹn thở.

Chuyện này không được qua loa mà phải hỏi ra cho rõ. Vĩ Cầm cô sẽ không dễ dàng bị người khác dắt mũi, trơ trẽn cướp m-ất chồng của mình như vậy.

DONATE cho tác giả qua số tài khoản : 070108344707 ngân hàng Sacombank ( Vo Thi Kieu Diem )