Chương 23 - Hồi Hộp và Lo Lắng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 23

Rõ ràng Cảnh Phong anh đâu thể kiểm soát được chuyện ai ra vào công ty, nếu biết có Lệ Châu ở đó anh đã không dẫn Vĩ Cầm vào. Anh đành lực bất tòng tâm, hai người đều cùng hiểu Lệ Châu là một người mẫu nổi tiếng có sức ảnh hưởng lớn trong giới truyền thông. Đã vậy còn đang ký hợp đồng làm đại sứ thương hiệu cho mỹ phẩm Xuân Trần, thì sao có thể cấm cản cô ấy ra vào công ty được.

– Xuyên tổng đại ca à! cho em đi trước chỗ này xin giao lại cho Xuyên tổng xử lý.

Nói rồi Cảnh Phong vội quay lưng rời đi, còn Mạnh Xuyên đứng tại đó không ngừng cầm điện thoại lên gọi cho Vĩ Cầm, nhưng tất cả cuộc gọi đều bị cô từ chối. Lệ Châu đứng từ sau, bộ dạng đỏng đảnh lên tiếng.

– Cô gái đó là ai vậy? Có phải là cô vợ liên hôn với anh không? Nhìn tầm thường thật đấy, sao ba anh lại có thể chọn loại phụ nữ không xứng đáng được vậy nhỉ?

Mạnh Xuyên vốn không muốn đôi co với Lệ Châu, chỉ quay ra lườm lạnh một cái, dứt khoát đuổi khéo.

– Về đi, em không nói không ai bảo em sống nội tâm đâu.

Lệ Châu hậm hực trong lòng nhìn bóng lưng Mạnh Xuyên rời vào văn phòng làm việc. Anh lạnh nhạt buông lời xói móc cô? Lúc trước anh đâu buông những lời nói khó nghe, dù là một lời nói chỉ vô tình. Gần mười năm rồi cô không gặp lại, không ngờ tính khí anh thay đổi đến khó nhận ra.

Là Mạnh Xuyên đổi lòng thích người phụ nữ khác? Phải chăng là con nhỏ vợ tầm thường kia đã khiến Mạnh Xuyên thay đổi?

Lệ Châu nắm chặt lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi không tin rằng cô không thể không khiến Mạnh Xuyên yêu thêm lần nữa. Mạnh Xuyên sẽ là của cô, trước hay sau nhất định sẽ là người đàn ông trong cuộc đời cô, dù có phải dùng cách gì cô cũng quyết giành lại cho được.

Đến tối khi quay trở về nhà, Mạnh Xuyên không thấy Vĩ Cầm đâu, cả chiều nay anh không thể tập trung vào công việc. Chốc lát lại ngó điện thoại xem Vĩ Cầm có nhắn hay gọi cho anh một cuộc điện thoại nào đó không, nhưng cuối cùng vẫn không có. Dù anh có gọi cho cô bao nhiêu cuộc, kết quả chỉ nghe được một hồi chuông dài, tự động hết thời gian thì tắt.

Trong lúc này anh không biết nên làm gì, Vĩ Cầm đi đâu cũng không báo anh một tin. Anh có nhờ Cảnh Phong hỏi Tiểu Vy giúp, nhưng Tiểu Vy có gọi cho Vĩ Cầm cũng đều không ai nghe. Mạnh Xuyên cứ vậy thấp thỏm trong lòng không nguôi, ngồi ở phòng khách chờ cô.

Hơn một giờ sáng, Mạnh Xuyên nghe thấy tiếng bấm chuông cửa. Anh liền biết Vĩ Cầm đã về, nhưng suốt đêm cô đã đi đâu tới tận giờ này. Bước nhanh ra mở cửa, Mạnh Xuyên nhìn thấy dáng vẻ say khướt của Vĩ Cầm đang tựa vào vai Mạnh Ngôn ở trước mắt.

Mạnh Xuyên cau mày nhìn Mạnh Ngôn, kéo Vĩ Cầm từ lòng người đàn ông đối diện sang thân thể mình, để cô ngả đầu vào bờ ngực anh.

Mạnh Xuyên chắc chắn bây giờ trong lòng thấy khó chịu vô cùng.

Trong ánh nghĩ của Mạnh Xuyên vươn ra toàn là câu hỏi, hai người họ đã đi đâu và làm gì đến tận bây giờ mới quay trở về? Họ đi suốt một đêm muốn anh không có suy nghĩ gì trong đầu thật sự rất khó. Dù rằng biết Vĩ Cầm không có tình cảm với Mạnh Ngôn, nhưng không có nghĩa em trai anh - Mạnh Ngôn không có tình cảm.

Anh thừa rõ Mạnh Ngôn có tình cảm với Vĩ Cầm, anh lo lắng như vậy cũng không chút dư thừa. Mạnh Xuyên nhìn chằm chằm Mạnh Ngôn, gằn giọng lên nói.

– Tránh xa Vĩ Cầm ra một chút.

Mạnh Ngôn bây giờ cả người thật sự không còn hơi sức đâu để đôi co với người anh trai bảo thủ này, chỉ nói.

– Sau này em sẽ không đến tìm cô ấy. Chuyện tương lai em hy vọng anh không làm cô ấy phải khóc như ngày hôm nay. Cô ấy thật sự đã động lòng với anh rồi.

Mạnh Xuyên đưa đôi mắt hầm hầm chứa đựng sự khó chịu nhấn mạnh.

– Vợ tôi, tôi biết sẽ làm gì để tốt cho cô ấy. Ngoài kia cô ấy là bạn cậu, nhưng khi tên cậu đã mang danh họ Trần thì cô ấy chính là chị dâu của cậu. Hãy nhớ kỹ điều này.

Nói rõ rồi Mạnh Xuyên dìu Vĩ Cầm vào nhà đóng rầm cửa lại, Mạnh Ngôn nhìn qua cũng rõ là anh đang ghen. Chỉ là bản thân anh lại không nghĩ đến ngày, một người có trái tim đông đá như anh trai anh lại xiêu lòng trước Vĩ Cầm. Anh lại càng không nghĩ đến Vĩ Cầm lại có tình cảm với anh trai mình. Đến cuối cùng điều anh không nghĩ đến nó lại xảy đến.

Mạnh Ngôn chợt nhếch cười chua xót, sau đó cũng lặng lẽ quay người rời đi.

Vĩ Cầm mặc dù trong người có hơi men nhưng cô vẫn nhìn ra người đàn ông đang bên giường mình là lão chồng Mạnh Xuyên. Cô vội bật dậy ôm chặt lấy anh miệng không ngừng lải nhải gì đó.

– Trần Mạnh Xuyên, anh là đồ khốn.

Vừa dứt lời cô liền gắt mặt đẩy anh ra khỏi vòng tay mình. Tiện tay quơ lấy con gấu bông trên giường mình đập mạnh vào người anh vài phát, đánh người xong cô lại bật khóc sướt mướt.

Anh ngồi im để mặc cô đánh, mắng. Vừa nhìn bộ dạng cô tức giận y như một đứa trẻ, đồng thời cũng nghĩ đến chuyện lúc chiều anh đã để cô nhìn thấy. Anh muốn giải thích cho cô nghe tất cả mọi thứ, nhưng tình trạng trước mắt khiến anh không thể nào nghiêm túc được.

Vĩ Cầm phịu đôi má đã nhuộm màu hồng đậm, đôi mắt đỏ rực tràn ra hai giọt nước mắt rơi xuống mặt. Cô hờn dỗi lên tiếng, thẳng miệng trách móc anh.

– Anh bảo là chỉ muốn tập trung vào công việc vậy mà dám kiếm người yêu thay thế vị trí của tôi. Anh đi đi, anh đi mà đến ở với cô ta...chân dài, môi đỏ, mắt xanh của anh đi.

Vĩ Cầm yên được một giây, giây sau cô lại tiếp tục nói kèm theo minh họa tay chân búa xua.

– Tôi... ực! Không phải cô gái xinh đẹp, không có chân dài cũng không môi đỏ, ực...mắt xanh cho nên anh chắc chắn sẽ không thích tôi rồi đúng không? Ực..!

Mạnh Xuyên ngồi trước một loa phát thanh nồng nặc mùi rượu, chỉ biết đưa tay ra giữ chắc lấy người cô, phía trên miệng anh còn giương ra một nét cười. Anh không biết Vĩ Cầm đang suy nghĩ hay hiểu lầm anh với Lệ Châu kiểu cách gì, nhưng hiện tại anh vốn không hề để tâm vào ai khác ngoại trừ Vĩ Cầm ra.

Anh vội giữ lấy cằm thon gọn của cô đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào. Đây là lần đầu tiên anh dành nụ hôn mang hương vị tình yêu trao cho cô vợ mình, đôi môi mềm mại người thiếu nữ tuổi đôi mươi khiến anh như cuốn vào mà chẳng thể nào dứt ra được.

Vĩ Cầm dùng sức đẩy Mạnh Xuyên ra, mặc dù hiện tại cô say nhưng vẫn còn chút nhận thức đối phương là ai và hai người đang làm gì. Gương mặt cô đỏ bừng lên không phải vì men rượu mà đó là vì sự ngượng ngùng. Cô nằm xuống vùi mình trong chăn che lấp đi cảm xúc, có chút gì đó vừa thích thú vừa bối rối lạ thường.

Qua lớp chăn cô nghe rõ từng chữ Mạnh Xuyên anh nói ra.

– Anh yêu em Vĩ Cầm!

Nghiêng qua một cái cô sực tỉnh giấc, cả người đau nhức vô cùng.

Cô không rõ tối qua ai là người đã đưa cô về nhà. Hôm qua vì uống quá chén mà đầu óc cô bây giờ nửa nhớ nửa quên. Chuyện anh hôn cô và cả câu nói “Anh yêu em” phát ra từ cửa miệng Mạnh Xuyên là mơ hay thật, cô cũng không phân biệt rõ ràng.

Bỗng Mạnh Xuyên mở cửa đi vào, trên tay bưng một bát cháo rồi đặt xuống bàn cho cô. Vĩ Cầm thấy Mạnh Xuyên trong lòng vẫn còn giận đánh mắt qua nơi khác, mím môi không muốn nhìn. Anh nhìn cô với ánh mắt nuông chiều, không nhanh không chậm lên tiếng.

– Buổi sau em đừng đi uống rượu khuya, hoặc là đi với một người đàn ông nào khác.

Vĩ Cầm lấy làm lạ tròn mắt quay ra nhìn anh, vẻ mặt tỏ rõ sự bất mãn.

– Anh đi với người phụ nữ khác được thế còn em thì không được à?

– Trong bản thoả thuận có đề cập em không được phép đi riêng với người đàn ông khác, khi chưa được sự đồng ý của anh.

Nói rồi anh tiện tay lấy bản thỏa thuận đã sửa từ trước đặt vào trong lòng cô. Vĩ Cầm vẻ mặt ngỡ ngàng không nói nên lời, rõ ràng là bản thỏa thuận không hề có điều lệ này bên trong, sao chỉ qua một ngày đã thay đổi rồi. Thay đổi tự lúc nào đến người trong cuộc như cô cũng không hay biết.

– Có phải anh tự ý thay đổi điều khoản hay không?

– Đối với trường hợp phát sinh bất tiện cho đôi bên, thì chuyện thay đổi điều lệ là nên cần phải làm.

Vĩ Cầm cầm lên xem tất cả bên trong điều lệ được Mạnh Xuyên sửa thêm vào, người được dành phần lợi lớn chỉ có mình anh. Vĩ Cầm không phục, hoàn toàn không phục.

– Anh như thế này khác gì quản lý em đâu. Anh tham lam quá rồi đấy? Muốn cấm em không được đi với người khác lại còn muốn tay trong tay ôm chân dài, môi đỏ, mắt xanh à?

Nét mặt của Vĩ Cầm khi này chính là sự pha trộn rõ ràng giữa chữ ghen và tức. Mạnh Xuyên không muốn sự hiểu lầm này của cô vợ mình đi quá xa, nên vội vàng giải thích.

– Lệ Châu là người đại diện cho mỹ phẩm lớn nhất của công ty, anh phải làm việc với cô ấy, chưa từng có suy nghĩ tình cảm nào khác.

Vĩ Cầm nghe anh nói thế, trong lòng lẳng lặng an tâm phần nào, nhưng cô vẫn có chút gì đó không xuôi. Đột nhiên Mạnh Xuyên cúi người ghé sát xuống tầm mặt Vĩ Cầm, vội nói thêm một câu nữa khiến tâm trí cô bối rối không thôi.

– Tối qua, anh cũng đã khẳng định chỉ yêu mỗi em. Chẳng lẽ em không tin?

Vĩ Cầm lúc này mới sực ra cảnh tượng mơ hồ xuất hiện trong tâm trí cô không phải là mơ, mà là thật, lòng có chút khó ngờ. Là Mạnh Xuyên đã hôn cô và nói yêu cô thật ư? Vĩ Cầm không nói không rằng, vội chạy vào nhà tắm đóng sầm cửa lại.

Cô nhìn trong gương cả khuôn mặt đỏ lên vì ngại ngùng, lấy tay vỗ vỗ hai má cho thật bình tĩnh. Nhưng cảm giác sướng vui trong lòng đã sớm hình thành. Cô lâng lâng trong người thấy hạnh phúc, rạo rực niềm vui đang bốc cháy trong đáy lòng.

Đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên kèm theo giọng nói quen thuộc.

– Vĩ Cầm em ổn chứ?

Lúc này Vĩ Cầm gắng hít lấy một hơi thật sâu dành hết mọi sự can đảm bước ra. Cô cố né tránh ánh mắt dịu dàng, gương mặt ôn nhu của anh chồng đang nhìn mình mà ấp úng trả lời.

– Em…em không sao?

Lúc này cô định bụng rời xuống nhà để tránh mặt anh, nhưng không ngờ Mạnh Xuyên nắm chặt cổ tay cô giữ lại. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh cô có chút hơi hoang mang. Anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi hỏi.

– Em có tình cảm giống anh không?

Lúc này đứng trước câu hỏi đột ngột của Mạnh Xuyên cô đã thật sự bối rối, trái tim như nổ pháo hoa, không biết phải trả lời sao. Thật sự cô có cảm giác rung động trước đó, và cả trước khi hay tin Vĩnh Khương qua đời. Cô đã thật sự nhiều lần dằn đi nỗi rung động với Mạnh Xuyên vì sợ rằng bản thân mình chỉ nhất thời.