Chương 17 - Chạm vào Quá Khứ - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người
CHƯƠNG 17/
Sau khi dùng bữa tối ở dinh thự cùng bà Hậu, vẫn còn khá sớm bà Hậu liền tạo không gian riêng cho hai đứa, bảo Mạnh Xuyên đưa cô đi dạo cho khuây khỏa. Vốn hai người chẳng có chuyện gì để tâm sự, nhưng cũng vì muốn trốn tránh chuyện con cái nên đành đưa nhau ra khu phố đi bộ.
Vĩ Cầm đi bên cạnh Mạnh Xuyên vừa căng thẳng lại khó xử vô cùng, cô vân vê mãi hông váy dưới tay mình. Một khoảng im lặng giữa hai người kéo dài một lúc, thanh âm ấm áp quen thuộc vang lên.
- Bài luận của cô hoàn thành xong chưa? Nếu có gì cần thì bảo tôi.
Vĩ Cầm tròn hai mắt ngước lên tầm nhìn cao ráo Mạnh Xuyên, bình thường anh chẳng hề bận tâm đến chuyện của cô, hôm nay lại có hứng thú hỏi. Cô liền ấp úng trả lời.
– Không, tôi thấy những tư liệu đó rất tốt không có gì để chê cả.
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn anh, không để ý mà vấp phải bực thềm đường ngã nhào ra đất. Mạnh Xuyên quay lại thấy cô nhăn nhó đau điếng, không nghĩ gì liền đưa tay ra về phía trước mặt cô.
Vĩ Cầm đơ mắt vài giây nhìn tay anh, lại tự thấy bản thân mình bây giờ vừa đau vừa xấu hổ vô cùng. Cả hai gò má đỏ ửng lên như quả gấc, nhưng rồi cũng từ từ đưa bàn tay mình ra, đặt lên bàn tay ấm lớn của anh. Nhẹ nhàng Mạnh Xuyên kéo cô đứng dậy, không ngờ vừa đứng lên cô lại bị loạng choạng, rất nhanh Mạnh Xuyên đưa tay ra đỡ trọn người cô.
Vĩ Cầm không biết chân mình gặp phải vấn đề gì, nhấc lên một bước đã thấy đau, bản thân vẫn là không đi được. Đứng yên lại đó, cô chắc chắn sẽ không bao giờ dám lên tiếng nhờ mong anh giúp đỡ, đột nhiên lúc đó Mạnh Xuyên không nói gì nhẹ nhàng khuỵu chân xuống.
Trời sập Vĩ Cầm cũng không dám nghĩ động thái này là anh muốn cõng cô, ngơ người chần chừ ra một lúc.
− Trèo lên đi!
Âm giọng không dịu dàng cũng không khó chịu cất lên.
Là anh đang muốn cõng cô sao, có khi nào sau khi cô trèo lên lưng anh thì trời sẽ sập xuống đây không? Vĩ Cầm vừa mím môi cười mỉm thích thú, vừa không ngừng lạ lẫm trèo lên lưng người đàn ông.
Cô choàng tay qua cổ Mạnh Xuyên, anh vững vàng đứng dậy từng bước cõng cô rảo trên con phố đi bộ. Từ khoảng cách gần, Vĩ Cầm có thể nhìn rõ tận tường đường nét trên khuôn mặt Mạnh Xuyên. Vừa đẹp lại vừa tỏa ra một mùi thơm cực kỳ dễ chịu.
Trong tâm khảm, dường như cô có cảm giác như hai người đã quen biết nhau từ trước. Thâm tâm thúc giục một giác quan nào đó, khiến cô phải nghĩ, nhìn đến Mạnh Xuyên lại nhìn đến Vĩnh Khương ngày đó. Cô cũng không rõ là giữa Mạnh Xuyên và Vĩnh Khương có gì đặc biệt, mà giác cảm nói lên rằng, giữa hai người họ rất giống nhau. Như thể là một, hoặc cũng có thể cô vì quá nhớ tới Vĩnh Khương, nên mới sinh ra ảo giác xung quanh ai cũng đều là Vĩnh Khương cả.
Anh cõng cô về đến sân dinh thự chính nhà họ Trần, rồi lái xe đưa cô về nhà. Về đến, vì không muốn cô cử động làm ảnh hưởng đến vết thương, anh đành bế cô đi vào trong. Vĩ Cầm cô vốn rất muốn từ chối, nhưng lại sợ Mạnh Xuyên sẽ hằng giọng phiền phức với cô nên ngần ngại không dám mở lời.
Vĩ Cầm ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa cho anh chườm nước đá, dùng bàn tay lớn nhẹ nhàng massage để giảm đau. Kỳ thực nhìn anh dịu dàng như vậy, Vĩ Cầm cô không mấy quen mắt. Anh ngước lên với ánh mắt ôn nhu, nhìn thẳng vào cô trầm giọng hỏi.
– Cô cảm thấy đỡ đau hơn trước chưa?
Vĩ Cầm ngại ngùng mím chặt cánh môi nhẹ gật gật đầu. Lúc anh bôi thuốc xong đặt lọ thuốc lên bàn liền nhìn thấy lọ linh lan ở bên cạnh. Ngồi lên ghế xong, Mạnh Xuyên mới hỏi.
Là cô cắm lọ hoa linh lan này sao? Cô cũng thích loài hoa này à?
Cô vẫn thường xuyên cắm hoa linh lan trong nhà, chỉ tại anh không chú mắt không nhìn thấy. Anh chưa bao giờ quan tâm hay để ý tới tới mọi thứ xung quanh, dù căn nhà này có thay đổi một thứ vật dụng nào anh cũng không biết. Vĩ Cầm chậm rãi nhìn đến lọ hoa cô cắm lúc sáng, rồi nhẹ giọng trả lời.
- Tôi không hẳn là thích hoa linh lan, chỉ là có một người rất thích chúng!
Cô rõ ràng lựa chọn cắm loài hoa này chỉ để mình luôn nhớ về những lời nói năm xưa của Vĩnh Khương. Vĩnh Khương rất thích linh lan, cô nghiễm nhiên cũng sẽ thích linh lan. Chưa bao giờ cô quên đi những gì Vĩnh Khương từng nói, chưa một ngày thôi kỳ vọng, thôi mong chờ, và từ bỏ.
Mạnh Xuyên im lặng trong bụng ngầm đoán ra người mà cô nhắc đến chính là mối tình đầu mười năm của cô mà Mạnh Ngôn từng bộc bạch. Kể cả lần anh vô tình nghe được Tiểu Vy nói đến một lần trong lúc đến đây chơi. Anh cũng rất muốn biết rõ trông người đàn ông ấy thế nào, phong mạo dáng vẻ ra sao, mà khiến cô ấp ủ mối tình đầu dài như thế.
Mạnh Xuyên nghiêm mặt cố hỏi thêm một chút để thoả tính tò mò trỗi dậy.
– Cô yêu người đó đến như vậy sao?
Vĩ Cầm liền dùng đôi mắt hơi nghiêm định nhìn anh.
- Trong bản thoả thuận của chúng ta có đề cập là không được xen vào chuyện riêng tư cá nhân của đối phương, chi bằng chúng ta nên tuân thủ đúng quy tắc thì hơn.
Nói rồi Vĩ Cầm lấy trong túi áo mình ra một cái kẹo nhét vào trong tay anh, cô mỉm cười một chút. (Truyện của Tiêu Mộng Dy được đăng tại – Đây là lời cảm ơn hôm nay, vì anh đã giúp tôi.
Dứt câu cô khập khiễng từng bước nhấc lên phòng. Mạnh Xuyên anh ngồi lại đó, trâm ngâm nhìn vào viên kẹo chợt khịt cười. “Cô nghĩ ai cũng sẽ trẻ con thích kẹo giống như là cô sao, Đỗ Vĩ Cầm?” Rốt cuộc cô gái này trong lòng đang suy nghĩ điều gì? Cô khiến anh rất khó để nắm bắt tâm tư. Còn dùng chiếc kẹo ra để thay quà cảm ơn như trẻ con, tôi đâu phải trẻ con để cho cô dỗ dụ.
Anh chỉ đang khó hiểu tại sao khi nhắc về người đàn ông ấy, cô lại có phản ứng mạnh. Một khi Mạnh Xuyên anh đã muốn biết, thì chẳng có điều gì mà không thể, dù cho đối phương có không nói. Kể cả chuyện của cô cũng vậy, anh nắm chặt chiếc kẹo trong tay ánh mắt mang đầy sự kiên quyết.
Đối với Vĩ Cầm mà nói càng ít người biết đến sự hiện diện của Vĩnh Khương trong lòng cô, ngược lại càng tốt. Ngoài trái tim cô ra, cô không dám đặt lòng tin tưởng vào ai, dù người đó có là Trần Mạnh Xuyên đi chăng nữa.
Dẫu giữa cô và anh không có tình cảm, hôn nhân chỉ trên bản thoả thuận. Nhưng đã là đàn ông ai cũng có bản năng ích kỷ nguyên thủy, có chắc rằng anh sẽ thấy thoải mái với tâm tư, với mối quan hệ khác của cô. Đó là quy luật tự nhiên, dù thế nào cô cũng cẩn trọng chừa cho mình một con đường lui.
Ba ngày trôi qua, chân cô cũng đã đỡ hơn rất nhiều, đã có thể di chuyển lại bình thường như trước, thi thoảng cử động mạnh vết thương mới bị đau. Điều cô ngạc nhiên, trong ba ngày chân bị đau Mạnh Xuyên anh đã giúp cô làm tất cả việc nhà, khéo léo dành phần công việc nhà về mình.
Tới văn phòng công ty, Mạnh Xuyên cũng đã cho người thám thính tin tức về người đàn ông của Vĩ Cầm đang tìm, kết quả nhận đến là tấm giấy trắng tối thiểu chỉ đôi ba vòng không xác định rõ. Anh thấy thật kỳ lạ, người mà cô đang tìm chẳng lẽ tên tuổi cũng không điều tra ra. Cảnh Phong ngồi bên ghế sofa, thấy bạn mình vì một người danh tính không rõ mà nôn nao sốt ruột, không nhịn được lời liền lên tiếng.
- Cậu có nhất thiết phải làm quá, nhất định điều tra người đó cho bằng được à?
– Đúng vậy!
Mạnh Xuyên trả lời rất dứt khoát, khiến cho Cảnh Phong có chút hơi ngỡ ngàng.
– Cậu thích vợ mình rồi à?
Nghe xong câu nói ấy, Mạnh Xuyên cảm thấy đột ngột mình bị hẫng một nhịp, vội đuổi Cảnh Phong ra khỏi phòng. Rốt cuộc tên đó thân thế siêu phàm đến đâu mà có thể xóa sạch mọi thông tin trắng tinh đến như vậy, anh nghiên mặt phán một câu “Tôi không tin không tìm ra danh tính”
Tối đó vẫn như thường ngày anh về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi mới xuống dùng bữa tối cùng Vĩ Cầm. Đang đứng dưới vòi sen xả nước tận hưởng một cách thoải mái thì bất ngờ dưới chân anh có thứ gì đó cựa quậy. Anh nhìn xuống dưới bàn chân, mới phát hiện ra mình đang dẫm phải một con gián. Rất nhanh đôi chân nhảy nhổm lên, giật mình hét lớn. Vĩ Cầm nghe thấy tiếng hét từ nhà tắm truyền xuống, cô vội từ dưới nhà chạy lên. Giây phút đó cô không nghĩ phòng tắm anh lại là bằng kính trong suốt, một khắc có thể nhìn thấu hết bên trong.
Kể cả thân thể người đàn ông không một mảnh vải che thân, dáng hình cường tráng phơi bày ra trước mắt. Vĩ Cầm hoảng mình bưng hai tay lên mặt che mắt, quay lưng lại hét lớn một câu.
– Anh... anh mau mặc đồ vào đi.
Nghe thấy câu nói Vĩ Cầm, anh mới phát giác nhìn xuống cơ thể mình, tay nhanh như gió huơ lấy chiếc khăn tắm đang trên ngăn tủ, quấn gấp nửa phần thân dưới vào. Anh có chút xấu hổ, luống cuống khi bị cô nhìn trúng. Tay vừa quấn, miệng vừa quýnh quáng ra lệnh cho cô.
– Sao trong nhà tắm lại có gián? Cô mau mang nó đi đi.
Vĩ Cầm trố mắt ra tiến đến chỗ anh rồi phịu cười.
– Chỉ là một con gián bé xíu thôi mà, anh thân hình to lớn thế để làm gì?
– Mau lên đi, còn không mang nó ra.
Anh sợ tới mức chỉ muốn thét vào trong mặt Vĩ Cầm ra lệnh, không chịu nổi âm thanh lớn của anh cô liền bước vào bắt gián, tiện tay quăng nó vào trong sọt rác đóng nắp lại. Suốt quá trình Vĩ Cầm bắt gián và ném vào trong sọt, anh như một đứa trẻ núp sau dáng lưng cô, cuộn chắc lòng bàn tay chặt nín.
Chẳng biết từ khi nào hoảng quá mà trán anh bị đập vào tường cũng không hay, hiện tại đang sưng vù lên sớm đã tươm m-áu. Vĩ Cầm ngước nhìn vết thương liền bảo.
Cô rời xuống tầng trong lòng có chút mắc cười nhưng cũng thoáng đọng lại một thắc mắc. Khi nãy lúc Mạnh Xuyên không mặc gì, cô đã vô tình nhìn thấy vết sẹo lớn ở phía tấm lưng anh. Cô không biết trước kia anh đã từng gặp phải chuyện gì mà in hằng một vết sẹo to tướng ra thế.