Chương 20 - Hồi ức và Sự Nuông Chiều - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

Trong lòng Tiểu Vy vốn biết Cảnh Phong tới đây cùng mẹ anh là mục đích gì, nhưng dù sao đi chăng nữa cô cũng không muốn dính dáng gì đến anh. Cảnh Phong chạy theo sau, luôn miệng gọi tên cô. – Tiểu Vy, tôi có chuyện cần nói với cô…. Tiểu Vy vốn nghe thấy nhưng cố bỏ ngoài tai không màng tới bước thẳng về phía trước. Cho đến khi Cảnh Phong không thể chần chừ được nữa, chạy vội đến nắm chặt tay cô. – Tiểu Vy, nói chuyện với tôi. Tiểu Vy chẳng muốn nói thêm chuyện gì với anh, sau chuyện tối đó cô và anh đã kết thúc rồi. Cô giãy giụa không ngừng để rút cổ tay mình khỏi lòng bàn tay anh. Dù có dãy dụa đủ cách anh cũng không chịu buông tay, cô liền kìm nén cảm xúc của bản thân vào trong giọng nói có chút xa lạ. – Anh Phong đây buông tay tôi ra, tôi với anh còn gì đi nói với nhau sao? – Chuyện tối đó… – Nếu anh sợ tôi không hiểu chuyện tối đó thì anh yên tâm, tôi rất biết thân biết phận. Nhưng mà làm ơn anh tránh xa tôi một chút, đừng đến tìm tôi. Chúng ta tốt nhất nên chỉ biết tên nhau thôi, đừng bước qua giới hạn vốn có mà anh nói. Tiểu Vy dứt lời liền thu tay về, xoa xoa cổ tay bị tấy đỏ rồi rời đi. Cô thật sự không muốn buông ra những câu nói đó với Phong, nhưng bây giờ không làm vậy cô sẽ lại khổ sở vào tình. Trong lòng cô không cách nào đuổi được cái bóng năm đó, tôi không còn tự tin sánh bước cùng anh. Cứ tối khuya đến khi cô nhắm mắt, cảnh tượng ba năm trước lại hiện diện lên rõ mồn một. Nói dễ dàng quên đi nhưng cô không thể, càng muốn ở cạnh anh cô lại thấy mình ghê tởm. Nếu không phải vì ngày hôm qua Vĩ Cầm cứ nằng nặc nhờ cô về nhà lấy giống hoa linh lan trắng cho Vĩ Cầm trồng, thì cô chắc chắn sẽ không về ngày hôm nay. Vốn sẽ định về sau, nhưng không rõ lý do gì Vĩ Cầm lại cứ bắt cô phải về nhà lấy ngay giống hoa về cho bằng được. Cảnh Phong đứng ở đó nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô khuất dần sau ánh đèn phố. Anh không quản soát được tâm tư của mình, sao lại thấy khó chịu trong lòng. Lúc cô bám riết lấy anh thì anh lại hững hờ không thèm gặp mặt, cô gọi đến cũng không nghe máy. Thậm chí còn luôn miệng kêu cô phiền này phiền nọ, sau đó còn buột miệng buông những lời nặng nề với cô. Đến khi cô làm đúng như ý anh mong muốn, anh lại thấy không vừa lòng. Phong sốt ruột tìm mọi cách để được nhìn cô, được nói chuyện với cô. Không thấy cô, anh thiếu đi hương vị sống, trà không đủ độ là trà không ngon, mà anh không có Tiểu Vy là anh mất đi lý thú trong cuộc đời. Anh còn không an phận cho người đi tìm hiểu cuộc sống trước kia của Tiểu Vy và người đàn ông khiến cô trở nên trầm lặng. Kết quả anh điều tra được vốn rất ít ỏi và nhỏ nhoi vô cùng, chỉ đủ biết tên tuổi người đàn ông tên Tấn Hào, hắn còn là người yêu cũ thời cấp ba của Tiểu Vy. Mấy ngày sau, ở văn phòng công ty Cảnh Phong trong lòng có chút bồn chồn, cuối cùng hướng mắt tới người ngồi ở bên bàn làm việc kia nói. – Cậu, có thể hẹn gặp Vĩ Cầm giúp tôi không? Tôi có một số chuyện cần hỏi. Mạnh Xuyên đặt bút trên tay xuống liếc mắt lên nhìn Cảnh Phong. Nhíu đôi mày kiếm trả lời một cách thản nhiên. – Cô ấy bận rồi. – Sao cậu biết Vĩ Cầm bận? – Vì là vợ tôi! Cảnh Phong thấy lạ trong lòng, vốn trước giờ anh luôn ghét bỏ cô vợ, hôm nay mở miệng tự nhận Vĩ Cầm là vợ, hai câu cũng là Vĩ Cầm. Từ lúc nào tên mặt than như Mạnh Xuyên lại quan tâm tới vợ của mình vậy? Trước thì năm lần bảy lượt lùi việc họp của công ty chỉ vì đưa đón Vĩ Cầm đi học, sau thì trì hoãn giờ giấc công việc để về nhà sớm với vợ. Xem ra Vĩ Cầm trong lòng hắn cũng đã có một chút vị trí nhất định. – Cậu yêu Vĩ Cầm rồi à? Mạnh Xuyên nghe thấy câu hỏi của Phong, không nói không rằng, nổi đùng đùng lên đuổi Cảnh Phong ra khỏi văn phòng. Bởi vì khi người khác chọc gậy vào tim đen mình quán tính sẽ có phản ứng, Mạnh Xuyên cũng không thoát khỏi điều đó. Bẳng đi một Cảnh Phong thích đâm thủng tâm tư, Mạnh Xuyên ngồi ngâm ra nghĩ. Vốn trước kia bản thân anh sống vô cùng tẻ nhạt, chuyện đời anh không màng để tâm. Cả ngày chỉ biết vùi đầu vào đống việc ở Xuân Trần xong lại lên dự án. Không nghĩ cuộc đời sau này anh có được một người vợ tốt bên cạnh, cùng anh ngồi ăn cơm, quan tâm chăm sóc anh không dụ lợi, anh không bao giờ nghĩ đến. Chỉ là bây giờ anh vốn không xác định rõ tình cảm của mình với cô, đó là loại tình cảm gì. Tình bạn hay tình yêu? Nên anh không chắc cho phép mình khẳng định hay thừa nhận bất cứ thứ gì kể cả với Vĩ Cầm. Tối đó về nhà Mạnh Xuyên đi thẳng lên phòng vì có cuộc họp quan trọng nên không dùng cơm tối với cô. Vĩ Cầm vốn hiểu cho công việc anh nên cũng chờ anh họp xong mới bưng cơm vào phòng. Thấy anh xong xuôi công việc nhưng vẫn phải xử lý tài liệu, nhân cơ hội cô mở miệng nói với anh. – Cuối tuần này, không biết anh có thể rảnh để đi sinh nhật cùng tôi không? Mạnh Xuyên hai mắt vẫn dán chặt vào đống tài liệu trên máy không để mắt tới người bên cạnh nói gì, bất giác gật đầu một cái. – Được! Vĩ Cầm nghe thấy Mạnh Xuyên đồng ý rất vui, cô không ngờ một người bận rộn như Mạnh Xuyên lại có thể đi cùng cô tới sinh nhật bạn. Cô vui mừng trong lòng liền biết ý không làm phiền anh nữa, quay về phòng bắt đầu chọn lựa trang phục cho cuối tuần này. Vốn Vĩ Cầm cũng không định nhờ Mạnh Xuyên đi cùng, nhưng vì mấy lần trước anh đến trường đưa đón cô liền bị bạn bè tạo hấn. Bảo là nếu Vĩ Cầm mang theo được Xuyên tổng đến cùng buổi tiệc mới tin là hai người đang có cuộc sống hạnh phúc. Nhân tiện cô cũng muốn lấy uy danh đập tan điều đó, tiếp theo cũng muốn tự hào giới thiệu với bọn họ về người chồng hoàn hảo của cô. Thoắt chốc đã đến cuối tuần, hôm nay Vĩ Cầm mặc một bộ váy màu xanh ngọc có đính kim sa trông rất sang trọng. Cô ở nhà chờ Mạnh Xuyên nhưng mãi không thấy anh về đón cô, cô cũng tự nhủ mình chắc là anh vẫn đang bận. Vĩ Cầm nhấc điện thoại lên nhắn cho anh địa chỉ, sau đó tự bắt xe đến tiệc sinh nhật. Cô đứng ở bên ngoài chờ Mạnh Xuyên mãi, cũng hơn một tiếng trôi qua vẫn không thấy anh tới. Cho đến khi buổi tiệc đã bắt đầu bên trong, cô vẫn không ngừng đưa mắt tìm kiếm Mạnh Xuyên. Cả buổi tiệc tối đó cô ngồi một mình vừa ngóng xem Mạnh Xuyên có tới, vừa mở máy lên chờ đợi tin nhắn từ anh. Vĩ Cầm hy vọng Mạnh Xuyên không tới thì cũng nhắn cho cô một tin “tôi không đến được”, chỉ cần như vậy cô cũng cảm thấy mình được anh tôn trọng. Cho đến khi buổi tiệc tan, tất cả mọi người đã rời về, một trong số bọn họ khi đi ngang qua Vĩ Cầm còn mỉa mai cười bảo cô chỉ giỏi miệng khoác lác, khi ấy Vĩ Cầm đã nuốt trọn ấm ức vào trong mắt đỏ hoe lên như muốn sắp khóc. Một mình cô lang thang đi bộ trở về, trên con phố bước chân sao nặng trĩu. Đến giờ phút này Vĩ Cầm vẫn chưa nhận được một cuộc gọi, tin nhắn xin lỗi nào từ anh, thậm chí đến lúc về nhà, một lần nữa cô vẫn ôm hy vọng mở điện thoại ra xem. Cô cứ tưởng Mạnh Xuyên sẽ vì cô mà đi cùng, nhưng kết cục chỉ là lời hứa suông anh buột miệng thốt ra. Thời điểm cô đi trên phố không biết đã bao lâu, lúc đó đột nhiên trời đổ mưa lớn. Cô cũng không màng tới mưa vừa đi vừa vác thân hình đã ướt sũng. Khi về đến nhà vừa lạnh vừa ướt, tận đêm khuya vậy mà Mạnh Xuyên không có ở nhà. Công việc đối với anh còn quan trọng hơn cả sự tôn nghiêm của cô, hôm nay anh đâu biết cô đã m-ất mặt đến ra sao. Vĩ Cầm thay quần áo rồi leo lên giường chìm vào cơn buồn ngủ, cả ngày hôm nay cô thật sự rất mệt và không có một chút sức lực nào. Cô mê man chìm vào giấc ngủ, cho đến sáng ra khi Mạnh Xuyên quay trở về nhà cô vẫn chưa tỉnh giấc. Hôm qua anh phải bay qua Ý gấp, vì giải quyết một hợp đồng quan trọng. Sáng nay anh về nước thấy điện thoại toàn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Vĩ Cầm, anh sực nhớ tới một chuyện quăng lại công việc cho Cảnh Phong, bản thân nhanh chóng trở về nhà. Vào nhà Mạnh Xuyên không thấy Vĩ Cầm ở dưới tầng, vội lên phòng tìm cô. Anh thấy cô vẫn đang ngủ định bụng rời đi, nhưng chợt để ý trông thấy người cô lã cả mồ hôi. Anh bước đến đưa tay lên sờ lên trán mới phát hiện cô bị sốt, anh vội xuống nhà nấu cháo chuẩn bị thuốc hạ sốt cho cô. Sau một giấc ngủ, Mạnh Xuyên đợi Vĩ Cầm tỉnh dậy rồi bước đến ngồi bên cạnh đỡ lấy cô. – Vĩ Cầm, mau lót bụng một ít cháo rồi uống thuốc vào đi. Vĩ Cầm nhìn anh trong lòng hừng hực nỗi giận dỗi chuyện tối qua, cô phịu má đỏ bừng khuôn mặt nói. – Không, tôi không ăn anh mau đem ra ngoài đi. Nhìn sơ Mạnh Xuyên cũng biết cô đang giận điều gì, lắm lúc anh cũng thật đãng trí. Anh thấy áy náy khó chịu với lòng mình, vội vàng lên tiếng dỗ dành cô. – Tôi xin lỗi, em đừng giận tôi được không? Chỉ là sáng nay tôi vừa bay về nước thì liền lập tức nhìn thấy tin nhắn vội nhớ tới em. Vĩ Cầm nghe anh từ nước ngoài bay về vì bận họp, ngậm ngừng chín chắn hiểu ra. Vốn anh là Xuyên tổng, giờ giấc công việc không thể nói như người bình thường được. Cô cũng bắt đầu nguôi dần cơn giận. – Thế anh đã ăn gì chưa? Để tôi xuống nấu. Mạnh Xuyên vội đưa tay ra ngăn cô lại, giọng nói có chút nhường nhịn. – Em đang bệnh mà, mau ăn cháo uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi. Việc nhà để tôi lo. Mạnh Xuyên còn xoa đầu cô rồi xuống lầu, khoé miệng người con gái bất giác mỉm cười. Hai gò má cứ thế ửng hồng lên ngại ngùng, không biết tự bao giờ cô lại phụ thuộc vào sự nuông chiều, dịu dàng đó của anh nữa. Chính nó lại khiến cô không muốn làm một Vĩ Cầm ngoan cường, chỉ muốn nũng nịu với anh. Lần này cô bị sốt trong người lại không thấy khó chịu hay nặng nề, chỉ thấy cô được cảm giác nuông chiều được làm vợ của anh, thì bị ốm cũng vô cùng xứng đáng.