Chương 14 - Chốn phồn hoa yêu một người - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 14/
Mạnh Xuyên đưa cô tới một công ty mỹ phẩm cũng có danh tiếng ở Vị Yên này, cô vừa xuống xe liền chỉnh chu tác phong như một phóng viên thực thụ. Cô đưa máy quay ra rồi để vào ngực Mạnh Xuyên đang đứng ở một góc, cười tươi một cái rồi nói.
– Anh Mạnh Xuyên đây có thể hỗ trợ giúp tôi quay hình được không? Một mình tôi không thể quay được, ở đây chỉ có mình anh với tôi......
Vĩ Cầm đưa cặp mắt lấp lánh như ánh sao nhìn anh như đang thỉnh cẩu chân thành. Mạnh Xuyên trong lòng bày tỏ ý không bằng lòng, nếu anh sớm biết đi với cô bản thân phải quay hình thế này chi bằng mang theo một trợ lý nữa đi cùng. Đường đường là một Xuyên tổng của Xuân Trần, đặt chân tới nơi đây lại còn làm công việc của một tên quay hình, nói ra có mất mặt hay không chứ? Tên Cảnh Phong mà biết chắc chắn sẽ là mục tiêu chính làm trò cười cho hắn.
Anh hậm hực nhưng vẫn đưa tay cầm lấy chiếc máy quay mà cô dúi vào tay mình, đưa lên bấm nút quay. Anh nhìn dáng vẻ cười tít mắt của cô, trong lòng không khỏi bực dọc nhưng vẫn cam chịu sự nhờ vả của cô. Mạnh Xuyên anh bấm máy quay, Vĩ Cầm liền thể hiện tác phong của một cô phóng viên chuẩn mực.
– Xin chào mọi người, tôi là Đỗ Vĩ Cầm là sinh viên của ngành thông tin báo chí, mai này sẽ là phóng viên của nhà đài. Hôm nay tôi sẽ đưa mọi người cùng tìm hiểu đôi chút về một công ty mỹ phẩm J.D ở thành phố Vị Yên, trực thuộc tỉnh Vị Yên này. Nào, bây giờ mời mọi người cùng theo chân Cầm để tìm đến mỹ phẩm J.D nhé.
Vĩ Cầm liền đặt ra câu hỏi cho tổng giám đốc quản lý công ty một cách nghiêm túc.
– Thưa anh Thịnh, anh có thể cho tôi và mọi người được biết làm thế nào để công ty mình trong những năm qua đạt những chỉ tiêu và phát triển trên thị trường mỹ phẩm không ạ?
“........”
Cả buổi sáng đó, Vĩ Cầm phỏng vấn và ghi hình lại rất nhiều tư liệu về các công ty nhỏ lẻ ở thành phố này. Cô chợt phát hiện ra, mặc dù có nhiều công ty nhỏ lẻ nhưng về mặt bằng chung tốc độ phát triển thương hiệu đều rất ổn. Cũng rất có thể chỉ vài năm nữa, thành phố này sẽ nằm trong top đầu những thành phố có nền thương hiệu nổi tiếng cho riêng mình.
Tất cả những tài liệu mà cô thu thập được trong ngày hôm nay đều rất quý giá, nó sẽ giúp cô đạt điểm cao trong bài thi luận văn lần này. Cô vừa đi vừa cúi mặt xuống nhìn những khoảnh khắc mà cô phỏng vấn trong máy quay.
Nhìn lại dáng vẻ mình trong video cũng ra dáng một cô phóng viên chuyên nghiệp lắm chứ. Cô vui mừng mỉm cười, đôi mắt tít lại lộ rõ đuôi mắt xinh xắn.
Nụ cười đó của Vĩ Cầm một phần là vì ngày hôm nay cô đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, phần khác vì cô được làm đúng thứ mà cô đam mê, là ước mơ mà cô ấp ủ từ khi còn bé.
Mạnh Xuyên đi bên cạnh thấy dáng vẻ vui mừng của cô vợ hờ, bất giác khoé môi cong lên một ý cười.
Tới xế trưa, Mạnh Xuyên lái xe đưa cô tới một bãi biển ở gần đó. Nơi đây rất yên tĩnh, không khí thoáng mát, quang cảnh thiên nhiên vô cùng. Trông thấy biển Vĩ Cầm thích thú vội xuống xe, dang rộng cánh tay đón lấy từng đợt gió mát từ ngoài xa thổi vào.
Cô không kìm nén được sự phấn khích, liền giống như một đứa trẻ nghịch ngợm trên cát. Sau đó cô lấy những thứ đã chuẩn bị trong cốp xe ra, chải một miếng vải dưới một gốc cây dừa, bàn tay cẩn thận bày những món đồ ăn mà cô làm từ sớm. Tuy không phải là những món ăn gì đặc sắc, nhưng tất cả đều là những món mà trước đây mẹ đã dạy cô.
Hai người ngồi trên tấm thảm vải, hướng mắt nhìn ra biển lớn. Từng đợt sóng lăn đến ôm bờ liền vội vã rời đi, Vĩ Cầm đưa tay gắp một miếng thịt bò đặt vào bát cho Mạnh Xuyên.
– Anh ăn đi, cả buổi hôm nay anh cũng mệt rồi. Cảm ơn, vì đã hỗ trợ tôi quay.
Mạnh Xuyên bưng tách trà mà cô pha lúc sáng, cho vào bình giữ nhiệt để ủ ấm. Nhấc lên nhấp vài ngụm rồi nói.
– Cô mau ăn đi, nói nhiều như thế tất nhiên phải đói rồi.
Lúc nào anh ta cũng thế, cũng đều mang cách nói chuyện móc mỉa ra với cô. Mỗi lần như thế cô lại chỉ muốn đấm vào ngực anh một đấm. Vĩ Cầm liền chẹp miệng một cái.
– Vốn tôi cũng sớm biết trước là anh sẽ không ăn mà, anh không ăn tôi cũng không ép. Nhưng mà tôi cảm ơn anh nhé!
– Chuyện gì?
Vĩ Cầm đặt đôi đũa trên tay xuống rồi nhìn Mạnh Xuyên.
– Cảm ơn anh vì đã đi cùng tôi lấy được tài liệu thông tin tốt thế này.
– Tất cả là vì mẹ tôi.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi đáp. Vĩ Cầm bĩu môi ra mặt, rồi cũng không nói thêm gì nữa. Nhưng nói thế nào đi nữa, cô vẫn thấy nên nói một tiếng cảm ơn với anh mới phải phép lịch sự.
Bất chợt ánh mắt Vĩ Cầm trầm ngâm, suy tư một một chuyện ở trong lòng. Khoảnh khắc cô nhìn dáng vẻ mình trong máy quay như một cô phóng viên thực thụ. Nếu như Vĩnh Khương có thể nhìn thấy được dáng vẻ cố gắng của cô, chắc là anh ấy vui lắm mà bản thân cô cũng tự cảm thấy tự hào.
Vĩ Cầm muốn cho Vĩnh Khương thấy rằng nay cô đã trưởng thành, là một cô thiếu nữ hoàn thành được ước mơ của bản thân. Chỉ là hoàn cảnh này cô vẫn chưa có được anh trong tay, cũng không rõ ông trời có thương hại tấm chân tình nhỏ bé của cô, để sớm ngày đưa anh đến bên cạnh cô.
Mạnh Xuyên ngồi được một lúc thì chuông điện thoại reo lên, hình như là cuộc gọi đến từ công ty. Anh không tiện nói ở đây liền rời ra một góc và nói chuyện. Vĩ Cầm ngồi ở đây vốn cũng chẳng có gì để làm, chi bằng còn sớm cô đi dạo một vòng bờ biển chờ anh nghe điện thoại xong thì dọn đồ về.
Cô khẽ đi trên cát mịn màng, từng nhịp sóng cứ thế vỗ nhẹ vào bờ. Có những đợt sóng mạnh hơn nhẹ vỗ vào mắt cá chân cô. Đi được một lúc, cô định bụng đi đến mỏm đá kia sẽ quay về. Nhưng trước mắt, có một cậu bé đang chạy theo quả bóng bị sóng cuốn ra xa.
Cậu bé còn quá nhỏ để nhận biết sự nguy hiểm, vô tư lao mình theo quả bóng cuốn ra xa. Vĩ Cầm không còn kịp để suy nghĩ, liền lao mình xuống ẩm cậu bé lên. Thời điểm này sóng biển cũng khá mạnh, cộng với mức thủy triều đang dâng lên cao. Nước biển gần như một chút nữa có thể nhấn chìm được cô, Vĩ Cầm vô ý uống phải mấy ngụm nước biển mặn chát, cố nhún chân lên cao, cuối cùng cũng đưa được cậu bé lên bờ.
Vuốt má cậu bé, Vĩ Cầm lo lắng hỏi.
– Em nhỏ, em có sao không?
Cậu bé chỉ biết lắc đầu rồi khóc lớn, chỉ biết liên tục đòi mẹ. Đúng lúc đó mẹ cậu bé chạy đến, ôm chặt con vào lòng rồi nói.
– Cảm ơn cô nhé, không nhờ có cô thì con tôi không biết như thế nào nữa.
Vĩ Cầm lắc lắc đầu rồi mỉm cười tỏ ý không có gì, cô nhìn theo bóng dáng của hai mẹ con họ khuất dần rồi mới quay người quay trở về xe. Lúc này Vĩ Cầm mới cho phép mình được ho sặc sụa vì vừa rồi uống phải mấy ngụm nước biển. Vừa quay người lại, cô liền giật mình khi thấy bóng dáng của Mạnh Xuyên ở sau lưng.
Cô giật mình, lùi chân lại vài bước. Do hốt hoảng mà chân nọ díu vào chân kia, ngả người về ra sau chới với, anh vội đưa tay ra kéo cơ thể cô vào lòng mình. Vĩ Cầm theo phản xạ liền đẩy anh ra, hai phiến tai cứ thế đỏ bừng cả lên như tôm chín. Cô căng thẳng tới mức hai tay vo vê tà áo, ấp úng nói.
– Sao anh lại ở đây?
Trong khi nghe điện thoại xong anh quay lại thì không thấy bóng dáng cô đâu mới vội đi tìm. Phát hiện bóng dáng cô từ xa, anh định lòng tiến đến nhắc cô về, vì anh còn có việc gấp ở công ty. Nhưng anh đã chứng kiến thấy cảnh cô không màng đến nguy hiểm, lao mình xuống cứu cậu bé kia.
Thực ra từ giây phút đó Mạnh Xuyên anh không còn nghi ngờ một điều gì thêm, tất cả những gì trước đó anh nghĩ xấu về cô đều là sai. Những việc mà cô chăm sóc gia đình, chú ý chăm sóc cho anh. Dù anh có đối xử tệ với cô, nhưng cô vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ mẫu mực trên danh nghĩa.
Anh nhìn cô từ trên người xuống đều bị ướt sũng, ở đây gió thổi từ biển vào rất dễ bị cảm. Anh liền cởi lấy áo vest của mình vứt qua cho cô, giọng nói có chút hơi lạ so với thường ngày.
– Mặc vào đi, dễ cảm lắm.
Dứt câu anh liền quay người rời đi, Vĩ Cầm đưa mắt nhìn theo bóng lưng anh rồi cũng nhanh chân lẽo đẽo theo sau. Cô khoác áo của anh lên, mùi hương thanh trà từ chiếc áo cứ vờn quanh cánh mũi cô, dễ chịu vô cùng.
Hành động vừa rồi là anh đang quan tâm cô sao? Tại sao anh lại làm vậy? Trước kia anh sẵn sàng để mặc cô đi bộ về nhà dưới tiết trời lạnh giá, anh cũng không màng cô sẽ bị bệnh ra sao? Sao bây giờ anh lại đối xử tốt với cô, anh làm thế khiến cho cô một phần nào lại thấy bất an .
Ngồi vào trong xe, anh vì sợ cô bị cảm liền bật máy sưởi lên. Mặc dù, thời tiết ở đây khá lạnh nhưng không hề lạnh đến nỗi phải bật máy sưởi lên. Đi ra khỏi bãi biển khoảng 100m chắc chắn thời tiết ngoài này sẽ thay đổi.
Rõ ràng ngoài kia ánh nắng vẫn còn gay gắt len lỏi vào các khe kính. Nhưng trong xe anh lại bật máy sưởi cho cô. Cũng có thể do người cô lúc này bị ướt không cảm thấy nóng mà có chút hơi lạnh.
Với cơ thể bình thường như anh chắc chắn sẽ thấy nóng. Cả người anh sớm lấm tấm mồ hôi, một mảng trán của anh đã ướt đẫm, có chút khó chịu anh vội tay nới lỏng chiếc cà vạt ra cho thoáng. Vĩ Cầm thấy vậy liền lên tiếng.
– Tôi không sao, nếu anh nóng có thể chỉnh nhiệt độ thấp hơn một tí.
Anh bơ không đáp lại lời mà cô đề nghị, cô mím môi phồng hai má tỏ thái độ tụt hứng rồi im lặng. Mạnh Xuyên lái xe đưa cô đến khách sạn gần đó, mở cửa xuống xe. Vĩ Cầm cau mày trong lòng liền có ý nghĩ không trong sạch.
Chẳng lẽ anh đối tốt với cô là vì muốn cô đáp ứng nhu cầu của anh sao? Không phải chứ, trong bản thỏa thuận chẳng phải có cập đến là không được động chạm vào thân thể đối phương, khi người đó không cho phép sao. Vậy anh đưa cô tới khách sạn để làm gì, khác nào cố tình vi phạm vào bản thỏa thuận của hai người.
Bây giờ có muốn chạy cũng không được. Một cô thiếu nữ 19 tuổi như cô, sức trói gà không chặt lấy gì để chống cự với người thân hình hơn một mét tám cao khỏe như anh. Khác nào mèo cào bị bông, có giãy giụa cũng khó mà thoát khỏi.