Chương 2 - Chỉ Còn Năm Ngày Là Ta Không Còn Là Hoàng Hậu Của Chàng Nữa

Khi ấy, chàng vẫn chỉ là một hoàng tử không mấy được chú ý, do Tống tần – một phi tử thân phận thấp kém – sinh ra.

Ta đứng bên cạnh hoàng hậu nương nương.

Tạ Thiệu Kỳ khi đó cứ ngẩn ngơ mà nhìn ta.

Đến mức Tống tần gọi chàng hành lễ với hoàng hậu, chàng cũng chẳng hề nghe thấy.

Chàng lớn hơn ta ba tuổi, thuở ấy đã bắt đầu biết rung động.

Cách mười ngày nửa tháng lại gửi tới những bức thư tình ngọt lịm, chất đầy bàn viết của ta.

Mỗi lần xem một bức, ta lại thẹn thùng đỏ cả mặt.

Từng dòng hồi ức xoay vòng trong tâm trí.

Cảnh sắc trước mắt đã không còn là tiêu phòng điện năm nào – nơi Tạ Thiệu Kỳ từng thì thầm tỏ tình với ta.

Trung cung năm ấy đèn đuốc huy hoàng, nay đã trở thành một tòa lãnh cung lạnh lẽo.

Ta cười, nụ cười phảng phất thê lương.

Giờ nghĩ lại, chân tướng như một chậu nước lạnh dội thẳng vào người.

Tạ Thiệu Kỳ đối với ta làm gì phải nhất kiến chung tình.

Rõ ràng là tâm cơ thâm sâu,nhạy bén nhận ra tiên đế sủng ái ta đến nhường nào.

Hiểu được rằng, chỉ cần lấy lòng ta, liền có thể tiến gần hơn một bước đến ngai vị mà chàng hằng khao khát.

Vì ngai vị, cho dù phải chia lìa với Thẩm Chấp Nhung – người chàng luôn nâng niu nơi đáy lòng từ thuở thiếu thời –chàng cũng cam tâm tình nguyện.

Huống hồ, không lâu sau đó, phụ vương ta qua đời.

Ca ca ruột thịt của ta – thế tử Yến vương – kế vị tước vị.

Phía sau ta, liền có thế lực đất Yến làm chỗ dựa.

Từ khi ấy, những hoàng tử khác cũng lần lượt tỏ lòng ân cần với ta.

Nhưng đã quá muộn rồi.

Ta đã bị Tạ Thiệu Kỳ mê hoặc, trong mắt trong lòng chẳng thể dung nổi người khác.

Tạ Thiệu Kỳ đúng là nhẫn giỏi vô cùng.

Thành thân với ta ba năm, chưa từng để lộ nửa phần sơ hở.

Chàng nhẫn đến khi ngồi vững trên ngai, nhẫn đến khi Thẩm Chấp Nhung hòa ly với phu quân.

Mới để lộ bộ mặt thật của mình.

Chắc chắn chàng đắc ý lắm.

Huynh trưởng ở đất Yến thì tay không với tới, ta ở thâm cung thì không ai che chở.

Chàng muốn vo ta tròn, bóp ta méo thế nào, muốn chà đạp ta ra sao, đều là chuyện chàng muốn liền được.

May mắn thay, trong tay ta vẫn còn đạo mật chỉ mà tiên đế để lại trước lúc lâm chung.

Ta run rẩy nâng tấm lụa gấm đã cũ sờn theo năm tháng.

Vừa cười, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.

Tạ Thiệu Kỳ, cuối cùng chàng cũng không cần che giấu tình cảm thật nơi đáy lòng nữa.

Hãy sống bên nàng cho thật tốt.

Năm ngày nữa thôi, ta sẽ rời khỏi chốn thâm cung này.

Quay về đất Yến.

Từ đây về sau, non cao nước dài,vĩnh viễn không còn gặp lại.

3

Lần đầu tiên ta nhận ra trong lòng Tạ Thiệu Kỳ có người khác.

Là khi ta bưng bát canh tự tay nấu đến Trường Thần cung tìm chàng.

Dưới đống tấu chương chất cao như núi, vô tình lộ ra một góc tranh vẽ nữ tử.

Ta chỉ nhìn thấy vạt váy hoa lệ nơi khóe tranh.

Tưởng đâu chàng đang vẽ ta trong âm thầm.

Lòng vui mừng không kể xiết.

Nhân lúc chàng uống canh, ta lém lỉnh vươn tay thật nhanh, định rút bức họa ra xem.

Tạ Thiệu Kỳ phản ứng cực nhanh.

Chàng làm đổ bát canh trong tay.

Dùng sức đè tay ta lại.

Nhưng ta vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử trong tranh.

Đôi mắt sáng như thu thủy, dung nhan như tiên giáng trần.

Chỉ tiếc rằng, ta lại không nhận ra nàng là ai.

Ta gắng gượng mỉm cười, cất tiếng hỏi:

“Hoàng thượng, nữ tử trong tranh này là ai vậy? Thần thiếp… hình như chưa từng gặp qua.”

Tạ Thiệu Kỳ thần sắc ung dung, không hề lộ ra nửa phần sơ hở.

Bình thản đáp:

“Đây là một trong số những bức họa do Lý Thái phi dâng lên, để chọn phi cho Thất hoàng đệ. Vừa rồi trẫm thu lại, không cẩn thận để sót một bức.”

Chàng ôm ta vào lòng, cúi đầu hôn ta, như muốn ngăn ta suy nghĩ miên man.

Thế nhưng chẳng bao lâu sau, ta lại thật sự trông thấy người con gái trong tranh giữa hoàng cung.

Chính là thê tử của Thị lang họ Thôi – Thẩm Chấp Nhung.

Hôm đó là yến tiệc mừng thọ Thái hậu, ta phụng chỉ Tạ Thiệu Kỳ đứng ra lo liệu mọi việc.

Thẩm Chấp Nhung theo đoàn mệnh phụ cùng nhau đến dâng lễ, hành lễ với ta.

Chỉ cần một ánh nhìn, ta liền nhận ra nàng.

Ba năm qua chàng nhất định đã đem toàn bộ nỗi nhớ nhung đối với nàng,giấu hết vào từng nét bút nơi tranh vẽ kia.

Chỉ có thế, chàng mới vẽ nàng sống động đến vậy, như muốn khiến nàng hiện ra ngay trước mắt.

Thẩm Chấp Nhung tính tình cao ngạo, không cam tâm làm thiếp.

Tạ Thiệu Kỳ vì ta, vì ngôi vị hoàng đế, mới buộc phải trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.

Thế nhưng bây giờ, chàng vẫn không nỡ để nàng chịu uất ức, nhất quyết muốn lập nàng làm hoàng hậu.

Vậy thì, người phải uất ức… chỉ có thể là ta.

Tiếc rằng, khi ấy ta hoàn toàn bị Tạ Thiệu Kỳ mê hoặc.

Còn tự dặn mình, chắc là đã nhận nhầm người.

Tạ Thiệu Kỳ sao có thể động lòng với phụ nhân đã xuất giá chứ?

Giờ nghĩ lại, tất cả đều thật nực cười.

Ta ngẩn ngơ tựa bên khung cửa sổ, nhìn hoa ngoài sân từng cánh từng cánh rơi rụng.

Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi nghẹn ngào không nói thành lời.

Ta quay đầu gọi Vân Lệ, bảo nàng cùng ta ra hồ Thái Dịch dạo một vòng.

Vừa đến bên hồ, mắt ta liền nhòe đi.

Bên bờ nước, từng đàn cá chép ngũ sắc đang tung tăng bơi lội.

Trước kia, Tạ Thiệu Kỳ thường lén đưa ta trốn học ở thượng thư phòng,đến nơi này cùng nhau cho cá ăn.

Hồ Thái Dịch vẫn y nguyên như năm nào.

Chỉ tiếc, người đứng bên hồ cho cá ăn… đã đổi thay.

Bụng Thẩm Chấp Nhung hơi nhô lên, mang dáng dấp thai nhi đang tượng hình.

Nàng tựa vào vai Tạ Thiệu Kỳ, dịu dàng rắc từng nhúm thức ăn xuống mặt nước.

Tạ Thiệu Kỳ đắm đuối nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.

Thật đúng là một đôi bích ngọc tương phùng.

Ta loạng choạng bước về phía trước vài bước.

Trái tim trong lồng ngực hoàn toàn hóa lạnh.

Tạ Thiệu Kỳ, chàng thật quá tàn nhẫn.

Chàng sủng nàng, yêu nàng – ta cam chịu.

Nhưng cớ gì phải dẫn nàng đến nơi khắc sâu ký ức của riêng ta và chàng?

4

Ta bật cười, nụ cười ngây dại đến đáng thương.

Bất giác thần trí hỗn loạn, trong đầu chỉ có một ý nghĩ –phải chạy đến trước mặt họ, đuổi cả hai người đi khỏi nơi này.

“Nương nương!”

Tiếng Vân Lệ hoảng loạn phía sau không kịp giữ chân ta lại.

Thân thể ta nghiêng về phía trước, rơi thẳng xuống lòng hồ Thái Dịch sâu thăm thẳm.

Bộ cung trang nặng nề chẳng khác nào đôi tay ghì chặt, lôi ta xuống đáy nước.

Ta dần dần buông xuôi, ngừng vùng vẫy.