Chương 21 - Giọt nước mắt trong bóng tối - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 21/

Mấy ngày sau đó, Mạnh Xuyên chuyển hết công việc về nhà để làm. Thậm chí các cuộc họp đều chuyển sang trực tuyến. Một là vì ở nhà giúp Vĩ Cầm dọn dẹp, hai cũng vì lo cho bệnh tình của cô mà anh không yên tâm để cô một mình.

Những ngày đó, anh chăm nom luôn nuông chiều dịu dàng với cô hết mực. Anh không cho cô động tay vào bất kỳ thứ gì ở trong nhà, khiến cô ở nhà với anh đến phát chán.

Đến khi bệnh cô đã khỏi, mọi việc lại trở về như quỹ đạo. Mạnh Xuyên lại đi làm đến tối mới trở về nhà cùng ăn cơm với cô. Không ngờ thoáng qua cũng gần sáu tháng cuộc hôn nhân này diễn ra. Bản hợp đồng đó cũng chỉ còn thời hạn trong sáu tháng, Vĩ Cầm vẫn không ngừng việc đi tìm tin tức Vĩnh Khương. Có đôi lúc tuyệt vọng khiến cô muốn từ bỏ, nhưng ngay sau đó lại hy vọng tiếp tục việc đi tìm.

Trực giác khiến cô thấy dường như Vĩnh Khương đang ở đây, vẫn luôn gần bên cô. Hay tâm khảm cô mong mỏi Vĩnh Khương nên sinh ra vọng ảo.

Hôm nay ở trường có buổi hoạt động ngoại khóa rất quan trọng để cộng thêm điểm, bệnh tình cô vốn đã đỡ hơn nhưng chưa khỏi hẳn. Mạnh Xuyên anh đích thân đến gặp hiệu trưởng xin nghỉ phép một tuần cho cô. Nhưng cô không muốn nghỉ quá lâu, sợ rằng kiến thức sẽ bị m-ất.

Sáng đó, vẫn như thường ngày Vĩ Cầm chuẩn bị bữa sáng xong vội mặc áo đồng phục trường, khoác trên vai chiếc cặp vừa định rời khỏi nhà. Mạnh Xuyên từ trên phòng đi xuống thấy cô đến trường vội lên tiếng.

– Bệnh chưa khỏi đã muốn đi học.

– Em nghỉ lâu quá rồi, với cả hôm nay đầu tháng ở trường có hoạt động ngoại khoá cần đến.

Mạnh Xuyên vốn biết tính Vĩ Cầm rất cứng đầu, nếu giờ anh có khuyên có ngăn cũng không chắc cô đã nghe. Mạnh Xuyên tiến về phía Vĩ Cầm, lấy chiếc khăn trên cổ mình khoác lên cho cô. Xoa xoa đầu dịu dàng.

– Trời đã lạnh, ra ngoài nhớ mặc ấm một chút.

Vĩ Cầm ngẩn người ra tròn mắt nhìn anh, cô mím môi thầm vui vẻ. Mấy ngày nay mặc dù cô đã quen với sự đối xử nuông chiều dịu dàng của anh. Nhưng nhiều lần cô vẫn cảm thấy bỡ ngỡ trước sự ôn nhu của Mạnh Xuyên.

Hành động đó của anh đối với cô không rõ bắt nguồn từ tình bạn hay tình cảm nào khác. Nhưng nhìn nó như thể anh đang dành tình cảm cho người mình thương. Chính bản thân cô cũng không thể cự tuyệt những tình cảm đó, tận sâu trong lòng cô rất khao khát được nhận sự dịu dàng đó nhiều hơn. Vĩ Cầm không rõ bản thân mình sao lại có những suy nghĩ đó, phải chăng cô đang dần rung động trước Mạnh Xuyên.

Từ loa phát thanh của trường vang lên.

“Tất cả các em sinh viên tập trung tại khu C của trường”

Mọi sinh viên đổ xô nhau ùn ùn ra sắp hàng ngay ngắn trước khung trường. Vĩ Cầm một tuần qua không học mọi hoạt động cô đều không rõ. Liền quay sang Tiểu Vy ngồi ngay cạnh mình rồi hỏi.

– Trường mình đón khách quý à?

Tiểu Vy chép miệng một cái vội giải thích.

– Chủ nhiệm thông báo hôm nay sẽ có bài thuyết giảng của Tổng Giám đốc Xuân Trần gì đó.

Vĩ Cầm cau mày sững sờ trong chốc lát, đừng nói Tổng Giám đốc đó chính là Mạnh Xuyên của công ty Xuân Trần? Lúc trước khi đi Mạnh Xuyên còn dặn tối nay sẽ về muộn vì sáng phải bay qua nước ngoài để ký hợp đồng. Vậy người thuyết giảng hôm nay ở trường cô là ai.

Vừa dứt suy nghĩ trong đầu, một giọng nói quen thuộc vang lên.

– Xin chào tất cả các bạn, tôi là Cảnh Phong. Hôm nay tôi xin đại diện cho tổng giám đốc Xuân Trần đến đây…

Tiểu Vy và Vĩ Cầm vốn không giấu được sự ngạc nhiên tròn mắt nhìn về phía trên bục hội trường. Chẳng phải mọi năm trường đều gửi giấy mời cho Xuân Trần, nhưng tất cả đều nằm ở hòm thư qua một tháng lại bị dọn m-ất.

Mặc dù Mạnh Xuyên anh biết có sự hiện diện của thư mời đó, nhưng anh vốn là người kín tiếng tất nhiên sẽ không đồng ý. Nhưng năm nay tình cờ Mạnh Xuyên hay Vĩ Cầm cô cũng học ở trường, chi bằng đồng ý lời mời. Xem như anh bù đắp chuyện hôm tiệc sinh nhật, chẳng phải cô muốn mang hãnh diện về mình sao?

Riêng Tiểu Vy nhìn thấy sự xuất hiện của Cảnh Phong cô không muốn bận tâm, nhưng đám nữ sinh xung quanh cô cứ luôn miệng bàn tán xôn xao.

– Không ngờ lời đồn là thật, nghe nói Xuyên tổng diện mạo rất đỉnh lưu. Người thân cận anh ta cũng đẹp chẳng thua kém gì.

Tiểu Vy nghe thấy liền im lặng không muốn tham gia vào. Giữa cô và Cảnh Phong vốn đã tạo một nút thắt lớn, cùng với chuyện năm đó cũng khiến cô càng thu hẹp lòng mình.

Sau khi kết thúc buổi thuyết giảng, Tiểu Vy vội lên thư viện ôn bài với nhóm chuẩn bị cho bài thuyết trình nhóm sắp tới. Cô lên thư viện sớm nên nhìn không thấy ai, chỉ có Hoà Nhân đang hì hục soạn tài liệu. Cô ngồi xuống đối diện Nhân, cầm xấp tài liệu rồi nói.

– Cậu chuẩn bị tài liệu đến đâu rồi? Để tôi giúp.

Cùng lúc đó, Cảnh Phong tìm tới chỗ Tiểu Vy. Trước khi Cảnh Phong tới đây vô tình anh gặp được Vĩ Cầm đang ngồi đọc sách ở gốc cây.

Cảnh Phong vội chạy lại phía Vĩ Cầm, ánh mắt đảo qua như tìm kiếm một ai. Vĩ Cầm vội đặt quyển sách trên tay xuống nhìn Cảnh Phong rồi nghiêng đầu ngập ngừng hỏi.

– Có phải anh muốn tìm Tiểu Vy không? Cô ấy đang ở thư viện trường.

Chẳng biết Cảnh Phong có còn muốn tìm gặp Tiểu Vy? Nhưng sau khi nghe Vĩ Cầm cho biết anh chần chờ một điều gì đó khó giải, thế là Vĩ Cầm lên tiếng đưa Cảnh Phong đến tận thư viện trường giao cho Tiểu Vy.

Khi tới nơi đứng từ xa Cảnh Phong nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của Tiểu Vy đang nói cười cùng nam sinh ngồi phía đối diện. Lúc trước anh không hề để ý nụ cười xinh đẹp đó mỗi khi Tiểu Vy nhìn anh. Nhưng rồi sau này khi cô không còn dành nụ cười ấy cho anh nữa, anh mới phát hiện mình đã vô tình bỏ lỡ đi cơ hội hạnh phúc.

Mấy ngày sau, Tiểu Vy đang nằm trên phòng nghịch điện thoại thì nghe chuông cửa vang lên. Hôm nay ba mẹ cô phải về quê để ăn tiệc, vì tâm trạng không tốt Tiểu Vy quyết định ở nhà.

Tiểu Vy chạy xuống lầu ra mở cửa, cô liền nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Phong. Cô không bận tâm kéo cánh cửa lại, nhưng anh đưa tay ra ngăn lại. Không thể đứng làm trò kéo cửa với anh, Tiểu Vy ung dung lên tiếng.

– Anh muốn gì?

Cảnh Phong ngậm ngừng nhìn một tay mình đang giữ chặt cánh cửa, sau đó nhỏ giọng.

– Tiểu Vy, em nói chuyện với tôi một chút. Chỉ vài phút thôi.

Tiểu Vy thấy người trên đường qua lại luôn đưa mắt nhìn vào đây, buộc lòng cô đành phải cho anh vào nhà.

– Được, anh nói nhanh đi. Anh ở đây lâu sẽ rất ảnh hưởng đến thanh danh của tôi đấy.

Đột ngột chân Cảnh Phong khuỵu xuống trước mặt Tiểu Vy, tay vội đưa bó hoa hồng đỏ thắm anh đã mua giấu sau tấm lưng anh. Bên trên tay anh còn cầm một hộp nhẫn kim cương, với ánh mắt trân thành nhìn cô, thanh âm ấm áp sau đó cũng cất lên.

– Tiểu Vy, lúc trước tôi không rõ tình cảm của mình với em. Nhưng bây giờ tôi thật sự đã nhận ra tình cảm đó, em làm bạn gái tôi nhé!

Tiểu Vy đứng đờ người ra nhìn Cảnh Phong một lúc, cô vốn không dám nghĩ tới có ngày này. Khoé mắt rực đỏ lên đầy ánh nước, đoá hoa trong tay anh rất đẹp. Nhẫn kim cương cũng rất đắt giá, nó có thật dành cho cô?

Thật sự khoảnh khắc này cô rất muốn lao đến ôm chặt lấy Cảnh Phong gật đầu đồng ý, nhưng cô không thể tháo bỏ bài xích của quá khứ tiến đến bên anh. Nó khiến bước chân cô lùi ngược, không dũng cảm đối diện với mình với Cảnh Phong. Mặc dù nhiều lần Vĩ Cầm đã khuyên cô hãy thử mở lòng, bỏ qua đi ký ức nhưng cô không làm được.

Hai gò má Tiểu Vy sớm bị những giọt nước mắt làm cho ướt hết cả một mảng. Đôi mắt khóc đến đỏ hoe, cô cất giọng khàn đặc như có gì đó nghẹn lại ở cổ họng.

– Tôi không phải là trẻ con anh mua một bó hoa ra là có thể dỗ dành, cũng như tình yêu chúng ta không thể bị nhầm tưởng được.

Cảnh phong nghe cô nói, trong lòng có chút bất mãn lên tiếng.

– Tôi không nhầm tưởng, tôi có thể chắc chắn là tôi thích em!

Tiểu Vy nghe ba từ “Tôi thích em!” trôi qua tai cô thật sự nặng nề vô cùng, cô không đủ tự tin vào tình cảm của mình. Thấy Tiểu Vy không phản ứng anh nóng lòng lên tiếng, chỉ sợ anh sẽ làm vụt mất đi cơ hội của cuộc đời mình.

– Dù quá khứ của em có ra sao anh vẫn yêu con người em. Chẳng lẽ em muốn để tình yêu của mình bị bỏ lỡ?

Ngày hôm đó Vĩ Cầm đã nói cho anh nghe về chuyện quá khứ của Tiểu Vy. Anh không còn rào cản gì khác ngoài rào cản Tiểu Vy mặc cảm muốn trốn tránh anh, anh cũng quyết không bao giờ bỏ rơi cô. Cảnh Phong đỏ au mắt thật lòng anh rất yêu cô, rất sợ đánh mất cô trong đời.

Tiểu Vy không thể ghì được trái tim bị dồn nén bấy lâu, lao đến ôm chặt lấy Cảnh Phong, hai dòng lệ tuôn ra ngập tràn. Hai tay cô quàng qua cổ Cảnh Phong trong tiếng nghẹn ngào.

– Em thích anh, dù anh có ghét em em vẫn sẽ đeo bám anh đến cùng.

Cảnh Phong đưa tay lên vuốt đôi má thon nhỏ lau đi những giọt nước mắt trên mi cô, vội đặt lên môi Tiểu Vy một nụ hôn ngọt ngào. Thật sự lúc này tâm trí của hai người rất trống rỗng, họ đến với nhau không vì một lợi ích. Tình yêu của họ chỉ đơn thuần là yêu tất cả những gì đối phương có, ưu điểm cả về nhược điểm.

Vĩ Cầm hay tin Tiểu Vy và Cảnh Phong thành một đôi trong lòng thầm chúc phúc cho hai người. Niềm vui ấy đối với Vĩ Cầm như thể cô là người nhận được tình yêu vậy. Qua một tuần sau niềm vui vẫn còn lâng lâng trong Vĩ Cầm, đến khi cô nhận được một tin như s-ét đánh qua tai.

Tối đó khi về nhà, Mạnh Xuyên thấy cả căn nhà chìm trong bóng tối. Anh bật đèn lên phòng tìm cô, khi mở cửa ra không gian bên trong không ánh đèn chỉ có màu đen. Mạnh Xuyên nghe đâu đó trong góc phòng là tiếng khóc của Vĩ Cầm.

Anh không vội bật đèn mà men theo ánh sáng từ cửa sổ bước đến, thấy Vĩ Cầm ngồi bó gối thu mình trong một góc phòng khóc nức nở thành tiếng. Khi phát hiện ra Mạnh Xuyên, cô đã ghìm lại nỗi lòng mình chầm chậm nấc lên.