Chương 13 - Chốn phồn hoa yêu một người - Chốn Phồn Hoa Yêu Một Người

CHƯƠNG 13.
Vĩ Cầm khẽ mở cửa đi vào phòng đặt nhẹ tách trà lên bàn, trong phòng không thấy bóng dáng Mạnh Xuyên đâu. Nghe trong nhà tắm có tiếng xả nước, cô đoán chắc anh đang tắm. Nhưng hai giờ sáng có phải tắm muộn quá không?
Cô mím môi định lòng rời đi thì nghe tiếng mở cửa phòng tắm đi ra, nếu giờ cô mà rời về phòng thì khác nào kẻ trộm. Lại bị anh bảo vào phòng mà không xin phép, thôi thì cứ nói một lời với anh cho phải phép lịch sự.
Vĩ Cầm quay lại thì thấy anh đang tựa mình vào cửa nhà tắm nhìn đến, đột nhiên bị nhìn trúng cô như có tật giật mình mà đỏ ửng hết hai bên mặt.
– Tôi…tôi pha cho anh tách trà để ở trên bàn. Sợ uống cà phê thì xíu nữa anh sẽ mất ngủ.
Mạnh Xuyên kiệm lời, nhướn mày nhìn cô.
– Ừm!
Cô đi được vài bước gần đến cửa thì quay lại nhìn anh rồi nói.
– À còn một chuyện nữa, anh đừng tắm muộn quá. Tuổi anh cũng lớn rồi không còn trẻ gì, tắm sớm hơn thì tuổi thọ sống với con cháu cũng nhiều hơn một năm.
Nói rồi, Vĩ Cầm ôm chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng mình.
Mạnh Xuyên anh cau mày khó coi ngồi xuống bàn làm việc. Vừa rồi câu của cô ấy nói là có ý gì? Là đang chê anh già sao? Từ trước đến nay cô là người con gái đầu tiên nói anh già, và cũng là người thứ ba, ngoài mẹ anh và Cảnh Phong ra dám tạt gáo nước lạnh vào mặt như thế.
Mạnh Xuyên nhìn tách trà cô pha đang đặt trên bàn một hồi, rồi nâng ly lên nhấp một ngụm. Hơi ấm từ tách trà lan tỏa ra khắp khoang miệng, nuốt ngụm trà nhưng vẫn còn để lại vị ngọt thanh trong cổ. Trà pha cũng vừa miệng anh, không quá ngọt hay quá đắng.
Vốn từ trước giờ anh không có thói quen dùng cafe, anh thường sử dụng trà hơn. Mỗi sáng anh đều nhắc nhở thư ký pha cho anh, nhưng tách trà đó hương vị lại không ấn tượng như tách trà mà Vĩ Cầm cô pha. Ngồi thưởng thức hết tách trà Mạnh Xuyên cũng trèo lên giường chợp mắt sau một ngày dài làm việc.
•••
Khi ánh ban mai đã tắt mất tăm xuống dãy nhà, chồm lên tia nắng nóng muốn xuyên thủng qua ô cửa kính.
Có thể vì tối qua anh thức đến gần sáng làm việc, nên giờ vẫn chưa thức giấc. Hôm nay là chủ nhật vì thế Vĩ Cầm liền dành thời gian cho việc nội trợ và dọn dẹp nhà. Tới tầm giờ trưa, cô đã chuẩn bị xong bữa ăn nhưng người đàn ông thì vẫn không thấy bước xuống. Khi lên lầu nhìn vào cửa phòng anh vẫn đóng kín mít.
Vĩ Cầm không định sẽ gõ cửa phòng, lại bị cho là làm phiền tới giấc ngủ của anh. Cô liền để dành ra một phần bỏ vào tủ lạnh, đợi khi nào anh đói chỉ cần cô mang ra hâm lại là xong.
Tiếng chuông cửa vang lên, nếu cô đoán không lầm thì chắc là Tiểu Vy. Lúc sáng, Tiểu Vy có nhắn rủ cô đi ra trung tâm siêu thị mua một vài món đồ cần thiết. Nhưng vì lúc đó cô vẫn đang bận dọn dẹp, hơn nữa anh vẫn còn đang ở nhà cô không thể đi được. Nhỡ khi lúc cô đi, anh dậy tìm gì mà không có thì lại mặt hậm mặt than đ-ốt ch-áy cô. Vì thế để tiện cho Vĩ Cầm, Tiểu Vy mới bảo sẽ qua nhà chơi cùng cô.
Vĩ Cầm liền vội chạy ra mở cửa. Vừa vào nhà, Tiểu Vy đã ngồi phịch xuống sofa lên tiếng than thở về chuyện của Cảnh Phong.
– Mày biết không, mấy ngày hôm nay tao gọi điện nhắn tin cho anh ấy mà không nghe. Tao tới công ty gặp cũng không thấy.
Vĩ Cầm rót nước cho cô bạn, miệng chỉ biết nhếch bất lực rồi nói.
– Như vậy có làm phiền người ta quá rồi không? Anh ấy còn có công việc của mình nữa mà. Yêu như mày khiến ai cũng muốn bỏ chạy.
Tiểu Vy liền nhăn mặt cười một cái cứng đơ, sau đó lại nói qua chuyện của Vĩ Cầm. Tiểu Vy nhấc cốc nước lên uống một ngụm rồi chẹp miệng.
– Việc mà mày nhờ tao tìm, tao có hỏi qua tất cả mọi người, nhưng ai cũng đều lắc đầu bảo không biết. Thật sự tìm tin tức về người tình đơn phương mười năm của mày, nó còn khó hơn việc lên trời nữa đấy.
Vài tháng trước, chỉ vì Vĩ Cầm bận bịu cho việc chuẩn bị đám cưới với Mạnh Xuyên nên không có thời gian đi tìm hiểu. Cô có nhờ Tiểu Vy đến nơi trước kia hai người gặp nhau để hỏi xem, có ai biết hay thông tin gì về Hồ Vĩnh Khương không. Vĩ Cầm cô không tin, một con người sống bằng xương bằng thịt lại có thể dễ dàng biến m-ất như chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Tiểu Vy vừa dứt lời thì Mạnh Xuyên từ trên lầu đi xuống, anh vừa cài khuy áo chỉnh trang rồi lấy chìa khoá xe tiến ra phía cửa chính. Vĩ Cầm thấy vậy rất vội lên tiếng.
– Anh không ăn cơm trưa sao?
– Tôi có việc gấp phải ra ngoài, nên cô ăn đi.
Anh ngoảnh lại nhìn Vĩ Cầm rồi nói, dứt lời liền rời đi. Tiểu Vy khi nãy chỉ dám ngồi im lặng không dám ho he nửa lời. Cô quan sát hình như Mạnh Xuyên đối xử với Vĩ Cầm có gì đó khác khác lúc trước. Liền vuốt tóc rồi chống tay lên nhìn Vĩ Cầm đang ngồi đối diện mình, giọng điệu nửa nghi nửa ngờ hỏi.
– Này Vĩ Cầm, mày có thấy ông chú Mạnh Xuyên kia có gì đó khác lạ không?
Vĩ Cầm nhún vai tỏ vẻ không biết, Tiểu Vy cũng bĩu môi nhìn ra ngoài cửa rồi một mình tự bâng khuâng. Thực ra, trong lòng Vĩ Cầm cô cũng sớm cảm nhận được dường như tối qua từ nhà mẹ chồng về Mạnh Xuyên anh có chút khác. Bằng chứng là tách trà cô pha tối qua, không còn một giọt.
Hơn nữa anh không còn buông những câu nói khiến cô tổn thương, mặc dù vẫn cộc cằn nhưng ít ra vẫn trả lời lại với cô. Vĩ Cầm cô đang nghĩ có phải anh vì chịu áp lực lớn từ mẹ nên mới thay đổi cư xử với cô.
Trên đường lái xe, Mạnh Xuyên chậm rãi đọng lại một chuyện. Trước khi anh ra khỏi nhà có nghe Tiểu Vy nhắc đến người tình đơn phương mười năm gì đó của Vĩ Cầm. Anh liền thấy tình yêu mà cô vợ anh dành cho người đàn ông đó thật sự rất mãnh liệt, mãnh liệt thì mới có tâm chờ đợi suốt quãng thời gian dài như vậy. Xem ra những lời Mạnh Ngôn nói với anh lúc ở hoa viên tất cả là sự thật. Anh dần ngộ ra những hiểu lầm mà từ đầu anh đã áp đặt lên hai người, cũng như cách đối xử không tốt của mình dành cho cô.
Lần đầu tiên trong đời, Mạnh Xuyên anh lại cảm thấy bản thân có lỗi và muốn bù đắp lại lỗi lầm của mình với một cô gái. Chỉ là anh vẫn không rõ, mười năm trước khi ấy cô ấy chỉ mới 9 tuổi, sao có thể khắc cốt ghi tâm một mối tình đầu quá sớm như thế. Chợt khiến anh nhớ tới một khoảnh khắc buồn cười trong cuộc đời mình, mà trước đây anh đã từng trải qua, cũng với một cô bé chỉ mới 9 tuổi.
Mấy ngày trôi qua như một cơn gió mùa hạ, nhẹ nhàng mà thoáng nhanh.
Tối đó, Vĩ Cầm vẫn thường như mọi ngày làm tròn bổn phận người vợ pha trà mang đến cho anh. Cô thấy anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy làm việc, hình như anh không biết cô vào phòng. Tính tò mò của cô thiếu nữ cứ thế trỗi dậy, cũng muốn biết thử Xuyên tổng của Xuân Trần làm những gì mà có thể điều hành công ty lớn mạnh ra thế.
Vĩ Cầm bước chân khẽ tới từ phía sau, đặt tách trà lên bàn cho anh, anh còn không biết. Cứ thế cô nhón chân liếc mắt sang, nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng của Mạnh Xuyên.
Trong màn hình toàn là tài liệu bằng chữ tiếng Anh chuyên ngành mỹ phẩm, một cô phóng viên vẫn còn gắn mác sinh viên như cô dù tiếng Anh có tốt đến đâu, nhìn vào cũng sẽ không thẩm nổi. Cô thầm gật đầu lia lịa, không thể phủ nhận là ông chồng này của cô thật sự rất tài giỏi. Nhìn một lúc cô cũng không hiểu gì, liền nhấc cao chân không phát ra tiếng động rời đi.
– Cô về phòng chuẩn bị đi, sáng mai tôi sẽ đưa cô tới Vị Yên khảo sát thị trường làm luận văn.
Vĩ Cầm giống như bị xịt keo cứng ngắc đứng ở đó, cô bất giác bừng đỏ cả khuôn mặt. Chẳng phải khi nãy cô bước vào anh không biết sao, thì ra anh đều cảm nhận được chỉ là không đến lúc lên tiếng, để xem xem cô muốn làm gì. Cô nhìn dáng vẻ tư dung của anh, cùi chỏ chống xuống bàn, mấy ngón tay thon dài đỡ cằm nhìn thẳng cô, Vĩ Cầm hoá ngượng ngùng mấp máy.
– Đi..đi sớm vậy ư?
Mạnh Xuyên liền đánh mắt qua nhìn vào tài liệu trên máy tính đáp lại một cách nhạt lạnh.
– Tôi không có thời gian.
Vĩ Cầm liền gật đầu an phận, bày biểu cảm tán thành rồi quay vội về phòng.
Cô nằm dài ra giường, cắn môi để nghĩ. Mặc dù gần đây Mạnh Xuyên có chút thay đổi cách đối xử với cô, nhưng vẫn bảo thủ gương mặt lạnh như băng không thì hầm than nóng. Anh bày bộ mặt như vậy không biết chán sao, chứ riêng cô thấy chán vô cùng.
Bỗng bất chợt Vĩ Cầm nhóm người dậy mở học tủ cạnh giường ra, với tay lấy chiếc kẹp hình cái kẹo nhỏ, lại bắt đầu nhớ về Vĩnh Khương của cô. Chẳng lẽ mười năm qua mọi người không ai biết gì về một anh chàng hát ngoài đường phố, cao lớn đẹp trai mang tên Hồ Vĩnh Khương sao.Tại sao, anh lại biến mất như thể bốc hơi, mọi thông tin cô tìm kiếm chỉ nhận lại là con số không. Chỉ trách năm đó, cô lại biết về anh quá ít.
Gia đình, sự nghiệp tất cả về anh cô đều không rõ. Thứ duy nhất cô có thể nhớ mà không thể nào quên được chính là lời hứa của anh năm đó với cô và cái tên không một ngày cô không nhắc đến - Hồ Vĩnh Khương. Lần đó anh không tới, cô đã rất thất vọng nhưng rồi vẫn cố tin rằng Vĩnh Khương sẽ giữ lời hứa, có thể là anh nhất thời quên.
Sáng đó, Vĩ Cầm đã dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng rồi làm dư ra một phần cho vào hộp dành riêng cho bữa trưa. Cô bê đồ ra cốp xe để, vừa sắp xếp đồ xong thì bắt gặp ánh mắt có chút kỳ lạ của người đàn ông tên Mạnh Xuyên nhìn cô.
Bởi Mạnh Xuyên thật không hiểu, đi khảo sát thị trường thôi đâu phải đi picnic mà cần chuẩn bị thức ăn? Nếu muốn ăn chỉ cần tạt qua quán ăn gần đó là được, mang theo mấy thứ này đi thật vướng víu.
Mạnh Xuyên anh không muốn nói ra, thôi thì cứ chiều lòng cô lần này, dù sao nếu để mẹ anh biết chuyện cũng chẳng hay ho gì. Phụ nữ trong mắt anh đúng thật rất khó hiểu.
Mấy ngày trước, anh có cho người tìm hiểu thật kỹ các thị trường nhỏ lẻ ở thành phố này. Còn anh thì mỗi khi xong việc của công ty lại lọ mọ vào máy tính tìm hiểu chuyên sâu những bài luận văn ngành phóng viên của cô đang học, để nắm bắt rõ ràng hơn.
Vốn anh muốn để việc này cho người khác làm, nhưng cuối cùng anh vẫn muốn đích thân mình làm để xem như đó là một lời xin lỗi gửi đến cô. Chính anh là người đích thân chọn khu khảo sát, đơn giản vì đây là một thành phố nhỏ đương nhiên sẽ dễ dàng tiếp cận cho việc lấy thông tin hơn.
Hầu như tất cả các phóng viên hiện tại đều đổ dồn về các thành phố phát triển thị trường để đưa tin. Nhưng anh lại nhìn ra được tiềm lực thị trường ở nơi này có một thứ gì đó rất riêng biệt, anh tin chẳng bao lâu nữa thị trường ở đây sẽ rất nổi trội không thua kém gì các thành phố đang phát triển ngoài kia.