Chương 25 - Sinh Nhật Ngọt Ngào và Kỷ Niệm Quá Khứ - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 25/
Cùng lúc đó ở trong phòng mình Vĩ Cầm cũng giống với Mạnh Xuyên, cả người cô toát mồ hôi, cơ thể nóng lên như phát sốt. Lòng dạ có chút kỳ lạ, trước giờ cô chưa từng suy nghĩ đến chuyện chăn gối, vậy mà bây giờ đầu óc lại toàn nghĩ đến chuyện đó.
Cái nóng khiến Vĩ Cầm vô cùng khó chịu, cô không tự chủ mà cởi chiếc váy ngủ trên người mình xuống lộ rõ lớp ra thịt trắng nõn nà. Cô không hiểu sao lúc này tâm trí rất phóng đãng, dường như có một ma lực nào đó thúc ép cô phải mê mị.
Khi này ở bên phòng Mạnh Xuyên đã chạy vội vào nhà tắm ngâm mình trong bồn nước lạnh. Mặc dù ngâm mình trong nước lạnh vẫn không thể giúp anh hết khó chịu, giảm đi cơn nóng bức trong người.
Mạnh Xuyên cũng sớm đoán ra tách trà của mẹ anh pha chắc chắn có vấn đề. Chỉ là sao anh không sớm nhận ra, để bản thân không phải rơi vào tình cảnh này. Lúc tối Vĩ Cầm có uống cùng anh, chắc chắn hiện giờ cô đang bị thuốc phát tán.
Nghĩ tới Vĩ Cầm, lòng anh không không kìm được nhịp thở gấp gáp trong lồng ngực, len lỏi lên một sự hưng phấn đến kịch liệt. Khoảnh khắc đó rất muốn chạy qua tìm cô, nhưng ý thức còn sót lại anh nhất định phải vượt qua ải ham muốn này. Bàn tay anh bám chặt vào miệng bồn tắm, đôi mắt nhắm nghiền cắn răng chống chọi. Chỉ cần qua một tiếng, thuốc hết hiệu lực thì xem như đã an toàn. Anh ngâm mình trong nước gần một tiếng, bàn tay lạnh đến mức teo tóp lại nhăn nhúm như trái nho khô. Qua một lúc khi cơ thể giảm dần đi nóng bức, anh liền lau khô người mặc vội chiếc áo vào. Rất lo lắng chạy qua phòng Vĩ Cầm.
Mở cửa phòng thấy trên người Vĩ Cầm chỉ có một lớp vải mỏng tanh lộ rõ thân hình gợi cảm. Anh quay hướng mắt, quơ lấy chiếc chăn mỏng trên giường quấn lấy cơ thể cô. Với phụ nữ sẽ không có sức chịu đựng mạnh như nam nhân, tất nhiên Vĩ Cầm còn đang bị thuốc kích thích hành hạ. Bị anh quấn càng thêm khó chịu, bứt rứt tay cô chỉ muốn vùng vẫy xé toạc đi chiếc chăn trên người. Lúc này tâm trí của Vĩ Cầm nửa tỉnh nửa mê, trong cô bây giờ vẫn bị dục vọng xâm chiếm mãnh liệt.
Cô nhìn thấy Mạnh Xuyên ngay trước mặt mình, hương thơm sữa tắm hoà quyện cùng mùi đàn ông, khiến Vĩ Cầm không chịu được. Mạnh mẽ thoát khỏi chiếc chăn, vung tay ra víu lấy cổ Mạnh Xuyên đặt lên môi anh hôn cuồng dã. Ngày thường trông cô như một tiểu thư chân yếu tay mềm, mặt hoa e thẹn. Vậy mà khi có chút thuốc kích thích vào, tính khí lại vồ vập như con mãnh thú.
Mạnh Xuyên đơ người ra một lúc, đây là lần đầu tiên Vĩ Cầm chủ động hôn anh. Bản năng nguyên thủy của người đàn ông khi bắt gặp phải thứ mình thích nghiễm nhiên sẽ không cự tuyệt, hai tay anh lập tức đặt ngay gáy cổ Vĩ Cầm nâng lên, cuồng nhiệt đáp lại. Hai đôi môi hoà quyện nhịp nhàng ăn ý, nhưng ngay sau đó một giây tỉnh trí Mạnh Xuyên dứt khỏi đôi môi mềm, nhẹ nhàng đẩy cô ra.
Anh sợ rằng sau nụ hôn, anh sẽ không cưỡng lại nổi dục tính mình mà mạo phạm đến thân thể cô. Anh biết Vĩ Cầm vẫn chưa sẵn sàng cho chuyện này, hôm nay chỉ vì thuốc mới làm tâm trí cô sinh ra hoan ái. Sau đó, Mạnh Xuyên đưa cô vào nhà tắm xả nước, tiện tay thay quần áo bồng cô về giường.
Khi tâm trí Vĩ Cầm được ổn định, tỉnh táo ra thì mình bị quấn chặt trong chiếc chăn. Cô đưa mắt nhìn qua phía bàn học, Mạnh Xuyên đang ngồi chống tay lên trán ngủ gật. Trải qua một trận xuân dược muốn bức người, rã rời chẳng còn chút sức Vĩ Cầm nằm gọn trong chăn êm đềm nhìn qua phía Mạnh Xuyên nghĩ. Bị thuốc làm cho thần hồn điên đảo, vậy mà anh vẫn chính trực trong giờ phút ấy, một mực tôn trọng cô. Khi nghĩ cô đã thấy hạnh phúc khi mình chọn yêu đúng người, lựa chọn cưới không hề hối tiếc.
Sợ người đàn ông lạnh, Vĩ Cầm rón rén bước xuống đắp chăn cho anh, bất ngờ khiến anh tỉnh giấc. Đôi mắt nhìn lên người con gái, lạ thay anh lại nhớ tới giây phút nhìn thấy từng đường nét trên cơ thể cô lúc tối. Cô cũng đứng nhớ lại cảnh tượng bị anh nhìn thấy, quả thật ngượng muốn chín người. Vĩ Cầm chỉ ngón tay ra phía cửa, nhấp máy bờ môi.
– Anh...anh cũng nên về phòng ngủ đi.
Anh ngẩng mặt ra nhìn cô rồi sau đó nâng mí mắt nói một cách thật nhẹ nhàng.
– Từ giờ tới sáng, em cho anh mượn giường nhé.
Vĩ Cầm vẫn chưa kịp phản ứng, trên giường cô liền chứa chấp thân hình nam nhân hơn một mét tám kia. Cô đứng ngỡ ngàng nhìn chằm chằm Mạnh Xuyên.
– Nào lại đây, em định ngủ đứng ư?
– Không...
– Vậy thì lại đây.
Vĩ Cầm thậm thụt bước đến, liền bị tay Mạnh Xuyên lôi xuống ôm lấy, tiện thể kéo chiếc chăn đắp qua người cô.
– Em ngủ ngon.
m thanh câu nói khẽ phả nóng qua tai Vĩ Cầm. Mùi hương nam tính, hơi ấm đàn ông đang lan rộng khắp cơ thể cô, nhịp tim nhộn nhạo đập trong lồng ngực cô, ấy vậy mà lại là thứ ru cô chìm vào giấc ngủ.
•••
Sáng hôm nay là cuối tuần, Vĩ Cầm và Tiểu Vy có hẹn với nhau là sẽ mua đồ về nhà để cùng nhau nấu ăn. Cô và Cảnh Phong sẽ chịu trách nhiệm đi chợ và mua đồ tới, còn hai vợ chồng Vĩ Cầm sẽ phải nấu ăn.
Nhưng khi mua đồ đến, hai người đàn ông ấy lại muốn hai cô nàng ngồi trò chuyện, còn họ sẽ đích thân mình vào bếp chuẩn bị món ăn.
Tiểu Vy ngồi ở sofa phòng khách với Vĩ Cầm, sau đó ngó nghiêng hướng vào bếp mới bắt đầu thủ thỉ với Vĩ Cầm.
– Sao rồi, chuyện tình cảm của mày với lão Xuyên tiến triển tới đâu rồi?
Vĩ Cầm đột nhiên đỏ bừng cả mặt lên lắc đầu nguây nguẩy, Tiểu Vy thấy vậy liền không nhịn được lại nói.
– Mày phải sớm chủ động một chút với chồng mình chứ. Tao nghe anh Phong nói cái cô Lệ Châu, Lệ Sa gì đó, ngày nào cũng cố tình đến làm phiền Mạnh Xuyên hết.
Chuyện này không có gì lạ với Vĩ Cầm nữa, vốn cô biết Lệ Châu suốt ngày bám lấy Mạnh Xuyên. Nhưng cô tin Mạnh Xuyên không phải là hạng người đàn ông lăng nhăng, thích bỡn cợt với phụ nữ. Nếu như anh là loại người đó, thì trước khi cưới cô anh đã yêu biết bao nhiêu là phụ nữ xinh đẹp quyền quý rồi. Chỉ là một mình người kia tơ tưởng, Mạnh Xuyên cũng chỉ vì công việc nên không thể lấy kéo c-ắt đuôi.
Ở trong bếp, mỗi người một tay một việc khác nhau. Cảnh Phong thì nhặt rau, còn Mạnh Xuyên thì thái thịt cứ vậy mà cũng chuẩn bị được hai món bày lên bàn trông thật ngon phết. Lúc này Cảnh Phong đặt rổ rau xuống vòi nước đang chảy, quay lại nhìn Mạnh Xuyên.
– Cậu chưa nói cho Vĩ Cầm biết Lệ Châu là người yêu cũ của cậu ư? Thấy Tiểu Vy chưa đả động hỏi tôi về hai người, nên suy đoán cậu chưa cho Vĩ Cầm hay.
Mạnh Xuyên liền thông thả đáp như chẳng hề quan trọng.
– Ừm, chưa nói. Hết tuần sau Lệ Châu trở về Hàn Quốc, mọi chuyện cũng coi như kết thúc. Nói ra chỉ khiến Vĩ Cầm suy nghĩ nhiều hơn.
Cảnh Phong nghĩ Mạnh Xuyên nói cũng phải. Bây giờ mang chuyện cũ ra nói, hơn nữa người đàn ông còn từng yêu người cũ như chết đi sống lại cho Vĩ Cầm nghe. Thử hỏi Vĩ Cầm có rộng lượng đến mức không suy nghĩ lung tung.
Ngày hôm đó cả bốn người cùng ngồi ăn chung một bữa cơm ấm áp, hơn nữa còn mang hương vị ngọt ngào của mỗi cặp đôi.
•••
Sáng hôm nay ngồi trên giảng đường Vĩ Cầm không thể tập trung vào bài giảng của giáo sư. Khi Tiểu Vy hỏi Vĩ Cầm mới than thở một câu.
– Hôm nay là sinh nhật Mạnh Xuyên, tao không biết nên làm gì để tạo bất ngờ nữa.
– Mày nghĩ xem sinh nhật thì có gì? Tất nhiên là bánh kem, với rượu vang. Mày không cần phải chuẩn bị gì cầu kỳ, chỉ cần hai người bên nhau dưới ánh nến là đủ rồi.
Vĩ Cầm ngẫm nghĩ ý kiến của Tiểu Vy. Quả thật cô chưa từng chuẩn bị tiệc sinh nhật cho ai bao giờ, bình thường mấy buổi sinh nhật của Mạnh Ngôn là do Tiểu Vy sắp xếp lên kế hoạch. Với lại Vĩ Cầm suy đi ngẫm lại ý kiến của Tiểu Vy đưa ra cũng không tệ. Đơn giản một chút, chỉ cần có hai người là thấy hạnh phúc rồi.
Tối đến khi Mạnh Xuyên từ công ty trở về nhà, thì đèn bị tắt hết. Anh không biết chuyện gì vội cất tiếng gọi.
– Vĩ Cầm, em ở đâu?
Lúc này Vĩ Cầm đi từ nhà bếp bước thỏm ra phía sau lưng anh, trên tay cầm chiếc bánh kem.
– Happy Birthday, tuổi mới vui vẻ!
Đèn khắp trong căn nhà cũng sáng bừng lên, trên bàn là những món ăn mà cô tự tay mình chuẩn bị. Còn có ly rượu vang và bánh kem. Anh quay lại nhìn những gì cô chuẩn bị, sống mũi bỗng chốc có chút hơi cay. Qua ngày hôm nay anh đã bước sang tuổi 37. Đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, có người nhớ và tổ chức sinh nhật cho anh.
Anh nhếch cười mãn nguyện, vuốt vuốt đôi má của cô, nhỏ giọng.
– Vĩ Cầm, cảm ơn em nhé! Nếu đã tổ chức sinh nhật, có phải anh cũng cần được tặng quà không? Vậy quà của anh đâu?
Vĩ Cầm bối rối vì cô không nghĩ anh lại đòi quà, mà cô lại quên đi chuyện này. Trong lúc Mạnh Xuyên đứng đợi quà từ cô vợ trẻ tặng, cô luống cuống lục móc trong túi áo ra một viên kẹo ngọt đặt vào trong tay anh. Mạnh Xuyên đầy ngạc nhiên cũng vừa buồn cười.
– Đây là quà ư?
Vĩ Cầm cười sượng nhưng liền tự tin lột viên kẹo trên tay anh, đưa thẳng lên miệng người đàn ông.
– Anh thử đi, quà tặng đảm bảo sẽ khiến anh cảm thấy ngọt ngào.
Mạnh Xuyên từ chối thử, đẩy viên kẹo cách ra xa miệng mình.
– Không, nó không ngọt anh không thích.
Anh cứ đùn đẩy viên kẹo ra xa không thử, hết cách Vĩ Cầm đành cắn chắc một góc viên kẹo. Nắm chiếc cà vạt Mạnh Xuyên ghì xuống tầm thấp bằng mình, kiễng chân lên trực tiếp bỏ vào miệng anh.
– Như vậy đã đủ ngọt chưa?
Vĩ Cầm vừa dứt câu, cô đã bị tay Mạnh Xuyên kéo tới hôn lấy. Nụ hôn tràn ngập ngọt ngào của kẹo, cùng hương vị của hạnh phúc.
Sau nụ hôn hai người đưa nhau ra ban công tầng nhà ngồi ngắm trăng hóng gió. Vĩ Cầm tựa đầu vào vai Mạnh Xuyên tận hưởng không khí về đêm. Cô thấy anh im lặng một lúc lâu không nói gì, mới ngước lên hỏi.
– Sao thế?
– Đột nhiên anh nhớ đến chuyện cũ của trước đây, từng có một cô bé đã dúi vào trong tay anh một viên kẹo ngọt.
Anh không rõ tại sao bỗng nhiên lại nhớ về mình của mười năm trước. Lúc ấy anh có gặp một cô bé thật ngộ nghĩnh, từng bảo rằng sẽ gặp lại cô bé nếu có duyên. Nhưng qua nhiều năm như vậy, không chừng cô bé đã sớm không nhớ đến anh nữa rồi.
Vĩ Cầm nghe vậy, cũng không biết trước kia anh đã từng trải qua những chuyện gì, có kí ức quá khứ ra sao, nhưng dường như có vẻ rất tệ. Vì lẽ đó trong anh mới lạnh nhạt, trong lòng cô độc và không muốn tiếp xúc với quá nhiều người.