Chương 16 - Giấc Mơ Chập Chờn - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 16/
Sáng đó, sáu giờ sáng ánh mặt trời ngày hạ len lỏi qua từng khe lá. Thông qua cửa kính ánh nắng chiếu vào một góc phòng. Vĩ Cầm vừa dụi dụi mắt ngồi dậy khỏi giường vươn vai ngáp dài một hơi. Đã lâu rồi cô mới có được rất ngủ một giấc ngon lành, bình thường trong nhà cô luôn là người thức khuya dậy để sớm chuẩn bị đồ ăn và vài món đồ cần thiết cho Mạnh Xuyên.
Nhắc đến Mạnh Xuyên, cô mới sực bừng tỉnh hai mắt mở to vội rời khỏi giường bước xuống lầu. Cô nhìn khắp không thấy bóng dáng anh đâu, trong lòng cô đinh ninh là anh vẫn còn đang ngủ. Vào vuốt vuốt lại mái tóc rối của mình sau giấc ngủ, ngáp ngắn ngáp dài đi vào bếp.
Cô rót một ly nước ấm uống ngụm hơi dài, cảm thấy dạ dày của mình có chút không nghe lời. Hình như cô đói rồi, dù sao tối qua cô cũng chưa ăn gì. Cô để ý vào bàn ăn thì thấy, tất cả những món ăn đều đã được chuẩn bị và hâm nóng.
Ở bên cạnh còn kèm một tờ giấy có ghi chú “Tôi hâm lại cơm của tối qua, cảm ơn nhé!”
Vĩ Cầm tròn mắt kinh ngạc có chút bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, hay là cô nằm mơ giữa ban ngày? Trong căn nhà này duy nhất chỉ có hai người, Mạnh Xuyên và cô. Cô không ghi, vậy chắc chắn là Mạnh Xuyên. Nhéo đùi mình một cái cho tỉnh táo, nhưng đùi đau đến chảy nước mắt, nghiễm nhiên đây không phải là mơ mà là hiện thực.
Tại sao anh lại chủ động hâm nóng bữa sáng, hơn nữa còn để lại giấy lại nói lời cảm ơn. Vậy chẳng lẽ, tối qua anh là người đưa cô về phòng sao? Cô cứ ngỡ trong lúc mê man cô tự quán tính mà về phòng chứ.
Là anh đã bế cô về phòng, trước kia anh cũng đâu đối xử tốt với cô đến vậy. Vĩ Cầm vẫn chưa kịp thoát khỏi sự ngỡ ngàng trước mắt, đột tin nhắn ting lên từ điện thoại cô. Là tin nhắn của Tiểu Vy “Nay có tiết của thầy Trương mà giờ này mày còn chưa tới?”
Nhắc đến cô mới sực tỉnh, hôm nay không phải ngày chủ nhật nên cô vẫn phải lên lớp. Đã vậy thầy chủ nhiệm Trương lại rất khó tính, muốn xin nghỉ tiết ông ấy cực kỳ khó khăn. Sáng hôm qua cô nài nỉ mãi mới có thể xin nghỉ để đi khảo sát thị trường, nay cô lên lớp muộn kiểu gì cũng bị rắc rối.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Vĩ Cầm vội đến trường kịp giờ để điểm danh. Trưa đó vẫn như thường ngày, ba người cô, Tiểu Vy và Mạnh Ngôn ngồi ở một góc căn tin của trường ăn trưa. Chỉ khác là, hôm nay cô và Mạnh Ngôn đóng vai trò là hội đồng tư vấn tình cảm cho Tiểu Vy.
Đã gần ba năm nay, sau lần chia tay với Tấn Hào dường như Tiểu Vy đều thu mình lại. Cô thậm chí còn không muốn tiếp xúc với đàn ông, có một giai đoạn cô rất sợ tiếp xúc với nam giới. Cũng có thể một phần cô ám ảnh tên người yêu cũ.
Năm Tiểu Vy học lớp mười hai, cô có mối tình đầu với một chàng trai ở lớp bên. Cô đã thật sự nghĩ mình tìm được một chàng trai tốt, ngoại hình sáng láng lại còn học giỏi, điều kiện gia đình càng không có gì để chê. Nhưng tối đó, cô và anh đi chơi với nhau, tên đó đã cố tình dẫn cô tới khách sạn rồi dở trò đồi bại.
Khi ấy Mạnh Ngôn thấy nghi ngờ tên Tấn Hào đó không tốt, liền điều tra. Không ngờ hắn là loại tra nam chính hiệu, chuyên dụ dỗ quan hệ với hắn, nếu không được sẽ bắt nhốt ép buộc. Còn dọa nếu kiện sẽ tung ảnh nóng, thật may thay Vĩ Cầm và Mạnh Ngôn kịp thời đến cứu.
Trên người Tiểu Vy khi ấy lớp quần áo bên ngoài đã bị xé nát, chỉ còn lớp đồ mỏng tanh đủ che tạm làn da thịt nõn của mình. Cô liền lao vào lòng Vĩ Cầm khóc, còn tên kia thì bị giao cho công an giải quyết . Sau đó cô nhốt mình ở nhà không không chịu tiếp xúc với ai trong ba tháng. Thời gian đó cũng nhờ sự động viên của Vĩ Cầm và Mạnh Ngôn, Vy mới chịu chấp nhận gặp bác sĩ tâm lý dần tinh thần cũng tốt lên.
Hai người biết bình thường Tiểu Vy nói cười hoạt bát là vậy, nhưng tất cả chỉ muốn che giấu đi vết sẹo tâm lý của chính mình. Mấy năm nay cô đều từ chối và nghĩ đàn ông ai cũng xấu mà tránh xa họ. Mạnh Ngôn và cả Vĩ Cầm còn nghĩ Tiểu Vy sẽ sống một cuộc sống không yêu thương ai cho đến khi cuối đời.
Nhưng dường như định mệnh đã sắp đặt sẵn, khiến Tiểu Vy tin tưởng và rung động trước Cảnh Phong. Nhắc đến Cảnh Phong, Mạnh Ngôn và Vĩ Cầm đều đã từng gặp và tiếp xúc. Anh ấy là một mẫu người đàn ông tốt, thậm chí còn khá hoàn hảo. Có điều thứ đáng lo nhất của Tiểu Vy là xung quanh anh quá nhiều cô gái vây quanh, đua theo tán tỉnh.
Tiểu Vy tức giận đập bàn rồi cất cao giọng.
– Hai người biết không, mình còn điều tra được anh ấy rất ghét trẻ con. Liệu tôi…
Vĩ Cầm nhìn dáng vẻ của Tiểu Vy vì lo lắng mà mất ăn mất ngủ, gần giống như cô ngày trước vì một Vĩnh Khương cũng điên đảo tâm tình nên rất hiểu cho Tiểu Vy, lên tiếng an ủi cô bạn mấy câu.
– Tao biết mà, khi yêu rồi tất cả tiêu chuẩn đều trở lên vô nghĩa.
– Đúng, rất đúng!
Tiểu Vy hai mắt sáng bừng lên, gật đầu đồng ý tán thành với câu nói của Vĩ Cầm. Mạnh Ngôn khi này mới trầm giọng thêm câu.
– Vy cứ đeo bám anh ta mãi cũng không phải cách tốt, chỉ khiến anh ta thấy rất phiền.
Tiểu Vy nghe câu nói đó của Mạnh Ngôn rất đúng, chi bằng cô sẽ tấn công từ phía phụ huynh. Cô không tin là cô lại không thể khiến anh rung động. Mạnh Ngôn ngồi bên cạnh đưa ánh mắt qua nhìn Vĩ Cầm, anh cũng không rõ bao giờ Vĩ Cầm với anh mới có thể thành đôi.
Mạnh Ngôn thầm khịt cười tự giễu bản thân mình, cũng có thể Vĩ Cầm và anh mãi mãi không đến với nhau, chỉ là trong mắt Vĩ Cầm anh vốn chỉ mang một chiếc bóng Hồ Vĩnh Khương với khuôn mặt hao hao giống với người ấy. Vậy là ba người lại rủ nhau tối nay sẽ tới khu vui chơi ở thành phố, để giúp Tiểu Vy khuây khỏa đầu óc.
Tới chiều, khi vừa tan học ra ba người định cùng nhau đi luôn. Vừa ra tới cổng, Vĩ Cầm đã nghe có tiếng bàn tán náo loạn. Vĩ Cầm cứ nghĩ đám sinh viên đó có hoạt động nên mới tụ họp. Thật không ngờ, khi nhìn thấy chiếc xe Rolls - Royce của Mạnh Xuyên cô liền rõ mọi chuyện. Tiểu Vy đứng bên cạnh cũng trông thấy, lấy tay hích nhẹ vào người cô bạn Vĩ Cầm.
Tiến đến chỗ Mạnh Xuyên, Vĩ Cầm tròn mắt với ánh nhìn thắc mắc. Anh cũng hiểu ý nhưng chỉ lãnh đạm buông.
– Mẹ bảo về nhà dùng bữa tối, chắc cô chưa đọc tin nhắn.
Mạnh Xuyên vừa nói dứt lời cô vội lấy điện thoại ra xem tin nhắn, tin nhắn được gửi từ một giờ trước vì cô không lưu số anh nên bị treo ở tin nhắn chờ, nghiễm nhiên không nhìn thấy. Mạnh Xuyên mở cửa xe nhẹ nghiêng đầu nhìn đến cô, Vĩ Cầm nhấp cánh môi có chút khó xử quay lại nhìn Tiểu Vy và Mạnh Ngôn. ( chỉ úp webbiste
Hai người đã rời đi xa, nhưng ánh mắt của Mạnh Ngôn vẫn không rời khỏi, nhìn theo hai người họ với kiểu cách trầm đọng khó hiểu. Mạnh Ngôn không rõ, cư xử của Mạnh Xuyên sao lại thay đổi nhanh đến thế. Là vì những lời của anh nói hôm trước? Hay anh đã nhận thấy bản tính tốt của Vĩ Cầm.
Nếu Mạnh Xuyên thật sự thay đổi, đối xử tốt với Vĩ Cầm có khi đó lại là điều tốt. Anh ấy tài giỏi, tiền tài, quyền lực tất cả đều có, xét ở nhiều phương diện anh đều có thể bảo vệ được cho cô. Nếu được như thế, Mạnh Ngôn anh dù có rời đi cũng cảm thấy an lòng.
Vĩ Cầm ngồi trong xe cũng không dám thở mạnh. Nhiều khi cô muốn đánh mắt nhìn qua Mạnh Xuyên, trực tiếp hỏi xem anh rốt cuộc đã bị gì. Nhưng căn bản là Vĩ Cầm vẫn ngán ngại bộ dạng lạnh tanh của anh chỉ ngậm ngùi im lặng. Bình thường anh chuyên để cô bắt xe tự tới nhà bà mẹ chồng, nhưng nay anh lại đích thân đến trường đón cô. Còn lưu số rồi nhắn cho cô, tất cả hành động và suy nghĩ của anh đều khiến cô bất an đến khó tả.
Trước nay ở trường, cô sống rất bình lặng, không muốn gây tâm điểm ồn ào sôi động. Hôm nay xem như Mạnh Xuyên một khắc phá vỡ sự bình lặng đó của cô, chắc chắn tới đây sẽ bị mọi người đưa ra bàn tán. Đương nhiên nó sẽ không ảnh hưởng đến anh, nhưng nó thật sự làm ảnh hưởng đến môi trường học tập của cô.
– Ta biết Vĩ Cầm còn đi học, nhưng hai đứa cũng sớm sắp xếp kế hoạch rồi sinh cho ta một đứa cháu. Tầng tuổi này một mình ở trong nhà cũng chán, rất cần một đứa cháu để ẵm bồng.
“Khụ...khụ....”
Ly sữa trên tay Vĩ Cầm vừa uống được một ngụm liền bị sặc vì giật mình. Mạnh Xuyên anh nghe mẹ nói liền cũng sốc cứng đơ nuốt nước bọt xuống cổ, cuộn tròn tay lên miệng tằng hắng vài cái. Thấy hai đứa trẻ không có phấn khích với chuyện này, bà lại nói thêm.
– Tuổi mẹ có hạn, chỉ sợ hai đứa không…
Nghe đến đây Mạnh Xuyên liền bắt bài mà mẹ hay dùng, giở miệng định lên tiếng để từ chối, thì bên này Vĩ Cầm lo cho mẹ anh bị tụt hứng đã buông tiếng trước anh.
– Dạ, bọn con sẽ cố gắng.
Vĩ Cầm nói xong cười lên một chút cứng đơ, thật sự là cô đang cố gắng gượng. Bà Hậu nghe được Vĩ Cầm nói thế, trong lòng cũng an tâm phần nào, vui vẻ hiện rõ ra mặt. Mạnh Xuyên khẩy nhẹ đôi mi trên mắt, ngầm ý Vĩ Cầm cũng hoàn toàn giữ im lặng. Vốn anh hiểu giữa cô và anh sớm đã rạch ròi phương hướng, sẽ không có chuyện phá vỡ đi bản hợp đồng thỏa thuận.