Chương 15 - Cô Vợ Nhỏ Dễ Thương - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

Đáng lẽ ra cô phải thấy điều bất ổn ở Mạnh Xuyên, khi mấy ngày nay cứ cư xử lạ với cô. Cô không nên quá tin người mới đúng, bây giờ xung quanh cô chẳng quen biết ai ngoài tên Mạnh Xuyên xấu xa. Vĩ Cầm cứ ôm suy nghĩ trong đầu mà không dám bước xuống xe, cho đến khi anh lên tiếng.
– Tôi không có hứng thú với mấy đứa trẻ con chưa lớn, nên cô không cần lo lắng, mau xuống xe đi còn vào trong thay đồ sấy tóc.
Mạnh Xuyên hiểu rõ, nếu đưa cô đến nơi này chắc chắn đầu óc cô sẽ bị hoang tưởng. Nhưng nếu cứ để người cô ướt sũng, ngồi trong xe bật máy sưởi lâu cũng sẽ rất dễ bị cảm. Hơn nữa nếu bật lò sưởi suốt quãng đường về thành phố, anh sẽ nóng không chịu được mất.
Vĩ Cầm liền nhanh vào trong mượn phòng của khách sạn để thay quần áo và sấy tóc. Còn anh thì ngồi ngoài xe chờ. Vĩ Cầm tắt máy sấy liền nhíu mắt suy nghĩ xa xôi. Sao anh ta đối với cô lại thay đổi 180 độ như thế, lật mặt còn nhanh hơn cách cô lật bàn tay. Có phải ai đó đã nhập vào anh ta hay không? Đó có phải người đàn ông lạnh lùng, vô cảm Mạnh Xuyên mà cô biết.
Trong đầu cô hiện giờ trở nên rối rắm, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Liệu ông chú đó có bảo cô vào sấy tóc rồi bỏ cô lại ở đây mà phóng xe trở về thành phố. Giống như lần trước anh ta đã từng vứt cô ở ngoài đường.
Vĩ Cầm vội vàng cầm lấy đồ của mình rồi chạy vội ra xe, cũng may thật đó khi thấy bóng dáng của anh vẫn còn ở đó cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lúc lên xe, Mạnh Xuyên nhìn cô rồi nghi ngờ.
– Khi nãy, tôi không tệ đến mức vứt cô ở lại đây đâu, nên không cần phải hấp tấp đến thế.
Anh ta có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác hay sao? Gì mà không tệ? Chính anh ta là người từng vứt cô đi bộ một quãng đường dài, để bắt xe về nhà giữa lúc 11 giờ đêm. Ngày đó thành phố đang đợt rét sớm, cô khi đó trên người không có một chiếc áo ấm. Vừa ôm làn da lạnh cóng của mình trên con phố lạnh lẽo, vừa vất vả bắt xe về. Tất cả những điều đó mà anh ta bảo bản thân mình không đến nỗi tệ, thậm chí còn đối xử tệ gấp hơn thế nữa cơ.
Nhưng dạo gần đây, cô để ý anh có gì đó rất khác trước. Trước kia dù cô có nấu ăn hay pha trà cho anh thì cũng đừng mơ anh để mắt đến, huống hồ là việc cùng anh ăn bữa cơm chung. Tất cả những món đồ mà cô chuẩn bị cho anh, đều bị anh phũ bỏ không động đến một ngón tay.
Nhưng bây giờ thì ngược lại, anh lại uống những tách trà mà cô pha cho anh làm việc khuya. Những món đồ mà cô chuẩn bị cho anh khi tắm hay trước khi đến công ty anh đều không từ chối, còn nhẹ nhàng lẳng lặng mang đi.
Và cả vừa khi nãy anh quan tâm vì sợ cô bị cảm, trước kia anh cũng đâu có màng cô bệnh hay có ăn đủ bữa hay không? Chẳng lẽ mẹ chồng cô lại tác động hay đe dọa gì đến anh, nhưng cũng đâu vì thế mà khiến anh thay đổi tính khí đến kỳ lạ.
Nói dễ nghe là không quan tâm, nói khó nghe một chút thì anh vốn coi cô là không khí, trước giờ không hề để cô vào trong tầm mắt mình. Thậm chí bình thường anh còn rất kiệm lời với cô, một ngày hai người thậm chí còn không giao tiếp. Ở chung trong một nhà, nhưng lại sống như hai kẻ lập dị có thế giới riêng. Không quen không biết, người lạ lại càng không đủ tư cách để dành nhiều lời nhắc nhở.
Khó hiểu gần đây, tần suất hai người bỗng dưng trò chuyện cũng nhiều hơn. Mặc dù trong câu nói của anh vẫn có chút gì đó vạch rõ ranh, nhưng không thể không thừa nhận anh đã có chút cư xử rất khác với cô. Liệu đây có phải là một bước tiến, dẫn đến sự chuyển biến tốt tình bạn giữa hai người?
Nếu Mạnh Xuyên anh có một con mắt khác đã nhìn nhận về cô, thì hẳn không phải là điều cô lo lắng. Nếu sau này mối quan hệ tốt trở thành bạn của nhau, với quyền thế hơn người của anh, đến lúc đó cô nhờ anh điều tra về thông tin Hồ Vĩnh Khương chắc chắn sẽ rất dễ dàng.
Không như hiện tại, cô chỉ như một người mò kim đáy bể. Đã tìm nhiều cách dò hỏi, nhưng cô đều nhận về con số 0. Chỉ hận cô mãi mang bóng hình mà cuộc đời này không nỡ buông ra, kỳ vọng từng ngày ông trời nghe thấu tim cô, rồi ông thương xót cho cô gặp lại được người, dù một lần cô sẽ không hối tiếc.
Mạnh Xuyên lái xe đưa cô về nhà, còn anh vội đến công ty để giải quyết một số công việc. Trước khi vào nhà, Vĩ Cầm có ngậm ngừ nhìn rồi hỏi:
– Tối nay về ăn cơm chứ?
Mạnh Xuyên liếc mắt qua nhìn cô một cái, chỉ đáp lại một cách qua loa liền rời đi:
– Rất muộn mới về
Vĩ Cầm nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, không muốn làm lỡ công việc quan trọng của anh rất nhanh quay người vào trong. Vào nhà cô đặt túi đồ xuống ghế sofa ở phòng khách rồi thở phào một hơi.
Ngày hôm nay cô và anh đã đi lại rất nhiều nơi, tay chân cũng sớm đã rã rời. Nhưng thầm nghĩ lại, ban đầu cô cứ tưởng bản thân đi khảo sát cùng anh sẽ phải nhìn vẻ mặt đăm đăm khó tính, nhưng cuối cùng cô thấy anh ngày hôm nay cũng khá là thoải mái.
Lúc trên đường về nhà, Tiểu Vy có gọi điện cho cô. Lúc đó cô bận tay tìm đồ lên đành bật loa ngoài rồi đặt tạm ở trên đùi. Chưa kịp hé nửa lời nói, thì Tiểu Vy ở đầu dây bên kia đã vừa mếu máo than trời than đất với cô.
– Vĩ Cầm, tao kể mày nghe tên Phong thúi đó…hắn dám chặn số điện thoại của tao. Tao tìm đến công ty hắn lại không thèm gặp mặt. Vậy mày nói xem tao không tốt ở chỗ nào….???
Nghe Tiểu Vy nói xong, khi đó Vĩ Cầm đưa mắt hơi ngại ngùng nhìn Mạnh Xuyên. Mặc dù Mạnh Xuyên tập trung lái xe, nhưng cô rất rõ anh nghe tất cả những lời mà Tiểu Vy nói. Bất giác theo phản xạ cô tắt loa ngoài rồi hẹn lát nữa sẽ gọi lại.
Mạnh Xuyên còn cười khẩy rồi nói:
– Bạn cô cũng kiên trì thật đấy.
Ban đầu cô cũng cười trừ cho qua, không ngờ một người chẳng bận tâm đến chuyện người khác như Mạnh Xuyên, giờ lại chịu để tâm đến lời nói của Tiểu Vy qua điện thoại. Nói không chừng cũng vì cậu bạn thân của mình, Mạnh Xuyên mới quan tâm đến thế. Chứng tỏ anh không phải là một người vô tâm chỉ biết bản thân mình như miệng đời đồn đoán.
Về đến nhà dù mệt nhưng mà cô vẫn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trước mẹ chồng cô có bảo hai người nên thuê người giúp việc để có thời gian nghỉ ngơi. Nhưng cô liền từ chối, lúc còn nhỏ cô đã trải qua biết bao nhiêu chuyện, nên sớm đã học được cách tự lập.
Huống chi cô và anh hiện tại không ngủ chung phòng, đang đóng vai đôi vợ chồng hạnh phúc trước mặt mọi người. Bây giờ có thêm người lạ vào nhà, thì khác nào cô tự vạch áo cho người xem lưng. Vì thế để mọi chuyện êm đẹp, cô tự mình làm là tốt nhất, tránh những chuyện phiền phức không đáng xảy ra.
Tối đó anh vừa đỗ xe trước sân, thì thấy đèn ở sảnh tầng một vẫn còn sáng. Bây giờ là 12 giờ khuya, anh về muộn hơn mọi khi hơn hai tiếng. Bình thường tầm giờ đó, căn nhà đã chìm vào bóng tối. chỉ khi cô và anh còn thức thì phòng hai người mới sáng đèn.( Truyện của Tiêu Mộng Dy chỉ úp trên
Anh cũng không đa nghi nhiều, nghĩ có thể do cô dọn dẹp xong quên không tắt đèn. Bước vào nhà anh không thấy bóng dáng cô, anh chắc bảy phần là cô quên. Định bụng sẽ đi tắt đèn rồi về phòng làm việc.
Nhưng khi vào bếp, anh thấy dáng vẻ Vĩ Cầm đang gục xuống bàn, gối tay mà an nhiên chìm vào giấc ngủ. Trước bàn ăn còn là mâm cơm mà cô đã chuẩn bị sẵn, anh nhớ tới lúc chiều cô đã hỏi anh có về nhà không, thì ra là để chờ cơm anh.
Từ trước đến nay anh luôn là người cố gắng đẩy tất cả mọi người ra xa mình kể từ khi sự cố kinh khủng năm đó xảy ra với mình. Những người bị anh lạnh nhạt cũng đều dần dần quay lưng, chưa một bữa cơm nào anh được ăn cùng người thân đúng nghĩa. Cũng từng ấy năm chưa một ai chịu khó chờ cơm anh đến vậy.
Không ngờ, lại có một cô gái ngồi khuya thế này còn gục đầu trên bàn để chờ anh về ăn cơm. Vậy mà trước kia anh còn có những suy nghĩ không tốt về cô, năm lần bảy lượt luôn coi cô là kiểu phụ nữ mưu mô xảo quyệt.
Sau những việc cô làm, và cả ngày hôm nay hi sinh thân mình cứu đứa bé. Cô vốn không biết bơi vậy mà lại chẳng ngần ngại lao mình xuống cứu. Nếu một người thật sự không có trái tim tốt bụng thì liệu có dũng cảm làm giống cô không?
Chính nhờ điều đó khiến Mạnh Xuyên anh không còn ác cảm với Vĩ Cầm, anh dần mở lòng mình ra với cô. Anh đặt áo khoác mình lên ghế rồi tiến đến phía cô. Dáng vẻ yên tĩnh chìm vào giấc ngủ ấy, bất giác khiến anh cảm thấy cô có chút dễ thương.
Nếu nhìn thật kỹ, cô vợ nhỏ này của anh cũng xinh xắn dịu dàng. Không biết chừng đã khiến bao nhiêu anh chàng trai phải điêu đứng. Anh đưa tay vén góc lúm tóc mai trên khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng bồng cô vào lòng mình. Ngày hôm nay bao nhiêu mệt mỏi diễn ra, tất nhiên anh sẽ không nỡ đánh thức cô.
Cũng vì lo cô giật mình mà nhón chân đi từng bước thật nhẹ nhàng lên cầu thang, chỉ sợ bước đi vội vàng lại khiến cô thức giấc. Vào phòng, anh đặt nhẹ nhàng cô xuống giường chuẩn bị chăn gối cho cô kỹ lưỡng rồi mới rời đi.
Làm xong mọi việc anh quay về phòng mình nghỉ ngơi. Tâm trí thôi thúc bất giác nghĩ tới bàn học của Vĩ cầm trong phòng cô, khoé môi cứ cong lên cười. Nói gì thì bây giờ cô cũng đã 19 tuổi rồi hơn nữa đã là một người vợ trẻ.
Ấy thế mà cô vẫn giữ thói quen ăn kẹo, sưu tầm những món đồ nho nhỏ như kẹp tóc, túi sách liên quan đến hình cái kẹo. Trong mắt bao người trông cô thật sự rất trưởng thành và tự lập, còn có cả bản lĩnh, tài giỏi một phần. Nhưng suy cho cùng cô cũng mới ngấp ngưởng 20 tuổi, vẫn còn những suy nghĩ trẻ con là chuyện rất bình thường.