Chương 2 - Chọn Lựa Trong Bóng Tối

Ta lo đến mất ngủ, trong miệng còn lở loét. Chỉ còn cách cố gắng làm những việc trong khả năng. Một mặt, ta viết thư cho cha, dặn đi dặn lại ông nhất định phải thúc giục quan binh tu sửa tường thành, tích trữ lương thảo, chỉnh đốn binh bị.

Mặt khác, ta thường xuyên vào cung, quấn lấy di mẫu, kể lại những cơn ác mộng đáng sợ mà ta thấy. Kể rằng thái tử biểu ca chết thảm thế nào.

Lúc đầu, họ còn cho rằng ta trẻ con nói càn, nhưng thấy ta gầy hẳn đi, sắc mặt tiều tụy, đến cả trong mộng cũng khóc lóc hoảng sợ, thì mới bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

Di mẫu ta tin Phật, trọng nhân quả luân hồi. Những chuyện do phiên vương mưu tính cũng không phải không có dấu vết. Cẩn thận nghe ta nói xong, sắc mặt bà dần trở nên trầm trọng, gật đầu nói:

“Ta sẽ tâu với thánh thượng.”

Ta thất thần dựa vào lan can cung điện, ngây ngốc nhìn những con cá vàng bơi lội nhàn nhã trong hồ.

Nghìn dặm đê vỡ vì tổ kiến.

Vận mệnh quốc triều không phải chỉ trong chốc lát mà suy sụp, thánh thượng đắm chìm trong tửu sắc, quốc sự đã mục ruỗng từ lâu.

Chỉ dựa vào một lời tiên đoán của ta, có thể xoay chuyển càn khôn, cứu vãn giang sơn đang lung lay được sao?

Sau lưng bỗng có người cất tiếng:

“Thiên hạ thái bình đã trăm năm, chương tiểu thư quanh năm trong khuê phòng, sao biết được giang sơn phong vũ phiêu diêu?”

Ta giật mình quay lại.

Dưới tán lê cách đó không xa, Viên Tự Quan và Triệu Ký Thành đang đứng đó, có lẽ vừa từ Đông Cung giảng kinh trở về.

Thì ra, ta đã vô thức đem những lời trong lòng thốt ra miệng, bị họ nghe được.

Viên Tự Quan liếc ta một cái, rồi chắp tay nói với Triệu Ký Thành:

“Triệu huynh chớ trách, tiểu nữ nhi nhà quyền quý, chỉ là làm bộ làm tịch, bi thương vô cớ mà thôi.”

Triệu Ký Thành chưa kịp nói gì, ta đã trừng mắt nhìn Viên Tự Quan:

“Ngươi thì biết cái gì! Ngươi mặc gấm vóc lụa là, chưa từng nếm qua đói khổ, nhưng vẫn thường viết thơ ca thương xót nỗi khốn cùng của dân, chẳng lẽ cũng chỉ là đạo đức giả?”

“Chúng ta, nửa cân tám lạng!”

Mặt Viên Tự Quan tối sầm.

Ta tâm sự trùng trùng, không muốn đôi co thêm, nhấc váy rời đi.

Không ngờ Viên Tự Quan lập tức theo sau, mặc ta cự tuyệt, mạnh mẽ ngồi chung xe ngựa.

Ta giễu cợt:

“Tam công tử nhà họ Viên lúc nào cũng coi trọng lễ pháp, không sợ người ta dị nghị, làm mất thanh danh của ngươi sao?”

Hắn trầm mặt, thẳng thắn hỏi:

“Hôm qua ta đến cầu hôn, vì sao nàng không nhận lời?”

“Không muốn gả thì không nhận lời, có gì đáng để hỏi?”

Ta quay mặt đi.

Xe ngựa rời khỏi cổng cung, gió thổi màn che bay lên, đúng lúc ta chạm phải ánh mắt của Triệu Ký Thành, đang đứng bên tường đỏ cung điện.

Viên Tự Quan trông thấy, sắc mặt không tốt, lạnh lùng nói:

“Mọi chuyện đều do nàng muốn thì muốn, không muốn thì vứt bỏ. Chương Diệu Trinh, tình cảm của nàng rẻ mạt đến thế sao, không đáng một đồng ư?”

Hắn làm sao dám nói như vậy?

Kiếp trước, nếu hắn chỉ lộ ra một chút không thích ta, không muốn cưới ta, ta tuyệt đối sẽ không cầu xin di mẫu ban hôn.

Nếu hắn từng nói với ta rằng, người hắn muốn cưới là người khác, dù người đó chỉ là một tỳ nữ, ta cũng sẽ thành toàn cho bọn họ.

Nhưng hắn chẳng nói gì cả, chẳng để lộ điều gì.

Hắn cứ chần chừ, dùng dằng, vừa không muốn buông bỏ thế lực của nhà ta, vừa không thể quên ân tình với tỳ nữ kia. Đến khi cha mẹ ta đều mất, nhà mẹ đẻ ta suy vi, hắn cũng chẳng còn diễn kịch nữa, quang minh chính đại đem người kia giấu trong phủ, ngay dưới mí mắt ta mà sinh con, lập gia thất.

Ta không cách nào trấn tĩnh, trong lòng quặn đau, hốc mắt dần đỏ lên, nhìn hắn chằm chằm.

“Viên Tự Quan, ta từng thích ngươi…”

Ta thích tài hoa của hắn.

Ta thích sự dịu dàng mà hắn thể hiện.

Khi chạy trốn về phương Nam, hắn bảo hộ ta, che chở ta, một miếng bánh, hắn cũng giấu lại để dành cho ta.

Lúc ta không còn cha mẹ, hắn nói hắn sẽ là chỗ dựa cho ta.

Hắn từng dỗ dành ta, một lần lại một lần, trong những cơn mộng mị mê man vì bệnh. Hắn từng ôm ta, trấn an từng cơn ác mộng, cùng ta vượt qua từng đêm dài.

Nếu không phải trước lúc lâm chung, chính tai ta nghe thấy thiếu niên mang khuôn mặt giống hắn gọi hắn là “phụ thân”, tận mắt thấy cánh cửa ẩn giấu trong hậu viện Phật đường, chứng kiến hắn đi vào, cùng nữ nhân khác cười cười nói nói—

Có lẽ cả đời này, ta sẽ vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng dịu dàng mà hắn đã tạo dựng.

Có lúc, ta thậm chí oán hận hắn— tại sao không diễn trọn vở kịch này đến cùng?

Hoặc là, tại sao không dứt khoát tàn nhẫn ngay từ đầu?

Như thế, ta sẽ không phải rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, đến cả hận cũng không thể hận được nữa.

Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén chua xót nơi cổ họng, ngăn cản lệ tràn mi, từng chút từng chút, thu lại hết thảy những vướng mắc của kiếp trước.

“… Nhưng đó là chuyện của trước đây rồi. Trong lòng ngươi thực sự có ai, chính ngươi biết rõ. Đừng chờ đến khi cưới ta rồi mới hối hận.”

Nói xong, ánh mắt ta dừng lại ở chiếc túi gấm thêu chim nhạn đeo bên hông hắn— nét thêu xiêu vẹo vụng về, chính tay ta đã thêu.

Tim ta thắt lại, đưa tay giật mạnh, tránh khỏi bàn tay hắn muốn đoạt lại.

Ta cười mà nước mắt chực trào.

“Ngươi biết rõ, ta ghét nhất kẻ không trung trinh.”

Bàn tay Viên Tự Quan cứng đờ giữa không trung, sắc mặt tái nhợt.

4

Hắn xuống xe ngựa, bóng lưng lẻ loi giữa dòng người huyên náo, càng lúc càng xa.

Ta hạ màn xe, nhìn chiếc túi gấm trong tay, siết chặt.

Nếu vận mệnh giang sơn không thể thay đổi, vậy có lẽ ta và hắn, kiếp này cũng sẽ không bao giờ gặp lại.

Chợt một loạt tiếng vó ngựa dồn dập lướt qua xa phu phía trước kinh hô: “Nương tử, là sứ giả từ Lương Châu!”

Là thư hồi âm của phụ thân!

Ta vội nói: “Mau trở về phủ!”

Về đến nhà, mẫu thân và cữu cữu đã xem thư xong, đang ngồi bên bàn, im lặng.

Thấy ta, họ đồng loạt ngước lên, thần sắc nghiêm trọng.

“Trinh nhi, ác mộng của con, e là đã trở thành sự thật.”

Tim ta bỗng thắt lại, vội vàng cầm thư lên đọc.

Ngay dòng đầu tiên, phụ thân đã viết rằng ông đã bắt được một đoàn thương nhân trà từ Lương Châu quá cảnh, nhưng phần lớn trong số đó lại là người Tây Nhung giả dạng, mà thứ họ vận chuyển không phải trà, mà là sắt.

Nửa còn lại trong đoàn thì buôn bán nô lệ câm điếc— mà những nô lệ đó đều là thợ rèn!

Man di du mục khan hiếm kỹ thuật rèn sắt. Từ trước đến nay, mỗi lần chúng xâm phạm biên giới, hoặc là cướp lương thực, hoặc là bắt người. Chúng rất cần những người thợ tay nghề cao để chế tạo vũ khí.

Mà lũ Tây Nhung bị bắt này hiển nhiên không phải lần đầu vận chuyển sắt và thợ rèn từ nội địa ra ngoài.

Văn phòng ngự sử ngăn chặn không xuể, đủ thấy lỗ hổng phòng bị của triều đình đã rộng đến mức nào, khiến người ta kinh hãi.

Biên cương có biến động, phụ thân dâng sớ tấu trình lên thánh thượng, nhưng bị giám quân ngăn lại, còn nói: “Tướng quân chớ quản nhiều, vận chuyển muối sắt vốn là việc của châu phủ, đã có luật định rõ ràng.”

Từ đây, nét bút của phụ thân càng lúc càng loạn, như thể thời gian không đủ để viết hết. Đến cả sứ giả đưa thư cũng không đi theo quan đạo, có thể thấy con đường từ biên giới về kinh thành hẳn đã bị cắm đầy tai mắt.

Chỉ là, chưa biết được những kẻ ẩn nấp trong đó rốt cuộc là ai.

Mẫu thân và cữu cữu không chút chần chừ, lập tức vào cung. Nhưng trở về chỉ là thất vọng tràn trề.

Thánh thượng từ khi ngã bệnh vào đầu tháng liền ngày ngày uống tiên đan, tin lời nữ vu sư do Hà Gian Vương tiến cống, mê mải tu tiên luyện khí, xa lánh hoàng hậu và thái tử, sủng ái ấu tử Lưu Thiệu, còn giao cả cấm quân vào tay hắn.

Hiện giờ, đừng nói diện thánh, ngay cả tấu chương cũng không thể truyền vào. Di mẫu ta cởi mũ phượng, quỳ gối ngoài trung điện cầu xin thánh thượng lên triều chấp chính, nhưng vẫn chẳng ích gì.

Mẫu thân là người quyết đoán, thấy thế bèn lập tức chuẩn bị lên đường đi Lương Châu. Đồng thời, bà cũng sai gia nhân thu dọn hành lý, lấy danh nghĩa thăm viếng ngoại tổ, đưa ta về phương Nam.

Bà cột chặt dây cương, quay lại nhìn ta.

“Ta đã viết thư cho ngoại tổ của con. Cữu cữu phải ở lại kinh thành để bảo vệ Đông Cung, lần này chỉ có mình con đi thôi.”

Môi ta mấp máy, chau chặt mày.

Sao ta có thể… một mình trốn chạy?

Mẫu thân hiểu lòng ta. Bà vươn tay, nhẹ nhàng vuốt lên trán ta, khẽ khàng nói:

“Trinh nhi, đây không phải chỉ là một cuộc đào sinh cho riêng con. Nếu giấc mộng của con là thật, thì quốc triều trăm năm có thể sẽ giữ được một chút mạch máu ở phương Nam. Con đi sớm một ngày, Lạc Dương sẽ có thêm một tia hy vọng.”

Trong lòng ta chợt có vật gì đó được đặt vào— là ấn tỷ của trung cung.

Cùng một bức chiếu thư, lập di chiếu: Nếu có biến, lập Quảng Lăng Vương làm thái tử.

Ngón tay ta không kiềm chế được mà run lên, mẫu thân liền nắm lấy tay ta, giúp ta giữ vững.

“Hứa với ta, con có thể làm được.”

Đối diện ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân, ta cắn chặt môi, khẽ gật đầu.

“Con ngoan.”

Mẫu thân cụp mi, đặt trán chạm vào ta thật lâu, rồi buông tay, xoay người lên ngựa.

Trên đường cái, tiếng vó ngựa dần xa, tiếng ve giữa rặng dương liễu vang lên từng hồi. Ta bối rối ôm chặt lấy ấn tỷ, bất an quay đầu.

Cữu cữu đứng bên xe ngựa, lặng lẽ nhìn ta.

Lần này, hắn không bước đến, không dịu dàng lau đi những giọt lệ yếu đuối của ta.

Hắn đã hạ quyết tâm.

Vì loạn thế sắp tới, nước mắt là thứ vô dụng nhất.