Chương 4 - Chỉ Còn Năm Ngày Là Ta Không Còn Là Hoàng Hậu Của Chàng Nữa

Cái gọi là mệnh số tương khắc, chẳng qua cũng chỉ là một kế sách của Thẩm Chấp Nhung.

Tạ Thiệu Kỳ – một đế vương trẻ tuổi tài ba, chăm lo quốc sự như chàng – vậy mà cũng có lúc bị tình cảm che mờ đôi mắt,dễ dàng tin vào lời quỷ thần, vội vã muốn đuổi ta ra khỏi hoàng cung.

Hoặc cũng có thể…chàng đã sớm chán ghét ta, chỉ mượn cớ này để thuận nước đẩy thuyền,hòng yên ổn ở bên nàng Thẩm Chấp Nhung kia?

Ta ôm chặt đạo thánh chỉ trong tay.

Cười khẽ, mà trong lòng nghẹn ngào.

Mười hai tuổi gặp Tạ Thiệu Kỳ lần đầu, mười bảy tuổi gả cho chàng làm hoàng hậu.

Cho đến nay, tròn hai mươi.

Suốt tám năm qua cuộc đời ta gần như chỉ xoay quanh mỗi mình chàng.

Giờ chỉ còn biết than một tiếng: đã lãng phí thanh xuân cho người không đáng.

May thay, vẫn chưa là quá muộn để quay đầu.

Còn lại hai ngày nữa thôi.

Ta sẽ sớm rời khỏi nơi này.

7

Trước ngày yến tiệc sinh thần một hôm,có lẽ sợ Tạ Thiệu Kỳ sẽ đến tìm ta,

Thẩm Chấp Nhung từ sáng sớm đã quấn lấy chàng, đòi đến hành cung Cảnh Sơn ngâm suối nước nóng.

Đoàn nghi trượng của họ rầm rộ rời cung.

Cả hoàng cung lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Ta thậm chí còn khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Từ kho riêng mang ra không ít ngân lượng, thưởng hết cho các cung nhân trong tiêu phòng điện.

Cảm tạ họ ba năm qua luôn tận tâm tận lực hầu hạ ta.

Rồi ta bảo Vân Lệ dìu mình, thong thả dạo một vòng quanh hoàng thành.

Trong lòng vẫn còn đọng lại một chút quyến luyến với nơi này.

Dù sao, đây cũng là nơi ta trưởng thành.

Sắp trở về đất Yến rồi,trong dạ vẫn không tránh khỏi chút lưu luyến chẳng nỡ rời.

Chắc là vì hồi ức quá nhiều,đi được vài bước, ta lại bất giác dừng chân lặng người.

Phiến giả sơn trong ngự hoa viên, năm nào ta và Tạ Thiệu Kỳ từng cùng nhau trú mưa nơi đó.

Tiểu đàm trước điện Thanh Yến vào ngày xuân ta đã cùng chàng ngắm hoa sen nở rộ.

Bậc thềm trước điện Giao Thái, ngày đại hôn năm ấy, ta và chàng tay nắm tay, sóng vai bước lên từng bậc một…

Ta gắng gượng nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, mới không để nước mắt rơi xuống.

Đêm buông.

Ta trở về tẩm điện, lục tung rương hòm tìm ra chồng thư tình năm xưa chàng từng viết cho ta.

Bảo Vân Lệ nhóm lửa trong lò.

Không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, ta đem toàn bộ thư từ đó,vứt hết vào trong ngọn lửa.

“Lan Ỷ…”

Tạ Thiệu Kỳ sải bước vội vã bước vào.

Nhìn thấy những bức thư đang cháy rừng rực trong lò, sắc mặt chàng bỗng chốc tái nhợt.

Chàng lao đến, nhào người vào lửa, cố giành giật lại những bức thư đang cháy:

“Lan Ỷ, nàng đang làm gì vậy?!”

Chàng ngẩng đầu, giận dữ quát lớn ra ngoài:

“Còn đứng đó làm gì! Mau mang nước vào!”

Bọn thái giám luống cuống khiêng nước vào.

Nhưng đã quá muộn.

Tất cả thư từ sớm đã hóa thành tro tàn.

Hai bức thư mà Tạ Thiệu Kỳ khó khăn lắm mới lôi ra được,

cũng đã cháy nham nhở, chẳng còn thấy rõ nét chữ.

Chàng nhìn ta đầy hoang mang.

“Lan Ỷ, sao nàng lại làm vậy?

Nàng vẫn còn trách trẫm sao?”

Trên gương mặt chàng là những nét ngờ vực và không hiểu nổi.

“Trước kia nàng luôn nghe lời trẫm.

Cớ sao giờ lại trở nên như thế này?”

Ta cười sảng khoái,nghiêng người ghé sát tai chàng, thì thầm:

“Hoàng thượng, ngày mai là sinh thần của thần thiếp.

Thần thiếp a, muốn tặng người một món đại lễ.”

8

Cả người Tạ Thiệu Kỳ khựng lại.

Chàng đưa tay chạm vào trán ta,nhíu mày nói:

“Lan Ỷ, nàng lại phát sốt rồi.

Hôm nay nàng đã đi đâu? Làm những gì? Sao lại trông còn nặng hơn cả trước?”

Chàng thở dài một hơi.

“Thôi được rồi, nàng đang bệnh, trẫm không trách nàng nữa.”

Một lúc sau, chàng mới chần chừ lên tiếng:

“Hôm nay trẫm sẽ ở lại tiêu phòng điện bầu bạn cùng nàng, được không?”

Ta nhếch môi cười nhạt, đầy vẻ giễu cợt.

Chàng và Thẩm Chấp Nhung ngày đêm kề cận, chẳng khác nào hình với bóng,

cầu còn chẳng được, làm gì có chuyện chịu rời nàng ấy dù chỉ nửa khắc.

Vậy mà giờ đây, chàng lại cam lòng nghỉ lại bên ta sao?

Tạ Thiệu Kỳ nằm bên cạnh ta, dần chìm vào giấc ngủ say.

Còn ta thì mở to mắt, chẳng tài nào nhắm lại.

Ngửi thấy hương long diên hương quen thuộc mà lại xa lạ từ thân thể chàng.

Ký ức về những tháng năm bên nhau cứ từng chút, từng chút ùa về.

Ta không biết bản thân nên yêu chàng… hay nên hận chàng.

Chàng rốt cuộc là còn để tâm đến ta, hay từ lâu đã chẳng bận lòng?

Nếu thật sự không quan tâm, thì vì sao vừa từ Cảnh Sơn trở về, chàng lại vội vã đến thăm ta?

Nếu thật sự còn yêu ta, thì vì sao lại hết lần này đến lần khác khiến ta đau đến tận xương tủy?

Trong lòng ta đầy mâu thuẫn, vừa hoang mang, vừa đau đớn.

Mãi đến nửa đêm, mới mơ mơ màng màng thiếp đi được đôi chút.

Thế nhưng từng hồi gõ cửa dồn dập lại bất chợt khiến ta bừng tỉnh.

“Bệ hạ, không xong rồi!

Hoàng hậu Thẩm kêu đau bụng dữ dội, đã truyền Thái y đến rồi!”

9

Tạ Thiệu Kỳ hốt hoảng khoác vội ngoại bào,lao ra ngoài, suýt chút nữa còn vấp ngã.

Ta không lấy gì làm lạ.

Chỉ yên lặng nằm xuống, lần này lại ngủ yên giấc hơn hẳn.

Bên phía Thẩm Chấp Nhung náo loạn suốt một đêm,cuối cùng cũng giữ được đứa bé trong bụng nàng.

Nhưng chuyện ta rời cung, dường như lại trở thành việc không thể chậm trễ thêm nữa.

Ta ôm tấu chương, chờ bên điện phụ của Điện Cần Chính.

Lặng lẽ nghe chính sứ Khâm Thiên Giám đứng giữa triều, nghiêm giọng tấu trình:

“Hoàng thượng, thần đêm qua quan sát tinh tượng, phát hiện ánh sáng của Tử Vi tinh ngày càng mờ nhạt.

Nếu Đông cung hoàng hậu vẫn không rời cung, sợ rằng thai nhi trong bụng Tây cung nương nương sẽ gặp bất trắc!”

Tạ Thiệu Kỳ trầm mặc hồi lâu.

Rồi mới cất tiếng, giọng nói như ngập ngừng:

“Hôm nay là sinh thần của Yến hoàng hậu… Trẫm vốn muốn để nàng ấy yên ổn qua ngày sinh thần rồi hẵng rời đi…”

“Không cần nữa.”

“Thần thiếp hôm nay có thể đi rồi.”

Ta nâng đạo mật chỉ trong tay,từng bước chậm rãi tiến vào giữa triều đường.

Tạ Thiệu Kỳ vừa nhìn thấy ta, hai mắt lập tức trợn to kinh ngạc.

Dù ta đã đến Ngọc Kinh từ năm mười hai tuổi,nhưng ca ca chưa từng quên ta.

Mỗi năm đều sai người đến đo lại thân người,chuẩn bị cho ta một bộ y phục quận chúa đất Yến.

Sáng nay, ta cởi bỏ bộ thường phục hoàng hậu rực rỡ,thay vào đó là chiếc váy lụa truyền thống của đất Yến.

Sai Vân Lệ chải cho ta kiểu tóc của nữ nhi khuê phòng vùng Yến.

Lúc Vân Lệ chải tóc, mắt đã nhòe lệ mà thổn thức:

“Quận chúa…”

Đúng vậy.

Từ giờ trở đi, ta chỉ là quận chúa, không còn là hoàng hậu nữa.

Ta giơ cao đạo mật chỉ kia,quỳ gối trước mặt Tạ Thiệu Kỳ giữa bao nhiêu bá quan văn võ.

“Tiên đế từng ban cho thần thiếp một đạo thánh chỉ.

Xin hoàng thượng cho phép Thừa tướng đại nhân tuyên đọc trước triều đình.”