Chương 24 - Những Khó Khăn và Sự Cố Gắng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 24/
Nhưng rồi cô vẫn sợ tình cảm đó của mình là do cô nhầm tưởng hay thoáng qua nên vẫn chỉ coi đó là tình cảm bạn bè. Nhưng sau khi hay tin Vĩnh Khương không còn, trong lòng cô đau lắm, người duy nhất ở bên cạnh cô chỉ có Mạnh Xuyên. Anh không chấp trái tim từng vì người khác mà hoài luỵ, còn nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau, giúp cô gạt bỏ đi kí ức của mối tình ch-ết lặng.
Sau chuyện ngày hôm qua cô nhận ra bản thân mình đã biết ghen, khi anh tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ khác. Trong lúc đó cô mới phát hiện, chỉ muốn Mạnh Xuyên là của riêng mình. Trước Vĩ Cầm cô luôn lo sợ trong lòng rằng anh sẽ không thích cô, sợ cô tự mình ảo tưởng tình cảm. Nhưng rồi đến hôm nay anh lại thừa nhận đoạn tình cảm này với cô, thật sự Vĩ Cầm cô rất vui không muốn mình bỏ lỡ, tiếc nuối thêm một lần nào nữa.
Cô lao đến ôm chầm lấy Mạnh Xuyên, nhỏ nhẹ nói ra từng chữ, từng chữ thật rõ ràng.
– Xuyên, dường như em đã yêu anh rồi!
Nói xong cô ngại ngùng ôm khuôn mặt đỏ bừng lên chạy xuống dưới nhà, từng câu từng chữ Vĩ Cầm nói ra anh không nghe nhầm một chữ nào. Tất cả anh đều nghe rõ mồn một, anh không giấu giếm được sự vui mừng khoé môi cong lên như nửa vầng trăng.
Lúc trước Mạnh Xuyên anh đã từng bị tổn thương tình cảm trong một mối quan hệ, đã từng rất ghét phụ nữ. Nhưng chính Vĩ Cầm đã tình cờ bước đến, đun nóng trái tim anh ấm lên thêm lần nữa. Đưa anh trở về thế giới tình yêu, nơi mà anh nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ quay trở lại.
Sáng hôm nay tranh thủ cùng Mạnh Xuyên ăn sáng xong Vĩ Cầm phải tới sân bay cùng với Tiểu Vy để tiễn Mạnh Ngôn. Vĩ Cầm có nói cho Mạnh Xuyên biết một chút, nhưng thấy anh không mấy chú trọng, cô cũng không thể nói gì nhiều.
Chuyện Mạnh Ngôn qua nước ngoài du học, anh chưa từng đề cập với hai người trước đây bao giờ. Hai người còn tính đến ngày khi ba người ra trường sẽ cùng nhau chụp một bức ảnh tốt nghiệp. Nhưng xem ra bây giờ chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại.
Nhớ mà muốn gặp Mạnh Ngôn cũng thật sự rất khó khăn, nhưng Vĩ Cầm nghĩ đây cũng là sự lựa chọn sẽ tốt cho Mạnh Ngôn. Vốn Mạnh Ngôn là sinh viên ưu tú của trường, rất có thực lực. Anh đi du học sẽ tạo thêm môi trường phát triển cho bản thân, sau này sự nghiệp Mạnh Ngôn cô tin chắc rằng sẽ thành công.
Vĩ Cầm nhìn Mạnh Ngôn chuẩn bị rời đi, lòng có chút bịn rịn mà khóc. Mạnh Ngôn mỉm cười một cái, vội lấy tay lau đi giọt nước mắt trên má Vĩ Cầm.
– Chắc chắn tôi sẽ về thường xuyên gặp hai người mà.
Tiểu Vy cũng thấy sống mũi mình cay xộc lên, ấp úng nói.
– Thôi được rồi, bọn mình có phải là xa nhau mãi mãi đâu. Vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, lúc rỗi rảnh hơn cũng có thể bay đến gặp nhau mà.
Mạnh Ngôn khẽ cười cho Vĩ Cầm được an tâm.
– Đúng vậy! Vì thế Vĩ Cầm, cậu có thể không khóc, nở nụ cười cho tôi được vui không?
Vĩ Cầm gật đầu, sau đó mỉm cười một cái với Mạnh Ngôn. Ngay sau đó anh đã kéo Vĩ Cầm đến gần ôm thật chặt, cái ôm vừa nhẹ nhàng, vừa khắc khoải che giấu một tấm tâm tư sớm đã vỡ tan chẳng biết bao giờ lành lại của Mạnh Ngôn.
Tiểu Vy thấy vậy cũng không kìm được lòng mà lao đến ôm choàng lấy hai người trong đôi tay. Nói sao đi nữa tình bạn của ba người cũng đã kéo dài gần mười năm nay, hai chữ bạn thân vốn đã thay đổi, bây giờ trong lòng họ đều coi đối phương chẳng khác gì người nhà.
Khi trên đường từ sân bay quay trở về, Vĩ Cầm ngồi trên xe vốn không kìm được lòng lại khóc lớn. Thực ra cô biết chứ, biết rất rõ vì sao Mạnh Ngôn lại chọn rời đi một mình tới đất nước khác du học. Ngoài mặt là muốn tốt cho tương lai, nhưng rõ ràng là đang cố tránh chữa lấy trái tim mình.
Hơn mấy năm qua bản thân Vĩ Cầm cũng sớm nhận ra được từng hành động ân cần chu đáo mà Mạnh Ngôn dành cho cô. Mạnh Ngôn đã từng đơn phương theo đuổi một người nhưng người lại vì một người khác mà chờ đợi, đến khi biết ra người trong lòng Vĩ Cầm không còn tồn tại thì cô lại đem lòng yêu Mạnh Xuyên.
Cuộc đời này thật bất công thay, số phận và cả tình yêu ông trời cũng muốn sắp đặt anh vào một con đường không có sự lựa chọn. Từ nhỏ anh vốn biết mình là đứa con ngoài mong muốn, nên tất cả mọi thứ anh đều biết vị trí của mình. Kể cả việc ba anh để lại công ty cho hai anh em cùng quản lý, Mạnh Ngôn cũng đều thẳng thừng từ chối. Anh không bận tâm thân phận bối cảnh, mưu cầu danh lợi chỉ mong một đời cùng người mình thương sống trọn vẹn một gia đình nhỏ cùng với người mẹ ruột. Tự do, tự tại không bị gò bó trong danh nghĩa danh gia của nhà họ Trần, càng không muốn sống trong khuôn khổ cậu ấm của Xuân Trần. Thật sự quá hữu danh vô thực rồi!
Thật nhanh, kể từ khi Mạnh Ngôn đi thoáng thoắt đã mấy ngày trôi qua.
Sáng hôm nay ở Xuân Trần, Cảnh Phong thấy Mạnh Xuyên ngày nào tới công ty cũng mang khuôn mặt rạng ngời nắng ấm. Từ trước đến nay Cảnh Phong anh chưa từng thấy hắn nhe răng cười dù một giây, kể từ sau khi vụ tai nạn năm đó xảy ra.
Cảnh Phong đặt tách trà trên tay xuống bàn, thư thả mở giọng.
– Người có tình yêu rồi nhìn không giống cục than nữa nhỉ? Mà này, còn Lệ Châu cậu định tính sao, để lâu là không ổn đâu.
Từ khi Lệ Châu quay trở về nước, ngày nào cũng cố bám riết lấy Mạnh Xuyên không buông. Mạnh Xuyên cũng đã nhiều lần nói rõ ràng mối quan hệ giữa hai người, nhưng cô đều cố tình bịt tai nhắm mắt không nghe. Thậm chí còn cố tình lợi dụng việc hợp tác để lui tới công ty làm phiền Mạnh Xuyên. Bây giờ mối quan hệ hai người chỉ còn là mối quan hệ đối tác, Mạnh Xuyên vốn chẳng coi Lệ Châu hơn mối quan hệ đó. Nhưng riêng với Lệ Châu, cô cũng luôn cố tình làm phiền anh mọi lúc.
Một phần hiện tại anh không thể bứt dây thẳng thừng với Lệ Châu, bởi bản hợp đồng cho dự án lần này khá quan trọng. Sản phẩm mỹ phẩm mới của Xuân Trần mới được tung ra, tất nhiên cần có thời gian và cậy nhờ sự nổi tiếng. Mà thời điểm hiện tại, Lệ Châu chính là người duy nhất có thể mang lại cho Xuân Trần một lối đi vững vàng cho việc Pi a. Là người phù hợp nhất cho việc làm đại sứ cho thương hiệu của công ty.
Công tư phân minh, Mạnh Xuyên anh phân rạch rất rõ ràng, anh tin Vĩ Cầm sẽ hiểu được con người anh.
•••
Tối đó, Mạnh Xuyên đang xoắn xuýt trong bếp rửa bát sau bữa tối, còn Vĩ Cầm đang ngồi gọt hoa quả để tráng miệng thì nghe thấy tiếng bà Hậu tới. Đi theo sau bà là cô Mậu giúp việc trước nay của gia đình nhà họ. Dạo gần đây cô và anh đều bận rộn nên không có thời gian đến dinh thự chính thăm bà.
Vĩ Cầm vội bỏ việc qua một bên đứng dậy đón mẹ chồng.
– Mẹ, sao mẹ tới muộn vậy ạ?
– Chỉ là gần đây hai đứa không về ăn cơm cùng mẹ, hôm nay rỗi rãi thời gian nên mẹ tới thăm hai đứa một chút.
– Tụi con thật có lỗi quá, đã để mẹ phải nhọc lòng rồi.
Mạnh Xuyên đặt dĩa hoa quả xuống bàn, cùng lúc chuông điện thoại vang đến, là cuộc gọi của Cảnh Phong. Không tiện ở đây nghe máy Mạnh Xuyên liền bỏ ra ngoài nghe điện thoại. Để cho bà và Vĩ Cầm ở lại đó thông thái trò chuyện, dù sao cũng gần một tháng rồi họ không gặp nhau.
Hai người phụ nữ ngồi lại đó trò chuyện không hết lời, bà Hậu hỏi han Vĩ Cầm đủ chuyện kể cả chuyện chăn gối vợ chồng. Ngẫm đi ngẫm lại bà cũng thấy làm lạ, hai đứa cũng kết hôn gần nửa năm rồi mà chẳng chút động tĩnh. Trông khi cùng một thời điểm kết hôn, cô con dâu của một người bạn của bà họ đã mang thai còn sắp sinh, vậy mà Vĩ Cầm lại chưa có hiện tượng gì mang thai. Bà đã mong ngóng từ lâu rồi có được đứa cháu ẵm bồng cho vui nhà ấm cửa, nghĩ tới mà bà nôn nao liền không ngần ngại hỏi thẳng Vĩ Cầm.
– Nói thật cho mẹ nghe, con và Mạnh Xuyên đã bao nhiêu lần rồi?
Vĩ Cầm cứng đơ trước câu hỏi tế nhị của mẹ chồng, nhấp môi khốn đốn. Rõ ràng từ khi hai người kết hôn có sự tồn tại bản thoả thuận, đến giờ vẫn còn ngủ phòng riêng thì lấy đâu ra số lần làm chuyện đó. Thậm chí khi cả hai người đã xác định mối quan hệ rồi, nhưng vẫn chưa có một lần nào phá vỡ quy luật chạm đến đối phương. Tất nhiên không thể nào nói thật, cô chỉ đành rụt rè nói dối giơ một ngón tay lên.
Bà Hậu trưng mắt sững ngạc, còn không tin nhấn giọng hỏi lại.
– Chỉ mới một lần thôi sao? Nửa năm nay mà chỉ mới có một lần, phải chăng Mạnh Xuyên lao lực trong công việc quá nên không còn hứng thú trong chuyện chăn gối? Nó yếu sinh lý sao? Như vậy là không ổn rồi!
Vĩ Cầm ngồi cười nhăn cứng nhắc, cô thoáng nghĩ trong bụng mà thấy dỡ cười. Mạnh Xuyên mà biết mình bị nghi về vấn đề sinh lý, chắc anh đập đầu xuống đất mà ch-ết tức tưởi m-ất. Hôm cô nhìn thấy anh trong phòng tắm, thân hình cường tráng, hạ bộ cương nghị không thể là nam nhân yếu sinh lý được. Chỉ có không cho phép anh được vùng vẫy dục tính thôi.
Tiếng thở dài của bà Hậu vang lên, ngẫm nghĩ gì đó một lúc rồi lại mỉm cười xoa xoa bàn tay của Vĩ Cầm.
– Không sao! Còn nhiều thời gian mà, chuyện này không ép buộc được, cứ thuận theo tự nhiên đi.
Nhưng sau lưng bà lại chuẩn bị sẵn một bịch trà ngon, căn dặn cô Mậu đi pha giúp bà một bình trà nóng. Sau đó nhân lúc Vĩ Cầm không để ý, bà đưa cho cô Mậu một gói bột màu trắng cho vào bình trà rồi bảo cô Mậu khuấy đều lên. Cô Mậu có chút lo lắng hỏi khẽ.
– Bà chủ, cái này…
Bà Hậu vui mừng hớn hở trong lòng trả lời nhỏ.
– Chỉ là thuốc bổ dương chữa chứng sinh lý thôi. Hai đứa nó không có lòng sinh cho ta một đứa cháu, bắt buộc ta phải làm việc này.
– Như vậy có tốt không bà chủ?
Bà Hậu chẹp miệng một cái rồi dứt khoát lời.
– Tốt, chắc chắn là tốt.
Lúc bà Hậu cho cô Mậu bưng ra cũng vừa đúng lúc Mạnh Xuyên nghe điện thoại xong quay trở vào, ngồi cùng Vĩ Cầm ở sofa. Bà Hậu đưa tách trà qua cho hai đứa trẻ, còn bảo uống nóng trà mới ngon. Hăng say giới thiệu đây là loại trà thượng hạng rất hiếm tìm, cũng rất khó mua, nhất định phải uống thử qua một lần. Thấy mẹ có lòng quan tâm tới hai người như vậy, Mạnh Xuyên và Vĩ Cầm sao nỡ vô tư phụ đi lòng tốt của bà, đưa lên uống gần hết một tách trà.
Ngồi trò chuyện dông dài một lúc thì nhận ra đã khá muộn, bà cũng phải trở về nhà nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không thể náng lại quá lâu để tránh làm lỡ mất không gian riêng tư của hai đứa.
Khuya đó vẫn như thường ngày, Mạnh Xuyên và Vĩ Cầm hai người đều ở phòng riêng của mình. Đang ngồi làm việc trên bàn máy tính anh cảm giác đầu mình quay quay, thân nhiệt đột nhiên nóng lên bất thường, bứt rứt khó chịu. Phần hạ bộ cảm giác dường như ngứa ngẩm giựt bứt khó yên.