Chương 1 - Chỉ Còn Năm Ngày Là Ta Không Còn Là Hoàng Hậu Của Chàng Nữa
Làm hoàng hậu của Tạ Thiệu Kỳ đến năm thứ ba.
Người trong lòng chàng Thẩm Chấp Nhung đã hòa ly.
Chàng hạ một đạo thánh chỉ, lập nàng làm Tây cung hoàng hậu.
Chưa đến hai tháng, Thẩm Chấp Nhung liền có thai.
Thai tượng bất ổn, nàng lại đổ lỗi rằng mệnh ta xung khắc với nàng.
Tạ Thiệu Kỳ liền hạ chỉ, lệnh ta rời khỏi tiêu phòng điện, đến Thanh Dương quán cạo đầu tu hành.
Chàng tự cho là dịu dàng dỗ dành ta:
“Lan Ỷ ngoan, chỉ cần A Nhung bình an sinh hạ long tự, trẫm sẽ đón nàng hồi cung.”
Chàng không hề biết, trong tay ta vẫn còn giữ một đạo mật chỉ do tiên đế ban tặng.
Nếu Tạ Thiệu Kỳ phụ ta, đến ngày ta tròn hai mươi, ta liền có thể khôi phục thân phận tự do, trở về đất Yến, làm lại quận chúa của ta.
Giờ đây, chỉ còn lại năm ngày nữa.
1
Thẩm Chấp Nhung vừa mới được phong làm hoàng hậu Tây cung chưa đầy hai tháng, liền mang thai.
Chỉ là thai tượng chẳng mấy ổn định.
Chính sử Khâm Thiên Giám sau một phen xem xét đo lường, rụt rè bẩm tấu với Tạ Thiệu Kỳ:
“Hoàng tử trong bụng Tây cung nương nương có điều bất ổn… là bởi trong tiêu phòng điện, có quý nhân mệnh số tương khắc với nương nương…”
Khi Tạ Thiệu Kỳ sắc mặt nặng nề bước vào tiêu phòng điện, ta đang chống đầu đọc sách.
Thấy chàng, trong mắt ta lập tức hiện lên ý cười rạng rỡ không che giấu nổi.
Từ khi Thẩm Chấp Nhung hòa ly với phu quân trước là Thị lang Thôi gia, Tạ Thiệu Kỳ liền đón nàng nhập cung, ngày ngày sớm tối bầu bạn bên nhau.
Thậm chí vì nàng, suốt bảy ngày liền không hề lâm triều.
Tính ra cũng đã hai ba tháng, chàng chưa từng đặt chân đến tiêu phòng điện.
Ta vội vàng buông cuốn sách trong tay xuống, bước nhanh đến gần.
Như thuở trước, thân thiết nắm lấy tay chàng:
“Hoàng thượng, cuối cùng chàng cũng đến thăm Lan Ỷ rồi?”
Thế nhưng câu nói kế tiếp của chàng lại khiến tim ta nặng trĩu.
“Lan Ỷ, sợ rằng nàng không thể tiếp tục ở lại tiêu phòng điện được nữa.”
Trong mắt chàng lộ ra chút áy náy.
Khóe môi gượng gạo nhếch lên.
Chàng giơ tay, khẽ vuốt nhẹ tóc mai ta.
Giọng điệu dịu dàng, tựa như những ngày xưa cũ, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Lan Ỷ ngoan.
Chỉ cần A Nhung sinh hạ xong đứa bé, trẫm sẽ đón nàng hồi cung, được không?”
“Nàng chỉ cần ở Thanh Dương quán vài tháng thôi, trẫm sẽ thu xếp mọi việc ổn thỏa, tuyệt đối không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.”
Chàng ngập ngừng giây lát.
Do dự cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ta.
“Đợi nàng trở về, nàng vẫn là hoàng hậu của trẫm.
Lan Ỷ ngoan, nàng sẽ không giận chứ?”
Đôi môi chàng vẫn ấm như xưa.
Nhưng cả người ta lại lạnh toát.
Tựa như vừa rơi xuống hầm băng, rét thấu tận tim gan.
Chàng thấy ta im lặng, liền tưởng rằng ta đã đồng ý.
Khóe môi thoáng giãn ra, thở phào nhẹ nhõm.
“Trẫm biết mà, Lan Ỷ là người đối xử với trẫm tốt nhất.”
Chàng ngẩng đầu, phân phó với thị nữ bên cạnh ta.
“Các ngươi thu dọn hành lý cho Yến hoàng hậu, bảy ngày sau xuất phát.”
Yến hoàng hậu.
Thật nực cười biết bao.
Từ sau khi Thẩm Chấp Nhung tiến cung, chàng mặc kệ bá quan phản đối tựa sóng dâng.
Vẫn cố chấp muốn phong nàng làm hoàng hậu.
Chàng đứng trên triều, chính khí lẫm liệt mà nói…
“Dân gian còn có bình thê, cớ sao trẫm lại không thể?”
Đối với chàng, Thẩm Chấp Nhung là người đã mất rồi lại có được, là trân bảo vô giá.
Chàng dùng lễ nghi đại hôn giữa đế hậu để rước nàng vào cung, nắm tay nàng tiếp nhận vạn dân triều bái, ban cho nàng vinh sủng tột cùng.
Từ đó, trong một cung có hai hậu cùng tồn tại.
Ta cũng từ “hoàng hậu” trở thành “Yến hoàng hậu”, hay gọi khác là Đông cung hoàng hậu”.
Tạ Thiệu Kỳ vội vã rời đi, muốn đến thăm Thẩm Chấp Nhung đang lâm bệnh.
Chưa kịp lưu lại bao lâu, chàng đã hấp tấp rời khỏi.
Đợi chàng đi được một lúc lâu, Vân Lệ đứng sau ta mới dám dè dặt cất tiếng.
“Nương nương, hoàng thượng thật sự muốn đưa người đến Thanh Dương quán ư?”
Ta cúi đầu, lặng thinh rất lâu.
Những ngày tháng Tạ Thiệu Kỳ ân sủng Thẩm Chấp Nhung,ta vẫn luôn tự dối lòng mình.
Hy vọng một ngày nào đó chàng sẽ quay đầu, sẽ nhớ đến ta – người luôn ngóng trông trong tiêu phòng điện.
Thế nhưng giờ đây,ta rốt cuộc đã không thể tự lừa dối bản thân được nữa rồi.
Chàng cuối cùng vẫn phụ ta.
Giọt lệ sắp trào ra nơi khóe mắt, ta cố ép trở vào.
“Vân Lệ, đi lấy mật chỉ tiên đế ban khi xưa ra đây.”
Ta khó nhọc nhếch môi, gắng gượng mỉm cười với Vân Lệ.
“Ta sẽ không đến Thanh Dương quán. Chúng ta… về đất Yến thôi.”
2
Trước khi gả cho Tạ Thiệu Kỳ, ta là Quận chúa đất Yến, trưởng nữ của Yến vương – một vị vương gia dị tính được phong đất.
Năm ta mười tuổi, mẫu phi ta – Yến Vương phi – lâm bệnh lâu ngày trên giường.
Phụ vương thì mê đắm tửu sắc, ngay cả một lần ghé mắt nhìn bà cũng tiếc rẻ.
Lúc bà bệnh tình nguy kịch, đã cận kề cái chết.
Một nam tử vận long bào vàng rực lặng lẽ đứng bên giường bệnh của bà.
“Lâm Uyển, nàng bỏ trẫm mà chọn hắn.
Có từng hối hận?”
Mẫu phi không trả lời.
Chỉ vừa ho dữ dội, vừa cố sức đưa tay ta đặt vào tay người ấy.
Đứt quãng thều thào nói:
“Kiếp này sai lầm đã thành kết cục, A Uyển chỉ mong bệ hạ, vì nể mặt A Uyển, hãy chăm sóc thật tốt cho nữ nhi của thiếp.”
Nói xong câu đó, mẫu phi liền trút hơi thở cuối cùng trong tiếng khóc nức nở của ta.
Hoàng thượng ngồi bên giường bà, lặng lẽ rơi lệ không một lời.
Hôm sau, mặc kệ phụ vương ngăn cản, người đã cưỡng ép đưa ta về đế đô Ngọc Kinh.
Người vuốt tóc ta, dịu dàng nói:
“Lan Ỷ, con đã là con gái của A Uyển, từ nay về sau, chính là nữ nhi của trẫm.”
Người lệnh cho hoàng hậu thân tự chăm sóc ta, mọi đãi ngộ đều không khác gì đích công chúa.
Ban cho ta những xiêm y lộng lẫy nhất, thưởng ta châu báu quý giá nhất.
Năm ta cập kê, hoàng thượng mỉm cười hỏi ta:
“Trẫm có bảy vị hoàng tử, Lan Ỷ có để mắt đến ai không?”
Người vừa nghịch chuỗi Phật châu nặng trĩu nơi cổ tay, vừa ôn tồn nói:
“Nếu con ưng ai, trẫm lập hắn làm thái tử, để Lan Ỷ trở thành hoàng hậu.”
Tim ta bỗng đập dồn dập không ngừng.
Chợt nhớ lại ngày hôm qua ngũ hoàng tử Tạ Thiệu Kỳ đã xông vào tẩm điện của ta.
Tay cài cây trâm ngọc do chính chàng chế tác lên tóc ta.
Ánh mắt đong đầy tình ý, nhìn ta chăm chú:
“Lan Ỷ, nàng đã cài trâm do bổn hoàng tử làm, từ nay về sau, nàng chính là người của bổn hoàng tử rồi.”
Ta nhớ đến năm ta mười hai tuổi, lần đầu gặp chàng ở tiêu phòng điện.