Chương 19 - Sự Tình Rắc Rối và Cơ Hội Giải Quyết - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

Chương 19 Tối đó sau khi dùng bữa tối xong, Vĩ Cầm ngồi ở bàn gọt hoa quả định bụng sẽ đem lên cho Mạnh Xuyên. Vì anh hay có thói quen dùng xong bữa là lại chui vào bàn làm việc. Cô lại nhớ đến hồi chiều Mạnh Ngôn có nói với cô là tìm được chút ít thông tin về Vĩnh Khương. Nhưng phải tìm hiểu kỹ, chỉ sợ thông tin đó không chính xác hoặc giả nhầm người.
Nghĩ đến Vĩnh Khương lòng cô lại nôn nao lạ lùng, chỉ mong cô sớm gặp được anh. Cô ngây người ta, chẳng may lưỡi d-ao gọt hoa quả cứa vào ngón tay cô. Máu rỉ ra, nhưng cô cũng chỉ rửa sơ qua với nước rồi bê hoa quả lên phòng làm việc cho Mạnh Xuyên.
Mấy ngày sau đó, Mạnh Xuyên phụ cô nấu ăn mới thấy vết thương trên tay. Lúc đó nó đã bị nhiễm trùng, chỗ vết thương có dấu hiệu căng mủ. Mạnh Xuyên hỏi tới, cô chỉ nói đơn giản.
– Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.
Mạnh Xuyên vội bắt cô lên phòng thay quần áo rồi tới bệnh viện, tay bị nhiễm trùng người muốn phát sốt cũng không hay. Ban đầu cô từ chối không đi, nhưng rồi vì bị anh tạo sức ép quá đành nghe lời.
Tối đó sau khi từ bệnh viện được bác sỹ bôi rửa vết thương về, cô đã trùm mình trong chăn khóc thầm. Chỉ vì một chuyện nhỏ không đáng, tới lúc về anh lỡ lời mắng cô một câu “Cô chẳng có việc gì giỏi ngoài vụng về.”
Trước kia dù bị anh nặng lời bao nhiêu, cô cũng mạnh mẽ không khóc. Vậy mà tối hôm nay, chỉ vì một lời quở trách nhẹ cô đã tự mình tủi thân mà khóc. Cô cũng không rõ lý do vì sao mình lại dễ kích động, phải chăng do cô được anh đối xử dịu dàng một thời gian, nay bị trách mắng liền uất ức.
Sau khi về lại Mộc Hóa, hôm sau Tiểu Vy đã đưa tay xóa số liên lạc của Cảnh Phong. Có lúc Cảnh Phong gọi cho cô, cô liền nhìn ra số rồi để rung không bắt máy. Chỉ là cô biết rõ anh gọi điện vì câu nói quá lời hôm bữa, bản thân cô không chấp nhặt nhưng cô vì mặc cảm quá khứ mà không muốn gặp anh.
Tiểu Vy cô nhiều đêm suy nghĩ rất nhiều, đã tự hạ quyết tâm rằng từ bây giờ sẽ không theo đuổi anh nữa. Cô sẽ tôn trọng suy nghĩ cảm nhận của đối phương, không phải khi yêu một người là điên cuồng bất chấp, cho mình một sự tự trọng cũng là cho trái tim mình một con đường giải thoát.
Chiều hôm đó, Tiểu Vy nghe tin vết thương ở tay của Vĩ Cầm bị nhiễm trùng phải đi viện. Cô vội vàng sắp xếp thời gian tới thăm cô bạn thân, nhân tiện cũng muốn tâm sự với Vĩ Cầm về chuyện của mình mà hành cô suốt mấy ngày qua.
Mời Tiểu Vy vào nhà, Vĩ Cầm cảm thấy cô khác đi so với trước. Mỗi khi cô thấy Tiểu Vy liền có nụ cười đi trước lời nói theo sau không ngừng.
– Mày có chuyện gì sao?
Không đợi Tiểu Vy đáp, Vĩ Cầm nhìn biểu cảm Vy lại nói thêm.
– Là chuyện của Cảnh Phong sao?
Khi nghe đến cái tên Cảnh Phong như nói trúng tim đen cô, Tiểu Vy cúi mặt rũ mắt trả lời qua loa.
– Không, tao quyết định không thích anh ấy nữa. Chắc khi ấy tao chưa xác nhận kỹ tình cảm của mình, nên cứ ngỡ là thích.
Vĩ Cầm biết rõ Tiểu Vy đang cố nói dối, hai người chơi thân với nhau đã lâu sao có thể không hiểu tính nhau. Chỉ là cô không tiện lên tiếng vạch trần, vì cô rõ tâm tư hiện giờ của Tiểu Vy. Với lại Vĩ Cầm cũng không nắm được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra giữa hai người.
Một lát sau, trong lúc cả hai cùng tâm sự nói chuyện Vĩ Cầm nghe có tiếng xe bên ngoài cứ ngỡ ai tới, nhưng thì ra hôm nay Mạnh Xuyên về nhà sớm. Không những về một mình, đi bên cạnh Mạnh Xuyên còn có cả Cảnh Phong. Khi hai người đàn ông cùng lúc bước vào nhà, Vĩ Cầm vội đưa mắt nhìn sang Tiểu Vy.
Thật đúng lúc đúng thời điểm, nhân cơ hội trùng hợp này để Tiểu Vy và Cảnh Phong tự giải quyết vấn đề với nhau. Như vậy sẽ tốt hơn là cứ mãi dối lòng giữ im lặng. Vĩ Cầm đứng dậy chưa kịp mở lời giúp hai người, Tiểu Vy đã sớm biết Cảnh Phong xuất hiện. Cô rất nhanh đứng dậy, tìm một lý do tạm biệt rồi rời đi.
Vĩ Cầm rất muốn giữ Tiểu Vy lại, Mạnh Xuyên liền nhìn ra vấn đề của hai phía. Vừa rồi trước khi vào đây, Cảnh Phong cười cười nói nói, nhưng thấy Tiểu Vy anh liền sựng lại mọi lời nói. Không khí cũng gượng gạo hẳn đi.
Vĩ Cầm và Mạnh Xuyên khẽ nhìn nhau nghiêng đầu nhún vai tỏ rõ sự khó hiểu. Người đã sắp khuất dần trong tầm mắt, Cảnh Phong nóng lòng chỉ biết đứng trơ ngơ nhìn theo chân người con gái cho đến khi Mạnh Xuyên hích vai một cái.
– Cậu đứng ở đây nhóm lửa lòng làm gì, nếu không đừng bao giờ than hối hận với tôi.
Vậy mà Cảnh Phong vẫn cứ đứng ngây ra suy nghĩ, sau đó một tay nhét tập hồ sơ vào lồng ngực Mạnh Xuyên mới vút chân lên chạy ra hướng ngoài cửa.
Khi không còn nhìn thấy Cảnh Phong nữa, Vĩ Cầm mới chậm rãi hỏi Mạnh Xuyên.
– Hai người họ có chuyện gì thế?
Mạnh Xuyên không nói gì bước đến sofa, ngồi xuống thong thả nhấp một ngụm trà rồi mới nói.
– Bạn thân của cô mà, tôi tưởng cô phải biết rõ chứ.
Vĩ Cầm lén bĩu môi một cái với Mạnh Xuyên. Cô vốn biết rõ tính Mạnh Xuyên không bận tâm chuyện người khác, vậy mà còn thân thiện mang lời đi hỏi. Đúng là ngốc nghếch thật mà!
Lúc Cảnh Phong chạy ra ngoài cũng là lúc Tiểu Vy leo lên xe, đến cuối cùng anh vẫn để người đi mất mới thở dài hối tiếc.
Nhiều lúc anh cũng không hiểu nổi bản thân, mình cần gì, làm gì nữa. Rõ ràng anh vốn không thích Tiểu Vy, cô không bám lấy anh đó chẳng phải là điều anh mong muốn? Nhưng ngược lại anh lại có cảm giác lo lắng, bất an như sắp đánh mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Tối đến khi trở về nhà, chuyện hôm nay và cả tối hôm đó nó khiến Cảnh Phong rất đau đầu. Anh không ngừng suy nghĩ tới người đàn ông khiến Tiểu Vy hoảng sợ, nhất định anh phải tìm hiểu mọi chuyện.
Suốt mấy ngày hôm nay, anh luôn bị mấy chuyện đó quẩn quanh trong đầu, không lúc nào là không nghĩ tới. Chính gì việc đó gây ảnh hưởng lớn đến công việc của anh.
Sáng nay vừa đến công ty Cảnh Phong bị Mạnh Xuyên trách móc chuyện đi gặp khách hàng. Mặc dù hai người là bạn thân của nhau, nhưng công tư phân minh. Dù sao Mạnh Xuyên cũng là Tổng Giám đốc. Muốn viện lý do cãi cũng khó, vì thế Cảnh Phong chỉ biết im lặng.
Mạnh Xuyên làm việc với Cảnh Phong cũng mấy chục năm nay, chưa bao giờ thấy hắn ta lại chểnh mảng như vậy. Chỉ vì chuyện của phụ nữ.
– Cậu yêu Tiểu Vy gì đấy tôi không cấm, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến công việc là được.
Nghe thấy vậy Cảnh Phong ngấp nga ngấp ngửng chối đây đẩy. Mạnh Xuyên anh cũng không rảnh để đôi co với anh, lại nghiêm túc nói thêm.
– Đầu tháng sau tôi được mời đến trường đại học Tây A, tôi định từ chối nhưng cho cậu đi để chuộc lại lỗi lầm.
Trường Tây A chẳng phải là trường đại học mà Vĩ Cầm và Tiểu Vy đang theo học sao? Tây A là một trong những ngôi trường đứng top 1 trong nước, năm nào cũng có giấy mời công ty tham gia bài thuyết giảng ở trường nhưng bị từ chối. Năm nay cũng không rõ lý do gì, Mạnh Xuyên lại viện cớ dành trách nhiệm đó cho Cảnh Phong. Nhưng Cảnh Phong thốt lên như không hứng thú.
– Tôi cũng chả rảnh vậy đâu.
– Vậy sao. Nếu như một mình giải quyết không xong, hay là cuối tuần này về bảo mẹ cậu xuống nhà cô ấy, biết đâu lại được giải quyết.
Suy đi tính lại ý kiến đó của Mạnh Xuyên khá hay, chi bằng anh cứ thử. Biết đâu lại có thể xin lỗi Tiểu Vy thành công, anh cũng bớt áy náy trong lòng.
Cứ như vậy cuối tuần này Cảnh Phong về nhà, mẹ anh cũng chẳng rõ bình thường anh cậu con này cứ về là nhốt mình trong phòng. Hôm nay lại chủ động muốn đến nhà Tiểu Vy, để cảm ơn ba mẹ cô đã biếu hoa quả.
Cũng không gấp, bà định sẽ đến gia đình họ cảm ơn sau, nhưng vì Cảnh Phong cứ đòi đi nằng nặc bà cũng đành chiều theo ý muốn anh. Vừa đến nhà Tiểu Vy, Cảnh Phong vội chào mẹ cô, đồng thời cũng đưa mắt tìm kiếm một người con gái. Trong nhà hình như chỉ có mỗi mẹ Tiểu Vy, anh quên mất là cô đang ở Mộc Hóa học, rất ít khi về.
Bà Nhẫn nhìn dáng vẻ con trai cứ lóng ngóng ngó nghiêng như tìm kiếm gì đó, không khó để đoán ra. Vội giúp anh cậu con trai lên tiếng hỏi dò.
– À, Con bé Tiểu Vy hôm nay không về nhà sao chị?
Bà Hiệp rót trà xong đặt bình trà xuống bàn, vui vẻ đáp lại.
– Có, tuần này con bé về! Đang ở trên phòng, con bé chuẩn bị đi chơi thể thao.
Cảnh Phong nghe mẹ Tiểu Vy nói là cô có về, sắc mặt liền hồng hào vui vẻ lên hẳn. Ngay lúc đó Tiểu Vy từ trên lầu đi xuống, thấy nhà có khách cô liền cúi đầu chào lễ phép.
– Tiểu Vy, con đi đánh cầu lông sao? Cảnh Phong nhà bác cũng thích đánh cầu lông, hay là hai đứa…
– Dạ thôi ạ, con đi với bạn. Anh ấy đi chung cũng không tiện lắm.
Tiểu Vy dùng lời từ chối. Cảnh Phong nghe đến, giật bắn mình lên tiếng.
– Tiện, tôi thấy tiện mà.
Tiểu Vy cũng không quan tâm đến lời nói của Cảnh Phong, cúi đầu chào hai phụ huynh đang nhâm nhi trà ở sofa rồi ra ngoài. Lúc này bà Nhẫn ngồi cạnh Cảnh Phong hách vai một cái, anh tinh ý hiểu ra vấn đề liền tốc chân xin phép hai người lớn chạy ra ngoài.