Chương 22 - Tình Yêu Và Sự Thất Vọng - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 22/

Mạnh Xuyên không biết Vĩ Cầm đã gặp phải chuyện gì, nhưng có lẽ là chuyện rất đau lòng nên cô mới khóc như vậy. Anh biết vào lúc này có hỏi cô nghiễm nhiên sẽ không đáp được lời, anh chỉ kéo Vĩ Cầm gần đến với mình ôm lấy thân thể cô vào lòng. Anh đưa đôi tay xoa xoa mái tóc cùng tấm lưng mảnh mai một lúc lâu, cho đến khi Vĩ Cầm có thể bình tĩnh trở lại. Ngồi bệt xuống sàn nhà cùng cô, bàn tay ấm anh khẽ kéo nhẹ đầu Vĩ Cầm xuống bờ vai mình, ân cần nhỏ giọng.

– Không sao, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Tôi sẽ ở đây với em!

Anh vốn không nghe thấy tiếng cô trả lời chỉ nghe thấy tiếng nức nở còn nấc lên trong lồng ngực mình. Chờ cho một vài phút sau, khi cô đã ổn định tâm trạng hơn, anh đưa Vĩ Cầm xuống nhà pha cho cô một ly sữa ấm rồi đặt xuống bàn. Ánh đèn trên trần nhà ở phòng khách gam màu sáng có thể gọi rõ từng nét trên mặt của Vĩ Cầm hiện giờ.

Chẳng khác gì một con mèo hoang bèo nhèo bị bỏ đói lâu ngày.

Anh không rõ Vĩ Cầm gặp phải vấn đề gì, phải hành hạ bản thân khóc đến sưng mọng hai mắt. Mạnh Xuyên đưa tay lau đi vài giọt nước mắt vẫn còn đang vương trên khóe mi cô, nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên cạnh Vĩ Cầm. Dùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng như thuở xưa hỏi.

– Em ổn hơn chưa? Có thể nói cho tôi nghe rốt cuộc là chuyện gì không?

Vĩ Cầm ngước đôi mắt long lanh chứa đầy nước lên, vẻ mặt thấm đẫm tâm tư với nỗi buồn nhìn Mạnh Xuyên. Giọng nói có chút hơi khàn đứt đoạn.

– Anh có muốn nghe không?

Mạnh Xuyên nhẹ nhàng bảo lại.

– Nếu em nói, tôi sẽ lắng nghe cùng em. Nếu em không muốn tất nhiên tôi sẽ không ép.

Vĩ Cầm nhìn anh hai giọt lệ cứ tràn ra khỏi mi mắt, giọng cô nghẹn ngào như nặng nề từng câu từng lời.

– Anh ấy không còn nữa rồi.

Lúc sáng Vĩ Cầm nghe Mạnh Ngôn nói đã tìm được người biết thông tin về Vĩnh Khương. Cô vội sắp xếp mọi thứ và đi cùng Mạnh Ngôn đến gặp người đó. Thứ cô nhận được tin từ người đó không phải là tin mà cô muốn nhận. Tất cả những gì cô nghe được chỉ là thông tin Hồ Vĩnh Khương qua đời từ mười năm trước trong một vụ tai nạn xe. Cô không thể tưởng tượng được ngày mà cô tìm được anh lại là ngày họ bảo Vĩnh Khương ch-ết, trong quãng thời gian đó cô ung dung ôm ấp một bóng hình - một bóng hình sớm đã không còn tồn tại trên cõi đời này.

Vĩ Cầm nói cho Mạnh Xuyên nghe tất cả những gì mà cô phải chờ phải đợi Vĩnh Khương trong suốt mười năm qua, trừ cái tên Hồ Vĩnh Khương của người ấy. Tình yêu, nỗi nhớ của cô cứ vậy mà lớn dần. Không biết bao nhiêu lâu anh như bức tường thành trong trái tim cô, dù mông lung mơ hồ nhưng cô vẫn chưa một ngày nào từ bỏ.

Vĩ Cầm luôn tìm kiếm anh, nếu gặp lại cô định lòng sẽ buông bỏ tất cả sẽ cùng anh đến một nơi khác bắt đầu lại. Nhưng ông trời vốn rất biết cách dày vò cô, khiến cô hết lần này tới lần khác nhiều lần tuyệt vọng. Hôm nay đã không còn gì nữa, dù cô đã rất sợ, sợ một ngày những gì giữa cô và Vĩnh Khương chỉ gói gọn trong hai từ – chia xa. Sợ yêu thương chẳng tìm được nơi nó cần phải đến, sợ rằng tình cảm suốt mười năm qua của cô lạc đường, lòng cô lạc hướng. Kết cục cuối cùng vẫn là mình cô bước, anh dừng lại và cô sẽ không còn một lần cơ hội tiến về phía anh. Tình yêu ấy đối với Vĩ Cầm dù bây giờ không thể tiếp bước, nhưng chắc chắn nó sẽ luôn chiếm một vị trí nhất định trong lòng cô.

Mạnh Xuyên ôm Vĩ Cầm vào lòng, anh thật sự thấy ngưỡng mộ cho mối tình đầu thơ mộng của cô. Mười năm một khoảng thời gian không thể nói ngắn, nhưng cô lại nhất kiến chung tình vì một người, một lời hứa mà đến bản thân cũng không thể chắc chắn.

Anh chợt nghĩ đến chuyện tình của mình trước kia, cũng từng vì một người con gái mà yêu thương hết lòng. Hy sinh mọi thứ chỉ đổi lấy niềm vui của cô ấy, nhưng rồi trong những giây phút anh cần cô ấy nhất, anh gục ngã nhất, cô ấy lại vì danh tiếng phù hoa mà rời bỏ anh. Cũng nhờ điều đó mà Mạnh Xuyên anh nhận ra, cô ấy không hề yêu anh, cô ấy chỉ yêu danh vọng và tư dung vẻ bề ngoài của anh.

Anh đã vì cô ấy vì tình yêu mà cố gắng thay đổi bản thân, nhưng lại không thể nào thay đổi được vận mệnh đã định sẵn. Trong cuộc tình nào cũng sẽ một kết cục, không chia ly, sẽ thành viên mãn. Nhưng với niềm đau của Vĩ Cầm chính là sự chia ly mà không kịp nói lời tạm biệt.

Tối đó, vì sợ Vĩ Cầm ngủ không yên giấc, Mạnh Xuyên đã chuyển máy tính và giấy tờ qua phòng cô để làm việc. Có đôi lần khi khuya xuống, Vĩ Cầm giật mình khóc trong giấc mộng, anh đã bỏ xấp giấy tờ tiến đến bên giường ngồi bên cạnh. Vừa vuốt tóc vừa đưa bàn tay ra cho cô nắm để yên tâm.

Nhìn dáng vẻ nằm ngủ an nhiên của Vĩ Cầm, Mạnh Xuyên bất giác nhếch miệng cười. Anh đưa tay vuốt nhẹ theo đường sống mũi của cô, nhìn ngắm đôi mắt đang nhắm chặt chìm vào giấc ngủ. Anh không thể phủ nhận nhan sắc thuần khiết của Vĩ Cầm, đã khiến anh thật sự động lòng.

Anh không kìm được liền đặt một nụ hôn nhẹ lên trán của cô, vuốt nhẹ mái tóc rồi nói nhỏ vào bên tai cô.

– Ngủ ngoan nhé, anh sẽ luôn ở cạnh em!

Sáng hôm sau đến văn phòng công ty, liền nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy sức sống cười không ngậm mồm của tên Cảnh Phong. So với mấy ngày trước hắn ta cứ ngồi ủ rũ không hồn, làm việc không xong. Nhưng từ khi có tình yêu vào người hắn trở nên tươi tắn, tất cả giờ trong mắt hắn chỉ toàn là màu hồng. Tất nhiên Mạnh Xuyên anh nhìn thấy liền có chút ngứa mắt nói.

– Cậu mà còn cười nhảm nữa, ngày mai tôi sẽ lập tức đưa cậu đến trại cai ngh-iện luôn đấy.

– Gì chứ? Để làm gì?

– Để cai cái chứng ngh-iện háo yêu, háo gái của cậu.

Cảnh Phong suỵt miệng một cái, vốn đã quá quen với tính khí quá quắt coi trời bằng vung này của anh bạn già, nên cũng không bận mà đôi co. Sau đó chợt nhớ ra một chuyện, Cảnh Phong lại nói lên.

– Xuyên, cậu biết tin gì chưa?

Mạnh Xuyên vừa xử lý đống hồ sơ chất đống như núi trên bàn, không thèm liếc mắt nhìn Cảnh Phong một cái nhưng vẫn lên tiếng.

– Tin gì?

Xem ra Mạnh Xuyên anh ta thật sự bị công việc và Vĩ Cầm làm cho mụ mị hết đầu óc, nên không còn chỗ trống để quan tâm đến những chuyện gì khác. Cảnh Phong chẹp miệng một cái rồi nói.

– Người yêu của cậu cuối tuần này về nước thì phải.

– Cậu đang nói đến Lệ Châu?

– Còn ai vào đây nữa. Chẳng lẽ cuộc đời của cậu có tới hai Lệ Châu ư?

Sau đó Cảnh Phong nghe thấy lời Mạnh Xuyên gằn giọng nhắc nhở.

– Cô ấy không còn là người yêu của tôi, đừng bao giờ chuyển quá khứ về thì hiện tại.

Cảnh Phong nhún vai bĩu môi, rõ ràng là hắn ta sợ Vĩ Cầm biết chuyện, nhưng lại không muốn thừa nhận. Chỉ lo không đủ dịu dàng giỏi dỗ vợ thì có. Trước kia, hắn đâu để ý đến những người khác đồn đoán, hay gán ghép mình ra sao, dù lần bị gán ghép, bị đồn đoán nhiều đến mức chất cao thành núi.

Mấy ngày sau đó, Vĩ Cầm phong phanh nghe thông tin từ Cảnh Phong rằng Mạnh Xuyên anh hay có thói quen bỏ bữa trưa. Mấy lần Cảnh Phong chủ động mua cơm mang về cho Mạnh Xuyên một phần, nhưng chung quy vẫn là không động đũa. Cả ngày chỉ dùng qua loa cafe hoặc trà để lót bụng, sau đó lại lao đầu vào công việc.

Vì thế, hôm nay Vĩ Cầm mới chuẩn bị một phần cơm ở nhà mang tới công ty cho Mạnh Xuyên. Cô đã chuẩn bị rất tỉ mẩn chỉ hy vọng anh đừng bỏ bữa. Nếu được sự cho phép của anh, cô nhất định sẽ tự nguyện làm cơm rồi mang đến đây cho anh mỗi ngày.

Vĩ Cầm khi đến đây được Cảnh Phong dặn dò trước với bảo vệ, vì thế cô không bị họ chặn cửa như lần trước. Cô vào thang máy đi đến trước cửa phòng làm việc Mạnh Xuyên, trong lòng hồi hộp vô cùng. Không biết ngay lúc này cô mở cửa đi vào, liệu anh có vui có ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của cô?

Vĩ Cầm vì muốn tạo bất ngờ cho Mạnh Xuyên nên không gõ cửa, nắm lấy tay vặn bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến trái tim cô hẫng hụt đi một nhịp. Bên trong phòng làm việc của Mạnh Xuyên là một cô gái thân hình cao ráo, nóng bỏng. Ba vòng đều rất đầy đặn chuẩn dáng người mà mọi đàn ông đều thích.

Cô ta mặc váy ngắn trên tận đùi non lộ rõ đôi chân trắng thon dài, đến cô là phụ nữ nhìn còn mê huống hồ gì là đàn ông nói chung, nói riêng thì là Mạnh Xuyên. Đã vậy cô ta còn không đứng ngồi đàng hoàng, bộ dạng õng ẹo như muốn quyến rũ đàn ông.

Vĩ Cầm vừa nhìn đã thấy chướng mắt thật muốn điên tiết lên, muốn lao vào khẳng định chủ quyền trước mặt cô ta, rằng người đàn ông mà ả đang quyến rũ đã có vợ. Bước chân tiến lên Vĩ Cầm bỗng dưng dừng lại, thoáng qua một ánh nghĩ, vốn dĩ giữa cô và Mạnh Xuyên chỉ ở mức mối quan hệ vợ chồng trên hợp đồng. Hơn nữa trong bản thoả thuận có nói rõ, đối phương không có quyền xen vào cuộc sống đời tư của mỗi cá nhân. Vậy cô tiến lên phía trước, lấy tư cách gì để chen vào?

Cả người cô lúc này tê cứng đến lạ thường, hai khoé mắt cay xè nhanh chóng đỏ ửng long lanh. Phần cơm trong tay Vĩ Cầm rơi “bộp” xuống đất lúc nào không hay. Phát ra tiếng động hai cặp mắt phía trong nhìn tới, Vĩ Cầm ngại ngùng, lúng túng nói.

– Xin lỗi vì đã làm phiền không gian riêng tư của hai người.

Cô vội chạy khỏi phòng, không hiểu sao lúc này cô thấy mình bị tức, đau thắt nơi lồng ngực. Vài giọt lệ từ khóe mắt cô lọt ra ngoài, mà cô biết mình không có lý do gì phải khóc. Cảm giác cứ như bị thất tình, bị phản bội, bị ấm ức đến nghẹn lời. Vì sao cô lại có cảm giác này, sao lại để ý tới Mạnh Xuyên ở cùng người phụ nữ khác?

Vĩ Cầm vừa chạy đi khỏi, Mạnh Xuyên cau mày đưa mắt nhìn Lệ Châu sau đó cũng đuổi theo Vĩ Cầm. Lúc anh đuổi ra tới cổng công ty thì cô đã lên taxi đi rồi, anh có nhấc máy gọi cho cô đều bị tắt máy thuê bao. Cảnh Phong thấy cảnh người chạy người đuổi, vẫn lờ mờ vội lên tiếng hỏi.

– Vĩ Cầm cô ấy…

Vừa định nói gì thêm với Mạnh Xuyên, anh liền thấy bóng dáng Lệ Châu đang đánh eo từ bên trong đi ra hướng về phía anh với Mạnh Xuyên đang đứng. Phong vội nhướng mày thở dài vì đã hiểu ra vấn đề, chỉ biết thầm thở dài buông một câu trong miệng “Tai họa, tai họa rồi….”

Mạnh Xuyên quay người ra, lừ lạnh Cảnh Phong một cái lên tiếng trách móc.

– Vĩ Cầm tới sao không báo tôi.