Chương 3 - Chỉ Còn Năm Ngày Là Ta Không Còn Là Hoàng Hậu Của Chàng Nữa

Khóe mắt ta rịn ra những giọt lệ nóng hổi.

Nếu ta thật sự chết ở nơi này,liệu Tạ Thiệu Kỳ có đau lòng, dù chỉ một chút thôi?

Trong cơn mê man mơ hồ, ta dường như nghe thấy ai đó xé lòng gọi tên mình.

“Lan Ỷ, Lan Ỷ, tỉnh lại đi…”

Chàng giận dữ quát tháo thái y bên cạnh:

“Một lũ vô dụng! Nếu chữa không khỏi cho Yến hoàng hậu, trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi!”

Khóe mắt ta lại một lần nữa không thể kìm được nước mắt.

Ta đã chết rồi sao?

Đến mức cả ảo giác cũng hiện ra như thật.

Từ sau khi Tạ Thiệu Kỳ và Thẩm Chấp Nhung gương vỡ lại lành,chàng chưa từng quan tâm ta đến mức này.

Cớ sao ta vẫn ngu ngốc mà ôm hy vọng?

Lờ mờ, ta cảm nhận được một đôi bàn tay ấm áp đang khẽ vuốt ve khuôn mặt ta.

Lau đi những giọt lệ đang rơi nơi mắt.

Thanh âm ấy mang theo một tia hối hận rất khẽ.

“Lan Ỷ, là trẫm có lỗi với nàng…”

“Trẫm không ngờ… nàng lại ngã xuống hồ…”

Đến nửa đêm, ta cuối cùng cũng gắng gượng mở mắt.

Đập vào mắt ta là đôi đồng tử đỏ rực của Tạ Thiệu Kỳ.

Chàng chăm chú nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoảng lẫn vui mừng tột độ.

Chàng ôm chầm lấy ta, siết chặt trong lòng:

“Lan Ỷ, trẫm thật sự rất sợ… suýt chút nữa đã không thể gặp lại nàng rồi…”

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng của nữ tử.

Thẩm Chấp Nhung vận lễ phục hoàng hậu, ăn vận lộng lẫy, mỉm cười bước vào.

“Nghe nói Yến tỷ tỷ đã tỉnh, thần thiếp đặc biệt đến thăm tỷ tỷ một chuyến.”

Tạ Thiệu Kỳ lập tức buông ta ra.

Ta chưa kịp giữ thăng bằng, liền ngã phịch xuống giường trong một tư thế vô cùng khó coi.

Ngay sau đó, ta thấy chàng lao như tên bắn đến bên Thẩm Chấp Nhung.

Cẩn thận đỡ lấy eo nàng,khuôn mặt lộ vẻ trách yêu:

“A Nhung, nàng đang mang thai,sao còn chạy lung tung thế này?”

Thẩm Chấp Nhung mỉm cười dịu dàng nhìn ta.

“Thần thiếp cũng lo lắng cho sức khỏe của tỷ tỷ, giờ thấy tỷ tỉnh lại, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống rồi.”

Tạ Thiệu Kỳ lại cau mày chặt chẽ, liếc ta một cái nơi giường.

“Khâm Thiên Giám chẳng phải đã nói, Lan Ỷ và nàng mệnh số tương khắc sao?

Không được, trẫm lập tức đưa nàng về.”

Chàng lấy áo choàng, cẩn thận khoác kín người nàng,rồi chỉ dặn ta qua loa vài câu bảo nghỉ ngơi cho tốt,liền dè dặt dìu nàng rời khỏi.

Khi Thẩm Chấp Nhung rời đi, nàng mỉm cười, liếc ta một cái đầy ý vị.

Ta hiểu ánh mắt ấy.

Tựa như nàng đang nói: Yến Lan Ỷ à Yến Lan Ỷ.

Ngươi làm hoàng hậu ba năm thì sao chứ?

Chỉ một cái ngoắc tay của ta, cũng đủ khiến hắn lập tức rời đi theo ta rồi.

Ta hít sâu một hơi.

Nén lại những giọt nước mắt sắp tuôn trào nơi khóe mi.

Lặng lẽ bấm tay đếm ngày.

Còn lại bốn ngày nữa thôi.

Ngày sinh thần đó, ta sẽ đứng trước mặt toàn thể bá quan văn võ,dâng lên Tạ Thiệu Kỳ đạo mật chỉ kia.

Đổi lấy thân phận tự do của mình.

Từ nay về sau, vĩnh viễn không còn phải gặp lại chàng nữa.

5

Tạ Thiệu Kỳ dường như có chút áy náy với ta.

Hôm sau, sau buổi thiết triều, chàng lại đến tiêu phòng điện.

Trước tiên là hỏi Vân Lệ xem hành lý của ta đã thu xếp xong chưa.

Sau đó lại lệnh cho người bên ngoài bê vào vô số châu báu quý giá.

“Lan Ỷ, nàng có thích không?”

Ta yếu ớt nhìn lướt qua những món trang sức rực rỡ lộng lẫy.

Mấy thứ này, tiên đế trước kia cũng từng ban cho ta không ít.

Kho báu của ta giờ cũng chất đến mức không còn chỗ chứa.

Ta dời mắt, cúi đầu khẽ nói:

“Hoàng thượng, thần thiếp chẳng phải sắp rời cung sao?

Những thứ này mang đi cũng không tiện, hay là… người ban hết cho Hoàng hậu Thẩm đi.”

Cái gọi là “rời cung” mà ta nói,chính là về lại đất Yến.

Thế nhưng Tạ Thiệu Kỳ lại tưởng rằng, ta đang nói đến chuyện đi Thanh Dương quán.

Nụ cười trên mặt chàng thoáng chốc trở nên gượng gạo.

“Dù sao thì, nàng sớm muộn cũng sẽ trở lại.

Những thứ này cứ để lại trong cung của nàng cũng được.

Bên chỗ A Nhung, trẫm cũng đã ban cho nàng ấy rất nhiều rồi…”

Dường như nhận ra sắc mặt ta có phần không vui,

chàng lúng túng dừng lời.

“Lan Ỷ, ba ngày nữa là sinh thần của nàng, đúng không?

Trẫm và A Nhung đều muốn nàng ở lại trong cung đón sinh thần cho yên ổn, rồi hẵng rời đi. Nàng nói xem, có món quà nào muốn nhận không?”

Ta khẽ lắc đầu.

“Thần thiếp không có gì muốn cả.”

Tạ Thiệu Kỳ lập tức phất tay, sai người phía sau đến Nội vụ phủ chọn thêm trang sức châu ngọc để ban thưởng.

Lại nói sẽ đem toàn bộ son ốc vừa được cống nạp từ Ba Tư, cùng trân châu Đông Hải dâng hết cho ta.

Chàng nhìn dáng vẻ tiều tụy của ta, ánh mắt tràn đầy áy náy.

Nắm lấy tay ta, như thể muốn nói điều gì đó.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng người:

“Hoàng thượng, người đã hứa sẽ cùng Hoàng hậu Thẩm dùng bữa trưa.

Hiện tại Hoàng hậu đang chờ người.”

6

Tạ Thiệu Kỳ khẽ thở dài một hơi.

“Lan Ỷ, nàng đừng trách trẫm.

Trẫm biết lần này đã để nàng chịu nhiều uất ức.

Về sau, trẫm nhất định sẽ bù đắp cho nàng.”

Chàng đi được vài bước lại quay đầu một lần,thế nhưng cuối cùng vẫn rời khỏi.

Sáng hôm sau, nhân lúc Tạ Thiệu Kỳ vào triều,

Thẩm Chấp Nhung tìm đến gặp ta.

Nàng vô tình để lộ đôi hoa tai trân châu Đông Hải lớn sáng lấp lánh bên tai.

Và hàng lông mày được kẻ tỉ mỉ bằng son ốc hảo hạng.

“Xin tỷ tỷ thứ tội, hoàng thượng dặn thần thiếp không được đến gần tỷ,đành phải đứng xa xa mà hành lễ vậy.”

Ta điềm nhiên nhìn nàng.

Sáng nay, khi người của Nội vụ phủ mang lễ vật sinh thần đến,trong đó hoàn toàn không có trân châu Đông Hải và son ốc như Tạ Thiệu Kỳ từng hứa.

Xem ra, Thẩm Chấp Nhung biết chàng định ban chúng cho ta,nên cố ý giành lấy trước.

Nàng quả thật là thứ gì cũng muốn giành.

Giành được rồi, còn phải tới trước mặt ta, lặng lẽ thị uy.

Đáng tiếc thay, lúc này trong lòng ta chỉ một lòng một dạ muốn hồi Yến,chẳng buồn tranh chấp với nàng làm gì.

Ta điềm nhiên mở lời:

“Muội nói đúng, tốt nhất là đừng tới tiêu phòng điện này nhiều thì hơn.”

Vậy mà nàng lại bước vài bước tiến đến sát bên ta,kề sát tai thì thầm một cách độc địa:

“Tỷ tỷ, tỷ thật sự tin vào cái gọi là mệnh số tương khắc sao?

Muội chẳng qua chỉ muốn thử xem, trong lòng hoàng thượng, tỷ nặng được mấy phần mà thôi…”

Nàng đưa tay che môi, cười khúc khích:

“Không ngờ hoàng thượng lại lo cho muội đến vậy,vì muội mà không tiếc đưa tỷ tỷ rời khỏi hoàng cung.

Thế thì đành uất ức tỷ đi Thanh Dương quán vậy.

Về sau, muội và đứa bé trong bụng, nhất định sẽ ‘đáp lễ’ cho tỷ thật tốt.”

Nàng cười đến hoa dung rực rỡ, yêu kiều lả lướt.

“Tỷ tỷ hãy cứ tận hưởng cái sinh thần này cho vui đi.

Chỉ e sau này… sẽ chẳng còn được yên lành thế nữa đâu.”

Thì ra là vậy.