Chương 18 - Cuộc Đấu Trí và Tình Cảm - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 18/
Vĩ Cầm cẩn thận lấy thuốc chấm rửa vết thương, vừa bôi vừa cười tủm tỉm. Mạnh Xuyên cau mày lại lộ vẻ khó coi, nhưng đâu đó còn sót chút nhẹ nhàng.
– Trông cô tiểu thư như vậy, mà cũng giỏi việc bắt gián nhỉ?
Cô nhìn anh khóe miệng không nhịn được cười rồi nói.
– Vì tôi sợ rằng mình mà không can đảm bắt gián, thì chắc là nhà này sẽ có án mạng.
Mạnh Xuyên nghiêm nghị im lặng không nói gì, mặc dù bị cô mang việc sợ gián của mình ra để đùa cợt. Vĩ Cầm ngừng lại vài giây cho mình khi nhớ lại trước kia, lúc chín tuổi cô còn là đứa bé bán kẹo viên ngoài đường phố, cô đã phải ngủ bờ ở bụi thậm chí dưới gầm cầu. Tất nhiên thường hay gặp những con côn trùng không mời mà đến, dần dần riết cũng thành quen không còn sợ gì nữa. Nên đối với việc cỏn con như là bắt gián, đập ruồi sẽ không làm khó được cô.
Cắt ngang những hoài niệm tuổi thơ, đột nhiên một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí Vĩ Cầm, chính là vết sẹo lớn ở trên lưng Mạnh Xuyên. Cô không ngừng thắc mắc đặt ra câu hỏi nguyên do, rất muốn nghe câu trả lời từ người trong cuộc. Cuối cùng Vĩ Cầm ngập ngừng mở lời.
– Khi nãy tôi thấy vết sẹo lớn ở lưng anh, nó….
Vốn chuyện cũ Mạnh Xuyên anh cũng không muốn nhắc đến, nhưng bất ngờ bị cô hỏi tới, anh buộc lòng nói một cách qua loa.
– Chỉ là trước đây gặp tai nạn, vết thương lại khá sâu nên không thể liền da phục hồi lại được.
Vĩ Cầm khẽ khàng gật đầu, riêng anh thì lắng lòng nhớ đến. Mấy năm về trước, anh đã gặp một biến cố tai nạn. Mặc dù nó không cướp đi tính mạng anh, nhưng nó gián tiếp cướp hết đi những gì anh có ở tuổi hai bảy. Sau biến cố anh vẫn không cách nào thoát ra được nỗi ám ảnh, vì lý do đó mà anh thu mình với mọi thứ xung quanh. Chỉ muốn khép mình vào bóng tối sống một cách lặng lẽ, để không ai nhìn thấy lại hình ảnh anh của ngày xưa. Màn đêm buông xuống, cảm giác lạnh lẽo bao trùm, anh không biết tự bao giờ nó ăn mòn đi một trái tim ấm, để thay vào một quả tim sắc lạnh theo thời gian.
– Này, anh!
Vĩ Cầm quờ tay qua mặt anh mấy cái, tức khắc Mạnh Xuyên tỉnh thức trở về, đánh tan đi một quá khứ buồn bã. Vĩ Cầm nhìn anh mỉm cười rồi nói như an ủi.
– Tôi nghĩ, anh ở hiện tại cũng hoàn hảo rồi. Chi bằng vứt bỏ quá khứ đó và sống cuộc đời Mạnh Xuyên như hiện tại.
Khóe môi anh nhếch nhẹ lên nhìn cô một cách kỳ lạ với giọng nói nhiều ẩn ý.
– Trong mắt cô tôi là một người hoàn hảo sao?
Cô cứ nhìn Mạnh Xuyên chẳng biết trả lời sao, nhấp nháy bờ môi rồi đỏ mặt. Đúng là không thể trực tiếp thừa nhận trong mắt cô, anh là một người vô cùng hoàn hảo. Về ngoại hình, diện mạo và cả gia thế, tất cả của anh cái gì cũng xuất sắc khiến người ta phải mê. Cũng vì lẽ đó xung quanh anh có rất nhiều cô gái ưu tú, xuất hiện đến bên anh. Nếu như không có cô, anh vẫn có người khác, có khi còn cưới được một người tốt hơn cô gấp bội lần.
Vĩ Cầm nhìn ánh mắt của Mạnh Xuyên đang nhìn mình, không kìm được mà nói thêm một câu cho an lòng.
– Hiện tại điều gì anh cũng có, như vậy không tốt sao?
Anh cười nhẹ nói nhỏ.
– Tốt, rất tốt đặc biệt hiện tại tôi có cô.
Vĩ Cầm khựng ngỡ ngàng, hướng thẳng vào đôi mắt chiều sâu chất chứa đầy tâm tư của Mạnh Xuyên. Cô không biết đó là buột miệng hay lời nói thật lòng nhưng cớ sao lại khiến trái tim cô đập loạn xạ. Chẳng lẽ…., cô vội gạt phăng tất cả những suy nghĩ mơ hồ rồi gượng gạo đáp.
– Đúng, một ông chú như anh cần phải tự hào, vì đã kết giao được một người bạn như tôi.
Nói rồi cô quay lưng đi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Mạnh Xuyên anh ngồi đó bắt đầu chìm vào suy tư. Bạn bè? Mối quan hệ tưởng chừng như là rất tốt giữa hai người, đó cũng là mối quan hệ mà anh đang giữ vững với Vĩ Cầm. Vậy tại sao khi nghe hai từ “bạn bè” từ cửa miệng của cô, lại khiến anh không chút hài lòng.
Sáng chủ nhật đó, Tiểu Vy nghe lời dặn dò của mẹ mang theo một ít hoa quả xuống nhà mẹ Cảnh Phong để biếu làm quà. Vốn lúc cô xuống nhà anh, mong muốn rằng mình sẽ gặp được Cảnh Phong ở đó. Nhưng lúc cô đến nơi, hay tin tuần này anh không về lòng cô có chút hụt hẫng.
Nghe lời bác gái cô náng lại chơi, cô cũng khó xử nhưng đành ở lại cả ngày. Sau khi dùng xong bữa tối, tầm tám giờ hơn cô xin phép về, để ngày mai còn phải về Mộc Hóa. Cùng lúc đó Cảnh Phong từ thành phố về tới, thấy thế mẹ anh liền lên tiếng bảo anh đưa cô về.
Khi gặp anh cô vui lắm, sớm đã không giấu được nụ cười trên môi. Ngỡ sẽ có khoảng thời gian dài nói chuyện cùng anh nhưng vừa tới cổng liền bị anh lên tiếng trách móc.
– Này Tiểu Vy, cô ngu ngốc hay không hiểu ý tôi. Đến tận đây còn ăn nằm ở lì nhà tôi cả ngày vì điều gì? Cô thấy làm phiền tôi chưa đủ nên mới đến làm phiền tới gia đình tôi nữa phải không? Cô biết rõ rằng Cảnh Phong tôi mãi mãi và không bao giờ thích một cô gái giống cô.
Tiểu Vy cảm giác lúc này cả người như một vật nặng trăm tấn đè nặng xuống cô. Hai dòng nước mắt sớm lăn trên má, cô cảm thấy bản thân uất ức vô cùng. Nhưng cũng hiểu rõ sự thật, thì ra trong mắt anh cô luôn là một con nhóc phiền phức. Cô cố gắng gồng mình, dùng tay gạt đi số nước mắt trên khoé mi.
Giọng nói cô vang lên như mang nặng nỗi uất ức.
– Được, anh không thích tôi, chê tôi phiền cũng được. Tôi xuống đây là vì mẹ tôi nhờ mang một ít đồ cho bác gái, chứ không tới đây là để làm phiền ai.
Tiểu Vy không thể giấu lặng cảm xúc vào lòng được nữa, liền bật khóc rồi chạy đi. Lúc này Cảnh phong anh vốn đã bình tĩnh lại, khi thấy nước mắt của cô rơi xuống anh mới biết bản thân mình vừa rồi có hơi nặng lời, liền đuổi theo Tiểu Vy. Anh đang lo cho sự an toàn của cô khi một mình về khuya trong lúc tức tưởi.
Anh đuổi theo tìm mãi xung quanh nhưng không thấy bóng dáng cô đâu, ít nhất anh có thể nhìn thấy cô quay về nhà thì anh mới an tâm.
Lúc này Tiểu Vy mang tâm tư sầu thảm đi trên phố, con phố ở đấy khá nhỏ tầm tối khuya đã tắt hết đèn. Ngoài đường bóng người đi lại cũng thưa đi, chỉ có cơn gió lạnh như muốn hành hạ thân thể cô. Nếu anh ta không thích cũng có thể lựa lời mà nói, sao lạnh lùng đến mức nặng lời với cô. “Cảnh Phong thối tha, Cảnh Phong máu lạnh…”
Cô bước trên đường cùng mấy lời chửi mắng luyên thuyên, nước mắt ngắn dài rơi ướt hết cả khuôn mặt. Dù cô có là kẻ đeo bám trong mắt anh, nhưng có cần phải nói thẳng, cô là con gái cũng cần được sĩ diện. Tiểu Vy ôm những câu nói của Cảnh Phong, trái tim tổn thương đến mức vỡ tan.
Đột nhiên từ phía sau có người lao đến ôm sầm đến cô, cô bất giác nổi hết gai ốc dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy. Khi nhìn thấy mặt của người đó, cô càng hoang mang hơn. Hắn là Tấn Hào tên người yêu cũ biến thái của cô.
– Em ngạc nhiên lắm phải không Vy?
Đúng! Cô không những ngạc nhiên mà còn cảm thấy ghê tởm. Cô quên mất hắn đã bị phán án và bây giờ được tự do, chắc chắn tìm tới cô để trả thù. Hắn nắm chặt cổ tay Tiểu Vy đến đỏ bừng, không có gì gọi là nương sức. Cô dãy dụa không ngừng, nhưng sức của cô đối với hắn khác nào châu châu đá tre.
Lúc này tay cô bị hắn kéo đi trên một đoạn đường dài, hắn mặc kệ tất cả những lời cầu xin và năn nỉ của cô. Cô sợ chứ, rất sợ! Bao nhiêu ký ức kinh tởm cũ ùa về, năm đó hắn đã làm với cô. Cô chỉ biết khóc và năn nỉ nhưng rồi tất cả đều không có tác dụng.
Cho đến khi Cảnh Phong thấy cô gặp nguy hiểm và chạy tới cứu. Cảnh Phong cho hắn ăn vài cú đấm rồi cảnh cáo, hắn thấy Phong không phải là dạng người động chạm, liền ôm vết thương rời đi. Còn Tiểu Vy cô ngồi cuộn tròn ở góc phố, ôm mặt khóc không màng tới mọi thứ xung quanh.
Cảnh Phong lấy làm lạ, tại sao Tiểu Vy lại sợ hãi đến thế? Cô và tên đó có mối quan hệ gì, mà khiến một cô gái ngày ngày cười nói, mạnh mẽ như cô lại trở nên mềm yếu.
Chờ cho đến khi tâm lý cô ổn định, Phong mới lái xe đưa cô về. Suốt cả quãng đường đưa cô về, anh đã gặng hỏi nhưng cô không hề có phản ứng. Thậm chí là lời xin lỗi của anh, cô cũng bơ đi không hề quan tâm.
Về đến nhà cô nhốt mình trong phòng, vùi vào một góc khóc âm thầm. Trong tâm trí cô hiện giờ, chẳng có gì khác ngoài khoảng ký ức bẩn thỉu đó hiện lên. Cô sực cho rằng, bản thân cô bây giờ chẳng thể thích ai được nữa. Thân thể cô khi ấy đã bị tên khốn đó nhìn thấy, cô càng không xứng với một người đàn ông tốt như Cảnh Phong. Nếu như không gặp tên đó hôm nay, cô suýt quên đi rằng bản thân mình đã từng rất ghê tởm.
Sáng đó trên văn phòng công ty, Mạnh Xuyên thấy sắc mặt của Cảnh Phong không tốt. Nhìn là rõ có tâm tư trong lòng, không kìm được Xuyên lên tiếng hỏi.
– Sao, có chuyện gì?
Cảnh Phong liền thở dài sau đó kể Mạnh Xuyên nghe chuyện mình buông lời nặng với Tiểu Vy.
– Một người như cậu cũng có lúc nỗi bực!? Dù sao người ta cũng là con gái, mà chẳng phải cậu rành về tâm lý phụ nữ lắm sao?
Cảnh Phong nghe đến đây liền trói tai, phản bác lại.
– Cậu nói được như vậy, mà trước kia còn để vợ mình phải đi bộ về giữa đêm khuya. Mạnh Xuyên mà tôi quen biết, đã trở lại như xưa được rồi sao?
Mạnh Xuyên bỏ mặc câu nói của Cảnh Phong, ngồi yên vào ghế dán mắt vào số tài liệu trên bàn. Nhưng tâm tư không yên phận, nghĩ ngợi lung tung.
Không hiểu sao khi ấy anh có thể vô tâm đến mức không nghĩ tới cảm nhận của Vĩ Cầm. Phải chăng bản thân có được phước nhưng lại không biết hưởng.
Vừa nghĩ Mạnh Xuyên vừa liếc mắt nhìn qua tên Cảnh Phong ngồi bên kia, không ngờ lần này hắn lại có lòng xem trọng một mối quan hệ đến mức lo âu. Mạnh Xuyên anh chơi thân với hắn đã lâu, hắn phũ với con gái rất nhiều. Ấy vậy mà bây giờ lại thấy tội lỗi với một cô gái, còn trăn trở tìm cách gặp gỡ để xin lỗi đối phương. Mạnh Xuyên bất giác khẽ cười một cái.